Copy mối tình đầu - Chương 32

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Tiểu Thất nhìn cánh cửa đang dần khép lại, nở một nụ cười cay đắng. Hàn Tú không hề hiểu anh đang muốn nói gì, anh cũng không thể kể cho cô nghe sự thật vì nếu anh làm vậy, chắc chắn cô sẽ gặp phải vô số phiền phức.
Bản tin lúc nãy nói cảnh sát đã bắt được năm nghi phạm, trong số đó, anh nhận ra hai người. Điều đó có nghĩa là những người bị bắt không hề đóng vai trò quan trọng trong tổ chức. Ngay cả những nạn nhân được giải thoát trong viện điều dưỡng, trông bọn họ cũng rất xa lạ, chẳng giống những sản phẩm thí nghiệm như anh chút nào. Tiểu Thất vốn hi vọng, lũ tàn ác sẽ bị trừng trị, nhưng xem ra Cổ tiên sinh đã chuẩn bị mọi thứ một cách kĩ càng để đề phòng trường hợp bị cảnh sát phát hiện rồi. Từ nghi phạm cho tới nạn nhân, tất cả đều là giả...
Anh cảm thấy kiệt sức, từ từ nằm xuống chiếc chăn phủ tấm ga giường màu hồng đầy nữ tính. Lấy cánh tay che mắt, khoảng đen trước mặt đã khiến tâm trạng Tiểu Thất bình ổn đi đôi phần.
Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới tương lai, cũng không biết tương lai của mình sẽ thế nào, chỉ có thể sống một cách mòn mỏi, được ngày nào hay ngày ấy thôi. Anh biết rằng sẽ đến một lúc, anh phải ra đi, bản thân anh rồi sẽ hóa thành tro bụi, trở thành một bí mật bị chôn vùi vĩnh viễn.
Một mùi hương kì lạ không ngừng thoang thoảng bên mũi anh. Tiểu Thất khẽ nhíu mày rồi quay người lại, tránh động vào vết thương. Lúc này, mùi hương đó lại càng nồng hơn, dường như nó tỏa ra từ chiếc gối.
Đây là hương thơm của Hàn Tú sao?
Tuy đầu cô có hơi rối nhưng đó thực sự là một mái tóc rất đẹp. Mùi hương cuốn hút này khiến Tiểu Thất cảm thấy rất an tâm. Anh kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt lại, hít thở hương thơm dễ chịu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Anh tặng tôi đu đủ, tôi đáp trả ngọc quý
(1)
Sáng hôm sau, Hàn Tú đến công ty với đôi mắt gấu trúc vì mất ngủ. Cô vừa bước vào sảnh thì thấy Tiểu Hứa ở phòng khách hàng chạy tới, gấp gáp nói: "Hàn tổng! Hôm nay, Tiểu Thất không tới công ty cùng cô sao?"
Tiểu Thất? Cô nhướn mày, thì ra mọi người đều gọi anh là Tiểu Thất, từ Tả Tiểu Dũng, Tiểu Lưu cho đến các dì, các thím trong công ty. Mà tại sao cô nhất định phải đến chỗ làm cùng Tiểu Thất chứ? Cô chỉ bao ăn bao ở chứ không phụ trách cả việc đi lại nhé!
"Ừ, hôm qua Tiểu Thất bị thương phải nghỉ ngơi mấy ngày, đợi vết thương khỏi rồi mới đi làm được. Có chuyện gì thế?"
Tay cầm một tập đơn đặt hàng lớn, Tiểu Hứa nói vội: "Ôi, Hàn tổng, chị không biết đâu, Tiểu Thất mới tới EC làm việc được một lần mà hôm nay, điện thoại của bộ phận phục vụ khách hàng hộ gia đình đã réo liên tục như muốn bùng nổ. Chị nhìn xem, tất cả chỗ đặt hàng này đều yêu cầu đích danh Tiểu Thất đến làm vệ sinh, trong đó có tám khách hàng cũ, hai mươi khách hàng mới, vừa đủ một tháng làm việc. Em không dám vội vàng báo giá, càng không dám nhận lời ngay. Hàn tổng, chị bảo chuyện này phải giải quyết làm sao bây giờ?"
"Cái gì cơ?". Hàn Tú kinh ngạc, cầm tập giấy dày cộp, cẩn thận lật từng trang, cuối cùng ngây người một hồi lâu, chẳng biết nói gì nữa.
Đúng là Hàn Tú định lợi dụng tướng mạo của Tiểu Thất để lôi kéo một số khách hàng lớn, nhưng cô còn tưởng rằng đây mới chỉ là suy tính của riêng mình, không ngờ là ý nghĩ đó lại được hiện thực hóa nhanh đến thế, chỉ mới đến làm vệ sinh ở EC có một buổi mà Tiểu Thất đã giúp công ty có thêm hai mươi khách hàng mới.
Trong đầu cô bất giác vang lên câu nói của anh hôm qua: "Cô muốn tôi kiếm tiền, được thôi, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền. Cô muốn tôi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, cô cứ nói ra, tôi sẽ làm hết"
Ánh mắt bi thương, giọng nói trầm buồn của Tiểu Thất đã làm cô khắc khoải cả đêm. Hàn Tú cứ nghĩ mãi về việc liệu mình giữ anh lại rồi lợi dụng tướng mạo của anh để kiếm tiền rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng khi nhìn thấy một xấp đơn đặt hàng hồng hồng xanh xanh dày cộp, đột nhiên cô quên hết sạch những suy nghĩ đó. Lúc này, giữa cô và anh không còn bất cứ quan hệ tình cảm nào hết, chỉ là quan hệ tiền bạc và lợi ích mà thôi. Hàn Tú cho anh cơm ăn, áo mặc, chỗ ở, còn anh bán sức lao động cho cô, đó là một sự trao đổi công bằng, chẳng có gì sai để cô phải cảm thấy áy náy cả.
Đây không phải là mong muốn ban đầu của cô hay sao? Giữ anh lại, bắt anh kiếm tiền để hoàn trả chi phí thuê nhà, tiền ăn uống, quần áo, tiền điện, nước, ..Cô hà tất phải vì một câu nói "không bao giờ quên" mà day dứt chứ?
Trông thấy Hàn Tú đứng ngây ra đó như đang suy nghĩ điều gì, Tiểu Hứa khẽ gọi: "Hàn tổng.."
Cô lập tức lấy lại hồn phách, đưa tập đơn đặt hàng cho Tiểu Hứa rồi nói: "Nhận, nhận, nhận hết! Sao lại không nhận chứ? Tôi thuê Tiểu Thất đến đây để làm việc chứ không phải làm bình hoa di động. Cô đừng thấy anh ta đẹp trai mà rủ lòng thương xót, mau đi gọi điện thoại cho từng vị khách hàng một, nói giá dịch vụ sẽ tăng hai mươi phần trăm so với mức bình thường! Đợi đến lúc hồi phục hoàn toàn, Tiểu Thất sẽ đi làm theo thứ tự thời gian đặt hàng của khách. Nếu họ đồng ý thì đăng ký, không thì thôi". Muốn đạt đến một thương hiệu hàng đầu thì phải có giá đặc biệt.
"Vâng", Tiểu Hứa nhận lại chỗ đơn đặt hàng rồi nhanh chóng đi về vị trí của mình.
Hàn Tú càng nghĩ lại càng thấy cô chẳng khác nào Tú bà chốn thanh lâu khi nói những lời vừa rồi: đặt giá cho cô nương xinh đẹp nhất, ai trả cao hơn thì được hưởng mĩ nhân. Cô bất giác rùng mình khi chợt nảy ra ý nghĩ: nếu việc nào ổn thỏa, cô sẽ đến trại tâm thần và tuyển dụng thêm một số bệnh nhân nam đẹp trai, tuấn tú nữa.
Chỉ có mình cô mới có thể nghĩ ra cách kiếm tiền thất đức như vậy!
Hàn Tú hít một hơi thật sâu, không ngừng nhắc đi nhắc lại trong đầu những lời lẽ biện hộ cho hành động của mình: Tất cả đều là do anh tự nguyện, cô cũng không mở tổ chức từ thiện, chỉ cần làm đúng với lương tâm là được rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc