Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng - Chương 54

Tác giả: Mộng Yểm

Dường như nơi này là tổ miếu, thái tử một thân hoa phục từ bậc thứ mười đi lên, ngồi lên ghế cao cao tại thượng kia. Dưới chân, quần thần hô to, vương miệng chín châu đung đưa trước mặt hắn, xa xa từ trong đám người trông về phía nàng, trên mặt tuấn lãng hiện lên mỉm cười, như gió xuân. Nàng đang chìm trong mấy phần mừng rỡ. Chung quanh đột nhiên tối xuống, một ngón gió âm từ chung quanh thổi qua, tựa như có thể thấu xương. Trước mắt đột nhiên xuất hiện từng gương mặt dính máu, kêu thảm thiết qua song sắt: "Ta nguyền rủa ngươi sinh nữ nữ bị nhục vứt bỏ, không thể ૮ɦếƭ già, cốt nhục tương tàn, huyết thân luân loạn!" Nàng theo bản năng nhấc chân chạy, lại thấy bóng người mơ hồ lướt qua trong sương mù dày đặc, thân hình thon dài, vạt áo tơ màu lam tung bay theo gió. Trong lòng nàng mừng như điên, vui vẻ nói: "Ngũ lang" đảo mắt trông thấy con ngươi xanh đậm của hắn, chợt giật mình, *** đột ngột đau nhức. Nàng chậm rãi cúi đầu, chuôi chủy thủ bằng bạc khắc hoa cắm vào trước ***. Đôi tay đã từng ấm áp thon dài giờ phút này đang hờ hững cầm nó...
Nàng ra mồ hôi lạnh toàn thân, kinh hãi ngồi dậy thở hổn hển từng ngụm, thanh âm trầm thấp ấm áp vang ở bên tai: "Gặp ác mộng sao?" Một bàn tay dày rộng vịn đầu vai, ôm nàng vào trong lòng. Sợi tơ quần áo trên người hắn mềm mại trắng tuyết, hương bạc hà thấm mũi nhiều lần. Từ *** hắn có tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ có lực, khiến trái tim nhảy như nai con bị loạn của nàng trầm ổn lại. Trời đã vào khuya, trăng treo nghiêng ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua tơ lụa lạnh bạc rơi vào trên chăn gấm cành hoa dây dưa. Trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, đã lâu, liền biến thành lạnh lẽo.
Nàng đột nhiên đưa ra hai cánh tay ôm chặt hắn, ấm áp trên người hắn dần dần xua tan lạnh lẽo kia. Hách Liên Du thấy chân mày nàng nhíu lại, mặt tái nhợt dưới ánh trăng điềm đạm đáng yêu, không khỏi ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, nói: "Đừng sợ, ta ở chỗ này."
Trong lòng nàng nhất thời mềm mại. Đúng vậy. Hắn đang ở đây, cuối cùng thở ra một hơi, ngủ thật say
Thật may, chỉ là mộng mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau liền đến hoàng cung, cơ quan kia cẩn mật khó hiểu, trong chốc lát khó có thể rút người ra. Ăn trưa cũng chỉ dùng qua loa, bởi vì tiến độ khẩn trương, ai cũng không dám lười biếng. Một ngày mệt mỏi, đợi Hách Liên Du trở về phủ, nàng đã tựa tại trên giường cùng quần áo ngủ thiếp đi. Hách Liên Du không đành lòng đánh thức nàng, ôm nàng tới trên giường, mình cũng đi ngủ.
Liên tiếp nửa tháng đều là như thế. Ngay cả thời gian đến Thù Ly cung cũng không rút ra được, đi qua cửa cung nhưng không vào, cũng chỉ xa xa nhìn sang một cái. Có lúc gặp phải La cô, La cô chỉ nói thân thể Cố Chiêu Viện bệnh, nhưng tinh thần còn tốt, tránh cho nàng lo lắng. Nàng chỉ kịp dặn dò, nhất định phải coi trọng ăn uống trong cung, để ngừa Hoàng hậu có ý đồ bất chính.
Phượng Tê cung không có một chút động tĩnh, nhìn như gió êm sóng lặng, thực tế lại là sự yên tĩnh trước cơn bão táp thôi.
Ngày hôm đó cuối cùng được giờ rỗi trở về phủ, đúng lúc mặt trời lên cao, nắng ấm phất trên mặt thật thoải mái. Ánh nắng thấm hương tràn vào phòng, tình cờ thấy nha hoàn phụ trách giặt quần áo đang đem quần áo Hách Liên Du mới thay ra bỏ vào trong lầu. Đó là bộ màu trắng từ tơ lụa may thành, cầm ở trong tay như có ánh sáng, tính chất mềm nhẵn, mặc vào có phần thoải mái, hắn thường thích mặc, không khỏi nói: "Đưa nó cho ta."
Nha hoàn kia không ngờ nàng ở trong phòng, cả kinh sắc mặt trắng bệch, vừa muốn hành lễ, nàng đã cười đưa tay ra. Nụ cười ấm áp hiện trên mặt như sứ, tựa như có thể hòa tan người. Nha hoàn sợ hãi nâng hai tay lên, nàng nhận ở trong tay, đầu Ng'n t không chút để ý sờ, nói nhỏ: "Lui ra đi."
"Vâng"
Nàng nở nụ cười trải quần áo lên giường, vuốt lên phía trên nếp gấp, mỗi cái vuốt là mỗi tâm ý. Ánh nắng chiếu vào bên trong phòng, trên nền gạch có mấy vầng sáng trắng lạnh, khúc xạ lên màn lựa, rực rỡ như bướm trắng bay múa nhanh nhẹn, không ngờ lại có hương bạc hà nhàn nhạt trên áo, lẳng lặng trôi lơ lửng ở trong không khí quá giữa trưa.
Bước chân hỗn độn hơi nhỏ vang lên từ xa đến gần, đầu nàng cũng không xoay, quả nghe Thù Nhi có chút kinh hoảng: "Điện hạ, người đã trở lại."
Thù Nhi quét nhìn quần áo trong tay Thượng Quan Mạn, thanh âm hơi căng thẳng: "Điện hạ, áo đó là hôm qua Đại nhân mới thay, không giao đến phòng giặt để giặt sao?"
Mấy ngày nay Thù Nhi luôn ở lại bên trong phủ, dần dần cũng tiếp nhận một ít chuyện trong phủ, vật sát người của Thượng Quan Mạn và Hách Liên Du đều là do nàng phụ trách, vì vậy mới biết mà nói. Thượng Quan Mạn đang cao hứng, cười nói: "Cái này không cần."
Trên mặt Thù Nhi ẩn có vẻ lo lắng. Thượng Quan Mạn liếc nhìn nàng một cái: "Xiêm áo ở chỗ này của ta, ngươi còn lo lắng Đại nhân trách cứ ngươi sao." Thù Nhi vội vàng cúi đầu: "Nô tài không dám." Cách một hồi, Thù Nhi mới nói: "Không biết Điện hạ sẽ trở về, nô tỳ sẽ đi thông báo quản gia đến Hình bộ."
Thượng Quan Mạn uhm một tiếng, đầu Ng'n t không chút để ý phất qua cổ áo. Chủ nhân quần áo này rất sạch sẽ, quần áo đã dùng cũng không nhiễm một hạt bụi, tựa như giấy trắng, không nhịn được muốn tô nhuộm lên trên, tiện tay mở cổ áo ra, không khỏi mỉm cười.
Trên cổ áo trắng như tuyết kia, có in một dấu phấn hồng nhạt, làm như bông mai nở trong tuyết, như ẩn như hiện, thật là hấp dẫn người. Nụ cười trên mặt nàng dần dần thu lại... Thân là nữ tử, vật này nàng làm sao không biết được. Đây là phấn cô gái dùng để điểm môi, chắc là ở trên cổ, bởi vì quần áo dính vào, mới dính lên.
Lại nghe Thù Nhi nói: "Nô tỳ cáo lui."
Nàng vẫn còn nhìn vết hôn kia sợ run, chốc lát phục hồi tinh thần lại, đột nhiên gọi Thù Nhi lại, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Không cần."
Trong cung rất nhanh liền có người đến tìm nàng, nàng chưa kịp uống một ngụm trà, lại vội vã vào trong cung.
Nửa ngày tiếp theo, Hồng Phi vẫn cau mày không nói, thủ hạ đang hỗ trợ cũng cảm giác được, Thượng Quan Mạn kể từ lúc trong phủ trở lại, tâm trạng thực không tốt, liền cẩn thận nín thở, ***ng phải chuyện vặt có thể giải quyết cũng không đi bẩm báo. Hồng Phi không nhịn được đề nghị: "Ở chỗ này quá buồn bực, thuộc hạ cùng Điện hạ đi lên một chút."
Nàng nghe vậy mỉm cười: Chỗ nào có mảnh mai." Cuối cùng phiền não, suy nghĩ một chút: "Cũng tốt."
Trong ngự hoa viên vĩnh viễn bốn mùa như mùa xuân, mùa hè hoa khô héo tàn đi, mùa thu hoa lại được chuyển đến, nở ở đầu cành. Nếu đứng ở trong đó, sẽ giống như vẫn đặt mình trong ý xuân bừng bừng sức sống, nhưng tổng cũng không gạt được, hoa nở hoa tàn, cành lá nơi xa đã trở nên hồng vàng dấu hiệu hoa đã ở cuối sinh mạng, đỏ chói mắt.
Nàng chợt thở dài: "Cõi đời này, nơi nào có vĩnh viễn."
Hồng Phi không hiểu ra sao, nhỏ giọng kêu lên: "Điện hạ." Nơi xa có một cái đình nhỏ nhọn, trong đình không người nào, chỉ thấy bàn đá cô lập, không khỏi nói: "Không bằng vào trong đình nghỉ ngơi chốc lát."
Đến gần, mới thấy trên bàn đá để ngũ huyền cầm, dây đàn mỏng manh ở dưới ánh mặt trời sáng như chỉ bạc. Nàng không nhịn được chuyển đầu Ng'n t "Tranh" một tiếng.
Tiếng đàn tinh khiết, cũng không có một chút tạp âm, đúng là đàn tốt khó được.
Bất giác đã quên mất lần cuối cùng đàn là lúc nào. Uhm, là ở trong điện bên của Thù Ly cung, nàng dâng hương đánh đàn, hắn nâng ly nói cười. Hoặc là gần hơn chút, bởi vì nhìn hắn cùng với Chiêu Dương đồng hành, trong lòng rất không có cảm giác... Nghĩ như vậy, tiếng đàn đã vang lên.
Có người đạp tiếng đàn bước nhanh chạy tới nơi này, bụi cỏ bốn phía rậm rạp tiếng bước chân chạm cỏ. Hồng Phi giơ tay đè lại chuôi đao, tiếng đàn ngưng, mới thấy nam tử mặc quan phục màu đỏ thần sắc vội vã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Làm như đè nén mừng như điên trong nội tâm, nhỏ giọng kêu lên: "Điện hạ!"
Hồng Phi nhíu mày chặt, tránh qua một bên, thân ảnh ngồi thẳng trước đàn của Thượng Quan Mạn mới lộ ra.
Quan viên kia trông thấy nàng, chợt trừng lớn mắt, mặt tràn đầy không thể tin: "Mới vừa... Đánh đàn chính là... Lâm Quan Điện hạ sao?"
Bộ dạng mi thanh mục tú, hai mươi mấy tuổi, nhìn cũng quen mắt. Hồng Phi ở một bên nhỏ giọng nói: "Điện hạ, hắn là đăng khoa Trạng nguyên, Phò mã Phạm Như Thanh."
Nàng nhớ ra rồi, người nàng lẽ ra phải gả -- cũng là người yêu cầu lấy Chiêu Dương trước thánh giá, Phạm Như Thanh. Tia quen thuộc trong nháy mắt hóa thành hờ hững ở khóe mắt, khách khí chào hỏi, đứng dậy liền đi. Hồng Phi chắp tay đối với hắn, cũng vội theo sau.
"Đợi một chút..." Phạm Như Thanh vội vàng mở miệng, không xác định mở miệng: "Khúc nhạc vừa rồi, thật là Lâm Quan Điện hạ đàn sao?"
Hồng Phi nghe vậy cau mày: "Phò mã Đại nhân!"
Hai mắt Phạm Như Thanh đăm đăm, làm như rơi ở đỉnh núi băng tuyết, lảo đảo muốn đông thành băng, ánh mắt như vậy, giống như sắp tuyệt vọng: "Điện hạ..."
Nàng bị ánh mắt như vậy chấn kinh, nói: "Vâng" liếc mắt lại, trong mắt lại thấy sắc mặt nhất thời xám trắng của Phạm Như Thanh. Đôi môi phát run, cả thân thể cũng run, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ một gối xuống trên đất. Hắn cúi mặt, mặt mày ẩn vào trong bóng tối, mười Ng'n t nắm quyền thật chặt, cắn răng vẫn lẩm bẩm: "Làm sao lại..."
Mặc dù không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, bộ dạng chật vật như vậy, Thượng Quan Mạn không muốn nhìn thấy, nhẹ nói với Hồng Phi: "Đi thôi."
"Lâm Quan Điện hạ..."
Phạm Như Thanh ở phía sau đột nhiên mở miệng: "Hách Liên Đại nhân liên thủ với Hà gia, chuyện này Phạm mỗ không dám nói bậy. Vì Hách Liên Đại nhân đã hứa với Hà gia, Hà gia cũng đã đưa đi tiểu thiếp. Đại nhân hớn hở tiếp nhận người, trong đó là có tính toán Điện hạ chắc không thể nào không biết. Chiêu Dương Điện hạ thường xuyên lui tới trong phủ Hách Liên, ý tứ trong lòng của nàng ấy cũng rõ rành rành. Dù sao nàng ấy cũng là Đế Cơ, hai người kết hợp mới theo đúng nguyện vọng. Mặc dù Hách Liên Đại nhân lấy được thứ hắn muốn nhưng cũng khó bảo vệ được Điện hạ. Dựa theo thanh thế của Hà gia mà nói, sẽ tuyệt không có đất cho Điện hạ đặt chân, xin Điện hạ cẩn thận."
Thân thể nàng đột ngột dừng lại, gió thổi nâng tay áo, cả tay áo đầy gió, không ngừng động vang dội ở trong gió. Từ bao giờ, gió đã trở nên xào xạc như vậy rồi. Nàng nghiêng đầu mỉm cười: "Đại nhân không hổ là đầu giáp." Liếc mắt nhìn Hồng Phi, thở dài nói: "Đi thôi."
Trở về phủ lúc bóng đêm càng sâu, kiệu nhỏ nhẹ nhàng xuyên qua ngõ hẻm, đi lại không tiếng động, giống như quỷ mỵ. Trong lòng nàng có tâm tư, chỉ dựa thành kiệu xuất thần, gió từ màn kiệu nhanh nhẹn mà vào, phất đến trên ***. Trời đêm mùa thu, đã có chút lạnh, đang suy nghĩ, cỗ kiệu đột nhiên dừng lại.
Kiệu phu đột nhiên quát: "Là ai, còn không mau tránh ra."
Bóng đêm im ắng yên tĩnh, chỉ nghe gió thổi cành lá, xào xạc phát ra tiếng vang. Nàng vén rèm nhìn, hình như có mấy người ngăn ở trước kiệu, trong đêm yên tĩnh, chỉ thấy hình bóng.
Trong bóng tối có người cười nhẹ: "Đáng tiếc, chúng ta muốn lấy đi một vật mới có thể tránh ra."
Kiệu phu quát lên: "Lớn mật, đùa gì thế, nơi này nào có thứ các ngươi muốn, mau cút đi."
"Sao lại không có, chúng ta muốn chính là Thượng Quan Mạn -- mạng của ngươi!"
Làm như mang theo tiếng vang, lời giết giống như là kim châm mạnh mẽ mà đến, cuối cùng cả người lạnh lẽo, chỉ cảm thấy tứ chi ngũ hài (2 tay 2 chân và năm xương) đều không thể nhúc nhích.
"Phốc" "phốc" "phốc" mấy tiếng, kiệu phu ngã xuống đất.
Trong ngõ hẻm tĩnh mịch, chỉ nghe gió gào thét bên ngoài rèm, nàng xốc màn kiệu, khom người bước ra cỗ kiệu. Bốn người áo đen cầm kiếm tới, thấy nàng từ trong kiệu ra ngoài, môi đỏ răng trắng, mỹ nhân lung linh, hơi tao nhã khom người, chỉ cảm thấy bóng đêm đều bị bức lui, ngẩn người.
Đôi mắt đẹp của nàng quét qua từng người, âm thanh nhạt mở miệng: " Là ai phái các ngươi tới."
Người áo đen liếc mắt nhìn nhau, cũng không để ý câu hỏi của nàng: "Lên."
Vung kiếm liền đâm, lại thấy hai đạo sáng trắng vô cùng sáng thoáng qua, nhanh như sao băng, mang theo hung ác gào thét mà đến, "Xoẹt" một tiếng thẳng tắp xuyên thấu lưng hai người, hai người trừng mắt há miệng, chưa kịp nói một câu, bị ánh sáng kia đánh ra ngoài mấy trượng.
Sau lưng có hai người vội vàng xông lên hộ ở trước người Thượng Quan Mạn, áo xanh quần trắng, chính là tỷ muội Thiên Lưu, thấp giọng hỏi: "Ngài không sao chứ."
Nàng gật đầu: "Ta không sao, chừa một nhân chứng sống."
Người áo đen cũng không phải là đối thủ của hai tỷ muội, qua mấy hiệp, đã chiếm hạ phong, nàng không nghĩ tới hai nữ tử lại có thân thủ như vậy, sợ hãi than. Bỗng bật cười, người bên cạnh hắn, người nào có thể là kẻ đầu đường xó chợ, vừa thất thần, Thiên Lưu đã nắm một người ép hỏi: "Là ai, ai phái ngươi tới."
Người áo đen kia cười ha ha, cắn răng một cái. Thiên Lưu nhanh tay lẹ mắt, hung hăng nắm cằm của hắn, "Rắc" một tiếng cằm dưới trật khớp, Thiên Lưu cười lạnh: "Muốn ૮ɦếƭ, không dễ dàng như vậy, nếu ngươi nói ra, chúng ta còn có thể tha ngươi một mạng."
Thiên Du cười nói: "Nhìn hắn cũng nói không dễ nói ra đâu, không bằng mang về." Quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Mạn, Thượng Quan Mạn gật đầu nói: "Cũng được."
Người áo đen nghe vậy sợ hãi lắc đầu, Thiên Lưu quản hắn khỉ gió, nhấc áo người áo đen lên, lôi đi. Thật khiến Thượng Quan Mạn kinh ngạc, lại có khí lực lớn như vậy.
Đột nhiên có một mũi tên từ trong bóng tối bắn tới, nhắm giữa *** người áo đen. Máu tươi tung tóe, người áo đen hét lên một tiếng liền không cử động nữa. Thiên Lưu tức giận ném thi thể trên mặt đất, muốn đuổi theo nhưng bị Thiên Du ngăn lại: "Bảo vệ phu nhân quan trọng hơn." Thiên Lưu tức nói: "Để cho bọn chúng thoát được." Thiên Du chỉ sợ Thượng Quan Mạn thấy thi thể bị giật mình, ở một bên nói "Xin phu nhân chờ chốc lát, Điện hạ sắp đến." Vừa mới nói xong, liền nghe một tiếng cười vô cùng lanh lảnh: "Đã đến rồi."
Trong màn đêm liền thấy một kiệu cùng vài người đến, bốn người khiêng kiệu, có ba người đi theo một bên. Cỗ kiệu kia tới trước mặt, mái đỏ thân xanh, chính là kiệu quan. Hai người Thiên Lưu vội quỳ một chân xuống: "Nô tỳ đáng ૮ɦếƭ."
Màn kiệu bị vén lên từ bên trong, Hách Liên Du một tay vén rèm nhìn về phía Thượng Quan Mạn, bóng đêm ánh sáng mịt mờ, chỉ thấy nửa gương mặt của hắn cũng ẩn ở trong bóng đêm, dưới ánh trăng hình dạng rõ ràng, trong mắt mang theo nụ cười nhíu mày: "Còn ngốc ở đó làm cái gì?"
Lúc này Thượng Quan Mạn mới hồi hồn, đi về phía cỗ kiệu, hắn cũng vươn tay ra, trong bóng đêm lòng bàn tay trắng nõn thon dài, cực kỳ đẹp mắt. Nàng kinh ngạc đưa bàn tay qua, cổ tay hắn dùng sức, ôm lấy nàng vào trong kiệu.
Màn kiệu buông xuống, giấu thân ảnh hai người trong kiệu, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, thuận thế dựa vào đầu vai hắn. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ ôm chặt nàng, như có điều suy nghĩ.
Thanh âm của Thanh Thụy vang ở bên ngoài kiệu: "Đứng lên đi, các ngươi cứu phu nhân, coi như đoái công chuộc tội, Điện hạ sẽ không phạt các ngươi."
"Tạ Điện hạ."
Gõ nhẹ cánh cửa, cách một hồi lâu mới có nô bộc nhô đầu ra, thấy là một thiếu niên áo trắng cực kỳ tuấn tú, không khỏi ngẩn ngơ;"Xin hỏi, ngài tìm ai?."
Thượng Quan Mạn cười nói: "Xin thông bẩm thay, tại hạ có chuyện cầu kiến Thái Tử Điện hạ."
Người hầu nam thấy nàng có phần đẹp mắt, không cho nàng xem sắc mặt, chỉ nói: "Kính xin công tử đi cửa chính." Muốn đóng cửa, lại nghe tiếng cười trong cửa truyền tới, thanh âm sảng lãng, cũng cực kỳ quen thuộc. Người hầu nam vội hốt hoảng quỳ xuống: "Thái Tử Điện hạ."
Thái tử không chút để ý đáp một tiếng, ngẩng đầu bắt gặp Thượng Quan Mạn đứng ở trước cửa, thấy nàng mặc áo nam trang, một hồi lâu mới nhận ra. Chợt mừng rỡ cười: "Thập nhị... Không... Ngươi đến tìm ta?"
Thượng Quan Mạn lại cười nói: "Ừ, có vài việc..." Không nhịn được quan sát hắn. Hắn thay đi thường phục đỏ thẫm, trên người mặc áo màu xanh, mắt phượng mặt ngọc, làm tăng thêm mấy phần phong lưu của nam tử bình thường.
Thái tử cười nói: "Vào rồi nói." Sau lưng có người chần chừ mở miệng: "Điện hạ, các vị Đại nhân đều chờ đợi." Thái tử không kiên nhẫn cau mày: "Ngày khác đi." Quay mặt lại cười ngắm nàng: "Khó có dịp nàng đến tìm."
Thượng Quan Mạn sợ hắn có việc trong người, mới mặc nam trang đến, nghe vậy vội nói: "Không, Tam ca nếu không phiền cứ mang theo ta cùng đi cũng không sao." 
Thái tử nhíu mày kiếm đẹp mắt lại: "Loại địa phương đó cũng không phải chỗ ngươi có thể đi." Trong ánh mắt chỉ thấy Thượng Quan Mạn không vui mím môi, cánh môi mềm mại mím thành một đường, vẻ mặt kiều mỵ, làm cho lòng người bỗng nhiên xao động, không chút nghĩ ngợi, cười lên ha ha: "Thôi thôi, dẫn ngươi đi là được." Ngược lại người phía sau chần chừ, một cái ánh mắt của hắn quét qua, khắp mọi nơi lập tức im miệng. Thái tử tới nắm đầu vai của nàng: "Đi thôi."
Trên đường đều là đón xe, đợi đến xe ngựa dừng lại, thái tử dìu nàng xuống, ngẩng đầu trông thấy bảng hiệu treo trên cao, Thượng Quan Mạn mới biết vì sao thái tử nói nơi này nàng không đến được. Những nữ tử trang điểm xinh đẹp từ bên trong lầu xông ra, ôm ấp yêu thương, rất là quyến rũ, có một người còn dựa vào trong *** nàng. Nàng co người lui về phía sau một bước, nàng kia khanh khách cười không ngừng: "Ôi, còn xấu hổ." Thái tử vươn tay đỡ nàng ra, đạm nói: "Mời dẫn đường trước."
Nàng kia liền biết hắn không phải là tới tìm vui, vặn eo cười nói: "Công tử xin mời."
Đi theo nàng kia xuyên qua hành lang tiếng cười không dứt, nhạc đồi trụy vang dội trong tai, cũng không biết đi bao lâu đến cuối cùng mới thấy yên tĩnh chút. Nàng kia dẫn mấy người tới gian phòng liền nhanh lui không thấy bóng dáng. Trong phòng quả có người chờ bọn họ, đều là thường phục áo gấm. Thượng Quan Mạn đại khái đảo qua, đoán chắc là đại thần trong triều. Thấy thái tử đi vào, tất cả quỳ hành lễ: "Điện hạ."
Có người đóng cửa canh giữ ở bên ngoài, thái tử nói: "Đều dậy đi."
Che dấu tai mắt người tụ tại nơi này, nhất định là có chuyện quan trọng thương lượng. Nàng là người ngoài, không tiện tham dự, nên muốn né tránh. Thái tử bất ngờ nói: "Thập nhị muội, muội ở nơi này cũng được."
Nghe thái tử xưng nàng "thập nhị muội" đoán ra nàng chính là Lâm Quan, vội vàng muốn quỳ lạy. Thượng Quan Mạn nhàn nhạt quay mặt đi. Mọi người thấy nàng như vậy, cũng không hành lễ. Một người thấp giọng nhắc nhở: "Điện hạ, nàng rốt cuộc là thê tử Hách Liên Du, để cho nàng ở chỗ này, không tốt đâu."
Chỉ nghe hai chữ "Thê tử", thái tử bỗng nhiên giận tái mặt, quở nhẹ nói: "Nói nhăng gì đó, thập nhị muội là người mình." Nghe hắn nói như vậy, mọi người không dây dưa nữa, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chánh sự.
Mặc dù thái tử để cho nàng ở chỗ này, rốt cuộc vẫn bị xa lánh. Mọi người đàm luận trong đình, nàng ngồi tựa trước cửa sổ xa xa, nâng cằm lên lòng đầy tâm sự.
Nhưng ngữ điệu rời rạc vẫn thỉnh thoảng chui vào trong tai.
"Thủ hạ của thần tra ra được Nhu Phi và Hách Liên Du trước khi vào cung có chút liên lạc. Mặc dù không biết là quan hệ gì, nhưng hai người là chỗ quen biết trước."
Một người cười nói: "Nói không chừng hai người đã có qua lại trước rồi."
Ánh mắt thấy Thượng Quan Mạn liền hơi hơi chậm lại, thái tử không biến sắc ngắm nàng một cái, nói: "Nói tiếp đi."
"Bất kể hai người bọn họ có quan hệ ra sao, chỉ cần thừa dịp hai người gặp mặt bắt họ tại trận. Hai người tự mình gặp mặt không tuân theo cung quy, tội điếm ô đế phi cũng là tử tội. Bất kể xử như thế nào, Hách Liên Du tuyệt đối chạy không thoát."
"Quan trọng chính là làm sao để cho hai người liên lạc, để Hách Liên Du vào cung gặp Nhu Phi."
...
Mọi người thương lượng xong, trời cũng đã gần tối. Đẩy cửa sổ nhìn sang, đường chân trời đã trở thành một đường không bình thường, giống như ánh sáng còn dư bắt đầu từ nơi đó tóe vào, nhiễm đỏ phía chân trời.
Thái tử cười nói: "Bây giờ có thể nói rồi, tìm ta có chuyện gì?"
Nàng nâng cằm lên nhìn ra xa ngoài cửa sổ, tựa đã lâu, cổ tay có chút mơ hồ tê dại, cũng không lấy ra, liền nhất định bảo trì tư thế như vậy: "Tam ca cố ý để cho ta nghe mấy chuyện này, là muốn thử ta sao?"
Nụ cười trên mặt thái tử trì hoãn, hắn tựa vào bên cạnh bàn, tay vuốt vuốt một cái ly uống R*ợ*u, nghe vậy chỉ nhìn chằm chằm mép ly xuất thần. Ly sứ mỏng như giấy, như là sau một khắc liền có thể P0'p nát. Một hồi lâu, hắn vứt ly R*ợ*u xuống trên bàn, nói: "Ta chưa từng nghĩ như vậy, thập nhị muội, muội ở trong lòng ta vẫn... Là người thân cận nhất của ta."
Thái độ thành khẩn mang theo một chút ưu thương, khiến cho nàng không nhịn được ngẩn người, ánh sáng dư chiếu vào bên trong phòng, soi rõ mặt hắn. Nàng xoay đầu lại cười nói: "Tam ca có thể nói như vậy, ta tự nhiên cao hứng, nhưng cho dù không phải là hoàng tẩu, Tam ca người sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người càng thân cận hơn muội muội như ta."
"Không bao giờ." Thái tử hung hăng đấm bàn, chấn đến ly R*ợ*u bừa bãi lăn loạn, tâm tình hắn cực kỳ kích động, *** phập phồng, làm như hết sức đè nén cái gì. Nhìn thấy ánh mắt giật mình của Thượng Quan Mạn, trên mặt hắn buồn bã, tâm tình mới dần dần hòa hoãn xuống.
Thượng Quan Mạn nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới tình cảnh buổi sáng. Hách Liên Du từ sớm đã đi Hình bộ, nàng trang điểm muốn vào cung, liền nghe nói có người cầu kiến, tới cũng là Hồng Phi.
"Người mà Điện hạ muốn thuộc hạ tra... Là mẫu thân của Hách Liên Đại nhân."
Chỉ một câu này. Ánh mặt trời cực tốt vào sáng sớm, phất ở trên mặt ấm áp thư thái. Một khắc kia chỉ cảm thấy mùa đông đột nhiên tới, gió mạnh đánh tới, tứ chi trăm xương cũng thấm lạnh lẽo, lược gỗ trong tay "Phanh" rơi xuống đất.
Nàng không biết mình là tâm tình gì, có lẽ là sợ hãi hay là gì khác...
Nếu mẫu thân ôm thù hận, làm nhi tử như hắn, nhất định là theo hận ý của mẫu thân mà đến. Cộng thêm vết sẹo trên lưng hắn, có thể đoán ở nơi đó cũng trải qua không ít bi thảm. Ảnh hưởng từ mẫu thân, hắn nhất định cũng ôm hận ý, cho dù không phải hận, cũng là thù. Hôm đó ở trong buồng sưởi Càn Khôn cung, nàng nhìn thấy sát ý chợt lóe lên, thì ra cũng không phải là ảo giác. Biết mẫu thân mình bị vứt bỏ tổn thương như vậy, kiêu ngạo như hắn, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho vương triều này.
Tứ ca Thất ca trước sau thất thế, duy nhất còn lại là thái tử cũng sớm thành con mồi của hắn.
Nàng... bây giờ nên làm cái gì cho phải đây.
Thái tử đột nhiên mở miệng: "Thập nhị muội thông minh như vậy, chắc không khó nhìn ra dã tâm của hắn?"
Nàng nhẹ nhàng than thở: "Ta làm sao không rõ ràng, vốn tưởng rằng một ngày nào đó chàng sẽ về Cổ Hạ quốc, là ta sai lầm rồi. Chàng mười mấy tuổi đã tới đây, thế lực gốc rễ cũng đã tích lũy sâu, chàng làm sao dễ dàng buông tha cho được, huống hồ chàng không phải là người cam tâm ở dưới người khác. Người như vậy, một ngày nào đó sẽ là mắt nhìn xuống chúng sanh, coi thường thiên hạ."
Coi như không có thù hận, cũng là con đường hắn tất nhiên phải đi.
Thái tử yên lặng chốc lát, cười: "Ta đột nhiên nảy lên một vấn đề ngu xuẩn. Nếu như có một ngày ta và Hách Liên Du đồng thời gặp phải nguy hiểm tánh mạng, vậy muội sẽ cứu ai?" Câu này của thái tử sao cảm giác quen tai thế này? Trước kia có từng nghe hay chưa, không ngờ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc