Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng - Chương 64

Tác giả: Mộng Yểm

Vốn là phải ngồi xe ngựa, nhưng Hách Liên Khuyết ૮ɦếƭ sống đòi đi bộ, Thượng Quan Mạn không thể làm gì khác hơn là chiều theo nó. Hỏi nhà nó ở nơi nào, nó chỉ lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón tay út: "Mẫu thân đi theo con là được." Kết quả chính là Hách Liên Khuyết dẫn Thượng Quan Mạn quẹo trái quẹo phải, vòng nửa Hoàng thành, đi hết một canh giờ, vẫn không thấy dấu hiệu đến nơi. Lâm Bình theo ở phía sau rốt cuộc không kiên nhẫn: "Này, tiểu quỷ, sao còn chưa tới?"
Hách Liên Khuyết tức giận vò vò đầu phát: "Không được gọi ta tiểu quỷ." Chợt kiêu căng giương cằm lên: "Ngươi đâu nhất định phải theo, cứ tùy ý trở về đi." Nó dắt tay áo Thượng Quan Mạn, đầu ngón tay siết thật chặt: "Có mẫu thân đưa ta thì được rồi." Lại nhếch môi tha thiết hỏi: "Đúng không, mẫu thân?."
Thượng Quan Mạn thân mật ngắt gương mặt mềm nhũn của nó: "Yêu Nhi nói đúng."
Hách Liên Khuyết vui vẻ ra mặt, lại gật gù đắc ý ngâm nga bài hát.
Gân xanh nhảy loạn trên trán Lâm Bình, cánh tay ôm kiếm siết chặt vỏ kiếm vang dội khanh khách, nhìn Thượng Quan Mạn một chút, chỉ đành phải im lặng không lên tiếng tiếp tục theo ở phía sau.
Sau giữa trưa, là thời điểm trên đường náo nhiệt nhất, ba người mới vừa quẹo vào một con phố, liền cảm thấy trong không khí nhấp nhô mùi vị son phấn nhàn nhạt, tràn ngập mùi hương phấn. Thượng Quan Mạn cau mày, kêu một tiếng: "Yêu Nhi?"
Hách Liên Khuyết chợt rụt cổ một cái, cũng không dám quay đầu lại, đi qua một căn nhà, cực nhanh hô: "Khách tới rồi!" Vừa dứt lời, các cô gái trong lầu xông ra như tổ ong, chỉ vây quanh ba người gió thổi không lọt. Hách Liên Khuyết lôi kéo Thượng Quan Mạn chạy đi, Lâm Bình thấy thế, vừa muốn đuổi theo, liền bị vây quanh nước chảy không lọt. Một nữ tử không e dè đè lên, bộ *** mềm mại khiến cho thân thể hắn căng thẳng, mắt thấy Hách Liên Khuyết lôi kéo Thượng Quan Mạn càng chạy càng xa, quát: "Cút ngay."
Tất cả cô gái phất tay áo cười không ngừng: "Tiểu ca, hẳn là xấu hổ, vào lâu đi để các tỷ tỷ thương thương chàng nha." Khắp mọi nơi đều là tiếng cười của nữ tử, mùi phấn thật nồng. Lâm Bình không hung ác với nữ nhân được, cương cổ cầm chặt chuôi kiếm, cẩn thận mỗi bước đi bị họ kéo vào trong lầu.
Xuyên ra phố dài, trong tiếng nói non nớt của Hách Liên Khuyết đều là H**g phấn, lại quay người lại nhào tới trên người nàng: "Mẫu thân, Yêu Nhi mệt mỏi, muốn ngồi xe ngựa."
Đứa nhỏ này, tuyệt đối không đơn giản.
Hài tử thông minh như vậy, sao lại không tìm được đường về nhà.
Tay Thượng Quan Mạn ôm chặt thân thể nhỏ bé của nó không nhịn được buông lỏng một chút. Hách Liên Khuyết cảm thấy nàng xa cách, cẩn thận ngẩng mặt, lại đáng thương hề hề rũ xuống, chậm rãi từ trong *** nàng thối lui khỏi: "Mẫu thân không thích Yêu Nhi sao?"
Lụa trắng vượt qua trên má đều là bóng nhạt, cánh môi mịn màng khẽ nhấp, làm như lập tức muốn khóc lên. Trong lòng Thượng Quan Mạn bỗng chốc đau nhói, bất đắc dĩ thở dài, cần gì so đo cùng một đứa bé, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó: "Làm gì có, bây giờ có thể nói cho ta biết chỗ ở của con chưa?"
Hách Liên Khuyết lập tức sảng khoái gật đầu một cái.
Hai người lập tức ngồi xe chạy thẳng tới chỗ ở, đến một viện cực lớn, đi vào từ cửa hông. Hách Liên Khuyết lôi kéo nàng vào, trong phủ đệ u tĩnh trang nhã, khắp nơi đều không phải là vật tầm thường. Bởi vì Hàn gia nói có kẻ thù đuổi giết nên ba năm qua luôn luôn cẩn thận, thấy tình cảnh trước mắt, trực giác cảm thấy không nên tiếp xúc với chủ nhân nhà này, nàng nghĩ thầm đưa hài tử đến liền đi ngay mới được. Nhưng đứa bé thật hiểu chuyện đáng yêu, lại khiến cho nàng sinh ra không nỡ, trong lúc chần chờ, đã bị Hách Liên Khuyết dẫn tới một gian phòng.
"Con đi gọi phụ thân."
Ném xuống những lời này, liền chạy ra khỏi phòng.
Việc đã đến nước này, nếu nàng không nói tạm biệt thì thất lễ.
Bên trong phòng u tĩnh nhã trí, đốt mùi hương rất thơm, trong lòng nàng lại không có cảm giác xa lạ, chỉ tựa như ở trong nhà mình. Vách tường phía bắc đều dùng màn che, gió thổi bay múa như cánh, mơ hồ thấy bóng đồ trang trí. Nàng quỷ thần xui khiến dời bước tiến đến, vén màn lên, chỉ thấy đó là mảnh đất lộ thiên do mộc lan vây quanh, mặt đất trải thảm lông cừu êm dày, phía trên là bàn nhỏ gỗ lê khắc hoa, trên mặt... Là một bàn cờ chưa chơi xong.
Có cái gì xoay chuyển trong đầu, chỉ tựa như từ nước lũ trào ra, sóng biển ngập trời đánh tới buồng tim, tất cả đều giống như đã từng quen biết.
Nàng giống như không ở nơi này, linh hồn đã rời khỏi, mờ mịt không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy làm như có sương mù khép ở trước mắt, như có như không, nhìn không rõ lắm. Trong lòng nôn nóng, lại gấp ra một trận mồ hôi, bỗng dưng phát hiện có người đi vào, hoảng sợ hồi hồn. Gió thẳng tắp thổi vào trên người, mồ hôi nóng trên người đã bị thổi lạnh thấu tim.
Nàng không yên lòng xoay người, không nghĩ có người đứng ở sau lưng nàng. Cái trán thẳng tắp ***ng vào *** người nọ, cả kinh, thân thể có chút không ổn. Người nọ vươn tay ra khẽ kéo dưới khuỷu nàng, tâm thần nàng chưa định, chỉ cảm thấy trái tim vội vàng nhảy lên, bởi vì trên trán ***ng phải hoa văn rậm rạp ở vạt áo trước của hắn, khiến *** tê dại một hồi.
Ánh nắng có chút trắng sáng, chiếu vào trên cẩm bào màu lam của người nọ, như sao vỡ chói mắt, nàng không nhịn được hí mắt ngẩng mặt. Màn trắng theo gió dựa sát thân hình cao lớn của người nọ, khiến nửa gương mặt của hắn đều thấp thoáng ở trong ánh sáng lần lượt thay đổi.
Hắn đột nhiên gọi nhẹ: "Mạn nhi." Trong nỉ non mơ hồ cười khẽ: "Nàng đang câu dẫn ta sao?" Nàng chưa kịp nghe rõ, hắn đã cúi người vịn mặt của nàng hôn xuống.
Giống như tất cả đều vội vàng thối lui, chỉ còn lại gương mặt sát bên màn lụa mềm mại, gió nhiều lần chạy đến bên tai, mang theo mấy tiếng vù vù, môi của hắn rơi vào trên cánh môi mềm mại của nàng, thấm hương bạc hà quen thuộc mà xa lạ. Hơi thở đặc biệt của nam tử giống như có thể khiến người hít thở không thông, nàng vẫn có mấy tia hoảng hốt, ngậm chặt môi không dám hô hấp, trong cổ họng của hắn vang một tiếng buồn cười, chợt truyền đến tiếng cười trầm thấp: "Há môi ra."
Nàng dường như vô thức liền nghe lời, hắn dịu dàng mà bá đạo xông tới, thăm dò lược đoạt mỗi một chỗ, khuỷu tay có lực của hắn P0'p chặt eo nhỏ của nàng, hai người dán nhau thật sát. Thân thể của nàng không nhịn được liền run rẩy nóng rực lên, *** đập bịch bịch, như có cái gì muốn từ trong thân thể lộ ra, điên cuồng mà vội vàng, khiến cho nàng khó có thể khống chế, trong lòng không thể tự át sợ hãi, liền mãnh liệt đẩy hắn ra.
Nàng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm hắn giận dữ mắng mỏ: "Tên háo sắc!"
Phản ứng trẻ trung như vậy không sai, nhưng nàng đã quên mùi vị của hắn, động tác đặc biệt của hắn, cũng thật đã xóa đi hắn trong trí nhớ, sạch sẽ không thừa chút nào.
Hắn nhìn nàng thật sâu, chỉ nhàn nhạt nâng môi: "Tên háo sắc?"
Thật là tiếng gọi mới lạ và làm cho người ta đau lòng.
Có gió thổi nâng màn lên, hình dáng trên mặt hắn như có như không bại lộ ở trong ánh sáng. Nàng đột nhiên cả kinh, không phải bởi vì dung nhan tuyệt mỹ của hắn, chỉ vì một đôi con ngươi sáng chói như bảo thạch lam, có một đôi mắt màu lam như thế vả lại có thể quang minh chính đại xuất hiện ở nơi này, thiên hạ chỉ có một người, chỉ có thể là thần Đế Hách Liên Du ở Cố quốc.
Nàng ở Tây Lãnh hoàng cung cũng không phải chỉ dạy bảo Phương Hoa công chúa. Bởi vì là nữ quan biên soạn, còn là lễ quan tiếp đãi nữ quyến các nước, chức trách cho phép, khiến cho nàng rõ ràng biết tầm quan trọng của mỗi tiếng nói cử động ở trước mặt người nắm quyền.
Huống hồ vừa rồi... Tựa hồ cũng không có cảm giác chán ghét. Trên mặt nàng nhất thời nóng lên, cúi đầu chỉnh đốn vạt áo làm lễ, thanh âm đạm mà không hèn không kiêu:
"Lễ quan Cố Mạn ra mắt bệ hạ, mới vừa rồi không biết thân phận bệ hạ, hạ quan thất lễ."
Xa cách mà khách khí như vậy, giống như từng thanh đao băng không chút kiêng kỵ bắn tới trong lòng hắn, trong con ngươi hắn đều là cảm xúc tĩnh mịch, làm như ẩn giấu dã thú, khiến cho nàng khẩn trương mà... Đau lòng?
Môi hắn cuối cùng thoáng qua một tia tức giận, nhưng chỉ cong môi, giống như đang cười: "Mạn nhi nói vậy, chẳng lẽ nếu biết ta là ai, Mạn nhi sẽ không mắng ta là kẻ háo sắc sao?"
Thần sắc nàng chợt lúng túng, hết sức tâm bình khí hòa, mang theo nụ cười ưu nhã lễ quan nên có: "Bệ hạ, tiểu hoàng tử đã đưa đến rồi, hạ quan xin cáo lui."
Nàng lại thi lễ, xa cách lễ phép rút lui người, nhưng hắn lại quay người lại nhìn nàng, trong con ngươi đều là tâm tình khó hiểu, chẳng qua là nhìn nàng như vậy, gương mặt lãnh đạm ưu nhã của nàng cuối cùng lộ ra một tia hốt hoảng, chỉ nghe hắn cười một tiếng cực thấp, nàng cơ hồ chạy trối ૮ɦếƭ lui khỏi phòng.
Ngoài cửa có một đứa trẻ nho nhỏ, một đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp nhìn chằm chằm, giòn tan kêu nàng: "Mẫu thân!"
Nàng bỗng chốc dừng bước, hài tử trước mắt như hoa như ngọc, đôi mắt giảo hoạt rực rỡ, nhe răng cười một tiếng, chợt cảm thấy ánh sáng lung linh, thật là một hài tử cực đẹp. Nàng ngẩn người. Nàng chung ***ng với người, từ trước đến giờ lý trí mà tuần hoàn theo nguyên tắc, tiểu nhân không thể thân cận, người dơ dáy bẩn thỉu không thể thân cận, ngụy quân tử không thể thân cận. Còn có một hạng, người nguy hiểm thì nhượng bộ lui binh. Hách Liên Du này tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm, nàng nên cách xa cho thỏa đáng, nhưng thật là không bỏ được đứa nhỏ này.
Nhất thời lại không biết nói gì, thở dài một hơi: "Về sau không nên chạy loạn nữa, phải ngoan ngoan nghe lời mới phải." Vỗ vỗ gương mặt đầy đặn của nó, hạ quyết tâm không quay đầu lại bước nhanh đi.
Hách Liên Khuyết quật cường mấp máy môi, nước mắt tán loạn ở trong mắt, dùng sức trừng mắt nhìn bóng lưng của nàng, sau lưng có người bước ra ngoài, bàn tay dày rộng xoa cái đầu nhỏ của nó như trấn an.
"Là phụ hoàng sai, phụ hoàng nhất thời không nhịn được."
Hắn dùng tay áo lau mắt, lửa giận ngập trời trừng qua: "Phụ hoàng có từng nghĩ phải kiên nhẫn không?"
Hách Liên Du chẳng qua là cong môi mỉm cười.
Nàng cũng không ngồi xe ngựa trở về, một đường hoảng hốt đi về phía trước, suy nghĩ cũng không biết bay tới nơi nào. Trong đầu đều là nụ hôn kia, mang theo hơi thở bạc hà lạnh mê hoặc, nàng cau mày dùng đầu ngón tay điểm môi, cánh môi ấm áp, giống như hơi thở của người nọ còn lưu lại ở trên đó.
"Mạn nhi!"
Có người mặc áo trắng vội vàng chạy tới, trên mặt đều là lo lắng vô cùng, đến gần người nàng, mới nói nhỏ: "Không có việc gì là tốt rồi."
Thượng Quan Mạn liếc nhìn Lâm Bình xấu hổ cúi đầu sau lưng Hàn gia, lên tinh thần cười nói: "Bất quá chỉ là đưa đứa bé về thôi, có thể có chuyện gì chứ?" Hàn gia thấy giữa hai lông mày nàng hơi có uể oải, cũng không hỏi thăm nữa, có phần tự nhiên dắt tay của nàng cười nhẹ nói: "Vậy liền trở về đi thôi, nếu Uyên công tử biết Lâm Bình để lạc nàng, thì thiên hạ đại loạn rồi."
Tất cả cảm giác của nàng gom vào bàn tay bị hắn nắm. Lòng bàn tay kia cực kỳ ấm áp dày rộng, vừa đúng mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều quanh co khúc khuỷu trải dài vạn trượng mây phía chân trời, cũng nhuộm lên tóc mai đen như mực gấm của hắn, nổi bật lên *** trắng nõn như ngọc, nụ cười của hắn còn đẹp hơn mây màu.
Nàng nhìn hắn không khỏi cũng mỉm cười.
Mười ngón tay giao nhau, tay áo xếp trên cổ tay, che vòng tay ngọc bích, bị tia sáng trắng khúc xạ ra khắp nơi, tất cả đều rơi vào trong mắt một người.
Ba năm, thế sự xoay vần.
Chỉ là hôn mà nàng đã mắng hắn là tên háo sắc, lại nắm tay nhìn người khác cười, hắn khổ khổ tìm nàng ba năm, rốt cuộc gặp nhau, người bên cạnh nàng, cũng đã không phải là hắn.
Màn đêm buông xuống, làm như chậm rãi cắn nuốt tất cả ánh sáng, Hách Liên Du chắp tay đứng ở cuối hẻm tối, bóng tối rốt cuộc hòa làm một thể với bóng đêm, cũng ẩn đi gương mặt đông lạnh của hắn trong bóng tối vô tận.
Vạt áo bị nhẹ nhàng kéo, có giọng trẻ con non nớt nhẹ mà thận trọng vang lên ở bên người: "Phụ hoàng, mẫu thân không cần phụ hoàng và Yêu Nhi rồi hả?"
Đợi đã lâu cũng không nghe Hách Liên Du trả lời, Hách Liên Khuyết ngẩng đầu lên, ban đêm chỉ mơ hồ thấy hình dáng rõ ràng của hắn, tròng mắt thâm thúy ẩn ở trong bóng tối, không rõ tâm tình ra sao. Nó nghĩ nghĩ, hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ bả vai nhỏ của mình: "Phụ hoàng, Yêu Nhi cho người mượn dùng bả vai." Vừa mới dứt lời, trên trán liền bị đánh một cái, nó ai u một tiếng, đưa mắt lên trừng hắn. Hách Liên Du đã khom người xuống ôm đầu vai nó, bên tai đều là tiếng cười khẽ của hắn: "Mẫu thân con chỉ có thể là của mình phụ hoàng." Hách Liên Khuyết vội ôm cổ của hắn biện bạch: "Còn có Yêu Nhi nữa." Hắn nghiêm mặt: "Không cho tranh với phụ hoàng."
Hách Liên Khuyết đắc ý hất cằm lên: "Mẫu thân nói thích Yêu Nhi. Phụ hoàng nóng lòng gặm miệng mẫu thân, nhưng mẫu thân không thích." Hách Liên Du nhất thời trầm mặt, trong giọng nói cũng hàm chứa cảnh cáo: "Yêu Nhi!"
"Con không có nhìn lén." Hách Liên Khuyết chôn mặt trong *** hắn, nhỏ giọng hô, ý là nó ngủ thiếp đi.
Bên kia, Hàn gia nắm tay Thượng Quan Mạn cười nói: "Chúng ta về nhà."
Một chữ "Nhà", khiến Hách Liên Du không khỏi bỗng chốc dừng bước, hí mắt nhìn lại, ánh đèn trên đường u ám, chiếu mặt trắng nõn như sứ của nàng. Nàng cười nhẹ, nhẹ nhàng gật đầu, theo Hàn gia lên xe.
Cảm thấy Hách Liên Du ngừng bước, Hách Liên Khuyết ngẩng mặt, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Phụ hoàng..."
Hắn mới hồi thần, giấu thần sắc sải bước biến mất ở trong bóng đêm
"Hôm nay chạy tới lui cả ngày rồi, con nên ngủ đi."
Vào trong phủ, Hàn gia kiên trì muốn đưa nàng trở về viện ở, nàng chỉ cảm giác thấy ngượng ngùng: "Không cần như vậy." thanh âm của Hàn gia ở trong màn đêm nghe cực kỳ trầm thấp dễ nghe: "Nàng cũng xấu hổ."
Nàng lại giận, xoay người liền đi: "Muội về đây."
Hàn gia vội cười kéo nàng: "Được được, ta không nói là được." Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ thấy da trắng sáng trong bóng đêm, ánh mắt như sóng, hắn không kìm hãm được gọi nhỏ: "Mạn nhi." Cảm thấy thanh âm hắn trầm thấp khó hiểu, nàng bỗng chốc rũ mắt xuống, hoảng sợ nói: "Muội đi về." Hắn lại giữ nàng lại, hơi thở vô cùng ấm tỏa tới đây, đều là mùi thơm ngát trên người hắn. Nàng đột nhiên nhớ tới hương bạc hà kia, nhiệt độ trên môi người nọ làm như lưu lại, không nhịn được quay mặt đi, nụ hôn của hắn khó khăn rơi vào trên má trắng nõn của nàng.
Nàng vội vàng lui một bước, tựa như giận tựa như tức. Hàn gia thở dài: "Đáng tiếc." Nàng không nhịn được cười lên tiếng, không để ý đến hắn nữa, quay đầu đi hướng khác trở về viện. Hàn gia ở phía sau cười nhạt dặn dò: "Ngày mai không nên vào cung."
Nàng nghi ngờ quay đầu lại: "Ngày mai Thánh thượng nghênh đón Thần đế vào cung, Phương Hoa chắc chắn sẽ hiến vũ, làm sư phụ như muội không xuất hiện sợ là không hợp lí."
Hàn gia chắp tay đứng ở đó, màn đêm thâm trầm, chỉ thấy thân ảnh thon dài của hắn, lại không thấy vẻ mặt ra sao, chỉ nghe hắn nói: "Ta đã nói với công chúa điện hạ, nàng có bệnh nhẹ trong người, bất tiện đến đó."
Nàng gật đầu một cái, nếu vào cung, nói không chừng sẽ ***ng phải vị Thần đế kia, nàng không đi cũng tốt. Liền đáp một tiếng, kéo váy vào viện. Trong viện cũng không đốt đèn, ánh đèn trong nhà chính từ trong khung cửa sổ phóng ra ngoài, chỉ thấy tình cảnh trong viện không rõ, nàng kéo váy lên bậc thang, chợt nghe có người gọi nàng: "Mạn nhi."
Thanh âm cũng không lớn, nhưng trong viện yên tĩnh, lại dọa thân thể nàng phải run lên, lấy lại bình tĩnh mới thấy trên bậc thang như có bóng người ngồi ở chỗ đó, cả thân thể hắn khép trong bóng tối, theo ánh sáng nhìn lại, mơ hồ là gò má đẹp mắt, một bên là hoa mẫu đơn vừa nở, dáng hoa chập chờn, hương nhẹ tràn đầy, nổi bật lên vẻ mặt sụt rơi chán nản của hắn.
Nàng chần chờ tiếng gọi: "Uyên đại ca?"
Thượng Quan Uyên nhẹ ừ một tiếng.
Nàng suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại đẩy tới một tấm thảm lông cừu đã xếp tốt: "Trên đất lạnh lắm, muội là nữ tử, đừng trực tiếp ngồi dưới đất."
Nàng không dám hỏi nhiều, khéo léo nghe theo. Thượng Quan Uyên cũng không nói chuyện, chỉ quay đầu sang chỗ khác nhìn về phía bên cạnh. Mẫu đơn nở nhiều ở Tây Lãnh, vì vậy mẫu đơn khắp nơi, chập chờn như biển trong gió đêm, náo nhiệt tuôn rơi có tiếng, ánh mắt của hắn lại cô đơn.
"Ta nguyên tưởng rằng, mang theo muội mai danh ẩn tích, một ngày nào đó muội sẽ... muội sẽ..." Hắn rốt cuộc mở miệng, chân mày lại nhíu lại, như thế nào cũng nói không được nữa. Tâm tình bí ẩn, khổ khổ bị đè nén rất nhiều năm, luôn nghĩ sẽ có một ngày, nhưng hôm nay mặc dù nàng đã quên máu mủ ràng buộc của hai người, thì hắn vẫn không cách nào mở miệng.
Con ngươi hắn chuyển tối, xoay đầu lại thống khổ nhìn nàng, các loại tâm tình trong mắt rối rắm ở chung một chỗ, giống như có dã thú cắn xé vật lộn trong lòng hắn, thống khổ như vậy, cũng không người đến cứu hắn. Hoặc giả từ lúc hắn vừa ra đời đã là một sai lầm, phụ hoàng không thích, mẫu hậu mất sớm, thậm chí lại yêu muội muội ruột thịt của mình. Tiếp theo, nhà tan nước mất, ý niệm muốn tranh của hắn cũng tan thành mây khói. Hôm nay sống đầu đường xó chợ ăn nhờ ở đậu, thật may là, nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Nếu có một ngày, nàng rốt cuộc thuộc về người khác, cuộc đời của hắn, nên sống tiếp như thế nào đây.
Hắn khó khăn nhắm mắt lại, mở miệng tối nghĩa: "Tại sao là hắn?" Tại sao không phải là ta?
Nàng ngớ ngẩn, nhất thời không biết trả lời như thế nào, hắn cũng không đợi đến nàng trả lời, làm như vội vàng mở miệng: "Là ai cũng không sao cả." Hắn đứng dậy, vội vã ra khỏi viện.
Nàng có rất nhiều mộng hỗn loạn, nàng thỉnh thoảng mơ thấy bối cảnh tuyết bay đầy trời, một nam nhân cực đẹp cúi người hôn nàng, rất chân thật, giống như cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo trong lúc bông tuyết rơi vào trên mặt. Chợt lại thấy rất nhiều máu, một nữ tử nhu nhược *** nằm ở dưới chân nàng, tóc đen hỗn loạn, có máu từng chút lan tràn ra ngoài từ người nàng ta. Nàng lại thấy lão nhân kéo dài hơi tàn trên giường, trong mắt gắn đầy tia máu nhìn chằm chằm nàng... Làm như gương bị người đánh nát, thành từng cái bóng, nàng thở hổn hển kinh hoàng tỉnh lại.
Làm như nghe được động tĩnh, Liên Y ở ngoài rèm thận trọng gọi nàng: "Đại nhân, gặp ác mộng sao?"
Nàng nhuận khí, vuốt *** "Ừ" một tiếng, Liên Y ở bên ngoài cười an ủi: "Mộng đều là ngược với sự thật, không phải thật đâu, ngài luôn luôn ngủ rất ngon, sao hôm nay lại gặp ác mộng, chẳng lẽ là chân bị lạnh."
Nàng không yên cười nói: "Có thể vậy."
Liên Y liền nói: "Đại nhân ngủ đi, có nô tỳ ở nơi này coi chừng ngài."
Nàng mới trằn trọc ngủ.
Ngày thứ hai Tây Lương quốc quân tự mình dẫn bách quan đến cửa thành nghênh đón Thần đế Cố quốc. Đầu đường cuối ngõ đều là nói chuyện say sưa, dù là ở trong phủ cũng có thể cảm thấy không khí náo nhiệt phía ngoài.
Liên Y mài mực, ngẩng đầu thấy nàng đang chấp Pu't viết nghiêm túc, màu da trắng hơn người thường, bị cành lá xanh ngoài cửa sổ chiếu lên, chỉ cảm thấy da như tuyết kia cũng nhuộm xanh biếc, phong lưu xinh đẹp khác thường.
Thấy nàng viết xong, rút giấy Tuyên Thành ra, phơi ở bên ngoài, chợt nghe có người hắng giọng đọc: "Thềm lạnh cô đơn ngắm trăng xa. Đình nhỏ sương trắng nồng hương hoa."
Liên Y vội cười nói: "Đại nhân, ngài đã tới." Hàn gia cười gật đầu, Liên Y bưng trà, không tiếng động lui xuống, lúc này Thượng Quan Mạn mới ngẩng mặt, hắn mặc áo trắng rộng bước lên bậc thềm, trong tay nắm quạt, hữu ý vô ý vỗ vào lòng bàn tay, phát ra tiếng vang rầu rĩ. Nàng lại cúi đầu xuống, thêm vào một khoản cuối cùng, nâng giọng nói lên: "Hàn đại nhân bận rộn vậy mà hôm nay cũng nhàn nhã ở nhà?"
Hàn gia không nhịn được hừ cười hai tiếng, chợt dùng tay nhéo chóp mũi trắng nõn của nàng. Nàng bất ngờ không kịp chuẩn bị ngăn cản, trong tay còn nắm Pu't lông sói dính tràn đầy mực nước, trong hỗn loạn bị vung lên, Hàn gia "Ai" một tiếng, vung tay áo lên, áo tuyết trắng bị dính lên vết mực nặng cỡ bàn tay. Nàng cũng sửng sốt, để Pu't xuống, trong mắt của hắn đều là hài hước: "Hôm nay khá may mắn, được nàng cho ta xiêm áo."
Nàng nín cười nghiêng đầu kêu Liên Y: "Mang áo cho Hàn đại nhân, làm trăm bộ quần áo cho người đi." Liên Y cười đi ra, Hàn gia nói: "Bồi tội phải có thành ý."
Thượng Quan Mạn cười: "Đại nhân nói xem, như thế nào mới coi là có thành ý."
"Ở đây có vải rồi, xiêm áo cần do lễ quan đại nhân làm, Hàn mỗ mới có thể tiếp nhận."
Nàng bật cười, "Vô lại."
Hàn gia cười cười: "Đêm qua mơ thấy ác mộng?" Thượng Quan Mạn "Ừ" một tiếng, đột ngột trầm mặc một hồi. Trên bàn chất giấy Tuyên Thành thật dầy, mới vừa rồi náo loạn, vết mực liền theo giấy thấm xuống, nàng giơ tay lên vuốt ve, bất ngờ nói: "Trước kia muội quả thật là nữ nhi trong nhà quan lại sao?"
Lòng bàn tay Hàn gia bỗng chốc nắm quạt, ba năm này, nàng chưa bao giờ hỏi thăm thân thế của nàng. Mặc dù hắn làm mọi chuyện chu toàn, khiến cho nàng khó tìm đầu mối, nhưng quan trọng nhất, là nàng chưa bao giờ quan tâm những thứ này, hôm nay, sao hỏi cái này. Hắn không khỏi cau lại lông mày: "Mạn nhi, đêm qua nàng mơ thấy gì?"
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Quá mơ hồ, muội nhớ không rõ."
"Nhưng gần đây nàng gặp người nào." Hắn vặn lông mày: "Đứa bé hôm qua gặp được..."
Nàng vạn phần không muốn làm cho hắn liên lụy đến Hách Liên Khuyết, cười nói: "Muội bất quá chỉ hỏi qua thôi, ngược lại Uyên đại ca, huynh ấy hôm qua..." Nhớ tới vẻ mặt tối hôm qua của hắn, không nhịn được nhíu nhẹ lông mày, Hàn gia thở dài, trấn an cầm tay của nàng: "Hắn không sao đâu, nàng yên tâm đi." 
Tây Lương quốc quân nghênh Hách Liên Du đến hoàng cung, hơn mười dặm thảm đỏ được trải, cờ bay vù vù có tiếng, đế vương hai nước cặp tay vào đại điện. Tây Lương quốc Quân cười vang: "Bệ hạ tuổi trẻ tài cao trông coi nước lớn như thế, làm lão già như trẫm thật xấu hổ."
Sau ghế là bình phong khắc hoa trống không, lại dùng rèm che che kín, người khác vạn vạn không nghĩ tới có người ở đây, trong khe trống nhìn thấy Tây Lương quốc quân và Thần đế Cố quốc sóng vai đạp thềm cung mà lên, chỉ thấy áo xanh ngọc thêu rồng chín móng phất qua thảm gấm trải sát trên thềm cung. Ai cũng nói Thần đế thích màu lam, mặc long bào cũng là màu lam, hải lam, xanh ngọc, thúy lam, lam nhạt các loại. Phương Hoa núp ở sau tấm bình phong không nhịn được liền bật cười, ma ma vội nhỏ giọng thở dài gọi: "Công chúa điện hạ!"
Phương Hoa xem thường, quay đầu đi, lại thấy Thần đế đột nhiên nhàn nhạt quét tới bên trong này. Con ngươi xanh thẳm thâm thúy như biển, thoáng nhìn bén nhọn kia làm nàng kinh ngạc, trong đầu cuồng loạn, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, nàng nắm *** kinh ngạc ngây người tại chỗ. Thần đế kia chỉ quay đầu chuyện trò vui vẻ cùng quốc quân, nàng bỗng chốc bắt tay ma ma, run giọng nói: "Ma ma, thay ta đi truyền Cố tỷ tỷ, hiến vũ buổi tối nhất định chỉ có thể thành công không thể thất bại."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc