Copy mối tình đầu - Chương 40

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Con người Trần Mạnh Lễ không những thú vị, hài hước mà còn vô cùng ga lăng. Lúc hóa đơn được đưa đến, Hàn Tú không cách nào nói lại được anh, cuối cùng người thanh toán vẫn là Trần Mạnh Lễ. Thực ra, lần nào đi ăn cùng nhau, anh cũng tranh trả tiền, khiến Hàn Tú không giữ lại được chút thể diện nào. Trần Mạnh Lễ nói, bữa cơm này coi như anh mời để con Pu'p bê do anh thiết kế sớm có mặt trên thị trường, lần sau sẽ đến lượt cô mời. Hàn Tú đâu phải là kẻ ngốc, cô thừa hiểu dụng ý của Trần Mạnh Lễ khi anh làm vậy. Biết thế nhưng cô khó lòng từ chối tấm thịnh tình của anh, càng không thể không nể mặt anh. Đành để lần sau vậy!
Trước lúc rời khỏi nhà hàng, Hàn Tú ngại ngùng nói với Trần Mạnh Lễ rằng cô muốn đi rửa tay. Mới được vài bước, cô bỗng thấy một dáng người không thể thân thuộc hơn đang ngồi gần đó. Cô khựng lại, toàn thân lập tức cứng đờ.
Đó chẳng phải là Tiểu Thất sao?
Hàn Tú tưởng mình bị hoa mắt nên cố căng mắt ra để nhìn kĩ hơn. Mái tóc hơi dài rủ xuống trán, đôi môi mím chặt, chiếc cằm kiên nghị, tất cả đều vô cùng quen thuộc. Ngay cả khi mắt cô thực sự bị hoa thì chỉ cần nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng đơn giản mà anh ta đang mặc, cô đã có thể khẳng định chắc chắn rằng mình không hề nhận nhầm người. Bởi vì đó là chiếc áo do chính cô mua cho Tiểu Thất ở quầy hàng khuyến mại trong siêu thị. Về mặt trang phục, trước nay, anh không bao giờ chê bai hay đòi hỏi, cô mua cho bộ nào thì anh sẽ mặc bộ nấy.
Tại sao Tiểu Thất lại xuất hiện ở nơi này? Không phải chính anh đã nói rằng anh không muốn liên hệ với bất cứ người bạn cũ nào hay sao? Vậy thì người phụ nữ mặc chiếc váy màu xanh lá cây nhạt đang ngồi đối diện với anh là ai cơ chứ?
(2)
Đó là một phụ nữ tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, mái tóc xoăn dài, khuôn mặt trang điểm vô cùng nhã nhặn, lộ rõ khí chất thanh tao.
Xem ra người đó đang rất vui vẻ, tươi cười nâng ly R*ợ*u lên, có ý muốn cụng ly cùng Tiểu Thất. Tiểu Thất cũng tỏ ra lịch sự, nhẹ nhàng chạm ly với người phụ nữ kia, đôi môi mấp máy, không biết anh đang nói chuyện gì, chỉ thấy sau đó, nụ cười của người phụ nữ càng thêm rạng rỡ.
Hàn Tú cảm thấy trái tim mình lúc này như bị một vật gì sắc nhọn *** vào, nỗi đau đớn nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Nhìn xem, anh chẳng cần nở nụ cười cũng có thể khiến người phụ nữ đó sung sướng đến vậy. Vậy mà suýt chút nữa cô đã quên mất Đường Trạch Tề vốn là con người như thế nào. Một cao thủ tình trường! Sự thật đã rành rành ra đấy, mặc dù đầu óc có vấn đề nhưng anh vẫn giống như trước kia, trẻ không tha, già không thương.
Cô thu ánh mắt lại, đang quay người để chuẩn bị đi vào phòng rửa tay thì Hàn Tú bị một nhân viên phục vị đâm sầm vào. Nước uống và R*ợ*u còn thừa trong chỗ ly cốc đặt trên chiếc khay của anh nhân viên đó bắn tung tóe lên trang phục của Hàn Tú rồi tất cả rơi hết xuống sàn, vỡ tan tành.
Hàn Tú khẽ kêu lên một tiếng.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà hàng đồng loạt hướng về phía phát ra tiếng động. Hàn Tú lập tức trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
"Thật xin lỗi, xin lỗi vì tôi đã không cẩn thận, va phải cô". Người nhân viên phục vụ vừa rồi rối rít nói vừa rút khăn giấy ra, lau áo giúp cô.
Hàn Tú lắc khẽ người để vẩy những thứ còn đọng lại trên váy đi. Giây phút này, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây nên quay sang nói với người phục vụ: "Không sao đâu, là do tôi bất cẩn thôi", rồi không đợi anh ta nói thêm tiếng nào, cô đã cúi đầu thật thấp, đi thẳng vào phòng rửa tay.
Cách đó không xa, có một người lặng lẽ dõi theo dáng người bước đi như chạy của cô rồi nhấc ly R*ợ*u nho lên uống.
Hàn Tú định dùng nước để gột sạch chỗ đồ uống vừa đổ lên người, nhưng khi cúi xuống, cô trông thấy một vết dài màu đỏ do R*ợ*u vang gây ra ở giữa chiếc váy. Chiếc váy này coi như hỏng.
Hai tay chống lên bồn rửa, nhìn vào khuôn mặt cau có của mình trong gương, cô cảm thấy cổ họng mình đang tắc nghẹn đến mức không thể thốt nên lời, nỗi phiền muộn lại trào dâng trong lòng.
Không biết vì lí do gì mà gần đây, cứ nghĩ đến Tiểu Thất là đầu óc cô lại ong lên, vừa nãy cũng thế, khi bất ngờ nhìn thấy anh, cô lại thiếu tỉnh táo đến mức va vào nhân viên phục vụ, tự chuốc lấy rắc rối cho mình.
Tan ca xong, anh làm những chuyện gì, rõ ràng chúng chẳng hề liên quan đến cô. Anh đi lại cùng ai, kết bạn với ai, đúng ra cô chẳng nên quan tâm. Anh đến những nhà hàng sang trọng, "câu" mấy người phụ nữ giàu có thì đã sao? Anh cũng chẳng có nghĩa vụ phải ngày ngày nấu ăn, hầu hạ một người vừa là bà chủ vừa là chủ nhà như cô. Vậy mà cô lại hành xử như một kẻ thất thần, làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn rồi rời khỏi đó theo một cách không thể nào ngớ ngẩn hơn.
Hàn Tú tự cười nhạo chính mình rồi chợt nhận ra, đã từ rất lâu rồi, cô không còn điên rồ đến mức đáng thương như thế này. Cô rửa sạch tay rồi day day thái dương, sau đó để tay ra sau đầu, đứng ngây người trước chiếc gương lớn.
Đột nhiên, Hàn Tú nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng Trần Mạnh Lễ: "Hàn Tú, em không sao chứ?"
Cô nhanh chóng bước đến, mở cửa ra. Trần Mạnh Lễ đang đứng bên ngoài, cau mày nhìn Hàn Tú, thấy chiếc váy của cô bị bẩn liền nói: "Thật ngại quá! Mời em ăn được một bữa mà lại làm hỏng cả chiếc váy của em rồi."
Hàn Tú xua xua tay: "Không phải lỗi của anh, đấy là do tôi bất cẩn quá thôi."
"Hay là chúng ta đến cửa hàng để mua một chiếc váy khác cho em nhé!"
"Không cần đâu, chỉ là một chiếc váy thôi mà. Chẳng sao cả."
"Vậy chúng ta đi thôi!". Trần Mạnh Lễ lịch lãm nghiêng người cho cô bước qua.
Lúc quay trở ra phòng ăn, Hàn Tú cố ý đi bên trái của Trần Mạnh Lễ để tránh nhìn về phía Tiểu Thất.
Vô tình trông thấy Tiểu Thất trong nhà hàng, Trần Mạnh Lễ hơi ngạc nhiên, liền dừng bước, quay sang hỏi Hàn Tú: "Hàn Tú này, vị tiên sinh đang ngồi đằng kia trông quen quen, có phải là nhân viên mới đến công ty em tháng trước không?"
Hàn Tú liếc sang phía đó rồi gật đầu: "Hình như thế."
"Sao cậu ta lại có mặt ở đây nhỉ? Người phụ nữ ngồi đối diện trông cũng rất quen, hình như là giám đốc điều hành của một hãng mĩ phẩm. Tại sao hai người bọn họ lại quen biết nhau nhỉ?"
Khóe miệng Hàn Tú khẽ giật giật: "Anh lắm chuyện quá đấy! Hết giờ làm, nhân viên thích đi đâu, làm gì là quyền của người ta, chúng ta sao có thể quản lí cuộc sống riêng tư của họ chứ? Nếu anh hiếu kì thì ngày mai nhờ mấy người anh quen trong giới báo chí nghe ngóng thử xem!"
Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng, bỏ lại Trần Mạnh Lễ ở phía sau, không biết rằng anh thoáng nghiêm mặt lại.
Tiểu Thất nhìn Trần Mạnh Lễ, hai người cùng khẽ gật đầu để chào nhau.
Mãi cho tới khi bóng của hai người đó biến mất hẳn khỏi nhà hàng, Tiểu Thất mới thu lại ánh mắt, cầm cốc R*ợ*u trong tay, cúi đầu im lặng.
Ngồi đối diện với anh, Alice mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Cô ấy là bạn gái của cậu à?"
Tiểu Thất không nói gì, chỉ lặng lẽ uống hết ly R*ợ*u này rồi lại rót đầy một ly khác, uống như điên như dại.
Thấy thế, Alice bất giác mỉm cười, vừa lắc ly R*ợ*u vừa nói: "Cậu uống R*ợ*u kiểu này, làm lãng phí R*ợ*u ngon là chuyện nhỏ, nhưng uống say lại là chuyện lớn. Tôi không đưa cậu về nhà được đâu."
"Tôi tự biết đường về nhà, không cần chị phải đưa về". Tiểu Thất đáp.
Alice vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi: "Xem ra cậu rất thích cô gái đó, tôi đoán cô ấy chính là người khiến cậu nói chỉ muốn làm việc ở công ty vệ sinh, không nỡ rời đi."
Tiểu Thất ngây người ra, lặng nhìn ly R*ợ*u đang cầm trong tay, ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần nhà chiếu vào khiến chỗ R*ợ*u vang trong ly rực rỡ lên một màu đỏ như ngọc, đẹp một cách mê hồn.
Đặt ly xuống bàn, anh nói: "Thành thật xin lỗi chị, tôi muốn về sớm một chút."
Alice nghiêng nghiêng đầu, cười nói: "Được, cậu về đi! Tôi sẽ thu xếp chuyện hợp đồng giữa cậu và công ty B&G chúng tôi, còn về việc đến B&G làm việc, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thật kĩ rồi mới trả lời chúng tôi. Tôi vẫn hi vọng cậu sẽ đảm nhiệm vị trí quản lý tổ Nghiên cứu, Sáng tạo và Phát triển sản phẩm mới ở B&G. Cậu còn rất trẻ, phải mạnh dạn tiến về phía trước. Nếu cậu vẫn kiên quyết chọn công việc vệ sinh thì tôi sẽ không ép cậu, nhưng thực sự tôi cảm thấy đáng tiếc, tôi nhận thấy cậu rất thích cô gái vừa rồi, nếu chỉ là một nhân viên vệ sinh mà cậu muốn có một tình yêu tươi đẹp, xây dựng gia đình nhỏ của riêng mình thì sẽ rất vất vả và khó khăn. Hãy suy nghĩ kĩ về lời đề nghị của tôi! Còn về mặt đãi ngộ, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, công ty B&G chúng tôi tuyệt đối không bao giờ bạc đãi những nhân tài như cậu, phần trăm từ lợi tức của sản phẩm mới cũng không trả thiếu cậu một đồng."
"Cảm ơn thịnh tình tiếp đãi của chị hôm nay, tôi xin phép đi trước đây". Tiểu Thất gật đầu lịch lãm chào Alice rồi rời khỏi nhà hàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc