Copy mối tình đầu - Chương 41

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Alice rất thích cậu thanh niên này, cậu ấy không nhiều lời, cương nghị, lại tài năng, nếu chỉ nhìn qua thì có thể tưởng là ngốc nghếch nhưng thực ra, cậu ấy rất thông minh, sáng ý. Công ty mĩ phẩm của Alice tuy đã có một số sản phẩm chủ đạo, nhưng vẫn cần những sản phẩm mới.
Trong một lần Tiểu Thất đến làm vệ sinh ở nhà Alice, chị chẳng may bị bỏng. Ngay chiều hôm ấy, cậu ấy đưa cho chị một bát thuốc cao vừa hôi vừa đen, ban đầu, chị còn bán tín bán nghi, không dám sử dụng, nhưng sau đó, chị quyết định tin cậu một lần. Kết quả thật bất ngờ, mới dùng sang ngày thứ hai, vết bỏng của Alice đã chuyển biến rất tốt, chưa đến một tuần, chị ngạc nhiên khi thấy phần da ấy đã khỏi hoàn toàn, không những thế còn không để lại sẹo. Điều khiến chị kinh ngạc hơn cả là thứ thuốc đó do đích thân Tiểu Thất điều chế ra. Cậu ấy nói loại thuốc này có tác dụng dưỡng ẩm, làm mềm da, chống lão hóa...
Lần bị bỏng này không chỉ giúp Alice phát hiện ra một sản phẩm làm đẹp mới cho công ty mà còn cả một nhân tài. Dù bằng cách nào đi chăng nữa, chị cũng phải lôi kéo bằng được Tiểu Thất về dưới trướng của mình. Chị không thể để Tiểu Thất làm một nhân viên vệ sinh cho lãng phí tài năng được!
Bên dưới nhà hàng Sắc Vị Thập Toàn là khu trung tâm thương mại. Trần Mạnh Lệ đang đi đằng trước bỗng đứng khựng lại, quay sang kéo tay Hàn Tú – người từ lúc ra khỏi nhà hàng vẫn thất thần cho đến bây giờ - vào cửa hàng thời trang nữ, kiên quyết mua cho cô một chiếc váy mới.
Hàn Tú không địch lại được Trần Mạnh Lệ, càng không muốn hai người lôi lôi kéo nhau ở nơi công cộng nên đành theo anh đi vào cửa hàng. Trần Mạnh Lệ gọi nhân viên bán hàng tới, bảo cô ấy lấy những sản phẩm mới ra rồi đưa hết cho Hàn Tú, bắt cô đi vào phòng thay đồ.
Nhìn mấy bộ váy đang cầm trong tay, Hàn Tú bất giác nhớ tới những lần cùng Tiểu Thất đi siêu thị. Từ hồi ở với cô, anh chưa bao giờ được tự chọn quần áo cho mình, lần nào cũng do cô ướm mấy bộ quần áo lên người anh rồi bảo anh vào phòng thay đồ. Tiểu Thất là một "giá treo áo" bẩm sinh, mặc cho màu sắc của bộ quần áo đó có xấu đến mức nào, khi được khoác lên người anh, chúng lại mang một vẻ đẹp rất riêng. Dần dần, Hàn Tú nhận ra cô rất thích được nhìn thấy anh bước ra từ phòng thay đồ. Vậy nên, để thỏa mãn ý thích của mình, cô thường đưa cho anh cả một mớ quần áo để anh thay một thể. Nhìn mặt Tiểu Thất lúc đó, Hàn Tú biết là anh không hề thích làm việc này. Thế nhưng anh chẳng bao giờ phản đối, cũng không ngại phiền phức, mệt mỏi, thử từng bộ từng bộ rồi bước ra trước mặt cô hết lần này đến lần khác. Cuối cùng cô sẽ chọn bộ quần áo nhìn đẹp nhất mà giá lại rẻ nhất trong tất cả số quần áo đó để mua cho anh. Chiếc áo sơ mi trắng anh mặc khi nãy cũng thế, vừa đẹp vừa rẻ.
"Hàn Tú, em sao vậy?" Giọng nói của Trần Mạnh Lệ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô
Đang yên đang lành sao tự nhiên cô lại nhớ đến Tiểu Thất chứ?
Đưa tay ấn nhẹ vào thái dương, cô nói với vẻ áy náy. "Thật ngại quá, đầu tôi hơi đau, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi. Cảm ơn anh nhiều, tôi về trước đây."
Nói xong, cô trả toàn bộ váy áo cho cô nhân viên rồi đi ra khỏi cửa hàng, chẳng quay đầu lấy một lần.
Vửa bước ra khỏi trung tâm thương mại, Hàn Tú lập tức bị những luồng khí nóng bủa vây lấy, gần như chẳng còn thở được. Mãi tới khi ngồi vào trong xe, bật điều hòa lên, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cô khởi động xe rồi nhanh chóng rời khỏi nơi khiến mình ngột ngạt này.
(3)
Hàn Tú vừa mò mẫm tìm chìa khóa vừa định đưa tay ấn công tắc để bật đèn hành lang thì đúng lúc ấy, đèn vụt sáng. Trông thấy một người đang ngồi ở trên cầu thang bộ ở gần cửa nhà mình, cô giật mình hoảng hốt, chùm chìa khóa trong tay rơi "xoảng" xuống đất.
"Sao anh không vào nhà mà ngồi đây hả? Suýt chút tôi bị anh dọa cho ૮ɦếƭ khiếp đấy!". Cô vừa vỗ vỗ lên *** vừa cau mày nhăn nhó nói.
"Tôi quên mang theo chìa khóa", Tiểu Thất từ từ đứng dậy.
Có là vì men R*ợ*u nên hai má anh hơi đỏ. Một làn nước ấm đột nhiên xuất hiện khiến Hàn Tú cảm thấy như bị bỏng vậy, cô rụt ngay tay lại rồi lùi về phía sau một bước, sau đó mím môi, trợn mắt nhìn anh.
Tiểu Thất ngây người vài giây rồi nhặt chùm chìa khóa lên, nhưng không đi mở cửa, cũng chẳng đưa nó cho Hàn Tú mà bình thản nhìn thẳng vào cô.
Bỗng nhiên đèn hành lang tắt phụt, khoảng khắc ấy, thời gian dường như ngưng đọng.
Không biết bao lâu sau, Hàn Tú mới lần tay tới chỗ công tắc rồi ấn nút, ánh đèn sáng rực cả hành lang nhỏ hẹp.
"Anh...đưa chìa khóa cho tôi được không?". Giọng nói dường như chẳng còn là của cô nữa.
"Em đang lãng tránh tôi?". Bỏ ngoài tai lời nói của Hàn Tú, Tiểu Thất nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng.
Hàn Tú ngây người ra, sau đó mím chặt môi, cúi đầu nói: "Tại sao tôi phải lãng tránh anh chứ?"
Tiểu Thất tiến về phía trước một bước, cô cũng lùi về sau một bước. Tiểu Thất tiếp tục tiến thêm một bước, cô cũng lùi lại một bước nữa. Hàn Tú chẳng biết vì sao lúc này, trái tim mình lại đập loạn xạ như vậy. Được vài bước, Hàn Tú đã bị ép sát tới tường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc