Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly - Chương 48

Tác giả: Minh Dung

Tiết Hoài Phong nhận được lệnh Cố Viễn liền vội vã dẫn theo mười mấy người thân thể khỏe mạnh, võ nghệ xuất chúng ra roi thúc ngựa đến Giang Ninh. Ngày tới Cố phủ thì đã mệt mỏi, nhưng sĩ khí bộ dạng vẫn hiên ngang chỉnh tề.
Đêm đó, Tiết Hoài Phong vào Sơ Ảnh các. Hắn cùng với Cố Viễn ở trong thư phòng trò chuyện đã lâu. Thư Kỳ thật không biết hai nam nhân ở trong đó âm mưu những thứ gì, bộ dáng rất thần bí bất quá nàng cũng không có hứng thú muốn biết.
Trước mắt trọng yếu nhất là lấy lại Từ phiến. Lúc này, nàng đang ở trước phòng Tiết Hoài Phong “Ôm cây đợi thỏ” .
Tiết Hoài Phong vừa thấy Thư Kỳ, không đợi nàng mở miệng, hắn đã đem từ phiến giao cho Thư Kỳ. Thư Kỳ kinh ngạc, không ngờ sự tình tiến triển thuận lợi như thế, xét thấy Tiết Hoài Phong là thuộc hạ của Cố Viễn, nàng từng hoài nghi tính cách của hắn có thể hay không giống với Cố Viễn phức tạp nhiều thay đổi.
Mà bây giờ loại tình huống này xem ra chỉ có thể là Cố Viễn sớm đã đem việc này nói lại với hắn, bớt đi một hồi mài chít chít. (tiểu tuyết: ta bó tay với kỳ tỷ, ta thấy câu này vui vui nên để nguyên văn đó nha)
Thư Kỳ cầm được Từ phiến chuyện trước tiên đó là kiểm tra Từ phiến xem có hư hao gì hay không. Kết quả càng phấn chấn lòng người: nguồn điện sung túc, ấn phím đầy đủ, cũng có thể được tín hiệu bên kia. Đủ loại sự thật chứng minh đây là một Từ phiến hoàn hảo không tổn hao. Cũng tốt, nàng không cần chờ Vân Phi tới đón nàng, chính nàng hiện tại, lập tức, tức khắc là thể quay về bên kia.
Nàng khó nén hưng phấn trong lòng, đi ngang qua phòng Cố Viễn thì thấy hắn mở cửa, rãnh ngồi chơi , giống như đang đợi ai đó.
Nàng tất nhiên là hướng hắn báo tin tức tốt này, hắn không yên lòng chỉ thản nhiên ứng câu: “Ân.”
Thư Kỳ hiện tại cần phải có người chia xẻ cùng nàng loại này tâm tình mất mà lại có được mừng như điên này.
“Ta chuẩn bị ngày mai sẽ trở về.”
” Ừ.” “
” Chúng ta có thể là vĩnh biệt.”
“ Ừ.”
“Ngươi không giữ ta lại à.”
“ Ừ.”
“Ngươi sẽ nhớ ta.”
” “ Ừ.”
“Đêm nay chúng ta cùng nhau cuồng hoan đi?”
“ Ừ.”
“Cái gì?” Cố Viễn phục hồi tinh thần lại,
“Cuồng hoan?”
Thư Kỳ buồn cười phát hiện nguyên lai người luôn luôn bình tĩnh như hắn cũng sẽ ngẩn người, thật là chuyện lạ. “Tối nay là đêm cuối cùng ta ở tại chỗ này. Ta muốn hảo hảo mà ngoạn cho thống khoái.”
Thư Kỳ giữ chặt hắn, “Ngươi phải theo giúp ta.”
“Tùy ngươi vậy.” Hắn cười cười, người ngoài nhìn thấy nụ cười ôn nhuận bình thản giống như trước đây, chỉ có mình hắn biết trong lòng thấp thỏm lo âu đến cỡ nào.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy bất lực trong hơn hai mươi năm qua. Hắn muốn nàng lại ở, nhưng mà hắn không biết nên làm như thế nào.
Hắn nghĩ: hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng, cũng sẽ mất đi trái tim ấm áp .
Trong lòng hắn thở dài, đi rồi cũng tốt, đi rồi hắn liền vô khiên vô quải, không còn cố kỵ.
Đêm đó, đầu tiên là Cố Viễn cùng Thư Kỳ dạo chợ đêm, nếm qua rất nhiều đồ ăn.
Miệng còn bị nàng không chút khách khí đút một chuỗi kẹo hồ lô. Sau khi ăn uống no đủ, Thư Kỳ lại đưa ra ý muốn tới Ly Thiên không gần nhất ngắm sao.
Bởi khi trở lại 21 thế kỷ, nàng sẽ không thể nhìn thấy bầu trời đầy sao như bây giờ . Nàng lúc này đây nhất định phải nhìn cho đủ. Kỳ thật, Thư Kỳ đang che giấu nguyên nhân chân chính. Nàng ngượng ngùng khi phải nói ra, cô gái, đối tình yêu luôn luôn có nhiều ảo tưởng, mà nàng vẫn ao ước là cùng người trong lòng mình lẳng lặng ngồi ở đỉnh núi cùng nhau ngắm sao trời. Cho dù không nói lời nào, đó cũng là thời gian phi thường tốt đẹp ấm áp. Là việc mà, nàng muốn cùng với Cố Viễn cùng nhau hoàn thành. Chứ việc bọn họ là không khả năng cùng một chỗ .
Trên đỉnh núi Đông Sơn, ánh trăng dâng lên sáng tỏ.
Thư Kỳ cùng Cố Viễn sóng vai ngồi ở trên sườn núi, nhìn lên tinh không.
“Chỉ mong nhân gian lâu dài, ngàn dặm cùng tiền quyên.”
“Nhân sinh đại đại vô cùng đã, Giang Nguyệt hàng năm vọng tương tự. Không biết Giang Nguyệt đãi người nào, nhưng thấy Trường Giang đưa nước chảy.”
Thư Kỳ nhẹ nhàng tựa vào vai Cố Viễn, nhìn ánh trăng như Bạch Ngọc bàn treo trên cao thở dài:
“Cho dù trải qua ngàn năm thời gian, ánh trăng vẫn là ánh trăng, mà ta và ngươi cũng không thể cứ ngồi như vậy dưới trời sao cùng nhau thưởng thức Minh Nguyệt .” Trong mắt Cố Viễn toát ra một chút cô đơn, thản nhiên cười nói:
“Kỳ thật ngươi có biết ta muốn lưu lại ngươi không phải việc khó. Nhưng mà ta không thể ích kỷ như vậy, ta không thể để cho ngươi bởi vì lưu lại mà thân thể bị thương tổn, ta hi vọng ngươi sống được tốt . Cho nên ta thà rằng cười để ngươi đi.”
Thư Kỳ ngẩn ra, đối mặt phần tình cảm này, lựa chọn của bọn hắn là giống nhau. Nhưng là điểm xuất phát lại bất đồng. Nàng nghĩ đến chính là muốn huy kiếm chém tơ ngọc, bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, mà hắn làm như vậy cũng là vì nghĩ cho nàng.
Trong lòng nàng lúc này rất nhiều tình cảm cùng nhau xông tới, như thủy triều đánh thẳng vào lý trí.
Nhưng nàng không còn là tiểu cô nương mười mấy tuổi, muốn lời của hắn hết thảy đông lại ở bên môi. Nàng chỉ đem đầu vùi thật sâu vào trong иgự¢ của hắn, nước mắt tùy ý chảy xuôi, làm ướt vạt áo của hắn.
Ánh trăng cũng trốn vào trong đám mây. Chỉ có đầy trời ánh sao không biết tư vị của sầu muộn giống như chớp động trên không.
“Hai vị thật sự là thật hăng hái nha.” Âm thanh nam nhân thô ráp phía sau hai người truyền đến.
Thư Kỳ vội vàng khởi động thân mình, nhìn lại, nguyên lai là lúc ở trong ngôi nhà cũ thành nam gặp qua , Cảnh Dạ. Xem ra lai giả bất thiện.
Cố Viễn thong dong đứng dậy.
Cảnh Dạ ánh mắt sâu kín như quỷ mỵ, cười lạnh nói: “Cư nhiên cùng nữ tử nhân loại nói chuyện yêu đương. . . . . .”
Cố Viễn trên mặt vẫn là cười nhạt: “Ta cảm thấy con người không có gì không tốt.”
Cảnh Dạ cười to, cuồng vọng tiếng cười ở trong bầu trời đêm yên tĩnh hết sức chói tai: “Bản thân ta đã quên, ngươi thân mình chính là cái tạp chủng, trong thân thể còn chảy dòng của nhân loại ti tiện!”
Lời này cũng quá mức tức giận! Thư Kỳ trong lòng vì Cỗ Viễn mà bất bình. Nói sau, nhân loại là vũ trụ tinh linh, vạn vật linh trưởng, sao không hắn nghĩ hắn là loại vô dụng đi. Nàng lo lắng Cố Viễn xúc động, thân thủ giữ chặt Cố Viễn, hoàn hảo, hắn cũng không có biểu hiện ra vẻ mặt bị chọc giận, thái độ bình thường.
“Ngươi chính là đến đây để chế ngạo ta?” Cố Viễn ánh mắt vi lượng, giọng mỉa mai nói.
Biểu tình trên mặt Cảnh Dạ cứng đờ, lạnh lùng nói: “Tối nay là đêm trăng tròn, linh lực của ngươi đã mất hết, vẫn là ngoan ngoãn đem thánh vật giao ra đây đi.”
Chẳng lẽ hắn ở đêm trăng tròn sẽ mất hết linh lực biến thành người thường hoặ là cũng không khá gì hơn? Thư Kỳ không khỏi nắm chặc tay Cố Viễn. Cố Viễn quay đầu cho nàng một ánh mắt “Yên tâm”.
Bảo nàng sao có thể an tâm đây? Nàng thậm chí tức giận chính mình cứng rắn lôi kéo hắn đi , chạy đến nơi hoang sơn dã lĩnh này ngắm sao làm gì chứ?, nếu không hắn làm sao có thể gặp phải oan gia đối đầu đâu?
Trước mắt loại tình huống này, nàng cũng không có võ công, làm sao giúp được với hắn đây? Không phải trở thành trối buộc của hắn thì tốt rồi.
“Có bản lĩnh cứ việc tới bắt.” Cố Viễn thong dong cười nói.
Cảnh Dạ lông mày nhíu lại, hai mắt sung huyết, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hung ác, bỗng dưng từ bên hông rút ra một thanh trường kiếm, hai chân điểm, thân mình bay lên trời, trên không trung sử kiếm pháp cực kỳ phức tạp, hướng Cố Viễn chém tới.
Thư Kỳ mặc dù không biết võ công, nhưng thấy bộ mặt hắn dữ tợn, thế tới rất mạnh, chiêu chiêu đoạt mệnh, cũng biết hắn là dùng toàn lực đẩy Cố Viễn vào chỗ ૮ɦếƭ.
Cố Viễn đem nàng kéo qua một bên, liễm khí ngưng thần, rút Long Văn đao hướng Cảnh Dạ phất qua.
Chỉ nghe đao kiếm chạm nhau, nổ vang một tiếng, kiếm của Cảnh Dạ gãy rơi xuống đất, hắn cũng bị đánh văng ra, trên mặt không che dấu được có kinh dị cùng sợ hãi, lập tức lui thật xa.
Cố Viễn vẫn như làn gió mát cười khẽ, thân hình nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đáp xuống đất, đao trong tay lóe hàn quang, vô cùng sắc bén, nhuệ khí bức người.
“Ngươi. . . . . .” Trong mắt Cảnh Dạ nghi hoặc dâng lên cuồn cuộn mãnh liệt,
“Vì sao ngươi còn có nội lực mạnh như vậy?” Không đợi Cố Viễn trả lời, Cảnh Dạ lại liền lùi lại hai bước, hình như có chút ngộ ra, lại không có cam lòng hỏi:
“Chẳng lẽ truyền thuyết đêm trăng tròn linh lực cảu ngươi hoàn toàn biến mất là giả ?”
“Ngươi cứ nói đi?” Cố Viễn cười, khóe miệng giương lên, tràn đầy trêu tức.
Cảnh Dạ sắc mặt phức tạp, cả người cứng đờ, lập tức cười lạnh nói: “Ngươi đừng đắc ý, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy đi thánh vật từ trong tay ngươi.”
Dứt lời, lập tức bay lên không mà đi, mị ảnh lập tức biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Thư Kỳ cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa định hỏi Cố Viễn có sao không, nghe được Cố Viễn nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi mau.”
Thư Kỳ đến gần hắn liền thấy, hắn đã thu đao vào vỏ, nhưng khóe miệng không biết từ khi nào thì máu đã chảy ra đỏ tươi.
Trong lòng nàng quýnh lên, đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng giúp hắn lau đi vết máu ở khóe miệng: “Không có sao chứ?”
“Không có việc gì.” Cố Viễn cười nhẹ, giữ chặt tay nàng, nói : “Thừa dịp trưởng lão còn chưa tới, chúng ta mau trở về.”
Thư Kỳ sửng sốt: “Ngươi. . . . . . Mới vừa rồi là người lừa hắn?”
Cố Viễn một bên lôi kéo nàng đi nhanh, một bên cười sang sảng nói : “Binh bất yếm trá. Nếu không chúng ta đã trở thành quỷ dưới đao của hắn.”
Trong lòng Thư Kỳ đột nhiên liền ẩn ẩn đau. Không có linh lực, hắn chỉ là một người bình thường nhân, một kiếm vừa rồi của Cảnh Dạ nhất định là hắn đã sử dụng hết toàn thân khí lực. Hắn rõ ràng bị thương còn giả bộ là dường như không có việc gì, hư hư thật thật, chân chân giả giả, dọa Cảnh Dạ chạy đi.
“Một khi đã như vậy, đêm trăng tròn ngươi sao còn đáp ứng ta mang ta đi như vậy?”
“Yêu cầu của ngươi ta không nghĩ cự tuyệt.” Cố Viễn cúi đầu cười nói, dừng một chút, ngữ khí nghiêm nghị, “Nói sau, những người khác ta còn ứng phó được, tự tin có thể che chở ngươi chu toàn.”
Thư Kỳ cuối đầu, thầm mắng một tiếng”Đứa ngốc” . Gió đêm thoáng lạnh, trong lòng của nàng lại ấm áp . 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc