Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng - Chương 18

Tác giả: Mộng Yểm

Hắn cũng không ủy khuất bản thân mình.
Đẩy bàn đứng dậy, những quân cờ đen trắng bỗng rơi tán loạn trên mặt đất. Nàng vẫn còn kinh ngạc, hắn đã nâng cằm của nàng lên hôn, tùy ý ʍúŧ mạnh, bá đạo cạy răng môi của nàng tiến quân thần tốc. Hương bạc hà nhạt trên người hắn tràn ngập chóp mũi, bên tai chỉ có tiếng tim đập vội vàng. Nàng mềm nhũn ngã vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, trong thoáng chốc vô lực chống đỡ, chẳng biết từ lúc nào, nụ hôn đã trở nên ôn nhu triền miên, như đang vuốt ve một chén sứ nhỏ tinh xảo. Ngón tay thon dài của hắn lướt trên làn da tuyết trắng của nàng, cẩn thận đặt từng nụ hôn. Mỗi một lần ᴆụng chạm đều tạo nên sự run rẩy, khiêu khích xao động, giống như đã ngã vào vực sâu Dụς ∀ọηg, trầm luân.
Chẳng biết lúc nào áo dài đã tuột đến dưới vai, hơi lạnh trong không khí mờ mịt như sương. Nàng giật mình đưa tay lên muốn đánh hắn. Hắn nhanh chóng giữ lại, cắn gặm môi của nàng như dã thú, ngước mắt gặp được ánh mắt thâm thúy lạnh lùng, làm cho nàng hốt hoảng bỗng run lên một cái.
Nàng cố hết sức để đẩy hắn ra. Nàng bị ép đến bên góc, hơi thở đã có chút gấp gáp. Sau một lúc lâu mới hung hăng thốt ra mấy chữ: "Xin Đại nhân tự trọng."
Màu đỏ ửng trên mặt nàng đã tan đi, xiêm y nửa cởi, cả sự tức giận cũng là phong tình, Hách Liên Du nở nụ cười: "Tiểu thư yên tâm, ngày mai ta liền đi Cố phủ cầu hôn."
Nàng bị chọc tức đến mức hàm răng nghiến chặt như muốn cắn nát, lúc trước nàng cầu xin hắn lấy nàng. Hắn vẫn chưa từng đồng ý, tại sao lại chỉ vì một nụ hôn liền cưới người, rõ ràng đã nhận ra nàng, chơi trò chơi mèo vờn chuột. Nàng phải hùa theo mới được. Cúi đầu chỉnh trang quần áo, thân thể nàng thon thả với những đường cong hoàn hảo. Nàng giống như vừa giận vừa xấu hổ, đôi mắt đong đầy nước chực khóc: "Lòng thi*p đã có người khác rồi, xin Đại nhân nên quên đi là hơn."
Nói xong, nàng liền xoay mặt bước xuống giường, liền cảm thấy một làn hơi lạnh thổi tới từ sau lưng. Bóng đêm bỗng nhiên yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi, trong lòng nàng thật khẩn trương, chợt nghe hắn ở sau người cười khẽ một tiếng: "Thật không, vậy thì thật là làm cho người ta đau lòng."
Hơi thở nàng muốn căng phá Ⱡồ₦g иgự¢, vừa rồi đúng thật là... Hắn sẽ đau lòng sao, có quỷ mới tin. Cất bước muốn đi gấp, thân thể lại đột nhiên choáng váng, chợt cảm thấy trong đầu hỗn loạn, vừa rồi liền thấy không ổn, chẳng lẽ là do quá mệt mỏi?
Hách Liên Du nhìn thấy thân hình nàng lảo đảo muốn ngã, nhướng mày quét mắt nhìn lư hương cao hai thước. Khói trắng vẫn tiếp tục lan tỏa, ánh mặt mày cảm giác không chân thực, giơ tay lên quét một chút bụi hương, xoa xoa, sắc mặt đã trầm xuống. 
Cố gắng đi đến bên nàng, đón được thân thể lảo đảo sắp ngã của nàng, nói: "Ta đưa nàng trở về." Nàng lập tức tỉnh ngủ, cố tình co lại, lại không còn sức để có thể nhúc nhích, chỉ nghe hắn nói nhỏ bên tai: "Tiểu thư yên tâm, tiểu thư vô ý, ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu."
Thanh âm trầm ổn, hơi thở phớt qua, trong nội tâm không hiểu sao lại rung động mà đi theo hắn.
Xuyên qua hành lang quanh co, quả nhiên gặp người gầy Đỗ Minh và Bàn Tử ở trong viện hóng gió. Xa xa thấy hai người, Đỗ Minh vẫy bàn tay như nanh vuốt: "Lão đại! Lão đại!" Thấy Hách Liên Du quay mặt lại, chỉ giảm thấp xuống thanh âm, duy thấy khẩu hình của hắn: "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, ta bỏ một chút tiêu hồn tán trong lò hương, mặc dù nàng có phát giác, cũng chỉ tưởng là trong mơ..." Nói xong lời cuối cùng đã thấy ánh mắt Hách Liên Du lạnh đến làm cho người ta sợ hãi, nháy mắt liền ngây ngốc tại chỗ, quay đầu ôm lấy Bàn Tử khóc lớn: "Lão đại tại sao lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn người ta, người ta cũng là vì tốt cho lão đại..." Đôi vai Bàn Tử run rẩy một hồi,tiếp tục an ủi vỗ vỗ vai của hắn, bóng dáng Hách Liên Du đã đi xa.
Trong phòng đốt hương, làn hương ngọt ấm thấm vào trong người, màn lụa xanh nhẹ nhàng như khói, bay múa theo gió. Ánh sáng mơ hồ chiếu lên dáng người linh lung nổi bật trong rèm, bộ иgự¢ sữa của mỹ nhân nửa lộ, tóc mai che má tuyết. Nàng cố gắng mở to hai mắt, vẫn lo lắng liếc nhìn hắn, màn mỏng bay loạn, sượt qua thân hình cao lớn của hắn. Hắn xoay mặt nhìn nơi khác, thần sắc bình tĩnh đạm mạc, ngược lại như đang ở trong mộng.
Trong cơ thể khô nóng khó chịu, vừa rồi hôn một lát, dường như kích thích khát vọng tràn đầy lòng nàng, càng đè nén càng thấy không ổn. Nàng kéo chăn gấm bao chặt lấy cơ thể, cố gắng làm cho giọng của mình thật bình tĩnh: "Đại nhân đi thong thả."
Hắn trêu tức xem nàng: "Mạn Nhi thật muốn ta trở về?" Ánh sáng ấm áp mờ ảo, chỉ thấy vai rộng eo thon của hắn, trong nội tâm nàng lập tức vừa hận vừa thẹn. Hắn vẫn lấy trêu nàng làm vui, không khỏi trào phúng: "Đại nhân còn muốn lưu lại sao." Cũng không nhìn nữa, giật màn xuống quay thân qua.
Hồi lâu, sau lưng yên tĩnh, nàng kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, bên giường trống không.
Thì ra hắn đã đi rồi.
Thể xác và tinh thần lại chợt cảm thấy trống rỗng, nàng cố sức nhéo tay mình, như muốn đem dục niệm khó chịu cắt đứt. Móng tay cắm vào da thịt, từng giọt đỏ hồng rơi xuống giường. Nàng bỗng nhiên nhớ tới mẹ ruột, và thái tử thân cận với nàng, chỉ cảm thấy thẹn.
Ống tay áo mang gió, đang muốn bước ra cửa, chợt nghe một tiếng nói mơ hồ trong rèm: "Tam ca..."
Hắn bỗng nhiên dừng lại.
Nheo mắt nới lỏng cổ áo, đốt ngón tay trắng nõn lạnh lùng cong lên, dừng một chút, cuối cùng nhanh chóng xoay người trở về. Nắm chặt vạt áo nàng nhẹ nhàng kéo nàng đến gần. Hắn giơ ngón tay lên lướt qua bộ иgự¢ hơi lộ ra của nàng. Ánh mắt mang vẻ lo lắng khát máu, nụ cười giống như la sát: "Mạn Nhi nhớ kỹ, ở đây, ta tuyệt không đồng ý cho nàng nghĩ đến người khác."
Nàng mị nhãn như tơ, mặt đỏ như mây màu, hai tay trắng muốt níu lấy bờ vai rộng của hắn. Ánh sáng mờ ảo ánh lên trên mặt nàng, lười biếng giống như ngủ giống như tỉnh. Ngón tay của hắn chậm rãi lướt trên mặt nàng, con ngươi sâu lại, nụ hôn nặng nề rơi xuống.
Quần áo từng chiếc rơi xuống, màn tơ theo gió bay múa, thấp thoáng bóng hai người dây dưa.
Là ai, răng môi nóng rực dây dưa, nụ hôn như muốn lấy hết không khí của đối phương.
Là ai, tỉ mỉ hôn lên mỗi một tấc da thịt rồi lại cuồng liệt như gió, một lần lại một lần dẫn dắt toàn thân rung động.
Ánh sáng mờ ảo mê ly kiều diễm, hô hấp thác loạn, ý loạn tình mê. Thân thể căng thẳng run rẩy, mười ngón luồn vào làn tóc dày trơn bóng của người nọ, chỉ có khom người bản năng đón ý hùa theo. Khuỷu tay mạnh mẽ của hắn nhốt chặt nàng, ma sát của da thịt. Thân thể xinh đẹp dưới bàn tay hắn như hoa chập chờn nở ra, không cố kỵ gì phóng thích vẻ đẹp của mình.
Nàng vừa giống như khóc vừa giống như cười, lệ ướt đẫm đầy áo, bay lên như một đám mây, cuối cùng ở dưới thân hắn hoá thành một hồ nước xuân.
Niềm vui như vậy, hắn chưa từng được hưởng bao giờ...
Hôm sau tỉnh lại, đầu cháng váng, tay chân mềm yếu, lại thấy y phục chỉnh tề nằm trên giường. Màn mỏng như khói, chăn gấm che lấp, hương vị dâm mỹ ẩn ẩn tràn ngập trong rèm, lờ mờ mơ thấy có người nói nhẹ ở bên tai nàng: "Mạn Nhi ngoan, uống cái này đi." Chất lỏng nồng đặc, nàng không khỏi nhíu mày, người nọ lại dùng miệng ngậm nhả vào...
Thị nữ từ từ tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt, nàng không muốn nghĩ thêm nữa. Ở dưới giường, hai chân lại vô lực, vẫn cứng lại. Thị nữ cả kinh bước lên đỡ lấy nàng. Nàng nhíu mày thật sâu, chỉ nghe quản gia phủ Hách Liên đến bên ngoài cửa nói muốn đưa nàng trở về. Thị nữ sớm chuẩn bị áo quần mới cho nàng, tay chân luống cuống chạy tới chạy lui bên người nàng, nhất thời cũng bỏ quên chuyện này.
Tận đến lúc ra khỏi phủ, cũng chưa thấy Hách Liên Du.
Tìm cớ khiến quản gia đưa đến nửa đường. Quản gia không kiên trì nữa, đến bãi tha ma, canh gác đã rút lui, đúng là cực kỳ thuận lợi.
Trong đường ngầm rất nhiều lối rẽ, không chú ý nên bị lạc đến nơi khác, đến cuối đường cũng không có ánh lửa,bóng tối đen ngòm khiến người tự dưng bực bội, vô ý dùng lại nhiều, chép miệng rồi đi lên phía trước. Lại nghe tiếng cười như chuông bạc của nữ tử, từ không trung cách rất xa truyền tới.
Lưng nàng lập tức phát lạnh, tốc độ bước nhanh hơn, ngầm trộm nghe nàng kia còn đang cười, thanh âm chát chúa, nghe đúng là quen tai. Hồ nghi xoay người lại, đứng lại ở bên vách tường, mơ hồ chỉ nghe nàng kia cười nói: "Ta không tin, ca chỉ đùa ta." Lại có nam tử cười nói: "Ta sao dám đùa muội, những câu này là thật."
Thượng Quan Mạn nao nao, nghe thanh âm này, giống như là Hoa Dương và Thất hoàng tử, quả nghe nàng kia vui cười: "Ca thật sự cho là ta đẹp hơn so với Chiêu Dương tỷ tỷ?"
Thất hoàng tử cởi mở cười: "Thập Tam Muội rực rỡ hồn nhiên, trong nội tâm của ta ai cũng không so được." Hoa Dương dậm chân, thanh âm xấu hổ: "Ai muốn đến ở lòng ca."
Thượng Quan Mạn cười, những lời này lại cực giống lời nói của thiếu nữ với nam tử trong lòng, nếu như không phải biết rõ bọn họ là huynh muội, thật sự sẽ nghĩ như thế. Ngưng thần nghe tiếp, thất hoàng tử lại trầm giọng xuống: "Muội nhớ kỹ, nhất định phải đem chức Công bộ Thượng Thư đang trống nói cho Tạ mẫu phi." Hoa Dương cười không ngừng: "Ta biết rồi, bảo mẫu phi tiến cử ca phải không..." Thất hoàng tử hình như lại nói tiếp cái gì, Hoa Dương chỉ cười. Nàng đột nhiên không có tâm tư để nghe tiếp. Trở lại trong điện, chỉ nghe thấy La cô đứng sát cánh cửa khắc hoa gọi nàng: "Điện hạ, lão nô nấu cháo ngọt, người cần phải ăn một chén." Thượng Quan Mạn từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ thích tài nấu ăn của bà. Lãnh cung cơ khổ, khó tránh khỏi phải tự làm lấy mọi chuyện, lấy một ít trâm cài đến phủ nội vụ đổi lấy nguyên liệu nấu ăn, đôi tay khéo léo của La cô cực thần kỳ, trong đó nàng thích nhất là cháo ngọt này.
Mùi hương tràn vào trong điện, mang theo hương vị ngọt ngào ấm áp, ngoài cửa sổ ve kêu chim hót, ánh nắng mềm mại chiếu xuống. Trong nội tâm nàng chợt yên tĩnh. Cười trả lời: "Ta sẽ ra ngay."
Nghe được tiếng nói của nàng, La cô thở hắt ra, tiếng bước chân dần dần xa. Nàng mỉm cười thay nam trang trên người, gương đồng phản chiếu hình dáng tấm lưng trắng nõn ôn nhu, lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy trên làn da tuyết trắng ẩn ẩn một điểm hồng, sờ lên cực kỳ giống dấu răng, giống như son mơ hồ dính lên, hiển nhiên rơi vào chỗ thắt lưng mập mờ. Nàng không khỏi giật mình đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy hình như có vài hình ảnh xuất hiện ở trước mắt. Mười ngón tay đan xen vào nhau, hô hấp dồn dập cuốn vào nhau. Tóc đen quấn quanh tràn ngập trong óc, lạnh như tuyết tháng chín, dội thẳng từ đầu xuống lưng.
Rõ ràng là mộng, nhưng lại cảm thấy chân thật như vậy, chỗ đầu vai đỏ thẫm một hạt thủ cung sa còn đây, lẽ nào đêm qua thực phá thân. Nàng thậm chí vẫn còn nhớ rõ hương vị nước thuốc kia, tựa như đắng cay đêm đó, một hồi mộng xuân buồn cười, cũng còn nhớ rõ phải uống Tђยốς tгáภђ tђคเ.
La cô ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi nàng: "Điện hạ, Tiệp Dư chờ ngài đã lâu."
Nàng đáp một tiếng, mới chậm rãi thay áo lụa, bước chân trì trệ, lại lấy đai lưng mặc từng cái.

Bữa sáng ăn thật yên tĩnh, Cố Tiệp Dư im lặng không tiếng động, chần chờ một lúc lâu sau, cuối cùng gắp chút thức ăn vào trong chén nàng. Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng khẽ cắn môi, yên lặng ăn. Cố Tiệp Dư lại buông đũa ngọc đi vào trong phòng. Thượng Quan Mạn muốn nói lại thôi, cuối cùng không tiếng động, La cô cười nói: "Mấy ngày nay Thái Tử Phi có phần chiếu cố, chúng ta cũng dư dả hơn rất nhiều, ngự y lại vụng trộm đưa thuốc."
Thượng Quan Mạn cười gật đầu, liền có chút giật mình, nếu như các nàng cũng không nói gì, nàng cũng không làm được những điều này. Bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Thất hoàng tử và Hoa Dung, không khỏi ung dung. Nàng và thái tử, rốt cuộc vẫn là lợi dụng lẫn nhau.
Thần sắc La cô có phần khẩn trương: "Điện hạ, hôm nay cháu bà con kia của ta từ Binh Bộ Thượng Thư được sai việc, may mắn có thể vào cung, ngươi xem..."
Nàng chậm rãi buông đũa ngọc, giận dữ nói: "Cứ theo lời cô cô đi."
La cô lập tức nở nụ cười: "Khoảng nửa khắc trước, hắn đã chờ ở Vũ Anh các trong rừng cây."
Vũ Anh các vốn là chỗ nghỉ tạm của quan viên vào cung diện thánh, về sau bởi vì chỗ hơi nghiêng, cây cối âm u. Hoàng đế có đến một lần, ngại âm khí quá thịnh, liền bỏ không. Trời tháng sáu, mới sớm đã chuyển nóng, cây ngô đồng cao lớn tán lá xanh thật dày. Trên nền gạch đá loang lổ ánh sáng, vừa mới bước vào liền thấy gió mát nhẹ nhàng thổi vạt áo nhẹ bay theo gió. Chợt một hồi gió mạnh, cuốn theo đám lá xanh tuôn rơi, theo gió xoay tròn bay múa, lướt qua cạnh 乃úi tóc như mây của nàng, kéo vạt áo dài, lướt qua trên lá xanh trải trên đất.
Có ánh mắt nhìn chăm chú trên mặt, mới thấy một nam tử lưng hổ eo gấu mày rậm mắt sâu đứng ngơ ngác ở phía xa, thấy nàng đi qua, chợt mặt đỏ, đi nhanh đến trước mặt nặng nề quì xuống: "Ty chức Hồng Phi khấu kiến Điện hạ."
Nàng nhìn thẳng vào hắn, nghe La cô nói hắn lần đầu tiên tiến cung, ăn mặc cũng bình thường, tuy cũ rách nhưng không mất cấp bậc lễ nghĩa, ngược lại là một hán tử ngay thẳng, đạm thanh mở miệng: "Thái Úy đồng ý muốn lấy ta?"
Nữ tử hay thẹn thùng, nghe nàng nói trắng ra, trên mặt ngăm đen của Hồng Phi hiển hiện đỏ ửng, nhưng lại nói một câu như chém đinh chặt sắt: "Nếu ty chức có thể cầu được Điện hạ, chính là phúc của ty chức."
Ngữ khí Thượng Quan Mạn có hơi hiếu kỳ: "Khuôn mặt ta bị hủy, ngươi không chê ta xấu xí sao?" Nàng cụp lông mi xuống, bóng mờ nhàn nhạt rơi vào đáy mắt, trên mặt trắng nõn hiện ra một vết sẹo dữ tợn, Hồng Phi ngẩng đầu lại nhanh chóng rủ xuống: "Ty chức... Cũng không cảm thấy Điện hạ xấu xí."
Trong nội tâm nàng không khỏi bật cười, võ quan lỗ mãng này, thì ra cũng miệng lưỡi trơn tru như vậy, đang xuất thần, đã thấy Hồng Phi rút ra một cây tên có lông chim trắng, hai tay cao dâng lên: "Nếu Điện hạ đồng ý ủy thân gả cho ty chức, xin nhận lấy tên này của ty chức. Ty chức nhất định không phụ sự mong đợi của Điện hạ, sau này lập nhiều chiến công, sẽ phong quang cưới Điện hạ hồi phủ."
Nói năng có khí phách, tiếng nói đủ lực, có thể lập lời thề, lại làm cho mặt nàng nhất thời biến sắc.
Không khỏi suy nghĩ, nếu gả cho hắn, mặc dù không chắc có thể bình an cả đời như lời của Cố Tiệp Dư, hắn cũng có thể đối nàng thật tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc