Copy mối tình đầu - Chương 76

Tác giả: Hoa Thanh Thần

 Quyết chiến một trận
Ánh bình minh len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa, chiếu lên mặt sàn, tạo nên những vệt sáng lung linh.
Hàn Tú nằm bất động trên giường như đã ૮ɦếƭ. Mãi cho tới khi tiếng chuông cửa vang lên từng hồi thúc giục, người đang ngủ mới rời khỏi cơn mơ để lê bước chân ra mở cửa. Hé cửa, cô nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục của nhân viên chuyển phát nhanh. Cô thều thào hỏi chẳng ra hơi: "Có chuyện gì vậy?"
"Xin hỏi, cô có phải là Hàn Tú không? Cô có bưu phẩm."
"Ai gửi đến thế?"
"Để tôi xem nào...". Người đó nhìn hộp bưu kiện rồi nói: "Là vị tiên sinh tên Đường Trạch Tề ở công ty B&G chuyển cho cô."
Vừa nghe thấy cái tên Đường Trạch Tề, Hàn Tú liền mở cửa ngay lập tức. Lúc cô đang định kí nhận thì người đàn ông đó đột nhiên tiến đến, dùng khăn bịt chặt miệng cô. Mùi thuốc mê nhanh chóng xộc vào, mấy giây sau, Hàn Tú lịm đi, không còn biết gì nữa.
"Con quái vật đáng ૮ɦếƭ, mày định giam tao đến lúc nào hả? Mày đã bắt cóc tao một tháng rồi, còn định nhốt tao bao lâu nữa? Hoặc là thả tao ra, hoặc là nếu có bản lĩnh thì mày *** tao đi! Tốt nhất là đừng để tao thoát khỏi nơi này, nếu không, tao sẽ khiến mày có kết cục còn kinh khủng hơn cả cái ૮ɦếƭ đấy. Đồ quái vật khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!...". Tiếng la hét của Đường Trạch Tề vang vọng cả căn phòng.
Tiểu Thất nhìn Đường Trạch Tề với ánh mắt coi thường, lãnh đạm nói: "Ngày nào mày cũng hét rách cổ họng vậy mà không thấy mệt sao? Tao đã nói với mày mấy trăm lần rồi, hôm nay, tao sẽ thả mày ra."
Đường Trạch Tề cười nhạt nói: "Loại quái vật như mày tốt bụng vậy sao?"
"Đừng có mở miệng ra là "quái vật đáng ૮ɦếƭ" với "quái vật khốn kiếp"! Nếu mày còn nói thêm một lần nữa, tao sẽ làm thịt mày ngay lập tức đấy!". Ánh mắt Tiểu Thất sắc lạnh, anh căm ghét Đường Trạch Tề đến tận xương tủy, anh cũng căm ghét mọi thứ trên người mình vì chúng giống hệt hắn ta.
Đường Trạch Tề quả nhiên là kẻ thức thời, nghe anh đe dọa vậy liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiểu Thất kiểm tra một lần nữa chiếc hộp sắt đựng số sách và số liệu trước mặt, thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn, đầy đủ, anh mới yên tâm đóng nắp lại. Anh đang định mở còng cho Đường Trạch Tề thì điện thoại đổ chuông.
Là Cổ tiên sinh chứ không phải ai khác.
Tiếng điện thoại vang lên không ngừng như nhắc nhở anh rằng thời hạn giao dịch đã tới.
Tiểu Thất nhấn nút nhận cuộc gọi rồi nói: "Alô!"
"Tiểu Thất, tôi sợ câu quên mất hôm này là ngày gì nên mới sáng sớm đã phải gọi điện nhắc nhở cậu. Cả tháng nay, tôi luôn chờ tin tức từ cậu, thấy cậu hết lên tạp chí lại lên truyền hình, bận đến mức không còn thời gian nghỉ ngơi nên lo cậu sao nhãng chuyện chính. Nhắc cậu một câu. Hôm nay là mùng 10, đến ngày giao dịch của chúng ta rồi đấy!"
Tiểu Thất cau mày, lạnh lùng nói: "Tôi tự biết, không cần ông phải nhắc."
"Ha ha, nhắc nhở sao lại không cần thiết chứ? Ngoài việc nhắc cậu về việc giao dịch ra, tôi còn muốn dặn cậu rằng chớ có giở trò gì, nếu không, e rằng sẽ có người bị moi tim móc phổi đấy! Bây giờ, thị trường khan hiếm hàng, *** lần này lấy ra, nhất định ta sẽ bán được giá cao, ha ha...". Lẫn trong tiếng cười nhức óc của Cổ tiên sinh là một giọng nói quen thuộc: "Tiểu Thất, lão ta là kẻ Biến th', anh đừng tới!"
Cổ tiên sinh kinh ngạc nhìn vào chiếc điện thoại đang kêu "tút tút" liên tục, không ngờ Tiểu Thất có thể bình thản đến thế mà không biết rằng sau khi kết thúc cuộc gọi, anh phẫn nộ ném chiếc di động về phía trước rồi đập vỡ mọi thứ trong phòng.
Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Thất như vậy, Đường Trạch Tề mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, điên cuồng hét lớn: "Có phải Cổ tiên sinh đã bắt Hàn Tú không? Có phải không? Sao mày lại lôi cả cô ấy vào cuộc thế? Mày định hại ૮ɦếƭ cô ấy sao? Mày có bản lĩnh nhốt tao lại thì sao không đi bảo vệ cô ấy? Mày đúng là con quái vật đáng ૮ɦếƭ, tại mày mà cuộc sống của bọn tao mới trở nên hỗn loạn thế này đấy!"
"Im miệng cho tao ngay lập tức! Mày có tư cách gì để chỉ trích tao? Tên đần độn nào đã hợp tác với Cổ Bình Thành trước hả? Nếu tao không nhốt mày ở đây, e rằng mày đã bị lão ta bắt đi, moi hết *** từ lâu rồi. Mày tưởng Cổ Bình Thành sẽ tha cho mày sao? Hắn ta không muốn người của hắn vào cuộc nên mới tìm mày làm kẻ thế thân chịu tội thôi. Đúng là ngu ngộc cực độ!". Tiểu Thất hét lớn.
"Có thời gian mắng nhiếc tao thì sao không dùng để đi cứu Hàn Tú hả, con quái vật đáng ૮ɦếƭ kia?"
"Im ngay! Mày còn nói thêm một lời nào nữa là tao cắt lưỡi đấy!". Tiểu Thất ném chiếc gạt tàn về phía Đường Trạch Tế, "xoảng" một tiếng, tấm kính sau lưng Đường Trạch Tề vỡ ra thành nhiều mảnh, rơi xuống mặt sàn.
Đường Trạch Tề đành ngậm miệng lại.
Tiểu Thất nghiến răng, im lặng một hồi lâu rồi đi đến mở còng tay cho Đường Trạch Tề: "Lát nữa rời khỏi nơi này, muốn gọi điện báo cảnh sát hoặc cùng tao đi cứu Hàn Tú là tùy mày."
"Mày không ý thức được mình vừa nói mấy lời vớ vẩn hay sao? Hàn Tú gặp chuyện, sao tao có thể ngồi yên nhìn cô ấy bị nguy hiểm? Nếu không phải vì mày thì cô ấy đâu có bị bắt!"
"Ngậm miệng lại! Muốn cứu được Hàn Tú thì phải nghe lời tao! Lúc tao vào đám phán với Cổ Bình Thành, mày đứng ngoài. Tao sẽ tìm cách để bọn chúng đưa cô ấy ra, những việc sau đó thì mày tùy cơ ứng biến. Đây là thuốc gây mê". Tiểu Thất đưa mấy ống thuốc gây mê do chính anh điều chế cho Đường Trạch Tề rồi chỉ vào những huyệt đạo nằm trên cổ, vai và hông của mình, nói: "Hãy tiêm vào những vị trí này, người bị tiêm sẽ hôn mê ngay lập tức. Nếu không muốn Hàn Tú gặp nguy hiểm thì hãy làm như những gì tao nói."
"Còn mày thì sao?"
"Không phải mày rất mong tao ૮ɦếƭ ư? Thế nên tao có thế nào cũng chẳng liên quan đến mày, chỉ cần mày đưa được Hàn Tú an toàn ra khỏi đó là tốt rồi. Đi thôi!"
"Đúng vậy, tao ước mày sẽ ૮ɦếƭ ngay lập tức, vĩnh viễn không bao giờ tới làm phiền bọn tao nữa."
Tiểu Thất chẳng thèm để ý đến những lời của Đường Trạch Tề, lẳng lặng cầm theo chiếc hộp sắt đựng sổ sách và số liệu rồi đi ra ngoài.
Tiểu Thất lái xe đến chỗ hẹn, không ngừng nhìn vào màn hình hiển thị thời gian trên xe.
Anh nói với Đường Trạch Tề đang ngồi kế bên: "Lát nữa tới đó, anh cứ ngồi trên xe, đừng bước xuống! Khi nào tôi vào trong thì anh hãy ra khỏi xe. Tôi sẽ nghĩ cách bắt bọn chúng đưa Hàn Tú ra ngoài, thấy chúng xuất hiện là anh phải hành động ngay tức khắc! Cứu được Hàn Tú rồi thì lập tức đưa cô ấy đi khỏi chỗ đó! Nếu cô ấy không chịu đi thì một mũi gây mê chắc sẽ có ích đấy!"
Đường Trạch Tề gật đầu nhưng vẫn không yên tâm, hỏi thêm: "Có chắc là làm như vậy thì sẽ không có chuyện gì không?"
"Chỉ cần anh làm đúng theo những gì tôi nói là được. Dù phải ૮ɦếƭ, tôi cũng sẽ giúp anh đưa Hàn Tú ra khỏi đó". Tiểu Thất trả lời lạnh lùng.
Đường Trạch Tề im lặng.
Một lúc sau, xe đi vào trạm thu gom phế thải, nhìn thấy phía xa có một đống phế phẩm đã được xử lí xong và chất cao như núi.
"Cúi thấp xuống!". Tiểu Thất khẽ bảo.
Đường Trạch Tề lập tức làm theo.
Tiểu Thất dừng xe lại rồi nói: "Tùy cơ ứng biến". Anh cầm theo chiếc hộp sắt và xuống xe.
Đường Trạch Tề bỗng cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, giống hệt như lúc anh mới sang nước Mỹ, vô tình gặp phải vụ khủng pố, thấy mạng sống con người mong manh như ngọn nến trước gió. Nhưng Hàn Tú đang bị giam giữ, nếu anh nhu nhược chạy trốn một mình, bỏ mặc cô ở đó thì chắc chắn trong suốt phần đời còn lại, anh sẽ chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn mặt trời nữa. Anh không thể kém cỏi hơn tên quái vật đáng ૮ɦếƭ kia được!
Đường Trạch Tề nhô đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết Tiểu Thất đang nói gì với một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, sau đó, họ cùng vào trong căn nhà gỗ ở gần đấy.
Vừa bước tới cửa, Tiểu Thất đã nghe thấy tiếng cười rợn tóc gáy của Cổ Bình Thành: "Tiểu Thất, cuối cùng cậu cũng đến, chúng tôi sốt ruột lắm rồi."
Sau khi đám thuộc hạ xác nhận Tiểu Thất chỉ đến đây một mình, Cổ tiên sinh càng cười ngạo nghễ hơn.
Không rời mắt khỏi Cổ tiên sinh đang đứng đối diện với mình, Tiểu Thất ngồi xuống ghế, sau đó rút *** ra, châm lửa rồi nói: "Bớt nói những lời thừa thãi đi! Số tiền tôi cần đâu?"
Cổ Bình Thành đẩy chiếc kính gọng vàng lên, nhìn thấy Tiểu Thất châm thuốc rất điệu nghệ liền cười, nói: "Cậu chẳng thèm nhắc tới người phụ nữ của mình lấy một tiếng, có vô tình quá không? Dù sao, cô ta đã ở bên cạnh cậu một thời gian dài mà."
Tiểu Thất cau mày, lạnh lùng nói: "Cô ta có liên quan đến vụ giao dịch này sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc