Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng - Chương 56

Tác giả: Mộng Yểm

Không khí trong rừng trúc trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt hắn cũng nhuộm màu sắc trang nhã: "Mạn nhi, nàng đừng tùy hứng như vậy."
Nàng nói nhỏ: "Thiếp không thể tùy hứng một lần sao?"
Hách Liên Du bình tĩnh nhìn nàng, trong con ngươi của nàng nổi sương mù, làm như hồ yên tĩnh trong bóng đêm, lộ ra vài tia ưu thương. Vẻ mặt khổ sở như vậy, khiến hắn không nhịn được muốn ôm vào trong ***. Nhưng hắn biết, xinh đẹp đó cũng là VK sắc bén của nàng, không cẩn thận sẽ ghim vào trong lòng thật sâu. Tia lý trí trong chỗ sâu không đồng ý hắn lại như thế, mẫu thân đang bị ђàภђ ђạ khổ sở ở Cổ Hạ cũng không đồng ý hắn lại như thế. Hắn mười hai tuổi đi tới nơi này, muốn lợi dụng quan hệ tinh vi lợi hại, mục đích là để cho Hoàng đế hoàn toàn tín nhiệm, thận trọng, đạp đường máu đi tới hiện tại. Mẹ của hắn chịu hết vũ nhục tham sống sợ ૮ɦếƭ. Hoàng đế lại con cháu đầy đàn hưởng hết vui vẻ trên đời. Hắn hờ hững quay đầu đi chỗ khác, ánh màu lam trong mắt đột nhiên trở nên âm u, thâm thúy tựa như đáy vực, mơ hồ lộ ra lạnh lẽo. Nàng cho là hắn nổi giận, gần như cầu xin nhìn chăm chú vào hắn, nàng ăn nói hết sức khép nép: "Sai lầm người đời trước phạm vào, đời sau phải trả lại, oan oan tương báo khi nào dừng, chàng muốn giang sơn này máu chảy thành sông sao?"
Hắn híp híp mắt: "Nàng đều đã biết."
Sắc mặt nàng hơi đổi, cuối cùng rũ mắt xuống: "Vâng" vẫn còn chưa từ bỏ ý định cầm bàn tay dày rộng của hắn, thấp nói: "Thiếp trở về cùng chàng, chàng muốn làm gì thiếp đều theo chàng, kể cả nếu chàng muốn được Cổ Hạ."
Hắn cứ nhìn nàng hồi lâu, lá xanh trong rừng trúc vẫn như ngày xuân, nhuộm xanh biếc ở trên người nàng. Nàng mặc áo tơ trắng đứng ở đó, làm như sinh mạng P0'p một cái liền bể, thật yếu đuối. Có lá trúc theo gió bay xuống trên tóc nàng, cực kỳ chướng mắt. Hắn không nhịn được giơ tay lên phất nhẹ cho nàng, bàn tay vừa đến giữa không trung, cuối cùng xoay người nói: "Cổ Hạ sớm muộn gì cũng sẽ là vật trong túi ta, cũng không phải hiện tại."
"Ngũ lang" nàng nghẹn ngào gọi hắn, nước mắt cuồn cuộn rơi sau lưng hắn: "Chàng muốn giết huynh trưởng thiếp, giành giang sơn thiếp, ngăn cách giữa mối hận mất nước. Như vậy chúng ta thì sao, chàng có nghĩ đến không?"
Thân thể hắn hơi chậm lại, tình cảm của hắn bất quá một chỉ là hạt bụi trên cõi trần, cho dù nàng là một miếng thịt trong lòng, cũng sớm nên đào đi. Mặc dù sẽ đau, đau đến tê tâm liệt phế, nhưng hắn phải ác tâm với mình, từng nhiều lần do dự không thôi, hôm nay cuối cùng đã đến thời điểm lựa chọn.
"Nàng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thôi."
Cuối cùng cũng không quay đầu lại sải bước đi.
Bóng lưng của hắn quyết tuyệt không mang theo một tia lưu luyến, nàng biết, hắn cuối cùng sẽ không trở về.
Vào cửa vương hầu sâu tựa bể, Tiêu lang đành hóa khách qua đường.[1]
Từng giọt lệ lớn không thể ức chế lăn xuống từ khóe mắt, nàng hung hăng níu lấy bộ *** mình, khép mắt, mặc cho nước mắt rơi xuống trên mặt.
Liên tiếp mấy ngày, Hách Liên Du đều nghỉ ở Hình bộ, quản gia mới đầu suy đoán là bởi vì chính vụ bận rộn, sau mới nhìn ra không đúng. Hôm đó Thanh Thụy đột nhiên trở lại thu thập quần áo đồ dùng, tuy là giấu người trong phủ, nhưng quản gia vẫn cảm giác được. Theo tình hình này, chỉ sợ là phải thường trú ở bên ngoài. Thượng Quan Mạn ở nhà chính cũng là một bộ dạng lãnh đạm, trong lòng hắn bất ổn, thủy chung không rơi đến trên đất.
Nhà chính trống trải rộng rãi, nhìn đến trong lòng rét run. Thượng Quan Mạn khoác áo lười nằm ở trên ghế mỹ nhân, quay đầu gọi người: "Thù Nhi."
Bất quá một hồi sau, Thù Nhi mở cửa cúi người đứng cạnh: "Điện hạ."
Nàng cười nói: "Ta có chút buồn bực, ngươi nói chuyện với ta đi."
Thù Nhi có chút co quắp, nói nhỏ: "Nếu không, nô tỳ đi đem bàn cờ đến cho người."
Trong nháy mắt nàng có chút miễn cưỡng: "Thôi, ngươi lui ra đi."
Thù Nhi cúi đầu muốn lui, Thượng Quan Mạn đột nhiên lại nghĩ tới, nói: "Chậm đã." Cũng làm cho Thù Nhi cả kinh: "Điện hạ còn có gì phân phó."
Thượng Quan Mạn đưa mắt lên nhìn, một đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng, trắng đen rõ ràng cảm giác sắc bén. Thù Nhi không nhịn được rụt vai một cái, nói nhỏ: "Điện hạ."
Thượng Quan Mạn quay mặt đi cười: "Không trách được trước kia hỏi ý ngươi, ngươi không nguyện gả, ngươi đối với chàng..." Lời còn chưa dứt, Thù Nhi liền quỳ xuống: "Điện hạ, nô tỳ một lòng trung thành đối với Điện hạ, cuộc đời này không rời Điện hạ, Điện hạ đừng gả nô tỳ ra ngoài."
Nàng lớn tiếng: "Theo năng lực bây giờ của ta, để cho ngươi gả làm chánh thất của quan viên vẫn có thể, ngươi thật không gả sao?"
Thù Nhi nằm ở trên đất nức nở nói: "Nô tỳ nguyện ở bên cạnh Điện hạ cả đời."
Nàng thở dài, nhẹ nhàng sửa lại váy lộ ra dưới áo khoác gấm: "Nếu ngươi có lòng với chàng, ta nói chàng lập ngươi làm tiểu thiếp cũng không phải không thể." 
Thù Nhi bỗng chốc ngẩng mặt, ánh mắt sợ hãi, mặt trắng như tờ giấy: "Nô tài không dám."
"Không dám?" Nàng khép mắt: "Dấu môi son trên áo chẳng lẽ là người bên cạnh gây nên sao?"
Thù Nhi nháy mắt ngẩng ra, môi rung động nói không ra lời.
Thanh âm nàng thấp tựa như nỉ non: "Vật sát người của chúng ta đều do ngươi quản lý, theo loại đồ vật này tất nhiên dễ dàng, in lại rồi lại sợ, hốt hoảng lau đi. Phấn kia là loại chất lượng kém, đã để lại dấu, liền in lại vết mờ trên cổ áo. Nếu muốn tìm vật chứng, chỉ cần lấy hộp phấn của ngươi ra..." Nàng chậm rãi mở mắt ra: "Không phải sao?"
Thân thể Thù Nhi run rẩy, chợt nằm ở trên đất dập đầu bịch bịch: "Điện hạ, nô tỳ sẽ giữ bổn phận, cũng không dám có ý nghĩ trèo cao, cầu xin Điện hạ đừng đuổi nô tỳ đi. Điện hạ..." Nàng than thở khóc lóc: "Nô tỳ không cha không mẹ, nếu bị đuổi đi, liền không có đường sống, nô tỳ hầu hạ người cũng đã lâu rồi, van xin người Điện hạ..."
Nàng dập đầu kịch liệt, đệm lông dưới trán dần dần lõm ra một khối. Thượng Quan Mạn nhìn, trong lòng dâng lên tia hoảng hốt, không biết lầm bầm lầu bầu hay là nói với nàng: "Bây giờ mặc dù đã gây thành bộ dáng này, nhưng cam kết của chàng, ta vẫn tin." Nàng đột nhiên cũng có chút mệt mỏi, nhàn nhạt nói "Đứng lên đi, chuẩn bị một bộ nam trang cho ta, ta muốn ra phủ."
Thù Nhi vui mừng ngẩng đầu: "Điện hạ không phạt nô tỳ sao?"
Nàng chán đến ૮ɦếƭ, giờ là lúc nào rồi, nàng vẫn dùng người thì không nên nghi ngờ người, đặc biệt là Thù Nhi, liền bỏ quên sự cổ quái của nàng. Bỗng dưng nhớ tới hôm đó nàng đang đốt thứ gì, chẳng lẽ là tờ hoa tiên nàng bảo nàng chuyển đi... Giờ truy cứu hay không, đều không quan trọng.
Thù Nhi vẫn còn thận trọng dò xét sắc mặt nàng, nàng nghiêm mặt: "Còn không đi?" Thù Nhi vội đáp: "Vâng!"
Theo tâm tình của nàng, đến trong cung sẽ bị nhìn ra, lại muốn tìm căn nguyên sâu xa, nói ra chỉ khiến Cố Chiêu Viện lo lắng, liền đến chỗ Phản Ảnh.
Thấy nàng, Tiểu Tam Tiểu Ngũ có phần vui vẻ, vây ở bên cạnh líu ríu nói chuyện không ngừng. Chu bá thấy nàng buồn bực không vui, đoán nàng có tâm sự, liền mang hai đứa bé đi, chỉ giữ lại Phản Ảnh ở nơi đó.
"Điện hạ hình như không vui."
Gần đây Phản Ảnh si mê nghiên cứu thuốc, tập trung tinh thần vào trong sách thuốc. Hắn ngồi ở trong đống sách như núi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi như vậy. Hỏi như vậy có phần vô lễ, mà hắn lại cực kỳ tự nhiên, giống như bạn bè quen thuộc. Thượng Quan Mạn ngay trước hắn cũng rất là tự tại, chỉ miễn cưỡng tựa vào trên ghế, "uh" nhỏ một tiếng.
Phản Ảnh đột nhiên từ trong đống sách đứng dậy, áo khoác bằng bông rộng thùng thình thẳng tắp rớt xuống, hiện rõ hình dáng gầy dò của hắn. Ánh mắt của hắn băn khoăn, như đang tìm đồ gì, ngón tay thon dài lướt qua gáy sách thẳng đứng, "ồ" một tiếng, trong con ngươi có thần thái tung bay, ngón trỏ thon dài vẽ ra, mở ra.
Thượng Quan Mạn không nhịn được nói: "Cứ tiếp tục như vậy, sợ là ngươi phải đổi thành mọt sách rồi."
Phản Ảnh ném một mị nhãn tới đây, trông thật phong tình vạn chủng: "Điện hạ quá lời."
Nàng không khỏi mỉm cười, đúng giờ Chu thị (vợ Chu bá) tới đây hỏi thăm bữa ăn trong phủ, nàng bỗng dưng nhớ tới thức ăn vắng ngắt trong phủ Hách Liên, đa dạng phong phú, nhưng chỉ một mình nàng. Ban đêm ngủ lại một mình, mỗi lần thức tỉnh trong ác mộng, trên giường to như vậy chỉ nghe tiếng hít thở của chính mình, trên gối còn có hơi thở của hắn, trong lòng liền sợ hãi đau đớn.
Thấy nàng thật lâu không nói, Phản Ảnh cười quyết định thay nàng: "Điện hạ ở chỗ này, Chu tẩu ngài đi chuẩn bị đi."
Chu thị cười liên tiếp đáp ứng đi, cử động vượt qua vừa rồi, Thượng Quan Mạn mới nhàn nhạt nhìn hắn. Phản Ảnh thong dong tự nhiên, cười nói: Tiểu Tam Tiểu Ngũ rất nhớ người, Điện hạ đã lâu không tới, sao không an ủi nỗi khổ tương tư của bọn họ." Hắn dừng một chút, khóe môi mở ra một đạo đường vòng cung ở trên mặt tuấn mỹ, cười khe khẽ: "Cả ta nữa."
Nụ cười thản nhiên, nháy mắt khuynh thành.
Nàng nhẹ nhàng quay đầu.
Người này... Thỉnh thoảng cũng có lúc không nghiêm chỉnh.
Ngày gần đây nàng vẫn ngủ không ngon, đến canh ba mới có chút buồn ngủ. Thời điểm nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy có người dựa lên, chạm vào quần áo lụa thật mỏng, mang theo âm áp. Nàng không nhịn được giật giật, lại có người kêu nhỏ bên tai nàng: "Điện hạ."
Thanh âm êm dịu dễ nghe, làm như gió xuân quất vào mặt, nàng cho là nằm mộng, lại cảm giác có lòng ngón tay hơi lạnh sờ trên má, từng tấc xẹt qua ***, chạm vào môi, người nọ cười nhẹ: "Nếu Điện hạ không nói gì, ta liền không nhịn được hôn lên."
Nàng mờ mịt, hơi thanh tỉnh chút, chậm rãi mở mắt, lại thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trong tầm mắt, mặt mày mỉm cười, mang theo chút quyến rũ. Trong phòng ban đêm hơi tối, đôi mắt đen bóng của hắn như bảo thạch ẩn hiện, một hồi lâu mới nhận ra là Phản Ảnh, nụ cười của hắn mị hoặc, hơi thở như lan: "Phản Ảnh tới hầu hạ Điện hạ."
Mới thấy hắn chỉ mặc một tầng quần áo trong thật mỏng, *** mở phân nửa, lộ ra cảnh *** gầy gò, tóc đen mềm mại khoác lên đầu vai, càng lộ ra cằm nhọn của hắn, đôi mắt hẹp dài lông mi dài rung động, trong mắt dần dần hiện lên sương mù... Trong đầu Thượng Quan Mạn thoáng trống rỗng, sau một khắc mới giựt mình đến hoa dung thất sắc, cong môi nói tiếng: "Ngươi ~~" cũng không biết là cả kinh hay là tức giận, trở tay liền cầm gối sứ lên đập tới tấp. Phản Ảnh cũng không nghĩ nàng có thể có phản ứng lớn như vậy, bị gối sứ mạnh mạnh mẽ mẽ đập vừa vặn, "Bụp" một tiếng rơi xuống giường.
Tiếng ồn phát ra quá lớn, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, tiếp theo một thanh âm vang lên ở ngoài cửa: "Điện hạ!"
Là thanh âm Hồng Phi, chắc là nửa đêm trở về phủ, sợ quấy rầy nên không thăm hỏi. Bên trong phòng không đốt đèn, dưới giường cũng không thấy rõ tình cảnh ra sao. Thượng Quan Mạn ngồi ở trên giường mắt hạnh trợn tròn, gắt gao nhìn chằm chằm Phản Ảnh đen thùi lùi trên đất, chỉ sợ cũng kinh hồ đồ, lại không đáp một tiếng.
Hồng Phi nghe trong phòng hồi lâu không âm thanh, nhẹ nói: "Mạo phạm." Dùng sức phá cửa mà vào, giơ đèn đi vào, bên trong phòng nhất thời sáng lên. Lúc này mới thấy Phản Ảnh ôm gối sứ chân tay ngửa ra ngã nằm trên mặt đất, cảnh xuân lộ hết, hoàn toàn không có hình tượng.
Nàng cuối cùng không nhịn được bật cười.
Hồng Phi thấy tình hình bên trong phòng giận không thể hết nắm áo xách hắn từ trên đất lên, gương mặt tức giận tím đỏ: "Ngươi lại dám bất kính đối với Điện hạ!"
Hắn nhẹ nhàng liếc Thượng Quan Mạn một cái, nói "Cười không phải tốt hơn sao."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Đây là 2 câu thơ cuối trong bài Tặng tỳ của Thôi Giao
Công tử vương tôn trục hậu trần,
Lục Châu thuỳ lệ trích la cân.
Hầu môn nhất nhập thâm tự hải,
Tòng thử Tiêu lang thị lộ nhân.
Tặng người tỳ nữ (Người dịch: Nguyễn Thị Bích Hải)
Công tử Vương tôn theo dấu bụi,
Lục Châu rơi lệ ướt khăn hường.
Vào cửa vương hầu sâu tựa bể,
Tiêu lang đành hóa khách qua đường.
Đèn chiếu sáng vào trên mặt sạch sẽ của hắn, mắt hẹp dài liếc qua nàng, nụ cười kia cũng tinh khiết.
Hồng Phi không khỏi giật mình ở nơi nào.
Lúc này Phản Ảnh mới miễn cưỡng mở miệng: "Ngươi còn muốn túm tới khi nào." lúc này Hồng Phi mới vội buông lỏng tay, chỉ thấy hắn vừa cúi đầu sửa quần áo, vừa trêu chọc ngáp: "Buồn ngủ quá đi." Hắn liếc mắt nhìn nàng, cười nói: "Ngủ ngon." Cũng không chờ nàng đáp, ngáp liên tiếp đi ra cửa, mọi người ở lại đều ngẩn người tại đó.
Thượng Quan Mạn không nhịn được cười lên: "Ta cũng buồn ngủ rồi, các ngươi đều đi nghỉ ngơi thôi."
Lúc này Hồng Phi mới thấy tóc đen của nàng rủ xuống vai, chỉ mặc quần áo tơ mỏng đắp chăn mà nằm, ánh sáng đen tối, lại vẫn có thể thấy *** trắng muốt lộ ra dưới áo, khí nóng vọt một cái lên mặt, hốt hoảng nói: "Thuộc hạ cáo lui." Cơ hồ chạy trối ૮ɦếƭ thoát ra cửa. Vẫn là Chu thị đi theo đến biết săn sóc, đi sau đóng cửa.
Thượng Quan Mạn ném mình tới trên giường, thân thể rơi vào trong nệm gấm mềm dày, nhắm mắt ngủ. Nhờ phúc của bọn họ, trong lòng tựa hồ thoải mái chút. 
Nửa đêm, Hình bộ còn sáng đèn, bên trong phòng sáng như ban ngày, chiếu công văn như núi trên bàn,. Người trong phủ tới nói rất nhiều lời, do Thanh Thụy chuyển đạt. Hách Liên Du vốn nghiêm túc xem công văn, nghe vậy đốt ngón tay cứng lại, một hồi lâu mới nói một tiếng thật nhỏ: "Không trở về sao?"
Thanh Thụy nói: "Dạ, nói là đổi nam trang ra phủ, cũng không để cho hai người Thiên Lưu đi theo, thuộc hạ có cần phái người..."
"Không cần." Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Tùy nàng thôi."
Thanh Thụy còn muốn nói nữa, lại thấy hắn lạnh mặt, giống như quanh thân bị vây một đoàn khí lạnh, không thể làm gì khác hơn là thối lui. Đỗ Minh nhỏ giọng cười "Ngươi yên tâm đi, kể từ lão Đại cảnh cáo Hà gia, bọn họ tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Phu nhân không có việc gì đâu."
Thanh Thụy thở dài một tiếng: "Thật là nghiệt duyên."
Nếu nói quốc yến, tất nhiên là biểu diễn thứ sở trường nhất của thiên triều ở trước mặt hoàng tử các nước. Đại quốc mênh ௱o^ЛƓ, thanh thế to lớn, cũng là một loại uy hiếp không lời. Vì vậy mấy tháng trước người tài các nơi trong cả nước tụ tập về, do cung nhân chọn lựa. Tất cả đều ở trong Lê Viên luyện tập, đến ngày đó, sẽ có bắn pháo hoa trăm hoa đua nở. Lê Viên rộng lớn người người tấp nập, ca múa tân nhạc, khiến người đáp ứng không xuể. Mọi người ở đây đều không nhịn được kinh hãi.
Các vị hoàng tử đã sớm trình diện. Bởi vì sức khỏe Hoàng đế không tốt, nên trì hoãn trễ chút. Thượng Quan Mạn theo Diêu Hỉ đến phòng ấm trong Càn Khôn cung. Mới vừa bước lên bậc cung liền nghe một hồi tiếng cười. Nàng chuyển qua đồ trang trí đi vào, liền thấy Hoàng đế ngồi ở trên ghế. Nhu Phi mặc áo gấm hoa văn xanh thêu hình bướm bay trăm hoa đua nở đứng hầu một bên, ngồi phía dưới Hoàng đế... Hẳn là Cửu hoàng tử.
Hoàng đế thấy là nàng, ôn hòa cười nói: "Mạn nhi tới rồi à, mau tới đây."
Nàng thi lễ xong lại làm lễ ra mắt Nhu Phi và Cửu hoàng tử, mới mở miệng: "Phụ hoàng còn chưa đi sao, để cho hoàng tử các nước chờ lâu sợ là không tốt."
Hoàng đế cười lên: "Nha đầu này, phụ hoàng trộm lười chút cũng không được sao." Tuy nói vậy, vẫn phân phó Tào Đức chuẩn bị đi. Nhu Phi thấy thế che môi cười nói: "Thập nhị Điện hạ tới thật đúng lúc, quan gia ai nói cũng không nghe, chỉ có lời thập nhị Điện hạ nói có tác dụng nhất thôi."
Thượng Quan Mạn nũng nịu: "Phụ hoàng, ngài lại đang nói xấu nhi thần cái gì rồi." Con ngươi nàng quay vòng, thần thái sáng láng, giống như gió xuân phất qua, bách hoa hé nở, khiến cho người người trìu mến. Hoàng đế đứng dậy, Nhu Phi vội tới đỡ ông. Hoàng đế mặc cho Nhu Phi sửa sang lại y quan cho mình, một mặt cười liếc nàng: "Trẫm nào dám."
Cửu hoàng tử chỉ cười dài ở một bên nhìn.
Ba người cùng Hoàng đế đi ra ngoài, bởi vì Thượng Quan Mạn đi gần nhất, Hoàng đế tùy ý hỏi: "Tử Thanh đã sớm đến chứ?"
Thượng Quan Mạn hơi ngẩn ra, mấy ngày nay đều nghỉ ở trong biệt viện, tất nhiên không biết hắn đến hay chưa. Bất quá sự kiện quan trọng như vậy, hắn chắc hẳn sẽ tham dự, liền nói nhỏ: "Chắc là đến." Hoàng đế tự nhiên nhìn chần chừ trên mặt nàng ở trong mắt, ánh mắt phức tạp nhìn về phía khác, không nói chuyện nữa.
Nhu Phi vốn muốn đi theo, nhưng gần đây sức khỏe yếu đuối, vì vậy Hoàng đế đồng ý nàng ở trong điện nghỉ ngơi. Thượng Quan Mạn bởi vì là Đế Cơ gả đi ra ngoài, trường hợp này nên cùng Phò mã tham dự mới đúng, chỉ là nàng không biết đối mặt hắn như thế nào, có phần mâu thuẫn, ngay cả kiệu cũng không ngồi, quyết định dạo bước đi trước.
Nàng không thích có người quấy rầy, vì vậy chọn đường mòn yên tĩnh. Đã gần đến cuối mùa thu, trên cây lá rụng lác đác lơ thơ. Bởi vì Hoàng đế không thích nhìn lá rụng xào xạc, đường mòn trong cung đều bị quét không nhiễm hạt bụi. Trong bóng đêm cây cành rậm rạp, đình đá nhỏ trong đó nhìn có phần rõ ràng. Chợt nghe có tiế́ng người nói nhỏ, nàng không khỏi dừng chân, nghe thanh âm kia làm như trong rừng truyền đến. Dừng một chút, cuối cùng không nhịn được nhẹ nhàng đi qua. Cung đình bậc thềm ngọc, hoa thơm nứt mũi, ánh trăng mê người, cô gái mặc áo gấm hoa văn xanh áo choàng lông chim nằm trong *** nam tử áo gấm mũ ngọc, không thấy rõ mặt mũi. Có ánh trăng chiếu vào trên mặt nam tử, thấy gương mặt tuấn mỹ, lại chính là Cửu hoàng tử vừa rồi.
Thượng Quan Mạn chợt giật mình, không nghĩ bắt gặp Cửu hoàng tử tư tình, nếu bị phát giác chỉ sợ lúng túng, xoay người muốn đi, chỉ nghe nàng kia dịu dàng nói: "Chàng còn không đi, không sợ đến trễ sao?"
Thanh âm nghe cực kỳ quen thuộc, trong đầu nàng có bóng người thoáng qua, đột nhiên quay đầu lại, thấy giương mặt mỉm cười của cô gái kia. Ánh trăng màu bạc phác hoạ gò má tinh xảo, chính là Nhu Phi!
Cửu hoàng tử ôm mặt Nhu Phi cúi đầu hôn xuống, mơ hồ đang cười: "Có nàng ở nơi này, ta thế nào chịu được rời đi."
Nhu Phi còn muốn nói nữa, đột nhiên vẻ mặt dừng lại, chợt giận đấm hắn: "Mau đi đi."
Trong mắt Cửu hoàng tử đầy vẻ không tình nguyện, không nhịn được nàng đẩy đi, chỉ đành phải quay đầu lại đi xuống thềm đá, cuối cùng biến mất ở trong rừng cây rậm rạp.
Nhu Phi chuyển thân thể một cái, mới cười nhạt "Ra đây đi."
Đã bị phát hiện như vậy, cũng không cần thiết tiếp tục ẩn nấp, nàng đi ra khỏi nơi ẩn thân, đứng ở dưới bậc nhàn nhạt nhìn Nhu Phi. Nhu Phi cũng nhìn nàng. Tóc mây Pu'i tóc tôn mặt mày trắng nõn, địch y cung váy, trong bóng đêm chập chờn như lan. Nhu Phi đột nhiên cười: "Thật là đẹp mắt, hèn gì người đó thích ngươi."
Thượng Quan Mạn lẳng lặng nhìn nàng, một hồi lâu mở miệng: "Ngươi có ý... Có ý gì?"
Nhu Phi không chút để ý nắm sợi tua trên áo choàng, dùng đầu ngón tay lách vòng lên, nụ cười trên mặt nhàn nhạt: "Ngươi không phải đã nhìn thấy sao, thân thể quan gia thật không tốt, ta ở trong cung không quyền không thế, luôn phải tính toán vì sau này."
Nàng nhìn nàng ta, trong lòng bình tĩnh khác thường: "Hách Liên Du không đủ ngươi phụ thuộc à, còn muốn đi chọc Cửu ca."
Nhu Phi kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt lóe lên giảo hoạt: "Ai nha, ngươi cũng biết rồi sao."
Thượng Quan Mạn lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác: "Hắn rốt cuộc cho ngươi vào cung để làm gì?"
"Không có gì, bất quá để hoàng cung trở nên náo nhiệt chút." Nàng cười rất hứng thú.
Náo nhiệt? Trong lòng Thượng Quan Mạn đột nhiên dấy lên tức giận. Trong cung đầy chướng khí, nào chỉ là náo nhiệt, nàng khẽ cắn răng: "Ta sẽ không để cho ngươi tiếp tục."
Nhu Phi cười cong hai mắt, nhẹ nhàng như trăng: "Tốt thôi, ngươi đi nói với hoàng thượng đi, nói ta là người của Hách Liên Du, chia ra cấu kết cùng Cửu hoàng tử thái tử. Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, ta cùng với hắn lăng trì xử tử, trong cung này liền thanh tịnh, trong triều cũng thanh tịnh."
Nàng ta lại đem Hách Liên Du ra uy hiếp nàng.
Thượng Quan Mạn không nhịn được nắm quyền, ánh mắt tựa như tôi ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta. Ánh mắt Nhu Phi nhẹ nhàng khẽ quấn ở trên mặt nàng, cuối cùng cười ra tiếng: "Thế nào, không bỏ được?" Nụ cười đẹp của nàng ẩn ở trong bóng đêm, yêu dị như hoa anh túc: "Vậy thì an tĩnh một chút đi!" Liền không nhìn nàng, yểu điệu rời đi.
Đợi nàng đến Lê viên, quốc yến đã bắt đầu. Hoàng đế nâng ly cùng uống, trên dưới đều là tiếng hô "Vạn tuế". Nội thị dẫn nàng đến nhã các hai người chuyên ngồi, có ánh đèn soi sáng thấp thoáng trên tầng tầng màn che, có thể thấy được thân ảnh cao to mơ hồ bên trong màn. Khắp mọi nơi cũng không đốt đèn, chỉ có đèn cung đình nội thị xách theo, vầng sáng yếu ớt đung đưa trong gió, tạo thành bóng vỡ hỗn độn ở trên bậc thềm cẩm thạch. Bóng dáng bên trong màn che càng thêm rõ ràng, nhìn bóng lưng của hắn, dường như là mộng ảo.
Lại thấy một bóng dáng linh lung vọt lên trước. Bởi vì có ánh sáng, bóng người cực lớn chiếu trên màn che, nàng không nhịn được cầm ngọc bội rớt xuống trên dải lụa lên, hơi lạnh như có thể cho lòng của nàng an tĩnh lại.
"Lấy trà thay R*ợ*u, kính Đại nhân một chén."
Thanh âm kia mang vài tia đáng yêu, ngọt mềm làm như đường sữa ngậm trong miệng.
Trong cốc trà sáng bóng long lanh nổi ra vòng vòng rung động, đánh tan cái bóng trong trà.
Hách Liên Du cũng không mở miệng, Thanh Thụy đã lên trước: "Chiêu Dương Điện hạ, ty chức đưa Điện hạ trở về." Chiêu Dương chợt đỏ mặt lên, hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Thụy một cái: "Cút ngay."
Mặt Thanh Thụy không chút thay đổi, không nhúc nhích.
Chiêu Dương nhìn về phía Hách Liên Du, vẻ mặt hắn vẫn là hờ hững. Mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần gần nhau đều lạnh lùng đối với nàng như vậy, giống như nàng thật bẩn thỉu hạ tiện khiến cho hắn lười nhìn một cái. Nắm ly trà dốc cạn cả đáy thét chói tai: "Chàng buồn thiếp cũng được, chán ghét thiếp cũng tốt, đêm đó tuy là thiếp hạ độc, nhưng chàng vẫn còn ôm thiếp, đêm đó chàng đối với thiếp..." Nước mắt nàng đảo quanh ở trong hốc mắt, cắn môi: "Chàng đối với thiếp không phải là rất ôn nhu sao?"
Thanh Thụy nghe được khó chịu, cuối cùng chậm rãi rút thân thể về.
Chiêu Dương cúi đầu nhẹ nhàng cầm tay nắm chén R*ợ*u của hắn: "Huống chi thiếp đã có cốt nhục của chàng."
Trong sóng mắt của Hách Liên Du vẫn ngồi yên có vài tia rung động. Chiêu Dương mừng đến ngẩng đầu lên, bắt gặp cũng là hơi lạnh thấu xương trong mắt lam của hắn, môi mỏng của hắn nói nhỏ: "Cốt nhục?"
Chiêu Dương ngạc nhiên ngẩn ra, mơ hồ lại thấy hắn cười, trong bóng đêm rét lạnh như thú: "Ngươi xứng sao?"
Thượng Quan Mạn bỗng chốc dừng chân.
Mấy điệu múa đơn giản, mang theo tiếng vang vang ở trong đầu, thoáng chốc tiếng sấm cuồn cuộn. Trong đầu chợt lóe qua hình ảnh, chất lỏng nồng đặc trong chén, gai lạnh khó nuốt lướt qua cổ họng, hắn cúi đầu xuống, nói nhỏ ở bên tai nàng: "Ngoan, uống vào..."
Trái tim bỗng chốc rút ra một cái lõm không đáy, cơ hồ khó thở khiến nàng thở dốc. Sao nàng lại quên, đối với hắn mà nói, nàng và Chiêu Dương bất quá là con gái kẻ thù, làm sao sinh ra đời sau cho họ.
Đứa bé trong bụng Chiêu Dương, chỉ sợ sẽ không an toàn ra đời. Thượng Quan Mạn nàng lại có... Cái gì ngoại lệ.
Chiêu Dương bị vẻ mặt đột nhiên hiển lộ của hắn làm cả kinh, khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn: "Chàng có thể nào..." Hách Liên Du cũng đã quay mặt đi, trong sân nổi lên pháo hoa, thẳng tắp xông về trời cao, chiếu hình dáng lúc sáng lúc tối của hắn. Lúc này Thanh Thụy mới chặn Chiêu Dương kinh ngạc đến bất động, mở miệng: "Ty chức đưa Điện hạ trở về."
Nội thị lên tiếng thông báo: "Lâm Quan Điện hạ đến ~~"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc