Copy mối tình đầu - Chương 39

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Mâu thuẫn giữa yêu & không yêu
(1)
Tiểu Thất vốn không nhiều lời, nếu người khác không chủ động trước thì anh tuyệt đối không mở miệng, kiếm chuyện làm quà, riêng Hàn Tú là trường hợp ngoại lệ. Tiếc là sau khi vì anh mà xảy ra "tranh chấp" với Sam Sam, Hàn Tú càng chẳng thèm để ý đến anh, nhìn thấy anh thì chỉ lườm một cái rồi bỏ đi.
Chỉ có Hàn Tú đối xử với Tiểu Thất như vậy, còn mọi người trong công ty, từ già đến trẻ, ai cũng rất quý mến anh, bởi vì anh vừa đẹp trai lại vừa ít nói. Tuy anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cảnh báo "Người lạ cấm lại gần!", nhưng đối với các thím, các dì thích "tám" chuyện thì Tiểu Thất lại là một thính giả tuyệt vời. Không những thế, anh còn không bao giờ từ chối bất cứ lời nhờ vả nào của đồng nghiệp. Vì vậy, tất cả mọi người đều thích gọi anh là Tiểu Thất này, Tiểu Thất kia.
Hàng ngày, ở công ty, cái tên mà Hàn Tú nghe thấy nhiều nhất chính là "Tiểu Thất". Dần dần, cô nhận ra rằng ánh mắt của mình thường xuyên kiếm tìm hình bóng anh, để rồi lần nào cũng thất vọng vì anh đã ra ngoài phục vụ rồi. Khi lấy lại được hồn phách cũng là lúc cô vô cùng ảo não, sau đó lại tự dặn lòng rằng mình chỉ đang tận dụng anh, bởi vì anh kiếm được rất nhiều tiền cho cô.
Từ khi Tiểu Thất tới làm việc ở Đại Chúng, số lượng khách hàng phục vụ tại gia đã tăng lên ba mươi phần trăm, trong đó, đại đa số là phụ nữ. Có lẽ họ đều bị thu hút bởi ngoại hình khôi ngô tuấn tú hoặc tính cách lạnh lùng của anh. Đôi lúc, Hàn Tú cũng cảm thấy tội lỗi, nhưng vừa nhìn thấy mấy tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ là mọi cảm giác tội lỗi trong cô tan ngay theo mây gió. Cô phớt lờ chuyện lương tâm cắn rứt, tự nhủ rằng mình chẳng cần biết mục đích thực sự của những người phụ nữ kia là gì hay anh phải làm việc vất vả ra sao, có tiền mới là nhất!
Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy đơn đặt hàng phục vụ tại gia ghi khách hàng là phụ nữ độc thân, còn chỉ đích danh anh đi làm việc, trái tim Hàn Tú lại vô cùng đau đớn, khó chịu. Cô chẳng biết mình bị làm sao nữa, ngày qua ngày sống trong những mâu thuẫn triền miên.
Điện thoại trên bàn làm việc bất ngờ đổ chuông.
Liếc qua màn hình hiển thị, cô thấy số điện thoại quen thuộc là Trần Mạnh Lễ. Hàn Tú mau chóng lấy lại thần trí, hít một hơi thật sâu rồi nhấc điện thoại lên: "Xin chào!"
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng than khẽ: "Ây da, anh đã gọi điện thoại cho em không biết bao nhiêu lần mà em vẫn không nhớ số điện thoại của anh sao?"
"Thì ra là Trần tổng, thật ngại quá! Hôm nay có nhiều người gọi đến tới mức tôi ong hết cả đầu nên không chú ý lắm". Hàn Tú vừa ôm đầu vừa trả lời.
"Gọi anh là Mạnh Lễ thì em sẽ bị mất một miếng thịt à?". Giọng Trần Mạnh Lễ nghe hết sức ai oán.
Hàn Tú đột nhiên nghiêm giọng nói: "Tôi đã quen việc nào ra việc nấy rồi. Khi nói chuyện riêng tư, tôi không ngại gọi tên của anh. Trần Mạnh Lễ, Trần Mạnh Lễ, cái tên này nghe hay biết bao!"
Trần Mạnh Lễ khẽ cười: "Cảm ơn lời khen của em. Thực ra hôm nay, anh tìm em không phải để bàn việc công mà vì việc tư. Anh muốn nói là anh đợi em mời anh một bữa cơm gần hai tháng nay rồi. Tóc trên đầu cũng sắp bạc trắng hết cả đấy!"
"Tôi nợ anh một bữa cơm từ lúc nào nhỉ?". Hàn Tú vuốt vuốt tóc.
"Hàn Tú, em thật biết cách làm anh đau lòng đấy!". Anh than thở.
Phải nghĩ một lúc, Hàn Tú mới nhớ ra là Tiểu Thất lần đầu tiên đi làm đã đắc tội Trần Mạnh Lợi rồi Trần Mạnh Lễ giải vây cho cô, sau đó, cô nói đùa là sẽ mời anh ăn cơm hộp. Hàn Tú đã quên béng mất chuyện này vì gần đây, cô mải sầu muộn vì gặp rắc rối trong mối quan hệ với Tiểu Thất. Cô liếc qua cuốn lịch nhỏ đặt trên bàn, quả nhiên là đã gần hai tháng trôi qua. Thực ra không cần có sự việc trên, nếu muốn gần gũi với khách hàng hơn thì cô cũng nên mời Trần Mạnh Lễ một bữa đàng hoàng.
Cô ngượng ngùng nói: "Thật ngại quá! Dạo này, tôi hơi bận nên quên khuấy mất lời hứa với anh. Tối nay, anh có phải làm gì không? Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu tối nay anh rảnh thì tôi sẽ mời anh một bữa. Anh thấy sao?"
Trần Mạnh Lễ nghiêm nghị nói: "Là cơm hộp à?"
Đến lượt Hàn Tú nghiêm mặt: "Hôm đó, tôi chỉ nói đùa thôi mà. Nếu anh thực sự muốn ăn cơm hộp thì tôi cũng ngại, không dám mời anh đâu". Với lại cô cũng chẳng biết làm.
Trần Mạnh Lễ cười: "Được thôi! Ăn gì là do anh chọn nhé!"
"Không thành vấn đề, cả món ăn lẫn thời gian và địa điểm đều do anh quyết định. Chọn xong thì nhắn tin vào di động cho tôi!"
"Được, vậy hẹn gặp em tối nay!"
"Ừm, tối nay gặp lại!"
Đặt điện thoại xuống, Hàn Tú thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế. Tối nay, cô không cần bịa ra lí do để trốn ăn cơm cùng Tiểu Thất rồi. Dù mỗi lần đối diện với anh, Hàn Tú đều cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, nhưng việc phải tìm mọi cách để lảng tránh anh kiểu này còn khiến cô mệt mỏi hơn.
Hết giờ làm, Hàn Tú liền lái xe đến thẳng nhà hàng Sắc Vị Thập Toàn mà Trần Mạnh Lễ đã đặt trước. Nhà hàng này được trang trí hết sức trang nhã, xung quanh yên tĩnh vô cùng. Mỗi bàn ăn đặt ở một khu riêng biệt, trên bàn để một chiếc đèn bằng thủy tinh nho nhỏ rất đẹp cùng một chiếc bình màu hồng nhạt, mấy chiếc ghế tựa bọc đệm màu đỏ nổi bật, tất cả khiến cho không khí ở đây mang một vẻ đẹp độc đáo và sang trọng. Với cách bài trí đó, dù nhà hàng có đông khách đến mấy thì cũng không tạo cho ta cảm giác bàn bạc chuyện công việc mà còn là điểm hẹn lí tưởng cho mấy đôi tình nhân.
Hàn Tú không hề bất ngờ về sự sắp đặt này. Nếu Trần Mạnh Lễ kéo cô đi ăn tôm cua hay mấy đồ ăn vặt ven đường thì mới là lạ đấy!
Lúc Hàn Tú đến gặp Trần Mạnh Lễ thì anh đã đợi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Vừa nhìn thấy cô, anh lập tức đứng dậy, kéo ghế ra cho cô.
"Cảm ơn anh!". Hàn Tú ngồi xuống, nhã nhặn đáp.
"Em muốn ăn gì?". Trần Mạnh Lễ đưa thực đơn cho cô.
"Câu này phải để tôi nói mới đúng. Tuy hôm nay tôi mời, nhưng vẫn nên để anh làm chủ mới phải. Anh gọi đi!". Hàn Tú đẩy thực đơn lại cho anh.
Trần Mạnh Lễ mỉm cười, ra hiệu cho nhân viên phục vụ đến rồi gọi vài món đặc sản của nhà hàng. Sau đó, anh gập quyển thực đơn lại, lặng lẽ ngắm ly nước đang cầm trên tay.
Trong ấn tượng của Hàn Tú, Trần Mạnh Lễ là người cởi mở, nhiệt tình, không hiểu sao hôm nay anh lại ít nói như thế, cho nên cô nhất thời chưa thích ứng được. Nhưng dù sao, cô cũng là người mời ăn hôm nay nên không thể để không khí trầm lắng thế này được, nghĩ vậy, Hàn Tú bèn cầm ly nước lạnh ở trước mặt lên và nói: "Cảm ơn anh vì lần trước đã giải vây cho tôi."
Trần Mạnh Lễ lắc nhẹ ly nước lạnh, nở một nụ cười đẹp mê hồn: "Anh đang chờ xem lúc nào em sẽ chủ động nói chuyện với anh, cuối cùng cũng đợi được, có điều ngay vào lúc anh đang hân hoan hi vọng em nói những lời thân mật thì mọi nhiệt thành trong anh lại bị dội một gáo nước lạnh bởi câu nói hết sức khách sáo của em."
"Hả?". Hàn Tú cảm thấy đầu mình đang bốc khói đen ngòm. "Trước giờ, tôi hoàn toàn không biết anh cũng là một người yêu phim ảnh đấy!"
Trần Mạnh Lễ bật cười: "Trêu em tí cho vui thôi! Thỉnh thoảng nói năng hoa mĩ như trong phim một chút cho thoải mái, yêu đời hơn."
"Hừm! Lẽ nào bây giờ, anh cảm thấy cuộc sống không tốt đẹp sao?". Hàn Tú nhìn anh đầy nghi ngờ.
Không khí bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn trước rất nhiều. Mỗi lần có Hàn Tú ở bên cạnh, Trần Mạnh Lễ đều cảm thấy vô cùng thư thái trong lòng.
Không lâu sau, món ăn được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.
EC là một công ty sản xuất, phân phối đồ nội thất có quy mô khá lớn, chủ yếu nhắm vào thị trường Âu Mỹ. Trần Mạnh Lễ vốn rất thích thiết kế đồ chơi, nhưng mấy năm trước đã bị bố ép học ngành tài chính khô khan, vì Trần lão tiên sinh cho rằng chỉ có nắm rõ tình hình tài chính của công ty thì mới có thể đưa ra những quyết định vào sách lược chuẩn xác tuyệt đối.
"Cho em xem bản vẽ của anh này!". Trần Mạnh Lễ đưa một tập giấy cho Hàn Tú. "Đây đều là những con Pu'p bê do đích thân anh thiết kế đó!"
Nhìn những con Pu'p bê đầu to được vẽ nắn nót từng nét bằng Pu't chì, Hàn Tú vô cùng ngạc nhiên. Bản thiết kế của anh rất tuyệt, mấy con Pu'p bê này tuy hình dáng hơi kì lạ nhưng trông rất đáng yêu. Chúng vừa mang phong cách Âu Mỹ vừa có màu sắc Trung Hoa, trong số đó, có một con Pu'p bê được tạo hình như đạo sĩ Võ Đang, khiến cô rất thích thú.
"Nhà thiết kế Trần à, anh thực sự rất tài hoa đó!". Cô tán dương anh một cách chân thành.
"Cảm ơn em. Thực ra, anh rất muốn biến những bản thiết kế này thành các sản phẩm thật, sản xuất chúng theo dây chuyền luôn."
"Anh có thể đưa những bản thiết kế này cho bố anh xem mà! Hiện nay, cách trang trí nhà cửa không còn đơn giản như trước kia nữa, bổ sung thêm những thứ ngộ nghĩnh như thế này không phải là một ý kiến tệ đâu."
Trần Mạnh Lễ lắc đầu đầy tiếc nuối: "Bố anh không thích anh làm thiết kế. Nhiều năm trước, khi thấy anh vẽ những bức hình này ở nhà, ông đã tức tới mức đập nát cả máy tính. Ông cho rằng anh không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ biết đắm mình vào mấy thứ vớ vẩn."
"Cá nhân tôi thấy những con Pu'p bê này vô cùng dễ thương, cả trẻ con lẫn người lớn đều sẽ rất thích chúng. Hay anh đem những bản thiết kế này đến các công ty sản xuất đồ chơi xem sao? Giấu bố anh làm thử đi!"
"Thôi bỏ đi, có lẽ anh chỉ nên coi đó là sở thích thì hơn. Tặng mấy bức này cho em đấy!". Trần Mạnh Lễ nói.
Hàn Tú ngây người ra: "Tặng cho tôi sao?"
"Ừ."
"Anh tặng cho tôi rồi, nếu sau này, tôi đưa chúng cho một công ty đồ chơi nào đó sản xuất thì bao nhiêu tiền kiếm được, tôi sẽ nuốt trọn đấy!"
"Hừm". Trần Mạnh Lễ cười, bảo: "Em đúng là... nói không quá ba câu đã bộc lộ ngay bản chất. Em mà bán được chúng thì tiền kiếm được sẽ là của em hết, anh chỉ cần em tặng cho anh một con Pu'p bê thôi."
"Nhất ngôn cửu đỉnh!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc