Copy mối tình đầu - Chương 24

Tác giả: Hoa Thanh Thần

(2)
Trần Mạnh Lợi đi đôi giày cao gót mười phân, từ từ bước vào phòng làm việc của mình. Vừa bước đến trước cửa, cô đã nghe thấy âm thanh của máy làm vệ sinh thảm trải sàn.
Trông thấy Tiểu Thất đang làm việc chăm chú, cô nghĩ: "Cho người khác tới làm, coi như công ty vệ sinh này biết điều đấy, lại còn điều một người đàn ông trẻ trung đến nữa chứ". Trần Mạnh Lợi cao ngạo hất cằm, mắt liếc xuống đúng 45 độ để nhìn Tiểu Thất, ánh mắt vừa hướng về phía dó, cô đã chẳng thể thu nó lại được nữa.
Thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn của chàng trai đang dọn dẹp vệ sinh ở đối diện đã thu hút hết sự chú ý của cô. Bộ đồng phục lao động quê một cục không ảnh hưởng một chút nào đến khí chất của anh. Từ trước đến nay, Trần Mạnh Lợi đã nhìn thấy rất nhiều chàng đẹp trai tuấn tú, từ các anh ngoại quốc mắt xanh tóc vàng cho tới những nam nhân Á Đông, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông mang vẻ tự tại, trầm mặc đến thế.
Ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cô khoanh hai tay, chăm chú nhìn ngắm anh một hồi lâu như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
Cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, Tiểu Thất bất giác nhếch mày, vừa quay người lại, ngay lập tức anh trông thấy một người phụ nữ đang đứng ở cửa, khuôn mặt bôi trát trắng xóa như bức tường bên cạnh, môi thì đỏ rực như vừa thổ huyết đầy miệng.
Anh thực sự không hiểu nổi vì sao một người lành lặn bình thường như thế lại phải làm khuôn mặt thành ra nông nỗi này. Nhìn gương mặt không chút phấn son nào của Hàn Tú, anh còn thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trong khi đó, Trần Mạnh Lợi lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước đôi mắt tĩnh lặng như băng của Tiểu Thất. Người đàn ông này đúng thật là cực phẩm nhân gian!
"Anh thuộc công ty vệ sinh nào thế? Trước đây, tôi chưa từng gặp anh". Trần Mạnh Lợi hắng giọng, bước vào phòng làm việc như một nữ vương cao quý rồi tiến lại gần Tiểu Thất.
Anh vốn không muốn nói chuyện với người phụ nữ này, nhưng lúc nãy, trước khi dẫn anh tới đây, Hàn Tú đã phổ biến cho anh nghe một lô một lốc các nguyên tắc làm việc, trọng điểm tập trung vào bốn chữ: "mỉm cười phục vụ". Tiểu Thất vẫn chưa quen với việc mỉm cười với người xa lạ cho lắm nên chỉ lãnh đạm đáp một câu: "Tôi tới từ Đại Chúng".
"Thì ra là một nhân viên khác của Đại Chúng, thảo nào mà tôi chưa thấy anh bao giờ. Anh tên là gì?". Giọng nói thanh thanh và thái độ lạnh lùng của Tiểu Thất đó khiến trái tim Trần Mạnh Lợi khẽ rung động.
Chưa kể tới việc trưởng phòng Vương và Hàn Tú thảo luận với nhau sáng nay, chỉ dựa vào trực giác, anh đã không muốn nói chuyện nhiều với người phụ nữ này. Ánh mắt cô ta nhìn anh biểu lộ rõ sự tham lam, như thể muốn lột sạch quần áo của anh từ trên xuống dưới. Tuy anh đã miễn cưỡng chấp nhận cái tên Đường Trạch Tề, nhưng vào giây phút này, anh cũng không muốn dùng cái tên đó. Nhớ lại lúc nghe anh nói tên thật của mình, Hàn Tú liền tức giận bỏ đi, Tiểu Thất quyết định sẽ nói ra cái tên đó.
Anh im lặng trong giây lát rồi lạnh lùng đáp: "074".
"Cô ૮ɦếƭ đi"?!!! Nghe thấy câu trả lời, khuôn mặt của Trần Mạnh Lợi lúc thì đỏ rực lên, lúc lại trắng bệch, không giấu nổi vẻ tức tối, phẫn uất. Bao nhiêu cảm tình của cô dành cho Tiểu Thất trước đó trong khoảnh khắc bỗng tiêu tan hết cả.
Tên nhân viên vệ sinh này chẳng qua chỉ trông đẹp trai đôi chút thôi, có vậy mà hắn dám mắng cô "૮ɦếƭ đi" sao? Từ trước đến nay, chưa từng có người đàn ông nào dám nói chuyện với cô như thế. Trần Mạnh Lợi bực bội bước về phía trước, muốn xem xem người đàn ông này rốt cuộc có bản lĩnh tới mức nào mà dám nói chuyện với khách hàng của mình như thế!
Ai ngờ gót giày quá cao, lại bước vội nên cô bị mất đà, chúi người về phía trước, vừa hay ngã vào lòng của Tiểu Thất.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là một cảm giác thích thú, đang định dùng tay sờ lên khuôn *** rắn rỏi chắc nịch của anh, ai ngờ người đàn ông mà cô đang dựa vào lùi lại ngay tức khắc, khiến cô tiếp đất theo tư thế "bò gặm cỏ". Vẫn may là sàn có trải thảm, chứ nếu nó toàn là gạch đá thì với cú ngã mạnh như vậy, e rằng cô sẽ không thể phơi mặt ra đường trong ít nhất vài ngày tới.
Trần Mạnh Lợi ngước nhìn Tiểu Thất chỉ đứng cách mình một bước chân, trên mặt chẳng biểu hiện một chút thương hại nào thì vô cùng phẫn uất. Anh không đỡ được cô thì đã đành, rõ ràng là đã đỡ được cô, vậy mà anh chẳng nói chẳng rằng, vô duyên vô cớ lùi ngay người lại, cứ làm như thể cô mắc bệnh truyền nhiễm khủng khiếp nào vậy, thật là quá đáng!
Cô phẫn nộ nhìn chằm chằm vào đôi dép lê trước mặt rồi lại ngước lên nhìn Tiểu Thất, tức giận nói: "Anh đỡ tôi một chút không được à?"
Khuôn mặt Tiểu Thất vẫn rất bình thản, không hề tỏ vẻ biết lỗi, chỉ lãnh đạm đáp: "Tuân theo đúng quy định của công ty, ngoại trừ tấm thảm dưới chân, tôi không được phép động vào bất cứ đồ vật gì trong căn phòng này. Nếu Trần tiểu thư bị bệnh về xương cốt thì phiền cô đi khám bác sĩ, như thế sẽ tốt hơn".
Đồ vật? Không ngờ anh ta dám coi cô chỉ là đồ vật, còn bị bệnh về xương cốt?
"Tôi là người chứ không phải đồ vật, hơn nữa, tôi cũng không bị bệnh xương cốt gì cả". Trần Mạnh Lợi vừa mở miệng liền cảm thấy hình như mình đã nói sai nên cố gắng đứng dậy, nói tiếp: "Tôi không phải thứ đồ vật mà anh không được phép động vào."
Tiểu Thất nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: "Rốt cuộc cô muốn biểu đạt mình là đồ vật hay không phải là đồ vật?"
"Á!!!". Trần Mạnh Lợi tức điên người, hét lớn: "Người phụ trách của anh đâu? Tôi muốn kiến nghị, tôi muốn kiến nghị!"
Vừa nghe thấy tiếng hét Hàn Tú vội vàng chạy tới phòng làm việc của Trần Mạnh Lợi. Trong lòng cô không ngừng lo lắng. Quả nhiên không thể để tên đàn ông đó ở lại đó một mình. Bây giờ thì phiền phức rồi!
Lúc chuẩn bị bước vào phòng làm việc, Hàn Tú chợt nghe thấy giọng nói thản nhiên của Tiểu Thất: "Nếu muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên, mình phải biết tự trọng đã". Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đang định mắng cho anh một trận thì bao nhiêu từ ngữ bỗng biến đi đâu hết.
"Nếu muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên, mình phải biết tự trọng đã". Câu nói này vô cùng thích hợp với loại thiên kim tiểu thư ngạo mạn, khinh người như Trần Mạnh Lợi. Cô biết rằng mình không thể quy kết mọi tội lỗi vào Tiểu Thất được. Tuy đầu óc Tiểu Thất có chút vấn đề, nhưng sau một tuần tiếp xúc với anh, cô đã hiểu ra rằng khi nói hay làm bất cứ chuyện gì, anh nhất định đều có lí do riêng của mình.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng. Cô nhìn thấy Tiểu Thất đang thu dây điện của máy làm vệ sinh lại, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có một biểu hiện nào tố cáo rằng anh vừa gây họa; còn Trần Mạnh Lợi thì đang khoanh tay, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp giờ bị biến dạng vì quá tức giận.
Hàn Tú gõ cửa, nở nụ cười lịch sự, nhẹ nhàng nói: "Xin chào, Trần tiểu thư, tôi là Hàn Tú người phụ trách của công ty vệ sinh Đại Chúng. Xin hỏi, cô không hài lòng về dịch vụ của chúng tôi sao?"
"Hàn Tú?". Trần Mạnh Lợi hướng đôi mắt căm giận sang Hàn Tú. Cái tên này sao nghe quen thuộc thế nhỉ? Gạt mối thắc mắc sang một bên, Mạnh Lợi lên tiếng: "Cô là người phụ trách của công ty vệ sinh Đại Chúng à?"
"Đúng. Xin hỏi, Trần tiểu thư có gì không hài lòng về dịch vụ của chúng tôi vậy?". Hàn Tú nhắc lại, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Trần Mạnh Lợi hếch cao cằm, đưa mắt xuống nhìn Hàn Tú, lạnh lùng nói: "Tôi không biết công ty cô đào tạo nhân viên kiểu gì nữa. Người tháng trước sang đây lật tung hết đồ đạc trên bàn làm việc của tôi lên, còn người lần này thì...". Trần Mạnh Lợi chỉ Ng'n t sơn móng màu xanh lá cây về phía Tiểu Thất: "... thái độ phục vụ vô cùng đáng ghét, anh ta không ngừng châm chọc tôi. Làm gì có người nào lại đối xử với khách hàng của mình như thế chứ? Công ty cô không tuyển được người có phẩm chất tốt hơn sao? Nếu không trả lương cao cho nhân viên nên chỉ có thể mời những người kém cỏi như vậy về làm việc thì tôi thấy, công ty cô đóng cửa được rồi đấy!"
Nghe cô ta nói thế, Hàn Tú không những không tức giận mà còn cười tươi hơn. Lúc này, cô đã hiểu vì sao toàn bộ nhân viên trong công ty không một ai chịu đến đây làm việc. Người phụ nữ này đúng là độc nhất vô nhị!
Cô bước về phía Tiểu Thất, ra hiệu cho anh mang máy móc ra ngoài rồi nhìn thẳng Trần Mạnh Lợi, bình tĩnh nói: "Thì ra là Trần tiểu thư không hài lòng về phẩm chất của nhân viên công ty chúng tôi. Thực lòng, tôi không hiểu họ phải có những phẩm chất như thế nào mới đáp ứng được tiêu chuẩn của Trần tiểu thư nữa. Nếu có một người thường xuyên không cẩn thận, để quên chiếc đồng hồ Omega của mình trên xe ô tô rồi dùng lời lẽ khắc nghiệt để buộc tội ăn cắp cho nhân viên hoặc một người đi đường nào đó, lại còn xúc phạm danh dự của họ thì không hiểu người này thuộc dạng phẩm chất cao hay thấp nhỉ?"
Lời nói của Hàn Tú vừa dứt, sắc mặt của Trần Mạnh Lợi hết xanh rồi lại đỏ.
Vào ngày này tháng trước, khi nhân vên vệ sinh lau dọn xong phòng làm việc của cô thì Mạnh Lợi không thấy chiếc đồng hồ Omega của mình đâu. Ngày hôm đó, tâm trạng của cô vốn không được tốt, chuyện chiếc đồng hồ mất tích như giọt nước làm tràn ly. Bản thân cô cũng không nhớ là mình để nó ở chỗ nào nữa, ai ngờ Trần Mạnh Lễ lại nhiều chuyện như vậy, tự dưng xuất hiện và nói cô để quên trên xe, khiến Trần Mạnh Lợi vô cùng mất mặt. Thêm vào đó, mấy người đàn ông trông như hung thần ác bá cương quyết bắt cô phải giải thích rõ ràng. Sự việc đã đến mức ấy, làm sao cô có thể dễ dàng cúi đầu nhận sai được, đành phải nói những lời cay nghiệt hơn.
Từ trước đến nay, Trần Mạnh Lợi luôn chiếm thế thượng phong khi tranh cãi, thật không ngờ, người phụ nữ đứng trước mặt cô lúc này chẳng qua chỉ là một nhân viên vệ sinh tầm thường, vậy mà dám công kích cô, dám nói chuyện với cô bằng thái độ đó sao?
"Cô ăn nói kiểu gì với khách hàng thế? Một nhân viên có thái độ phục vụ không ra gì cũng đồng nghĩa với việc cả công ty đó đều như vậy. Sao công ty cô có thể đào tạo ra những người phẩm chất không ra gì như mấy người chứ? Cô có biết tôi là ai không? Tôi có thể từ chối thanh toán tất cả chi phí làm vệ sinh của các cô đấy! Số điện thoại của sếp các cô là bao nhiêu? Tôi phải kiến nghị về các cô mới được". Trần Mạnh Lợi nói gấp.
Hàn Tú không thể kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. Cô ho nhẹ rồi tỏ ra có lỗi với Trần Mạnh Lợi: "Thật ngại quá, Trần tiểu thự, tôi chính là người phụ trách cấp cao nhất, cũng là người thành lập nên công ty Đại Chúng Bảo Khiết. Cô muốn kiến nghị ai thì cứ nói, tôi xin rửa tai lắng nghe. Có điều, tôi muốn nhắc nhở Trần tiểu thư đôi lời, thời hạn hợp đồng giữa công tỵ tôi với bên cô là ba năm, hiện giờ mới bắt đầu năm thứ hai, chi phí làm vệ sinh của quý này đã được thanh toán từ đầu quý trước rồi, cũng có nghĩa là tiền vệ sinh tháng này đã được chi trả. Cô có thể từ chối trả tiền vệ sinh của các quý sau."
Trần Mạnh Lợi cười khẩy: "Bảo sao thái độ của nhân viên công ty cô lại khó chịu đến thế, thì ra là vì bà chủ cũng thuộc hạng không có phẩm chất, vô văn hoá. Dựa vào thái độ phục vụ như thế này mà cô vẫn muốn tiếp tục hợp tác với EC sao? Tôi nhất định sẽ hủy hợp đồng."
Hàn Tú mỉm cười, sắc mặt cũng trầm tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Được thôi. Nếu công ty EC không hài lòng về dịch vụ của bên chúng tôi thì có thể huỷ hợp đồng, nhưng là người trực tiếp kí kết, tôi từ chối đàm phán về việc huỷ hợp đồng này. Đại bộ phận các nhân viên trong ngành của chúng tôi đều đã lớn tuổi, lại chẳng có bằng cấp cao như ai kia, nhưng chúng tôi cũng có đôi bàn tay và lòng tự tôn, chúng tôi có giá trị tồn tại của riêng mình. Nếu Đại Chúng mất cơ hội phục vụ cho EC thì tôi e rằng các công ty khác chưa chắc đã dám nhận mối làm ăn này, bởi vì chúng tôi hoài nghi về nhân phẩm của người lãnh đạo cấp cao ở công ty EC. Xin lỗi Trần tiểu thư, dịch vụ vệ sinh của công ty Đại Chúng ở EC hôm nay đã kết thúc, chúng tôi còn phải phục vụ khách hàng tiếp theo. Về việc hủy hợp đồng, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với chủ tịch hội đồng quản trị Trần."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc