Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng - Chương 32

Tác giả: Mộng Yểm

Ngày tà tà che nửa phòng, trong phòng tranh tối tranh sáng, chỉ thấy hắn xoay người thay xiêm áo, dáng người loã lồ mạnh mẽ có lực chạm vào đáy mắt, nhất thời rặng mây đỏ đầy mặt nàng, xoay người sang chỗ khác.
Bên trong phòng yên tĩnh, gió nhẹ từ từ thổi tay áo, cảm giác nóng rực trên mặt nàng dần dần rút đi, trong lòng chỉ còn lại khi*p sợ.
Nếu không nhìn lầm, sau lưng hắn vết thương chồng chất, không có một chỗ da thịt nguyên vẹn, cũng tựa như vết bỏng. Những vết đen như dấu vết lửa cháy lưu lại, một đường kéo dài tới ɠιữα đùι. Thường ngày nếu bị bỏng nước nóng, đã đau đớn khó nhịn. Nếu bị nung cháy cháy cả phần lưng, chỉ sợ là sống không bằng ૮ɦếƭ. Kẻ cao cao tại thượng như hắn, làm sao lại có những vết sẹo tàn khốc vậy. Nếu hắn là một viên minh châu, thì đó chính là một điểm tỳ vết duy nhất trên minh châu, là ai nhẫn tâm tạo ra tỳ vết trên viên minh châu sáng rỡ này.
Không khỏi nhẹ giọng mở miệng: "Vết thương kia của ngươi..."
"Uh, khi còn bé bị bỏng." Hắn thong dong mặc lại xiêm áo, ánh nắng sáng ngời chiếu gương mặt lỗi lạc tuấn lãng của hắn. Nàng không khỏi xoay người lại nhìn hắn, xuất thần.
Hắn điềm nhiên cài lại dây lưng ngọc ngang hông, mới vừa ngẩng đầu, đôi mắt màu lam tĩnh mịch, nhướng mày mỉm cười: "Nhìn đủ chưa?"
Nàng vội quay mặt đi, trâm gài tóc bên 乃úi tóc rũ xuống khuyên tai ngọc đung đưa qua lại, gò má đang nóng rực, lại thấy lạnh. Trong đầu chỉ còn lại vết thương đáng sợ của hắn mới vừa thấy, tức giận trong lòng đã sớm tiêu mất. Nàng đã dùng cách bỏ đói hắn để trút giận, càng cảm thấy mình buồn cười, khẽ nhếch cằm, hỏi: "Đói bụng không?"
Trong mắt hắn có nụ cười mập mờ không rõ: "Cũng thật là đói bụng." Nụ cười kia quá mức sáng chói, trong lòng chợt cảm thấy ngượng ngùng, xoay người liền đi ra ngoài điện, bỗng dừng bước, mắt nhìn bình sứ miệng nhỏ trên bàn dài hỏi: "Bánh xốp mộc lan, có được không?"
Hách Liên Du nghe vậy sáng mắt nhìn nàng, vách tường sơn màu đỏ sáng khắc nhiều loại hoa tựa như gấm, đôi mắt hắn hết sức sáng tỏ: "Mạn nhi lại biết món ta yêu thích."
Nàng bỗng nhiên tự biết lỡ miệng. Năm ấy gặp hắn, sớm đã ghi nhớ sở thích của hắn vào lòng. Thích uống trà cúc, thích nhất bánh xốp Mộc Lan, sạch sẽ, thích mặc thường phục màu lam, thích hoa Mộc Lan, thích uống rượu mạnh tự ủ, tửu lượng cũng không người nào có thể địch... Mỗi lúc tịch mịch, nàng không biết đã nhắc lại bao nhiêu lần ở trong lòng. Hôm nay nếu để hắn biết, chỉ sợ càng coi thường nàng, xoay mặt nói: "Sở thích của Hách Liên Đại nhân, chỉ sợ ngay cả kẻ ngu cũng biết." Trong cung nữ nhâи áι mộ Hách Liên, tự nhiên ngay cả sở thích của hắn cũng trăm phương ngàn kế để tìm hiểu, tựa như nàng trước kia.
Bỗng lạnh mặt, đi thẳng ra cửa.
La cô nghe nói nàng muốn ăn bánh xốp Mộc Lan, có chút kinh ngạc. Nhưng nàng chỉ bình thản sắc mặt phân phó xuống, cũng ngăn luôn câu nói của bà, chỉ hạ lệnh đi làm.
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời đã có mấy phần u ám. Mái cung thật cao, mái hiên cong vểnh lên. Ngước mắt nhìn lên, giống như ếch ngồi đáy giếng, giếng này lại thật hoa lệ tĩnh mịch.
Thái tử sải bước nhảy vào bên trong viện, thấy người phía trước không nghe thấy tiếng động, tiếng cười lanh lảnh: "Thập nhị muội!"
Nàng quay đầu đi, thái tử mặc thường phục màu đỏ thẫm đã tới cạnh bên, chắc là đi gấp. Phía dưới mí mắt ửng đỏ nhàn nhạt, mắt phượng nhíu, lộ ra quyến rũ khác biệt. Không khỏi cười: "Tam ca có việc vui gì sao, cao hứng như vậy."
Thù Nhi châm trà, thái tử cười nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, khen cười nói: "Hôm nay Thù Nhi mặc thật rất khác biệt, cô thiếu chút nữa không nhận ra."
Trên má trắng nõn của Thù Nhi thoáng chốc ửng đỏ, thẹn nói: "Thái tử Điện hạ lo để ý nói chuyện với Điện hạ, sao lại nói đến nô tỳ."
Thái tử cười ha ha: "Cái này không đúng, cô khen ngươi, ngươi lại còn oán giận cô."
Thù Nhi nhẹ nhàng phất tay áo đặt chung trà, đỏ mặt giậm chân: "Điện hạ cũng là thái tử một nước, miệng lưỡi lại trơn tru như vậy." Không nhìn hắn nữa, quay người liền đi.
Thượng Quan Mạn nhìn bóng lưng nàng rời đi, chợt khẽ mỉm cười.
Thái tử nói: "Thập nhị muội, những ngày gần đây ta chiêu được rất nhiều môn khách, muội cảm thấy được không."
Nàng phục hồi tinh thần lại: "Vậy tất nhiên là tốt, chẳng qua là Tam ca, tiếp thu ý kiến quần chúng tuy tốt, nhưng vẫn nên tự có chủ ý, có thể phân biệt tinh túy cặn bã, nhận biết nhân tài, mới là tài đức nên có của một bậc quân vương, chớ bị người dễ dàng điều khiển."
Thái tử cười cắt đứt nàng: "Thưa vâng, đã lâu không gặp, muội lại dạy ta."
Thượng Quan Mạn cũng cười: "Đúng rồi, có hoàng tẩu ở bên, không cần ta lắm mồm."
Nụ cười trên mặt thái tử tắt mất, ngay sau đó lại cười: "Những môn khách lại có điểm thú vị."
"Vậy sao?" Nàng nhẹ nhàng nâng cằm, tóc đen tán lạc bên gò má, vô hạn lường biếng: "Tam ca nói nghe một chút đi."
Thái tử sáng quắc nhìn nàng, nói: "Cũng không có gì, chẳng qua là môn khách kia kể một chuyện với ta, nghe thật thú vị." Hắn nhanh chóng nhìn nàng một cái, mới nói: "Nghe nói Tây Phương có một quốc gia, cực kỳ chú trọng huyết mạch, vì không để huyết mạch hỗn tạp, quy định huynh muội hoàng thất có thể lập gia đình. Ta lại không biết chuyện lạ như vậy, cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy thật đúng." Hô hấp của hắn bỗng nhiên dồn dập, ánh mắt sắc bén, không bỏ qua một chút vẻ mặt của nàng: "Thập nhị muội có cảm nghĩ gì?"
Thượng Quan Mạn chau mi tâm lại, đã trở mặt: "Tam ca quảng chiêu lương sĩ, muội muội cực kỳ đồng ý. Nhưng sao có thể nghe lời nói xằng nói bậy thế này. Huynh muội lập gia đình bại hoại luân thường, đây là đạo lý từ xưa, Tam ca chẳng lẽ không biết hay sao?"
Sắc mặt thái tử ảm đạm như người ૮ɦếƭ, mới vừa rồi như ngày xuân muôn hoa đua thắm khoe hồng, thoáng chốc như mùa đông tuyết tung bay, vạn vật khô kiệt. Hai mắt hắn vô thần, ngồi ở chỗ đó chỉ tựa như lảo đảo muốn ngã. Thượng Quan Mạn không nghĩ hắn phản ứng kịch liệt như thế, hối hận đã phản đối quá mạnh. Hắn kể chuyện lạ cho nàng nghe, nàng lại trào phúng hắn một phen, vội gọi: "Tam ca, ta nhất thời nhanh miệng..."
Hắn phút chốc khoát tay cắt đứt, cúi đầu ngồi đối diện, bóng mờ che đáy mắt hắn, một mảnh tối tăm, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn. Thượng Quan Mạn không biết vì sao hắn phản ứng mạnh như thế, luống cuống lo lắng: "Tam ca, ca... Ca làm sao vậy?"
Thái tử nặng nề thở ra một hơi, cúi đầu không nhìn nàng, chỉ để ý rót trà: "Cô không sao."
Nhất thời yên tĩnh.
La cô cười từ nhà bếp nhô đầu ra: "Thái tử Điện hạ, lão nô làm bánh xốp Mộc Lan, dùng một cái không?"
Bánh xốp Mộc Lan... Thái tử chỉ cảm thấy mạch máu trên trán chớp mắt căng ra. Hắn hờ hững nắm tay, giọng khẽ run: "Món đó, không phải là món Hách Liên Du thích ăn sao?" Cũng là hỏi nàng.
Thượng Quan Mạn có chút mất tự nhiên, chỉ cảm thấy như bị vạch trần tâm sự, lúng túng mà ngượng ngùng, hết sức bình tĩnh cười: "Tam ca nói như vậy, bánh xốp Mộc Lan chỉ để cho một mình hắn ăn sao?"
Thái tử "uh" một tiếng, thật sâu cau mày: "Ta căm ghét bánh xốp Mộc Lan."
Thượng Quan Mạn ngạc nhiên, sau đó liền có chút khó chịu. La cô thấy thái tử không trả lời, sớm đã chui vào trong nhà bếp, bên trong viện chỉ còn hai người. Gió thổi cành lá ngô đồng vang lên tiếng sào sạt, tĩnh đến quỷ dị. Thượng Quan Mạn nhẹ giọng ôn nhu cười nói: "Không thích thì đừng ăn, ta bảo La cô làm bánh hạnh nhân, chúng ta cùng nhau ăn được không."
Lúc này thần sắc thái tử mới hòa hoãn chút, nói: "Không cần, nếu đã làm, cũng không nên vứt bỏ, cô cũng không đói." Vẫn như cũ trầm mặt.
Thượng Quan Mạn lần đầu tiên không nắm được tâm tình của hắn. Suy đi nghĩ lại, mới vừa hắn nói tới huyết mạch. Thái Tử Phi gia thế hiển hách, hai người lập gia đình là một đôi trời đất tạo nên, sao có thể bôi nhọ huyết mạch hoàng thất. Hắn để ý chuyện huyết mạch như vậy, chẳng lẽ là... Không khỏi mỉm cười: "Tam ca cảm thấy Thù Nhi như thế nào?"
Thái tử sửng sốt, giương mắt nhìn nàng, sắc mặt vẫn tối tăm: "Rất tốt, muội nhắc đến nàng làm gì?"
Nhìn thần sắc hắn, chẳng lẽ là đã đoán sai. Trong lòng Thượng Quan Mạn không đáy. Nàng đối với tình cảm nam nữ còn mơ hồ, lại chưa từng làm mai cho người ta, càng có vẻ không lưu loát, chần chờ một hồi lâu mới nói: "Nếu tam ca thích, không bằng ta dâng nàng cho ca, ta nhất định vui mừng cho hai người."
Một tiếng vỡ vang lên, thái tử chợt đập ly trà nhỏ trong tay. Gương mặt tuấn tú trắng bệch, đứng dậy hoảng sợ nhìn nàng. Hai tròng mắt của hắn máu đỏ, trên trán nổi gân xanh, cắn răng từng chữ từng câu: "Muội nói cái gì?"
Thượng Quan Mạn bị vẻ mặt của hắn cả kinh cứng ở tại chỗ, trong lòng vẫn hối tiếc, quả thật đã đoán sai sao, cứu vãn cười nói: "Là ta mạo muội rồi, nếu Tam ca thích người nào bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không ngăn..."
"Choang!" Thái tử tức giận đến mức nặng nề ném ly trà nhỏ trong tay xuống đất, nước trà văng tung tóe, thấm màu nâu lên vạt áo sậm màu của hắn. Bởi vì động tác thật mạnh làm cho mũ trên tóc rung bần bật, ánh nắng làm người ta choáng váng. Tròng mắt của hắn ẩn chứa sự đau đớn, mặt mũi như vặn vẹo đến một chỗ: "Muội sao lại có thể đối đãi ta như vậy!"
Nàng không hiểu vì sao, chỉ khi*p sợ nhìn hắn, thái tử hung hăng vung tay áo, cũng không quay đầu lại sãi bước đi.
La cô vội vã lau tay ra ngoài, kinh ngạc nói: "Sao lại thế này?"
Nàng lẳng lặng đứng dậy, mép váy màu trắng cũng bị nước trà văng màu nâu tung toé, cũng không lo, chỉ nhìn hướng thái tử rời đi than thở: "Gần đây mới phát hiện, ta càng lúc càng không hiểu hắn." Khẽ cau mày, cũng được, hắn còn phải tiếp tục tranh đấu ở chốn thâm cung này, mà nàng, đã đợi không kịp. 

Thượng Quan Mạn liền lấy ra một bọc giấy trong tay áo nhét vào trong tay La cô: "Cho mẫu thân ăn cái này."
La cô lấy làm lạ hỏi: "Đây là..."
Nàng đã từ từ đi xa.
Miễn cưỡng dựa trên gối ở giường La Hán, tóc đen phủ đầy trên gối, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ thiêu đốt bầu trời, chiếu lên một tầng vàng kim bên trong phòng. Trong lòng nàng cũng phiền não, nàng chỉ cho là chẳng qua lợi dụng lẫn nhau, thời gian càng lâu mới phát hiện, đã bất tri bất giác thừa nhận huynh trưởng như hắn. Dáng vẻ đau đớn kia, như thể mấy cây ngân châm hung hăng ghim vào lòng, đau như vậy, lại không biết nên chữa khỏi như thế nào.
Vì sao lại tức giận, vì sao câu "Ngươi lại đối đãi ta như vậy" của hắn trước khi đi khiến cho nàng không khỏi chua xót.
Bên tai đột nhiên nóng lên, có người cúi người chống ở đầu vai của nàng, vuốt ve mặt áo thêu, hương bạc hà thoang thoảng lan tỏa, thanh âm thật thấp, như nỉ non: "Tâm tình không tốt?"
Nàng nhắm hai mắt nhàn nhạt quay đầu đi chỗ khác: "Liên quan gì tới ngươi."
Chỉ nghe hắn cười nhẹ ở bên tai: "Tâm tình Mạn nhi không tốt, đương nhiên có quan hệ rất lớn với ta." Hơi thở phất ở bên tai thật ngứa ngáy, nàng không chịu nổi, khẽ tránh né. Chỉ cảm thấy môi mỏng của hắn như có như không lướt bên gò má, tỉ mỉ ôn nhu, khiến trong lòng nàng phút chốc chấn động, nóng mặt giơ tay lên đẩy hắn, giận nói: "Mặc dù ta giữ Đại nhân ở lại đây, cũng không phải là đồng ý ngươi tùy ý mạo phạm ta..." Tay bị nặng nề cầm trong lòng bàn tay, hắn cực kỳ nghiêm túc nói: "Điện hạ đẹp đến quên cả đói, nếu ta còn có thể lâm nguy không loạn, chẳng phải là không khác hoạn quan?"
Nàng tức giận ngược lại cười, nói: "Ngươi còn sửa lại..." Mở mắt ra bỗng nhiên bắt gặp một đôi con ngươi u lam, sáng quắc nhìn nàng.
Khoảng cách gần như vậy, hơi thở của nhau cũng thực gần, ánh mắt kia chiếu trên mặt nàng, từ từ nóng rực. Tim nàng nhảy cực nhanh, như muốn tùy thời nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Ánh vàng sáng ngời ngoài cửa sổ, tạo ra hình dáng mặt bên của nàng. Vết sẹo kia tựa như cũng tan rã đi, da thịt trắng nõn trong suốt như ngọc, lộ ra màu phấn hồng. Tóc đen như đóa hoa sen phủ bên má nàng, mùi thơm thoang thoảng, lông mi dài của nàng khẽ run, ánh mắt dao động không ngừng, bộ dáng luống cuống hiếm thấy. Hắn nhất thời động tình, chậm rãi cúi người thật thấp gọi một tiếng: "Mạn nhi."
Thoáng chốc nhịp tim như trống, không tự chủ nhắm mắt lại, hắn nắm tay của nàng, lòng bàn tay thật nóng, bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng vang. Suy nghĩ trong đầu nàng hỗn loạn, chợt như giấc mộng một năm kia gặp nhau, áo trắng của hắn như tuyết, in thật sâu ở trong ký ức, không xóa đi được, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi... Sắc mặt chợt lạnh lẽo, mãnh liệt xoay mặt đi: "Đại nhân chỉ sợ đã mệt mỏi, xin đi nghỉ ngơi đi."
Trong mắt hắn khó nén ngạc nhiên, cũng chỉ một cái chớp mắt, cố gắng khôi phục vẻ thong dong, bên mép có nụ cười khó có thể nắm lấy: "Làm phiền Mạn nhi suy nghĩ cho ta như vậy".
Nàng định lật người, nhắm mắt chẳng qua là xuất thần, đối với nàng như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Vì vậy liền ngủ trên giường La Hán cả đêm. Ván giường lạnh lẽo, xương cốt đau nhức. Ban đêm dường như có người ôm nàng vào trong иgự¢, tay áo có hơi thở vô cùng ấm, lướt trên mặt làm như nụ cười ôn nhu của mẫu thân. Nhớ tới mẫu thân, lại một mình cảm thấy chua xót, những cái không như ý này đè ở trong lòng, chỉ cảm thấy có ngụm khí ngăn ở bên trong xoang mũi. Nhất thời cũng không biết tỉnh hay ngủ, vừa khóc vừa cười. Có người cúi người tới hôn khô nước mắt trên má nàng, môi kia mềm mại, khiến trong lòng nàng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cũng là ngủ thẳng trên giường, vén chăn bước nhanh xuống giường, mang giày chạy đến phòng sách nhỏ. Quả thấy Hách Liên Du một tay chống cằm ngủ trên giường La Hán, ánh nắng buổi sáng mờ ảo, rơi vào giữa hai lông mày hắn thật là nhu hòa, bộ dạng hắn ngủ tựa như đứa bé, thật trong suốt.
Nàng thở hắt một hơi, đứng ở đó, suy nghĩ bỗng trở nên hỗn loạn.
~~~~~~~~~~~~~
Khẽ vang lên tiếng gõ cửa, trong viện yên tĩnh bỗng âm thanh vang lên thật chát chúa, Chu bá mở cửa, thấy người trước mắt không khỏi cười: "Hàn công tử, công tử chưa trở về."
Hàn gia mặc áo trắng đứng ở trước cửa, ánh nắng vàng óng ánh xuyên qua phiến lá đầu tường soi tỏ vẻ mặt cô đơn của hắn, hắn khẽ cười: "Vậy sao."
Chu bá cười nói: "Ngài không cần đến mỗi ngày, nếu công tử trở lại, tại hạ nhất định thông báo cho Hàn công tử đầu tiên."
Hàn gia mỉm cười gật đầu, xoay người muốn đi, lại nghĩ điều gì, hỏi: "Hắn có dặn khi nào thì trở lại?"
Chu bá cười khúc khích nói: "Lời này ngài đã hỏi rất nhiều lần rồi, công tử chúng ta đi xa, mấy ngày gần đây không thể trở lại." Hàn gia thất thần "Uhm" một tiếng, dặn dò: "Làm ơn chuyển cáo với hắn, ta từng tìm hắn." Chu bá cảm thấy buồn cười: "Lời này ngài dặn dò rất nhiều lần."
Vô lễ như vậy, Lâm Bình thấp giọng khiển trách: "Ngươi nói chuyện chú ý một chút." Chu bá bị hù doạ co rụt đầu lại, thấy hắn là một thiếu niên còn trẻ, ha ha cười: "Tuổi nhỏ, tính khí lớn như vậy."
Lâm Bình đang muốn cãi nhau với ông, Chu bá "Rầm" đóng cửa, Lâm Bình tức giận đạp một cước lên ván cửa, mới thấy Hàn gia đã đi xa, bất mãn nói: "Hàn gia đây là thế nào, mỗi ngày đều chạy tới nơi này." Đạo Chi ở một bên xuôi tay mà đứng, thở dài thật thấp nói: "Không ổn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc