Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng - Chương 55

Tác giả: Mộng Yểm

Nếu như có một ngày ta và Hách Liên Du đồng thời gặp phải nguy hiểm tánh mạng, vậy ngươi sẽ cứu ai?
Nàng không khỏi mỉm cười: "Thật là một vấn đề không có ý tưởng mới."
Nàng không nói chuyện nữa.
Trở lại bên trong phủ đã là vào đêm, cửa phủ treo đèn đỏ trên cao, tùy tùng đứng hầu, từ bậc một đến bậc mười, trông thấy ba chữ rõ ràng trên tấm bảng: Hách Liên phủ.
Quản gia vội vã ra đón: "Điện hạ, ngài đi nơi nào vậy, Đại nhân tìm ngài cả ngày đấy." Nàng nhạt nói: "Đại nhân đâu?"
Quản gia nhắm mắt theo đuôi phía sau, cười nói: "Mới vừa chờ ở trước cửa, lúc này chắc đến trong thư phòng rồi." Nàng đáp một tiếng, từ từ xuyên qua hành lang. Hành lang đốt đèn tám góc, ánh sáng ấm ôn nhu rơi vào trên áo trắng như tuyết của nàng, tựa như hoa cúc yếu đuối trong bóng đêm. Thư phòng cũng đốt đèn, nhàn nhạt hắt vào từ dưới cửa. Nàng định đẩy cửa đi vào, lại nghe một thanh âm khẽ kêu: "Người nào?"
Nàng hơi sững sờ, lúc này mới thấy một nha hoàn Pu'i tóc đứng cúi đầu ở dưới cửa sổ, bởi vì bị bóng tối che kín, mới rồi cũng không chú ý tới có người ở nơi này. Mượn ánh sáng liếc nhìn nàng, hai tròng mắt linh động, nhìn có chút quen mắt. Lúc này nha hoàn kia mới nhận ra nàng, vội vàng thi lễ: "Nô tỳ Bích Châu ra mắt Điện hạ!"
Nàng không khỏi cau mày, Bích Châu vội nói: "Nô tỳ là thị tỳ của Nhị phu nhân."
Nhị phu nhân... Nàng không khỏi cong môi lên, tay đẩy cửa thu hồi lại, nhạt nói: "Tiểu thư các ngươi ở bên trong sao?"
Bích Châu hơi có chút đắc ý dương cằm: "Vâng... Điện hạ muốn nô tỳ thông bẩm không?"
Thông bẩm?
Nàng không tiếng động cười, từ lúc nào thì nàng muốn gặp hắn cũng cần người thông bẩm rồi, khẽ nhíu mày: "Uh, vậy làm phiền ngươi thông bẩm rồi." Bích Châu càng tin là thật. Ở trong quan niệm của nàng, thân là vợ người, tất nhiên người nào được sủng ái người đó là có thế. Hôm nay tiểu thư nhà mình ở lại thư phòng chính là được thế rồi, quả bày ra dáng vẻ. Chợt nghe có người quát lạnh: "Thật là to gan, bằng vào ngươi cũng xứng thông bẩm cho Điện hạ sao!"
Giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng, Bích Châu cả kinh thân thể đột ngột run lên, nhìn sang. Chẳng biết lúc nào Thanh Thụy mặt lạnh lùng đến gần, cũng không nhìn nàng, chắp tay làm lễ ra mắt Thượng Quan Mạn: "Điện hạ."
Nàng nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, đẩy cửa vào.
Trước mắt chuyển sáng, đập vào mắt chỉ thấy Hách Liên Du cầm cuốn sách tựa tại trên ghế ở dưới đèn. Nửa người hắn đều bọc trong ánh sáng đèn, chiếu hình dáng gò má hắn rõ ràng. Hắn mặc thường phục màu lam, tóc đen khoác lên đầu vai, chiếu sáng bóng như trân châu đen.
Muốn đi tới, lại nghe tiếng sợ hãi bên cạnh: "Uyển Hi ra mắt Điện hạ." Cũng không phải gọi tỷ tỷ.
Quay đầu lại thấy Hà Uyển Hi hai tay giơ một chiếc đèn hoa sen quỳ ở trên đất, thân hình xinh xắn lảo đảo muốn ngã. Nàng ngớ ngẩn: "Ngươi quỳ gối nơi này làm gì?"
Hà Uyển Hi cẩn thận ngẩng mặt, nền gạch trơn nhẵn nguội lạnh, quỳ lên chốc lát thôi liền khó có thể chịu được. Sắc mặt nàng mơ hồ trắng bệch, cắn môi mặt cúi thấp: "Hà Uyển Hi sợ ánh đèn quá mờ, nên cầm đèn cho phu quân." Nói như vậy, nhưng nước mắt lại chuyển loạn trong hốc mắt, hai đầu gối không yên, ánh đèn run run rẩy rẩy ở trong tay nàng.
Nàng bất quá muốn Hách Liên Du chú ý, nên tự tiện vào thư phòng. Hắn ngẩng mặt, rõ ràng thấy trong con ngươi thâm thúy có nhàn nhạt ôn nhu, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng, mạt ôn nhu kia trong nháy mắt sụp đổ, xa xôi giống như cách ngàn núi vạn sông. Rèm mắt rũ xuống hờ hững một tiếng: "Đi ra ngoài." Nàng không cam lòng, ôn nhu nói: "Phu quân cẩn thận tổn thương mắt, Uyển Hi cầm đèn cho phu quân." Liền đốt đèn hoa sen muốn dựa tới. Hách Liên Du bỗng nhiên quét mắt qua một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt kia làm cho khắp cả người phát rét, tay chân đều không nghe sai sử, hai đầu gối nàng mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất. Nha hoàn của quan lại cầm đèn đều là quỳ xuống đất nâng đèn lên ngang vai. Quả nhiên bốn bề yên tĩnh. Lời đã nói ra, lại không thể lập tức đứng lên, đành phải theo kế, không nghĩ hắn xem thật nhập tâm, dường như quên tồn tại của nàng, vẫn không gọi nàng dậy.
Hai đầu gối Hà Uyển Hi run lên, chỉ kém khóc lên, cầu cứu nhìn Thượng Quan Mạn.
Nàng dò xét khắp mọi nơi một phen: "Uh, trong phòng quả hơi tối chút," chợt quay mặt lại tán thưởng cười nói với nàng: "Làm khó ngươi có lòng như vậy."
Hách Liên Du nghe vậy cuối cùng ngẩng mặt, thân thể đến gần ở trên ghế dựa, nhíu mày đùa giỡn ngắm nàng.
Nụ cười của Thượng Quan Mạn tinh khiết như thiếu niên: "Ngươi xem ra dường như mất hứng?"
Hà Uyển Hi khó khăn kéo khóe môi, cố cười nói: "Đây là việc Uyển Hi nên làm."
Thượng Quan Mạn quét mắt một vòng thân hình không yên của nàng, chỉ sợ một hồi nữa sẽ trụ không được. Đại gia tiểu thư nuôi ở khuê phòng, làm sao chịu nổi loại tội này, đạm nói: "Đại nhân đọc sách cũng mệt mỏi rồi, ngươi lui ra trước đi."
Hà Uyển Hi như được đại xá, thân thể cứng đờ để đèn hoa sen kia xuống, vẻ mặt đau khổ lã chã chực khóc: "Uyển Hi cáo lui."
Cửa phòng khép lại, chỉ nghe thanh âm kinh ngạc của Bích Châu vang ở ngoài cửa: "Tiểu thư, sao sắc mặt ngươi trắng như vậy?" cũng không biết Hà Uyển Hi nói cái gì, tiếng bước chân dần dần đã đi xa.
Bên trong phòng đột nhiên lắng xuống, trong đèn bọc bằng vải lụa thỉnh thoảng có tiếng "tách tách" vang dội, trên bàn bày bừa lộn xộn đều là sổ sách, cũng có bóng cuốn sách in vào trên tay hắn. Ánh mắt của hắn tựa như rơi vào trên sách, ngón tay thon dài chẳng có mục đích ma sát trang sách. Sách kia từ lúc nàng đi vào lại chưa từng lậtChương nào.
Thượng Quan Mạn bưng đèn hoa sen kia đi qua bên cạnh, nhất thời ánh sáng lan tỏa mọi nơi, hắn hếch mày lên, cũng không nhìn nàng, chỉ nghe nàng ôn nhu nói: "Phu quân cẩn thận tổn thương mắt."
Hắn hừ một tiếng, bỗng nhiên vươn tay tới bắt nàng, nàng vội lách thân né tránh, định thần đẩy tay hắn: "Cưới người ta tới lại bỏ mặc như vậy, chỉ sợ qua ít ngày nữa, phủ này sẽ oán khí ngất trời."
Hách Liên Du không nói ném sách kia trên bàn. Nàng mặc nam trang đứng ở dưới đèn, càng lộ vẻ môi hồng răng trắng, quyến rũ phong lưu, quyến rũ xinh xẳn, không khỏi cong môi mỉm cười: "Phải không, oán khí ta chưa thấy, ngược lại ngửi thấy vị chua, không biết nhà ai vẩy dấm." 
Nàng ngay lập tức căng mặt: "Là ai lá gan lớn như vậy, vẩy dấm trong phủ Hách Liên, cần kéo ra ngoài đánh 20 trượng." Trong ánh mắt chỉ thấy hắn nghiêng người bắt nàng, cả kinh liên tiếp lui về phía sau. Nàng làm sao là đối thủ của hắn, một loáng liền bị hắn hung hăng ôm vào trong khuỷu tay, không thể động đậy, vội vàng cười cầu xin tha thứ: "Thiếp không dám nữa, tha cho thiếp." Hắn cúi đầu cắn vành tai của nàng như sói, bỗng *** ***, khiến thân thể nàng rung động. Hắn vẫn không tha nàng, vừa cắn vừa hôn. Nàng cuối cùng chịu không nổi nhột, tránh né cười nước mắt cũng chảy xuống. Thình lình nghe hắn nói nhỏ: "Mạn nhi, kiếp này Hách Liên Du ta có nàng cũng đủ rồi."
Hơi thở hắn lành lạnh phất đến trên tai, nhột nhột khó chịu, nàng lại chợt dừng ở nơi đó. Hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, *** dán sát, nhưng rõ ràng nghe được tiếng tim đập của nhau. Hồi lâu, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói: "Lời này là chàng nói, thiếp đã ghi ở trong lòng rồi, nếu có ngày nào chàng nói lời phản lời, ta nhất định sẽ hận không thể *** chàng."
Bởi vì nàng vẫn mặc trang phục nam tử, tóc đen đều dùng trâm ngọc khoác lên, lộ ra cái cổ trắng nõn, hắn buồn cười hôn lên, quả nhiên thấm hương mềm mịn. Thanh âm cũng buồn buồn: "Như thế rất tốt, ta cầu cũng không được." Ngón tay thon dài đã cởi ra dây lưng trên eo nàng, nàng vội vàng bưng bít: "Đây là thư phòng..."
Hắn cười khẽ: "Thư phòng mới phải."
Hách Liên Du càng bận, nàng cũng bận, rỗi rãnh mới đi Thù Ly cung, kiểm tra kỹ thức ăn trong nội cung. Thức ăn bưng đến trên bàn sẽ do nội thị thử trước mới đưa cho Cố Chiêu Viện dùng. Nàng muốn tự làm, nhưng tinh lực có hạn. May mắn La cô là lão nhân trong cung, xử sự cảnh tỉnh, nàng mới dám yên tâm giao cho bà.
Mấy ngày nay chung quy lại ngủ không yên ổn. Hách Liên Du toàn thân là máu xuất hiện ở trong mộng. Nàng đau đến không thở nổi, thế nhưng hắn lại cười, vẻ mặt như ngày thường, trầm tĩnh nhìn nàng chăm chú, hắn nói: "Nàng tình nguyện để người ૮ɦếƭ là ta." Nàng lệ rơi đầy mặt, hô to: "Không phải vậy!"
Tỉnh mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân. Hách Liên Du luôn luôn ngủ không sâu, mỗi lần đều bị nàng làm tỉnh giấc, ôm nàng vào trong ***, trấn an nàng ngủ. Nàng ôm chặt hắn, làm như đang rất sợ. Ngày kế Hách Liên Du thức dậy, nàng đưa ra một đôi tay trắng bóc dây dưa trên cổ hắn, tóc đen tôn lên gương mặt, mắt sương mù đọng lại theo dõi hắn. Hắn cuối cùng lại nằm về, cam tâm tình nguyện bị nàng hấp dẫn. Canh giờ đến Hình bộ càng lúc càng trễ, Đỗ Minh thường thường dựa cửa phủ lắc đầu than: "Đêm Xuân ngắn ngủi,trời lên sớm. Từ đấy vua ra chậm buổi chầu[1] ."
Thượng Quan Mạn dần dần đã ốm đi.
Ý thu tối dần, cành lá trong viện đã đổi vàng, lá rụng đầy đất, khắp mọi nơi đều là màu vàng trong vắt. Hôm nay cũng không vào cung, chỉ ngồi ở trên băng đá trong sân xuất thần. Chợt cảm thấy trên cổ tay lạnh đi, nàng theo bản năng rút tay về. Sau một khắc nét mặt già nua phóng đại xuất hiện ở trước mắt, lông mi trắng râu bạc trắng tóc trắng. Ánh mắt giấu ở trong lông mày, cơ hồ không tìm được, nàng trấn tĩnh cười nói: "Nguyên lai là tiên sinh."
Thanh Phong tiên nhân như đưa đám đặt ௱ôЛƓ trên đất: "Chợi không vui chơi không vui, đứa bé gái này một chút cũng không đáng yêu."
Nàng sững sờ nói: "Vậy như thế nào mới coi là đáng yêu?"
Thanh Phong tiên nhân cao hứng bừng bừng nói: "Dĩ nhiên là như vầy." Hai tay nắm quyền giả bộ làm Tây Thi ôm ***, trừng mắt nhếch miệng la hét: "Oa, làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ!" Ông một lão nhân năm mươi tuổi đầu, làm động tác đáng yêu như vậy, thấy lại cực kỳ khoa trương. Thượng Quan Mạn cố nén cười đến hai má cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo. Thanh Phong tiên nhân lại bỗng chốc đè lại cổ tay nàng, nàng ngớ ngẩn, hỏi: "Chẳng lẽ tiên sinh đặc biệt xem bệnh cho ta hay sao?"
Thanh Phong tiên nhân bực tức: "Đáng thương lão đầu tử ta ở phía xa ngoài ngàn dặm bị gọi về, đi cả đêm ngay cả miếng nước cũng không có..., tiểu tử hư kia còn lấy cá ૮ɦếƭ đến hù ta sợ. Ngươi không biết từ lần trước ta cho ngươi vong tình lộ, hắn treo ta trên cây ba ngày ba đêm, ô ô... Phía dưới còn có cá ghê tởm chui lên, thiếu chút nữa cắn hết lỗ mũi của ta..." Ông chảy nước mắt nước mũi, cuối cùng biến thành gào khóc. Một người đạp lá rụng bước lên thềm đá, không kiên nhẫn mở miệng: "Khóc đủ chưa?"
Thanh Phong tiên nhân chợt đánh một cái nấc vang dội, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, sờ sờ lỗ mũi cười hì hì nói: "Đủ rồi đủ rồi." Quay mặt sang hỏi nàng: "Ngươi đứa bé này tuổi còn trẻ, có gì mà phiền não suy nghĩ như thế, mọi chuyện phải nghĩ thoáng chút."
Nàng ngớ ngẩn, cười nói: "Ta nơi nào có cái gì nghĩ không ra."
Khóe mắt Thanh Phong tiên nhân còn treo móc nước mắt, cười hắc hắc, râu bạc cũng dính đến một nơi: "Đừng lừa gạt lão đầu tử ta,, có phải đứa bé này khi dễ ngươi hay không, làm cho ngươi giận mà không dám nói gì. Ngươi cứ việc yên tâm, ta làm chủ cho ngươi." Vẻ mặt Thượng Quan Mạn sáng lên, mỉm cười.
Hách Liên Du nghe vậy không khỏi nhíu mày thật sâu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Đây là hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Hai câu gốc là Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi - Tùng thử quân vương bất tảo triều.
"Phương thuốc không cần ghi, đã là tâm bệnh thì phải có tâm dược chữa mới được, đứa bé này, muốn sống phải biết bỏ xuống." Hắn đứng dậy, phủi bụi đất trên ௱ôЛƓ, cười lấy lòng với Hách Liên Du: "Nghe nói trong phủ của ngươi lại có R*ợ*u ngon..." Một bộ dáng thèm thuồng.
Âm thanh Hách Liên Du nhàn nhạt phân phó: "Dẫn tiên sinh đi." Thanh Thụy ở phía sau nói: "Vâng"
Thanh Phong tiên nhân cười hì hì: "Không uổng công ta chạy về." Chép chép mồm, nghênh ngang đi theo Thanh Thụy.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cho đến khi nàng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén làm như dệt thành lưới, khiến cho nàng khó có thể chạy trốn: "Có tâm sự sao?"
Nàng bắt tay áo hắn đột nhiên gọi: "Tử Thanh..."
Không phải ngũ lang, mà là Tử Thanh. Hách Liên Du đáp nhẹ một tiếng, làm như khích lệ nàng nói tiếp.
Nàng như nghẹn ở cổ họng. Nếu như nàng mở miệng, hỏi xin hắn có thể bỏ qua cho thái tử hay không. Nhưng quan trường như chiến trường, không phải ngươi ૮ɦếƭ chính là ta mất mạng, thỉnh cầu bốc đồng như vậy nàng khó nói ra lời. Tránh ánh mắt của hắn, nghiêng thân đến gần trong *** hắn, nói nhỏ: "Chỉ có chút buồn bực thôi."
Hách Liên Du ôm nàng cười nói: "Chờ mấy ngày nữa, chúng ta đi ra ngoài giải sầu." Con ngươi dần dần trầm xuống, ngưng ở nơi xa hư vô, chẳng qua là không nói.
Qua ít ngày nữa, cả nước có lễ lớn, trong cung sẽ cử hành tiệc đặc biệt, cũng là thời khắc mấu chốt đả kích vương triều này.
"Đánh người nếu muốn thành đại sự, không thể giữ thái tử được."
Nguyên lão tam triều. Lời lẽ thâm sâu nói ra câu này, lão nhân gia tai thính mắt sáng, hiển nhiên nhìn ra hắn có chút do dự. Hắn làm việc từ trước đến giờ quả quyết không chút lưu tình, mà nay lại vì "sầu lo quá nặng" của Thanh Phong tiên nhân mà chần chờ. Quan trường vài chục năm, tất cả bách quan đều sợ thủ đoạn lãnh khốc nhanh chóng của hắn, hôm nay rốt cuộc nếm đến cảm giác lo được lo mất vì một nữ nhân.
Hắn bắt chéo mười ngón tay để trên đùi, nhắm mắt dưỡng thần, khói trắng phun ra nuốt vào trong thư phòng, tràn qua mặt mày hình dáng thâm thúy, dù có đốt hương định thần, hắn vẫn còn cảm thấy trong thân thể luống cuống.
Thanh Thụy cầm áo khoác gấm khoác lên trên người hắn, mi tâm của hắn khẽ nhúc nhích, cũng không mở mắt. Thanh Thụy cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Thuộc hạ cả gan góp lời, Điện hạ, coi như vì Vương Phi, ngài cũng nên ác tâm, dù sao phu nhân vẫn còn ở bên cạnh, Vương Phi lại đang trong nước sôi lửa bỏng."
"Cho dù phu nhân sẽ oán, cũng không phải là bây giờ."
Nữ nhân, giỏi nhất là nói nhiều.
Vậy mà nay, ngay cả Thanh Thụy trầm mặc ít nói cũng đột nhiên miệng mồm lanh lợi.
Hoàng tử các quốc gia tới chơi, từ trước đến giờ là chủ đề nói chuyện say sưa của các cung nhân. Mấy ngày gần đây, đã có sứ thần mấy nước nhỏ lục tục đến trạm dịch, nghe nói thái tử Tây Lãnh quốc cũng đã xuất phát, ngày mai liền đến.
Tây lãnh là nước nhỏ ở phương Tây, vốn cũng không đáng chú ý, chẳng qua là mấy năm gần đây đột nhiên tăng mạnh phát triển, quốc thái dân an, thường có dân chúng chạy tới Tây Lãnh. Tây Lãnh có thế mạnh thông thương buôn bán, rất nhiều thương gia giàu có đều tụ tập tại nơi đó, vì vậy tài lực phong phú. Thiên triều và Cổ Hạ đánh một trận tổn thất không nhỏ, lần này mời thái tử Tây Lãnh tới hẳn là có thâm ý sâu sắc.
La cô cười cúi đầu vừa thêu vừa cười không ngừng: "Ở trong những hoàng tử kia, chỉ có thái tử Tây Lãnh này là tốt nhất, nghe nói là nhân tài hạng nhất phong lưu phóng khoáng."
Mấy người chen chúc trên giường gạch nói chút việc nhà. Gần đây Cố Chiêu Viện thường có vẻ mỏi mệt. Khí trời lạnh dần, trong điện sớm đốt Địa Long (một vị thuốc bắc), cùng khí ấm trên cửa sổ kết thành một vùng sương mù thật mỏng. Vẫn là như thế, nàng vẫn khoác áo dựa vào tận cùng bên trong, bên cạnh La cô đặt cái khay đan bằng tre, vừa nói chuyện không quên nhìn Diệu Dương một cái. Diệu Dương đang cầm chùy nhỏ gõ hột đào bành bạch, một thanh âm thanh thúy vang lên, thanh âm Diệu Dương kích động: "Ra rồi!" Dùng đầu ngón tay mảnh khảnh lấy ra hột đào trắng cứng, ngậm trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Ta không muốn gả cho một nam nhân mình không yêu." Môi nàng mím lại, nhìn Thượng Quan Mạn, vầng sáng đầy mặt: "Lại nói ta đã có người trong lòng rồi."
Thượng Quan Mạn cũng cười nói: "Nghe nói ở Tây Lãnh nam tử có thể lấy nhau. Vị thái tử Tây Lãnh này nam nữ đều không tha, Đông cung thê thiếp thành đoàn, Diệu Nhi đừng nên dính vào thì tốt hơn."
La cô phì một tiếng ra ngoài: "Tiểu hài tử chưa cập kê như người, làm sao biết cái gì gọi là người trong lòng." Bỗng chậc chậc mấy tiếng: "Hai người đàn ông, còn ra cái gì." Diệu Dương hừ một tiếng, quệt mồm lờ đi bà, cười hì hì dựa tới: "Tỷ tỷ hôm nay dẫn muội xuất cung đi."
Nàng vẫn cúi đầu uống trà, hơi nóng trong trà lượn lờ hiện lên, hun đến trên má ửng màu đỏ nhạt, nàng cười không nói. Diệu Dương lôi tay áo của nàng năn nỉ: "Tỷ tỷ tốt, dẫn muội đi ra ngoài đi, muội sắp buồn ૮ɦếƭ rồi, tốt nhất để cho muội ở trong phủ người một lúc."
La cô bật cười: "Mới vừa rồi giống như người lớn, lúc này lại không hiểu chuyện, người đó, không phải là muốn quấy rầy hai vợ chồng người ta chứ."
Cố Chiêu Viện mới miễn cưỡng đưa mắt lên nhìn, ánh mắt ấm áp: "Nghe nói Nguyệt Dương đã có thai hai tháng, Chiêu Dương hình như cũng có tin. Các con mặc dù phu thê tình thâm, thế nhưng hai người rốt cuộc vẫn im hơi vắng lạnh." La cô cũng nói: "Huống hồ còn có một tiểu thiếp mắt nhìn chằm chằm vào, nam nhân ngoài miệng nói thật dễ nghe, làm lại là một chuyện khác, có đứa bé vẫn an tâm hơn."
Nghĩ là nước trà quá nóng, nóng đến trên má đỏ một mảnh, nàng đã bỏ qua không đề cập tới, Chiêu Dương... Trong lòng nàng rất ngạc nhiên: "Nàng lại cũng có tin tức sao?"
La cô nói: "Đúng vậy, phía đông tự mình nấu canh tặng qua, làm như sợ cho thiên hạ không biết, kể ra cũng lạ, Phạm Phò mã dường như cũng không cao hứng bao nhiêu."
Trong đầu nàng bỗng nhiên thoáng qua vẻ mặt gần như hỏng mất của Phạm Như Thanh hôm đó, mặc dù đoán không ra cớ gì? Trong lòng cảm thấy kỳ quái, Diệu Dương tập trung tinh thần chờ đợi hy vọng được xuất cung, thế nhưng Thượng Quan Mạn một chút ý niệm cũng không nhắc tới, liền bị chuyện kia làm cho quên mất.
Mật đạo mấy ngày nữa liền có thể làm xong, những ngày sau này tiến độ thật nhanh, hai tháng liền trôi qua như vậy rồi. Hồng Phi một thân giáp mềm, anh khí lẫm lẫm, tự tại trở lại từ chiến trường, toàn thân hắn tản mát ra một cỗ uy thế. Thượng Quan Mạn bất ngờ nói: "Ngươi cảm thấy cung nữ Thù Nhi bên cạnh ta như thế nào?" Hồng Phi sửng sốt một chút, chỉ mơ hồ nhớ lại một bóng dáng yểu điệu, mặt mày đều là mơ hồ, mắt thấy Thượng Quan Mạn cười như không cười nhìn hắn, một cái chớp mắt hiểu ra, thoáng chốc trên mặt hiện lên ửng đỏ, nhẹ nói: "Điện hạ, hiện tại thuộc hạ chưa muốn tính đến hôn sự."
Nàng bị bộ dạng quẫn bách của hắn chọc cười nói: "Ta không hỏi, ngươi lại khẩn trương như vậy."
Hồng Phi lúng túng cúi đầu, một hồi lâu mới nói: "Thuộc hạ phái người đến phủ thái tử, cũng không có động tĩnh gì lớn."
Hai người trước sau đi trên bậc thềm cung, gió thổi vạt áo bay nhanh. Nàng phất tóc rơi trước mặt, đạm nói: "Nếu muốn hạ thủ, cần phải tìm thời cơ tốt, mà mấy ngày nữa sẽ cử hành quốc yến. Nếu muốn táy máy tay chân thì khi đó là cơ hội thích hợp nhất. Ngươi để ý theo dõi cho ta, chúng ta cần sớm ngăn chặn kế hoạch tiêu diệt của Tam ca ngay khi nó còn ở trong nôi, nếu kế hoạch này bị... Phò mã phát hiện, ta không dám bảo đảm chàng sẽ nhìn mặt mũi của ta mà bỏ qua cho hắn."
Hồng Phi nhẹ nói: "Vâng" dừng một chút, hắn lại nói: "Thuộc hạ cả gan, cho dù Điện hạ cản trở được lần này, nhưng có thể ngăn được cả đời sao. Hai người tranh giành cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Hắn còn muốn nói tiếp, lại thấy Thượng Quan Mạn đã đi ở đằng trước, cành cây màu xanh dây dưa áo choàng gấm khoác trên đầu vai mảnh khảnh. Hắn cuối cùng không đành lòng nói thêm gì nữa.
Bất chợt chạm mặt một đôi chủ tớ đi tới, áo lông gấm tung bay như bướm, lộ ra bầy bươm bướm đỏ tươi như lửa. Nàng ta một tay đỡ ma ma, một tay chống eo, cằm xinh đẹp giơ lên cao cao, khinh miệt liếc nhìn nàng.
Thượng Quan Mạn vốn cũng không có gì để nói với Chiêu Dương, thi lễ xong liền tránh ra, nhưng ở nháy mắt gặp thoáng qua, nàng ta lại mở miệng cười nói: "Không muốn biết cha đứa nhỏ này là ai sao?"
Thanh âm kia nhẹ tựa như gió nam ấm áp, rơi vào trong tai lại như sấm sét.
Thượng Quan Mạn chợt quay mắt, chỉ kịp thấy nụ cười khoe khoang mà nhìn có chút hả hê trên mặt nàng. Chiêu Dương nâng mặt trắng nõn, cố ý cất cao thanh âm: "Mới đi một lát thôi, cũng mệt muốn ૮ɦếƭ hài tử của ta, nghỉ một lát đi." Ma ma kia gật đầu.
Trúc Phượng Hoàng xanh biếc thành rừng trong sân, phủ xuống từng mảng bóng rừng lớn. Thượng Quan Mạn mặc y phục trắng ngồi dưới bóng rừng, gió xuyên qua rừng trúc, lá trúc tuôn rơi vang dội. Phát hiện có người đến, nàng quay đầu lại, lại thấy Hách Liên Du mặc áo trắng đứng ở trong rừng trúc, tóc đen như mực, áo trắng hơn tuyết.
Ít khi hắn mặc áo trắng. Lúc này khiến nàng cảm thấy có chút xa lạ, nhưng vẫn không tự chủ đứng dậy. Lá trúc xanh thuận thế trượt xuống từ áo trắng, rơi vào mép váy, bên môi nàng không tự chủ mỉm cười.
Hắn chậm rãi đi tới, tùy ý giữ ngón tay trắng nõn của nàng ở trong lòng bàn tay, khẽ cau mày: "Sao lạnh như vậy?" Lúc này mới thấy nàng chỉ mặc một cái áo ngoài thật mỏng, không Pu'i tóc, tóc thẳng tắp rủ xuống trên vai. Sắc mặt vốn đã trắng hơn người thường, nay có rừng trúc xanh ánh lên, trên má tựa như dính vào xanh biếc nhàn nhạt, chỉ cảm thấy *** kia vô cùng mịn màng, gần như trong suốt. Lòng bàn tay của hắn dày rộng ấm áp, an toàn làm cho người ta không nỡ rời đi. Nàng khẽ kéo tay ra, cũng vẫn không nhúc nhích. Hắn tựa như cũng không để ý, quay đầu lại nói: "Lấy áo khoác của ta ra." Rất nhanh liền có thủ hạ đem một cái áo khoác vàng đỏ vân gấm tới. Một tay hắn nhận lấy, giũ ra, phủ thêm cho nàng. Áo choàng rộng lớn, rủ xuống trên đất. Hắn tự nhiên cúi đầu cột dây cho nàng, ngón tay thon dài dừng trước cổ nàng, thỉnh thoảng ***ng chạm tê tê dại dại, cảm thấy lạnh như ngọc. Hơi thở của hắn quanh quẩn bên mặt, chẳng biết tại sao lại cảm thấy nóng, nàng nói nhỏ: "Thiếp thấy buồn bực, chúng ta ra ngoài chơi đi."
Hắn ngẩn ra, chợt cười: "Nàng muốn đi nơi nào?"
Nàng nhẹ nhàng ôm khuỷu tay của hắn: "Thiếp muốn đến chỗ A Muội lần nữa."
"Cũng được, qua một thời gian nữa chúng ta đi."
Nàng nghe vậy hai cánh tay lập tức khoác lên cánh tay của hắn, cười nhẹ nhàng nói: "Ngày mai đi, thiếp sẽ đi nói với phụ hoàng."
Thần sắc hắn ngưng đọng, thần thái của nàng lại bay lên. *** nàng mềm mại, mang theo mùi hương ngọt ấm thoang thoảng. Nụ cười sáng rỡ như vậy, ngày gần đây đã không thường gặp. Chuyện hôm đó hắn không muốn so đo, cũng không có nghĩa hắn không để ý, đổi nam trang cùng đi Ngọc Quỳnh lâu, thanh lâu lớn nhất nhì trong Đô thành, hôm nay lại triển lộ cười như vậy.
Hắn nhẹ ôm đầu vai nàng, không chút để ý mở miệng: "Qua ít ngày nữa thôi."
Nụ cười của nàng dần dần tắt, nghiêng đầu chỉ nhìn bên cạnh. Trận phân tranh này, nàng thật không cách nào cứu vãn. Hắn cùng với thái tử, vô luận là người nào cũng khó khăn dứt bỏ. Nàng luôn luôn tự nhận mình thông minh, chuyện chưa xảy ra, nàng liền có thể thấy kết cục. Nhưng nàng tình nguyện ngu dại tùy hứng, cố cười nói: "Thiếp gả tới đây, nhưng chưa từng gặp cha mẹ chàng lần nào, chàng xem khi nào mang thiếp đi thăm bọn họ?"
Hắn trên quan trường vài chục năm, đã sớm nghe ra trong lời nói của nàng có ý gì, vẫn không giận cười nói: "Thời gian này, sợ là nàng không gặp được." Ôm đầu vai của nàng nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào trong nhà đi." Nàng biết nếu hôm nay bỏ qua như vậy, về sau sẽ không còn cơ hội, nắm tay áo hắn nói nhỏ: "Trở về không được sao, nơi đó mới là trời đất của chàng, đến lúc đó vô luận như thế nào, thiếp đều theo chàng."
Bọn họ vẫn cẩn thận tránh đề tài này, nàng rốt cuộc máu chảy đầm đìa vạch trần, sắc mặt Hách Liên Du cuối cùng trầm xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc