Copy mối tình đầu - Chương 80

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Mỗi lần đọc những dòng này, Hàn Tú đều chuẩn bị một túi giấy ăn ở trước mặt, chỉ sợ nước mắt sẽ làm ướt lá thư duy nhất mà Tiểu Thất viết cho cô.
Hàn Tú tưởng rằng sau một năm, cô sẽ không rơi lệ nữa, vậy mà mỗi lần đọc nó, cô lại khóc lóc thảm thiết.
Cô cẩn thận gấp lá thư lại rồi đặt vào chiếc hộp bọc gấm. Ngoài một số thứ Tiểu Thất để lại, trong đó có bức ảnh hai người chụp chung khi đi ăn thịt nướng.
Một lúc sau khi vụ nổ xảy ra, cảnh sát mới có mặt. Ở trạm thu gom phế liệu đó có rất nhiều sách báo cũ cùng loại phế phẩm còn dính dầu mỡ nên phải mất rất nhiều thời gian, cảnh sát và lính cứu hỏa mới khống chế được ngọn lửa. Sau đó, họ tìm thấy mấy mảnh thi thể người bị thiêu cháy, chẳng thể phân biệt được ai với ai. Còn cô thì bị Đường Trạch Tề chích thuốc mê rồi đưa ra khỏi đó từ trước. Khi tỉnh dậy, Hàn Tú nhìn thấy mình đang nằm trong bệnh viện, thì ra cô đã hôn mê suốt một ngày một đêm.
Đó là tất cả những gì cô được biết sau khi tỉnh lại, xem bản tin trên tivi.
Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện cùng cái đêm trước hôm xảy ra việc đó, khi cô ôm chặt lấy anh và bị anh từ chối, Hàn Tú nhận ra rằng có lẽ lúc ấy anh đã hạ quyết tâm rồi.
Cô đau khổ suốt một thời gian dài, bất luận là bố mẹ, cô giáo Đỗ hay Sam Sam, chẳng ai có thể khiến cô bước ra khỏi nỗi đau thương đó. Đến khi phát hiện được phong thư này trong nhà mình, Đường Trạch Tề bèn đưa cho cô hi vọng cô sẽ bình tĩnh lại, ai ngờ đọc xong, Hàn Tú còn khóc lóc thảm thiết hơn cả tưởng tượng, như thể trút hết những giọt nước mắt của phần đời còn lại ra vậy.
Sau trận khóc lóc đó, cô dần trấn tĩnh lại.
Hôm nay là Đông chí, cô phải đi tảo mộ cho Tiểu Thất và giáo sư Trương.
Cái ૮ɦếƭ của Tiểu Thất đã khiến giáo sư Trương suy sụp. Vốn dĩ tinh thần của ông đã ổn định, nhưng đột nhiên phải chịu cú sốc này, ông chẳng chống đỡ được lâu, xuất huyết não rồi qua đời.
Hôm đó, cô tới bệnh viện não khoa thăm giáo sư Trường, còn tận tay nấu canh mang vào cho ông nữa.
Cô vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy 438 ôm con 乃úp bê đi về phía cô, thông báo: "Hai người mặc áo khoác trắng dài lại đến tìm 074 rồi."
074 là số hiệu giáo sư Trương tự đặt cho mình, còn hai người mặc áo khoác trắng mà 438 nói chính là hai chuyên gia của cơ quan viện trợ gen quốc tế. Đây không phải là lần đầu tiên họ đến viện này.
Sau khi điều tra ra chân tướng sự việc, cảnh sát kiên quyết giấu các thông tin về người nhân bản nên người dân qua đài báo chỉ có thể biết đó là một vụ hỏa hoạn bình thường. Sau đó, hai chuyên gia của cơ quan viện trợ gen quốc tế hết lần này đến lần khác đến viện não khoa để gặp giáo sư Trương. Mỗi lần họ ghé thăm, tinh thần của giáo sư Trương lại mất ổn định hơn.
Lần này cũng thế, hai người đó không ngừng vặn hỏi giáo sư Trương với hi vọng có thể lấy được một vài thông tin hữu ích từ ông. Hàn Tú bước vào thì nhìn thấy giáo sư Trương đang ôm đầu, hét lên điên dại, cô lập tức gọi bác sĩ và y tá đến.
Nhưng khi họ tới nơi thì đã quá muộn, giáo sư Trương không còn thở nữa.
Hàn Tú không hề khách khí, ném mạnh chiếc cặp Ⱡồ₦g về phía hai chuyên gia kia. Bị canh nóng dội lên người, rát cả da thịt nhưng bọn họ chẳng dám kêu ca tiếng nào.
Một người lắp ba lắp bắp nói: "Cô... cô... làm thế này là cản trở công tác nghiên cứu của quốc gia, lại còn gây thương tích cho chúng tôi, chúng tôi có thể tố cáo cô tội làm người khác bị thương đấy!"
Cô phẫn nộ hét lớn: "Làm người khác bị thương ư? Vậy tôi có nên thay giáo sư Trương tố cáo các người tội mưu sát không? Các ông có còn là con người không hả? Đã không có chút nhân tính nào còn đòi tạo ra người nhân bản! Thế giới này sẽ diệt vong nếu nhân bản những người như các ông đấy! Cho dù giáo sư Trương là phạm nhân thì ông ấy vẫn có quyền làm người mà. Ông ấy đã trở thành thế này rồi, những ngày tháng còn lại sống cũng như ૮ɦếƭ thôi, vậy mà các ông còn hỏi cung ông ấy. Việc nghiên cứu người nhân bản quan trọng với các ông đến vậy sao? Ngoài miệng thì nói làm vậy để kéo dài tuổi thọ của con người nhưng thực chất là để thỏa mãn lòng tham và sự ích kỉ mãi mãi không bao giờ thôi khi nghiên cứu khoa học của các ông. Các ông đã bao giờ nghĩ mỗi lần thí nghiệm thất bại, có biết bao sinh mệnh vì các ông mà ૮ɦếƭ hoặc tàn tật không? Lẽ nào bọn họ không phải là người, là người mà! Các ông có đền bù cho tính mạng và những thương tổn của họ không? Dựa vào cái gì mà bắt họ phải gánh chịu những đau khổ đó chứ? Dựa vào cái gì? Các người cút ngay đi, cút ngay cho tôi!"
Hàn Tú không còn tỉnh táo nữa, vừa nói vừa ném các thứ có thể cầm lên được về phía hai chuyên gia kia. Họ liền lẩn đi ngay lập tức.
Sau đó, cô làm một tang lễ đơn giản cho giáo sư Trương. Trong đám tang, cô nhìn thấy cô giáo Đỗ đứng khóc ở một góc khuất, dáng vẻ rất đau khổ. Khi Tiểu Thất ra đi, cô cũng khóc lóc thảm thương như vậy.
Sau khi đặt lễ và bái lạy trước mộ giáo sư Trương, Hàn Tú đi sang chỗ Tiểu Thất an nghỉ.
Bia mộ khắc tên "Trương Tiểu Thất". Anh được giáo sư Trương tạo ra và coi như con đẻ nên cô lấy họ của ông để đặt trước tên của Tiểu Thất.
Người quản trang làm việc rất chu đáo, ở phần mộ của anh, ngay cả một ngọn cỏ cũng không thấy.
Cô lấy khăn ra lau bia mộ rồi ngồi xuống, lẩm bẩm: "... Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong một năm nay, em chẳng biết phải kể từ đâu cho anh nghe nữa. Trước hết là về Sam Sam, từ khi anh ra đi, cổ phiếu của cô ấy rớt giá nghiêm trọng, chẳng thể cứu vãn được. Cô ấy khóc bù lu bù loa, suốt ngày ôm lấy chai rượu, bộ dạng còn thê thảm hơn cả em khi vừa mất anh, rồi bị Lạc Tuấn Nam trói mang đi mất. Ai ngờ lúc quay về, bụng cố ấy đã to ra, sau đó cứ như vậy mà gả cho Lạc Tuấn Nam. Rõ ràng là muốn được người ta rước lắm rồi, vậy mà Sam Sam còn õng ẹo nói...". Nói đến đây, bỗng nhiên Hàn Tú dừng lại.
Đó là lần đầu tiên cô làm phù dâu, lần đầu tiên khoác trên người bộ váy trắng tinh khiết. Lúc đứng trước gương, Hàn Tú xiết bao hi vọng đó là hôn lễ giữa cô và Tiểu Thất.
Cô nói tiếp: "Đường Trạch Tề không sang Mỹ nữa mà đến thành phố B làm việc, anh ấy vẫn được rất nhiều cô gái theo đuổi, chiều chuộng, còn tiếp nhận công việc của anh, làm người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của B&G nữa. Đường Trạch Tề nói với mọi người rằngHoán Nhan là sản phẩm do người anh em sinh đôi của anh ấy nghiên cứu ra. Anh nói xem, có phải anh ấy rất vô liêm sỉ không? Chính anh ấy cũng nói rằng nếu không vô liêm sỉ thì không phải Đường Trạch Tề. Em đã tha thứ tất cả cho anh ấy rồi, thỉnh thoảng chúng em vẫn hỏi thăm tình hình của nhau. Con người Đường Trạch Tề cũng không tệ, thảo nào lắm phụ nữ thích anh ta đến thế. 乃úp bê đầu to của Trần Mạnh Lễ đã có mặt trên thị trường, em được tặng con 乃úp bê đầu tiên làm kỉ niệm. Tiếc là anh không nhìn thấy, nếu không, nhất định anh sẽ rất thích. Còn nữa, chị của anh ấy, Trần Mạnh Lợi đã kết hôn rồi. Anh bảo, ngay đến chị ta cũng tìm được người chịu lấy, vậy mà em vẫn thế này là sao? Đều tại anh hết, đã hứa là sẽ nấu ăn cho người ta cả đời, vậy mà còn chạy lên Thiên đàng trước để phục vụ Thượng đế và các thiên thần..."
Hàn Tú nói mãi, nói mãi, bất giác nước mắt lại tuôn trào.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: "Em kể chuyện của nhiều người mà sao không nói về chuyện của chính mình trong một năm qua nhỉ?"
Cô lau khô lệ, trả lời như máy: "Em ư? Em đã đi đăng kí học nấu ăn, chuyện này làm mọi người hết sức kinh ngạc. Mẹ em bảo em là đứa cả thèm chóng chán nên chẳng tin em sẽ làm nên cơm nên cháo gì. Em không nghĩ thế, vẫn kiên trì tập nấu tất cả các món ăn trong cuốn cẩm nang của anh. Sam Sam bây giờ chẳng con tí sĩ diện nào cả, một mình cô ấy vác cái bụng to đùng tới ăn chực thì thôi không tính, đã thế còn lôi theo nào là ông xã, nào là bạn bè gì đó đến nhà em lừa ăn lừa uống. Mỗi lần nấu xong thức ăn và nếm thử, em lại nhớ tới hình dáng của anh mỗi lần vào bếp. Lúc đó, em nghĩ, không biết ở trên Thiên đàng, nhìn em ăn, anh có thèm rỏ dãi không..."
Nước mắt cô lại chảy dài hai bên má.
"Thực ra, em muốn nói là hồi trước, em cũng thèm thuồng y như thế khi nhìn các món ăn đúng không?". Giọng nói trầm trầm lại cất lên, ở rất gần như đang thì thầm bên tai cô vậy.
Hàn Tú gạt nước mắt, chẳng quay đầu lại: "Đường Trạch Tề, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, sau này đừng xuất hiện trước mặt em nữa, cứ nhìn thấy anh là em lại nhớ tới Tiểu Thất. Lạ nhỉ, trừ lúc hạ quan tài của Tiểu Thất xuống huyệt ra, từ trước đến nay, em có thấy anh đốt cho anh ấy tờ tiền nào đâu, sao tự nhiên hôm nay, anh lại chạy đến đây thăm mộ vậy?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc