Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng - Chương 61

Tác giả: Mộng Yểm

Hách Liên Du đứng dậy, chắp tay đứng ở dưới cửa, ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt hắn, hình dáng hắn càng có vẻ như đá tạc. Hắn nhìn ngoài cửa sổ, môi mỏng phát ra giọng không cho phản bác: "Mẫu thân, con chỉ cần nàng."
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn luôn hiểu chuyện săn sóc, chưa bao giờ không vâng lời bà. Tô Lưu Cẩn chỉ cảm thấy đau lòng như bảo bối của mình bị người đoạt đi. Bà khó có thể tin, cau mày trách cứ: "Thanh nhi!"
Trên mặt Tô Lưu Cẩn không có sóng, trong mắt lại là sóng biển xô bờ. Từ trước đến giờ hắn biết bà, vô luận tâm tình kích động cỡ nào cũng không chịu thể hiện, lộ ra cử động lúng túng, phản ứng như thế là nảy ra lúc kinh sợ. Hắn hơi mềm giọng nói: "Nếu mẫu thân động đến mẹ con họ, nhi tử cũng khó sống ở trên đời này nữa, xin mẫu thân ghi nhớ." Tô Lưu Cẩn tức giận khẽ run môi đỏ mọng, thẳng tắp theo dõi hắn, thấy hắn muốn đi, cáu kỉnh mở miệng: "Là Thượng Quan gia bọn họ nợ chúng ta."
Thân thể Hách Liên Du dừng lại, cũng không quay đầu lại: "Là nhi tử nợ nàng." Dứt lời sải bước đi.
Thân thể Tô Lưu Cẩn phát run, chỉ tựa như mất khí lực té lên ghế mỹ nhân, bà đưa ra một cái tay dùng sức vặn ***, trên trán rịn mồ hôi, hơi yếu kêu một tiếng: "Huyên Nhi..."
Một cô gái áo trắng nhanh chóng vào bên trong, thấy tình cảnh nàng vội lấy ra bình sứ màu trắng, đổ hai hạt ra trong lòng bàn tay. Tô Lưu Cẩn uống vào, mặt mũi tái nhợt mới dần dần có chút máu, mở mắt ra thấy người tới, suy yếu cười: "Không phải là Huyên Nhi à."
Thị nữ áo trắng cười yếu ớt nói: "Huyên cô nương ở trong cung mà, nếu Vương Phi muốn gặp nàng, nên điều lý thân thể thật tốt."
Tô Lưu Cẩn nghe vậy vẻ mặt có chút hoảng hốt, hoa mai trong sân nở cực đẹp, trong ánh nắng lấp lánh như tuyết, có gió thổi tới, rừng hoa rực rỡ, bà đột nhiên cười: "Ta cũng nên vào cung một chuyến."
Trong Càn Khôn Điện chỉ còn người già kéo dài hơi tàn, vẫn có tầng tầng trọng binh canh giữ. Ngự y thay phiên chiếu cố, bất quá treo ngược một hơi không chịu chợp mắt, các ngự y nơm nớp lo sợ, liên tiếp lắc đầu. Chợt nghe ngoài điện truyền đến tiếng vỗ tay, chính là ám hiệu lui ra, vội vàng đặt áo choàng xuống lui ra ngoài. Bức rèm che trong điện lại tốc lên, làm như có người vào điện. Tiếng quần áo xột xột xoạt xoạt, có tiếng chuông vang động theo bước chân, cực kỳ thanh thúy dễ nghe. Trong điện cũng không có người khác, rèm thêu rồng đã dùng cái móc vàng vén lên. Hoàng đế mê mê mang mang nghe, hoảng sợ mở to mắt, khó khăn quay mặt lại. Bóng người yểu điệu chuyển qua đồ trang trí. Gương mặt ánh đẹp bức người trong trí nhớ, trong cổ họng của hắn hỗn độn nhẹ A một tiếng, giống như dùng toàn lực phát ra âm thanh: "Là nàng..."
Tô Lưu Cẩn nhìn hắn mỉm cười: "Bát ca, là ta."
Tin tức Hoàng đế băng hà vang dội trong hoàng cung đúng lúc mặt trời chiều ngã về tây. Mùa đông phía chân trời có mây lượn quanh, xa xa nhìn lại, lại thành màu tím bạc dày vô cùng. Mặt trời lặn cực nhanh, không bao lâu, chỉ còn lại mây mỏng nhuộm ánh sáng tàn, đợi thêm một hồi, mây mỏng cũng dần dần biến mất. Màn đêm buông xuống, cắn nuốt hầu hết chút sắc thái còn sót lại.
Thượng Quan Mạn khóac áo choàng đứng ở trong sân, nhìn màu sắc từng chút bị bóng đêm xóa đi, mơ hồ có nước mắt lạnh như băng trượt xuống, theo cằm rơi vào trong cổ áo. Thân thể lạnh dồn sức rùng mình một cái. Nàng duỗi ngón tay lau, chất lỏng ẩm thấp mát mẻ đọng trên đầu ngón tay trắng nõn, chốc lát liền bị gió thổi khô rồi.
La cô ở sau lưng nàng thở dài: "Khóc lên cũng tốt."
Thân thể nàng bỗng chốc cứng đờ, nhẹ xoay mặt: "Ông ấy không đáng để ta khóc vì ông." Che kín áo choàng lướt qua La cô đi vào trong nhà: "Trở vào phòng đi, gió nổi lên rồi."
Di chiếu của thiên tử thường quang minh chính đại treo trong hộp gấm dưới tấm bảng ở Kim Loan điện. Mấy trọng thần uy vọng cực cao thuận theo tổ chế đi lấy, trong đó lại rỗng tuếch, không khỏi hoảng hốt. Đế vị vốn vẫn có Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử và mấy hoàng tử nhỏ. Nhưng Thất hoàng tử bị bệnh không dậy nổi, Ngũ hoàng tử đã sớm không biết tung tích, Cửu hoàng tử trầm mê hưởng lạc. Mấy vị trọng thần thương thảo tạo thành nội các cùng nhau giải quyết triều chánh, để Phò mã Hách Liên Du giám quốc. Không ngờ thời điểm ngàn cân nguy kịch, cận thị của Hoàng đế mang theo di chiếu xuất hiện trên đại điện, tuyên đọc chiếu thư truyền ngôi cho Cửu hoàng tử Thượng Quan Cẩn.
Do tam triều nguyên lão tự mình xác nhận thật là chữ viết của tiên đế, ngọc tỷ cũng thật. Đêm đó liền đem Cửu hoàng tử vẫn say trong hương dịu dàng quần áo không chỉnh tề kéo lên Kim Loan điện, phủ thêm hoàng bào hô to vạn tuế.
Tô Lưu Cẩn nghe nói những thứ này, chỉ hung hăng ném quạt bát bảo trên tay lên đất. Hách Liên Du mới vừa trở về phủ, thay y phục gấm cẩm tú, chỉ thấy một bộ áo xanh thẳm, khom lưng nhặt quạt lụa lên, nắm cán quạt vuốt vuốt. Thần sắc hắn cực kỳ lãnh đạm, trong mắt cũng là hứng thú dồi dào: "Bất quá chỉ là một con rối, không đáng cho mẫu thân tức giận như vậy."
Tô Lưu Cẩn chậm rãi quét hắn, hắn thản nhiên lỗi lạc nhìn, bà mới quay đầu đi: "Một ngày giang sơn này còn họ Thượng Quan, trong lòng ta liền một ngày không thể an." Nghe vậy trong con ngươi hắn mới dần dần hiện lên vẻ thâm trầm, cầm vai của bà nói: "Đều đã qua rồi."
Tô Lưu Cẩn nhẹ nhàng thở dài: "Thanh nhi, ta không thể quên được, hai mươi năm này nhẫn nhục sống trộm nhịn đến bây giờ, còn thường xuyên mơ thấy phụ vương của con sẽ thỉnh thoảng xông tới." Năm ngón tay của bà gần như co rút cầm bàn tay dày rộng của hắn: "Nhất định phải sớm làm rõ chuyện này, là ta nhất thời sơ sót, lại quên còn có nô tài Tào Đức kia, chỉ là ta không ngờ rằng hắn lại sớm viết xuống di chiếu. Khắp nơi không tìm được ngọc tỷ, ta cho là hắn chưa kịp..." Thân thể bà khẽ phát run, lại vẫn ngồi nghiêm chỉnh chỗ đó, lòng bàn tay hắn cuối cùng chặt căng thẳng, nói: "Nhi thần biết, trời đã khuya rồi, mẫu thân sớm nghỉ ngơi đi."
Tô Lưu Cẩn vốn muốn nói chuyện Thượng Quan Mạn, nhưng thấy thần sắc hắn lãnh đạm, hiển nhiên ban ngày còn tức. Trong cung gặp Nhu Phi, nàng cũng khuyên: "Mẹ con Vương Phi mới vừa gặp nhau, cần gì vì người khác tổn thương hòa khí, huống chi còn nhiều thời gian. Nam tử thường không bền dạ, chọn thêm mấy nữ tử xinh đẹp vào phủ là được."
Nữ hài tử đi theo mình trong quá khứ, nghiễm nhiên đã trưởng thành. Bởi vì sinh non mà thân thể không tốt, suy yếu nằm ở trên giường, hỏi làm sao sẩy thai, nàng cũng chỉ hời hợt một câu: "Không cẩn thận thôi."
Không cẩn thận chỗ nào, trong nội tâm Tô Lưu Cẩn rất rõ ràng. Hai mươi mấy năm khổ sở của bà, vẫn chỉ có Nhu Phi biết rõ nhất. Hài tử trong bụng giữ lại không được, chính nàng nhất định là vô cùng rõ ràng, mới ở trước khi bà đến, tự tay P0'p ૮ɦếƭ đứa bé ở trong bụng.
Tô Lưu Cẩn không khỏi có chút hoảng hốt, quả thật cảm thấy mệt mỏi, nói: "Ngươi cũng đi đi."
Hách Liên Du đạp ánh trăng không tự chủ được đến nhà chính. Tùy tùng không cản hắn, luống cuống hành lễ lui xuống. Bên trong phòng vẫn đốt đèn, Hách Liên Du không tiếng động đi vào. Thượng Quan Mạn đang quay người nằm nghiêng ở trên giường, tóc đen tán lạc yên tĩnh như đóa hoa sen, phiếm màu trân châu. Hắn không nhịn được ngồi xuống nắm trong lòng bàn tay vuốt vuốt, nhẹ lời "Sao ngủ sớm như vậy?"
Thấy nàng im lặng không lên tiếng, không khỏi cười nhẹ nói: "Nếu nàng luôn không để ý tới ta, ngày sau nhi tử hỏi vì sao không có đệ đệ, ta không thể giúp nàng." Nàng vốn muốn tiếp tục trầm mặc, lại chịu không được hắn chiếm thượng phong trên miệng, mang theo vài phần giận dỗi lạnh nhạt nói: "Không cần ngươi giúp."
"Ồ." Hắn đột nhiên nghiêng người tiếp cận tới, hô hấp nóng bỏng phụt lên xuyên qua.
Tóc mai phun ra trên tai: "Chúng ta thật không thể tạo thêm một đứa sao?" Dựa vào gần như vậy, trong lòng nàng thật sợ, trên mặt cuối cùng nóng rang, xoay mặt đi nói: "Ai muốn tạo với ngươi." Nói đến chữ "tạo" trên mặt vọt đỏ lên, hắn vô lại cười nhẹ sau lưng: "Ừ, người này sao lại không chịu thừa nhận." Nàng chỉ tức giận nhắm mắt, bất ngờ nói: "Đệ đệ không có, ca ca sợ là có trước rồi."
Thân thể hắn đột ngột hơi chậm lại: "Nàng muốn nói gì?."
Nàng nhàn nhạt nói "Phụ hoàng băng hà, Cửu ca kế vị, Hoàng hậu nương nương trước kia chính là đương kim Thái hậu, ta có thể có ý gì."
Nàng nói đã hết sức rõ ràng, trong bụng Chiêu Dương chính là cháu ngoại Thái hậu. Hà gia thế lớn, nếu là trưởng tử, càng tôn quý hơn. Nàng chưa bao giờ từng nhắc tới Chiêu Dương, vạn không ngờ lại nói ra vào thời điểm này, con ngươi ẩn ở trong tối của hắn bỗng nhiên chuyển sâu: "Ta cho là nàng sẽ tin ta."
Nàng nhắm mắt không tiếng động cười: "Bởi vì ta tin ngươi, mới rơi vào kết quả hôm nay."
Nàng quả nhiên là cố ý chọc giận hắn. Hắn cũng như nàng mong muốn, đứng dậy phất tay áo đi. Nàng vẫn còn cảm thấy không đủ, phân phó La cô: "Đóng cửa."
Chân hắn mới vừa bước ra ngoài cửa, trong phòng ngủ "Phanh" cửa phòng đóng chặt. Ánh đèn chiếu xạ, bóng dáng mảnh mai dừng lại trên cửa, chợt nghiêng người phai đi, sau một khắc ánh đèn tắt hết, đen như đêm.
Lời đồn đãi của tùy tùng mơ hồ như gió phất qua, mọi người đều biết phủ Hách Liên này đã không giống ngày xưa. Bên ngoài nín thở đứng hầu, không dám thở mạnh xuống, chỉ sợ cửa thành cháy, tai họa giáng xuống cá trong ao. Hắn chỉ trầm mặc chắp tay đứng ở trên bậc, hồi lâu mới trở về thư phòng. Đúng lúc Lễ Bộ Thượng Thư đưa tới danh sách. Tân đế say như ૮ɦếƭ, hai đầu gối lại quỳ lạy Hách Liên Du trên điện Kim Loan, miệng nói Thánh thượng. Nội thị cuống quít đỡ tân đế đi. Mấy vị trọng thần lắc đầu liên tục, muốn thượng tấu tôn Hách Liên Du làm nhiếp chính vương xử lý chánh sự. Phàm người nào có mắt, mọi chuyện đều bỏ qua tân đế, thẳng bẩm đến Hách Liên Du. Vì vậy tiên hoàng băng hà, cần cử hành quốc tang, tân đế kế vị, an bài về đại điển sắc phong Thái hậu và Thái phi ngày kế đều cần Hách Liên Du tự mình xem qua.
Lễ Bộ Thượng Thư nhìn sắc mặt hắn không tốt, càng kính cẩn có độ, một mực cung kính mở ra danh sách. Một đôi mắt sâu của hắn hơi quét qua. Hà Hoàng hậu thừa dịp Hoàng đế bện***, diệt trừ phe khác, tất cả phi tần đều đã không còn. Trừ Nhu Phi, chỉ còn lại mấy Tiệp Dư Thái nữ. Thái hậu tất nhiên không ai ngoài bà. Không ngờ Hách Liên Du thấy hai chữ Thái hậu chợt trầm khóe môi, nói: "Hà Hoàng hậu và tiên hoàng phu thê tình thâm, tiên hoàng một mình cưỡi hạc đi trước, trên đường hoàng tuyền chẳng phải sẽ tịch mịch sao, phong Hà Hoàng hậu thành Hiếu Hiền Thái hậu, cùng đi với tiên hoàng."
Hà Hoàng hậu lo lắng hết mức đều vì chiếc ghế Thái hậu này, không ngờ đến chỉ một câu nhẹ nhàng của hắn, tánh mạng đã khó bảo toàn. Trên trán Lễ Bộ Thượng Thư đã thấm mồ hôi lại không dám nói tiếp, "vâng" rồi vội vàng cáo từ.
Ngày hôm sau tân đế liền liên tiếp xuống chiếu thư, phong Hách Liên Du làm nhiếp chính vương, lấy hiệu Hoằng Trị. Phong Hoàng hậu Hà gia là Hiếu Hiền Thái hậu, tẩn theo quan tài. Chiếu chỉ hạ xuống, trong Phượng Tê cung đã sớm loạn. Hà Hoàng hậu nắm thánh chỉ trong tay, mới vừa đứng dậy liền hôn mê bất tỉnh.
Chiêu Dương nghe tin vội vàng đến phủ Hách Liên, tuỳ tùng đang làm nhiệm vụ lại chặn người ngoài cửa. Chiêu Dương là con gái cưng cao quý có bao giờ chịu như vậy, mặt lạnh quát lớn một phen. Tuỳ tùng vẫn không nhúc nhích, nàng tức giận mặt đỏ tới mang tai đợi bên ngoài hai canh giờ, mới có người hầu nam chậm rãi tới trước thông truyền: "Mời Điện hạ vào."
Người hầu nam dẫn nàng xuyên qua cửa tròn ở giữa viện, đến một cái sân, vào cửa thuỳ hoa[1] . Hành lang quanh co khúc khuỷu, lại có thị nữ vén màn gấm cho nàng. Bên trong phòng bài biện màu trắng mộc mạc lãnh khốc, cực kỳ giống tính tình chủ nhân. Chiêu Dương đứng đó, không nhịn được cười lên, thị nữ lặng lẽ lui xuống.
Thời điểm Thượng Quan Mạn nghỉ đêm trong cung, Hách Liên Du đều ngủ ở nơi này, cách chủ viện không xa, cũng cực kỳ thanh tịnh. Chính là hôm đó, Hà Uyển Hi thông báo nàng Thượng Quan Mạn không trở lại. Hách Liên Du bởi vì vô sự trở về phủ trước, nàng vội vã báo Hà Uyển Hi, chỉ bất quá nói vài lời bái biệt nàng, tự mình len lén đến nơi này.
Cùng nằm chung với hắn, gối lên khuỷu tay của hắn ngủ, tình cảnh như vậy không biết đã mong ước bao nhiêu lâu rồi. Hai gò má nóng rang, quỷ thần xui khiến đốt lên hương Mẫu Đinh thôi tình, chỉ mặc áo mỏng nằm ở trên giường chờ hắn. Sau một lúc lâu, hắn quả nhiên trở lại. Bởi vì không thích thị nữ ở bên, bên trong phòng cũng không có người khác, đúng lúc gần tối, nhìn trong phòng chỉ thấy bóng dáng, nghĩ là nhìn thấy trên giường có người, hắn gọi một tiếng: "Mạn nhi?"
Nàng cắn môi vào ngón tay, hắn lại đi tới ngồi vào bên giường, vân vê tóc của nàng mang theo vài phần không chút để ý: "Tại sao trở lại?" Trái tim nàng đập thình thịch, chỉ cảm thấy trên người có mồ hôi rịn ra, *** trướng đến không cách nào thở nổi, trên người nóng rang, liền biết hương kia bắt đầu có tác dụng.
Màn đêm chẳng biết lúc nào chậm lại, bên trong phòng đen nhánh không thấy rõ năm ngón tay. Hắn dường như cau lông mày, đứng dậy muốn đi thắp đèn. Nàng đột nhiên ôm lấy hắn từ sau lưng. Thân thể hắn hơi chậm lại, lòng bàn tay chạm lên *** mười ngón tay của nàng, cảm nhận một hồi run rẩy. Hắn hài hước cười nhẹ: "Chẳng mây khi nàng nhiệt tình như vậy."
Thanh âm dịu dàng từ tính, mang theo vài phần thân mật, nàng ngày đêm đều khát vọng, cả trái tim nhất thời tựa như căng nứt ra, dồn dập thở hổn hển ôm chặt lấy hắn. Hắn đẩy tay của nàng ra vứt nàng lên sập, thân thể rục rịch bị đánh thẳng vào như vậy, liền rên lên nho nhỏ. Nàng một mình ở trên giường vặn vẹo thân thể, đợi đã lâu, hắn mới đè xuống...
Chẳng qua là hôm sau nàng tỉnh lại, đã không thấy thân ảnh của hắn. Quấn quýt si mê cả đêm, ngày thứ hai phản ứng của hắn như thế nào, nàng cũng không thấy.
Cánh cửa két vang lên, Chiêu Dương mắt ngọc mày ngài ngoái đầu nhìn lại, người tới lại là Đỗ Minh, mặc quần áo gấm đen gọn gàng, đôi mắt ti hí cong lên, nhìn chằm chằm nàng.
Chiêu Dương nhíu mày đẹp chất vấn: "Chàng đâu?"
Đỗ Minh cười hắc hắc không ngừng: "Điện hạ sợ là không gặp được, chỉ có tiểu nhân tiếp đãi Điện hạ."
Chiêu Dương mặt lạnh phất tay áo: "Gọi chàng ra đây, ta muốn hỏi chàng vì sao phải cho mẫu hậu ૮ɦếƭ theo. Chàng dù sao cũng là cha ruột đứa bé, lại đối đãi ta như vậy..." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hơi thấp. Đỗ Minh vội vàng khoát tay, cười hì hì nói: "Tiểu nhân tới chính là muốn nói việc cha ruột này."
Chiêu Dương kinh ngạc ngẩng đầu: "Có ý gì, ngươi hoài nghi ta lừa chàng sao?"
Đỗ Minh cười nói: "Điện hạ đừng gấp." Vỗ tay gọi người, hai tuỳ tùng giữ một người vào nhà, áo rách lam lũ, tóc tai bù xù, thấy Chiêu Dương, hai mắt sáng lên thèm thuồng há mồm: "Điện... Điện hạ...", Chiêu Dương chán ghét chỉ nhìn hắn một cái, tỏ ý khinh thường. Đỗ Minh vốn đã là vô cùng xấu xí, nhưng so sánh với người này, hắn lại thành dễ nhìn. Chiêu Dương thấy người kia mặt dơ bẩn, ghê tởm tránh ra, nhìn chằm chằm Đỗ Minh buồn bực nói: "Ngươi mang người này tới là có ý gì."
Đỗ Minh vẫn cười hì hì: "Điện hạ không biết đấy thôi, người này nguyên là người hầu nam trong phủ, bởi vì phạm tội dâm tặc bị nhốt vào địa lao trong phủ."
Chiêu Dương có dự cảm không tốt, cảnh giác hất cằm lên cứng còng nhìn chằm chằm Đỗ Minh. Đỗ Minh xấu bụng cười lên: "Điện hạ muốn biết..."
"Không." Chiêu Dương bị dọa cho sợ đến lùi mấy bước, đôi tay dùng sức che bụng, sợ hãi mê sảng: "Đứa nhỏ này rõ ràng họ Hách Liên."
Đỗ Minh không kiên nhẫn đá người hầu nam kia một cước: "Nói đi."
Người hầu nam đau gào khóc mấy tiếng, vội lớn tiếng nói: "Tiểu nhân vốn là người làm thuê móc phân trong phủ, không xem là người trong phủ. Hôm đó xong việc, tình cờ vào viện này. Lúc ấy sắc trời tối đen, chỉ cảm thấy có người từ trong nhà ra ngoài, tiểu nhân cũng không biết là Vương gia, rón ra rón rén đi vào, liền nhìn đến liền nhìn đến..." Mặt hắn bỉ ổi nhìn Chiêu Dương.
Chiêu Dương lớn tiếng hét: "Ta không tin! Ta không tin!"
Đỗ Minh mạnh mẽ đá người nọ một cước, người nọ lại không cảm giác đau, mặt mê mẩn: "Trong phòng quá tối, tiểu nhân cũng không thấy rõ ràng, chỉ mò trên eo Điện hạ như có một khỏa nốt ruồi..."
"A ——, Chiêu Dương bụm mặt thê lương kêu thành tiếng, nàng vuốt mặt kéo tóc, nắm quyền dùng sức đánh bụng mình, lại nhìn thấy mặt xấu xí của người hầu nam kia. Tận sức cáu kỉnh kêu mấy tiếng, điên điên khùng khùng liền chạy ra khỏi, trên váy của nàng, đều là máu rơi đỏ thẫm.
Đỗ Minh cau mày nói: "Quét sạch sẽ đi." Tuỳ tùng áp tải người hầu nam kia khó xử: "Đại nhân, người này xử trí như thế nào." Người hầu nam kia cũng vội cười: "Đại nhân, tiểu nhân đã nhận tội, xin Đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân đi..." Thanh âm hắn nhỏ xuống: "Nói sao thì… tiểu nhân cũng coi như nửa Phò mã..."
Đỗ Minh nghe vậy cười lạnh mấy tiếng, nắm lỗ mũi khoát tay: "Ném vào trong hồ đi, ta không thể gặp ai xấu xí hơn ta."
Tuyết rơi.
Tuyết rơi đúng thời điểm được mùa trong năm, triều thần đều ca tụng Nhiếp Chính vương công đức vô lượng, trời giáng bão tuyết, báo trước mưa thuận gió hòa. Kể từ Hách Liên Du nhận kim ấn Nhiếp Chính vương, triều thần đều giựt giây Hách Liên Du vào trong cung, tân đế cũng liên tiếp lấy lòng. Hách Liên Du đều không nhúc nhích, chỉ sai người dứt khoát hẳn hoi sửa chữa phủ Hách Liên một phen. Phía trước chính là chủ viện tiếp khách, hậu viện chia làm hai viện lớn Nhật Nguyệt độc lập. Lại lấy phòng khách tiểu viện là phụ, trung gian nối liền vườn hoa. Thượng Quan Mạn và Tô Lưu Cẩn Nhật Nguyệt cách xa nhau, một lần cũng chưa gặp.
Lại bởi vì Hà Hoàng hậu ૮ɦếƭ theo, Chiêu Dương Đế Cơ không biết tung tích, Hà gia náo loạn một phen. Hách Liên Du không kiên nhẫn trấn an, chỉ an bài Hà Uyển Hi đến một tiểu viện khác, lại cho tơ lụa. Hà gia mới vừa ổn định lại, Hà Uyển Hi mượn cơ hội, liên tiếp đến viện bên lấy lòng. Tô Lưu Cẩn mặc dù không đến nỗi đuổi nàng, lại cũng chỉ là khách khí mặt ngoài.
Hà Uyển Hi miệng ngọt xinh đẹp, nói tới nói lui trong bông có kim, không thể thiếu chỉ hướng Thượng Quan Mạn. Theo tính tình Tô Lưu Cẩn, bà tất nhiên không để ở trong lòng, chẳng qua là Thượng Quan Mạn đã thành kim trong lòng bà. Từ những đốm nhỏ, nháy mắt liền có thể lửa cháy lan ra đồng cỏ. Chờ Hà Uyển Hi kính cẩn nghe theo cáo lui, bà nhìn tà áo trắng bạc ngoài viện, âm thanh nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi Tàng Nguyệt các nhìn một chút." Nhu Phi đã sớm từ trong cung đi ra, nghe vậy phủ thêm áo lông cáo tuyết trắng cho bà, mình cũng mặc áo choàng theo bà một trước một sau ra cửa.
Bảng hiểu Tàng Nguyệt các thật to trên cửa viện, chính là Hách Liên Du tự mình đề, rạng rỡ phát sáng trong ánh sáng nhẹ nhàng trắng bạc. Tô Lưu Cẩn thực thấy tức cười.
Tàng Nguyệt các, con trai của bà, giấu trăng sáng thật quang minh chính đại.
Thiên Lưu Thiên Du đứng hai bên, thấy nàng lập tức cảnh giác ngăn trở: "Xin Vương Phi dừng bước."
Tự nhiên không cần Tô Lưu Cẩn nói chuyện, Nhu Phi nhíu chân mày, liền thấy uy nghi: "Còn không mau tránh ra!"
Hai người Thiên Lưu khổ sở nói: "Vương gia có phân phó, không có ngài chấp thuận, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào Tàng Nguyệt các một bước." Nhu Phi cau mày nói: "Nói gì vậy, Vương Phi chẳng lẽ là bất luận kẻ nào chỗ này sau?"
Tuy hai người Thiên Lưu không lời nào để nói, vẫn cố chấp không tránh đường.
Tô Lưu Cẩn rốt cuộc mở miệng: "Tránh ra."
Hai người Thiên Lưu vốn cũng là hai người trong thị nữ áo trắng, được Hách Liên Du từ trong tuyển ra, mới bị điều tới bảo vệ Thượng Quan Mạn. Tô Lưu Cẩn vừa mở miệng, họ càng khó ngăn trở, lúc do dự không quyết, lại nghe bên trong viện truyền đến thanh âm đạm mạc: "Mời Vương Phi vào đi."
Tô Lưu Cẩn lên cầu thang vào cửa viện, chạm mặt là nhà chính sơn đỏ ngói lưu ly, hai bên là phòng, kế cửa viện là hành lang quanh co khúc khuỷu, bên tay trái là rừng trúc, núi giả đá lớn luân phiên. Thượng Quan Mạn khoác áo choàng ngồi bên cạnh ghế mỹ nhân. Trên bàn tròn gỗ tử đàn để ly trà sứ, ma ma ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ đứng thẳng bên cạnh. Từ xa màu trắng quyện nhau, một chủ một bộc cũng bàn tay trắng nõn thêm hương cho nơi này.
Tô Lưu Cẩn cười như không cười: "Ngươi thật thư thái."
Thượng Quan Mạn đứng dậy, mỉm cười vô cùng nhạt: "Đúng là trà ngon, không bằng mẫu thân cùng nhau nếm thử một chút." Nàng thấy Nhu Phi, cũng cười một tiếng.
Nghe được hai chữ "mẫu thân", nụ cười của Tô Lưu Cẩn dần dần nhạt. La cô dâng trà, men sứ ngọc trắng, chân ly mảnh khảnh làm bằng bạc, cũng là vật vô cùng trân quý, bưng lên nhấp một ngụm.
Giọng nói Tô Lưu Cẩn ôn hòa như nói việc nhà: "Tỷ muội của ngươi đều sung quan kỹ, ngươi lại vô hạn nhàn nhã ở chỗ này."
Đầu ngón tay Thượng Quan Mạn dừng lại, thanh âm tuy nhẹ, cũng là không kiêu ngạo không tự ti, "Ta ở chỗ này, tự có đạo lý ở chỗ này."
Hay cho một cái đạo lý. Tô Lưu Cẩn chẳng qua cười lạnh, nhìn nàng. Tô Lưu Cẩn không còn kiên nhẫn, nhàn nhạt nói: "Nếu Thanh nhi cầu tình vì ngươi, đứa bé kia ta cho ngươi sanh ra. Tốt nhất là nữ tử, nếu là nam hài, ta sẽ không cho phép hắn thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước." Thanh âm nàng đột nhiên hung dữ: "Ngươi tốt nhất quy củ chút cho ta." Lại thấy Thượng Quan Mạn cũng chỉ đứng lên làm lễ vãn bối, giống như không hề phản đối. Trong lòng bị thái độ mềm nhũn của nàng K**h th**h không còn tức, nhưng mà trong nội tâm lại rất thất vọng, đứa con nhà mình nhìn trúng, lại là người không dám trả lời. Lời nói đã đưa đến, bà cũng không tính dừng lại, để Nhu Phi đỡ từ từ đi ra ngoài cửa, lại nghe Thượng Quan Mạn đột nhiên cười nói ở phía sau: "Vậy liền thử một chút, xem huyết mạch nhà Thượng Quan, có thể tiếp tục ngồi lên chỗ ngồi đó hay không."
Tô Lưu Cẩn bỗng chốc dừng chân, trong lòng có một ý niệm cực nhanh, trực giác người này cũng không đơn giản, đối với Hách Liên Du mà nói quả thật là sự tồn tại nguy hiểm. Ý niệm chưa chuyển xong, chỉ nghe ngoài viện truyền đến tiếng lễ bái thanh thúy của hai người Thiên Lưu: "Vương gia."
Liền thấy Hách Liên Du mặc thường phục màu lam thêu rồng bước vào bên trong viện. Thượng Quan Mạn cũng không thèm nhìn tới nhờ La cô đỡ vào phòng. Hắn không đi tiếp, ngược lại đứng ở trên bậc tròng mắt thâm trầm nhìn nàng: "Mẫu thân."
Tô Lưu Cẩn chỉ cảm thấy tức, đỡ tay Nhu Phi hận đến cắn răng: "Chúng ta đi." 
Đi vào trong nhà, liền thấy khí ấm đập vào mặt, khí lạnh trên tóc mai thành nước. Khí nóng làm đỏ hai gò mà, La cô nhận áo choàng nàng cởi xuống, có thai hơn bốn tháng, thân hình đã hiện ra. Trong khung cửa sổ gió thổi không lọt, chỉ thấy bóng Hách Liên Du liếc mắt nhìn chỗ này liền theo Tô Lưu Cẩn rời đi.
Thượng Quan Mạn chợt thở dài: "Cô cô, người thật thật là đẹp, nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ. Hèn gì phụ hoàng thành cuồng vì bà." Lời này nghe không ra khen chê, giống như chẳng qua là đứng ngoài cuộc đánh giá. La cô không biết trả lời sao, chỉ gọi: "Điện hạ."
Năm tháng thời gian qua nhanh, giao thừa qua, ngày xuân chợt tới, chớp mắt lại qua tháng, đã sắp đến ngày sanh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc