Công Chúa Đại Phúc - Chương 32

Tác giả: Chu Mộng

"Bao Thái y có điều không biết, vị Tiểu Thúy cô nương này nguyên là đứa trẻ ta nhặt được ven đường, vì ta mà không thể không thường xuyên dùng độc.
Đúng như Bao Thái y vừa nói, lấy độc trị độc quả thật cũng là bất đắc dĩ mới làm.
Trước kia chúng ta thân ở nguy nan, chỉ cần hơi sơ sẩy thì tất sẽ mất mạng."
Nàng nhắc lại ngày đó ở kinh thành nước Tiếp, cả nhà chỉ có một mình Thủy tỷ đấu với đông đảo địch thủ.
A Căn lại bị thương.
Nếu không có Tiểu Thúy dùng độc tương trợ, cả nhà đã ૮ɦếƭ từ lâu rồi.
Nàng cư nhiên không đề cập đến còn có một tên đầu bếp từ đầu tới cuối án binh bất động.
Bao Duyên Xuân nghe thấy Tiểu Thúy lúc ấy mới mười tuổi mà có thể hạ độc toàn bộ đối thủ, liều ૮ɦếƭ tìm một con đường sống thì không khỏi động dung.
Chuyện xưa nhắc lại, Tiểu Thúy mắt rất nhanh đỏ.
Đã thấy bàn tay của Thái y hướng về nàng:
"Đừng khóc !
Đã qua rồi!"
Bao Duyên Xuân lau khô nước mắt cho Tiểu Thúy, xoay mặt lại nói với Cảnh Vĩnh Phúc:
"Bệnh của điện hạ đã đỡ hơn phân nửa, về sau nên thường dắt Tiểu Thúy cô nương đến chỗ ta chơi."
Cảnh Vĩnh Phúc lập tức hiểu hắn đã thấy rõ ý đồ của nàng muốn Tiểu Thúy nhận hắn làm thầy.
Bao Duyên Xuân lại nhìn nàng nói:
"Điện hạ khi còn nhỏ có bị thương tích ở đầu phải không?"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra đáp:
"Khi ta mười tuổi từng bị bệnh về trí não."
Bao Duyên Xuân có ý bảo cho hắn xem phía sau đầu nàng, Cảnh Vĩnh Phúc làm theo.
Hắn sờ soạng sâu đầu Cảnh Vĩnh Phúc một hồi, cảm thán nói:
"Điện hạ quả nhiên phúc lớn..."
Ác mộng ngày ấy được vị Thái y thủ phụ này giải thích đầu đuôi:
Cảnh Vĩnh Phúc từ sơ sinh đã có tụ máu bầm trong não, gây trở ngại quá trình sinh trưởng.
Nếu không có Nhược phu nhân kiên trì nhẫn nại, nếu không bị vị thị vệ nắm đó đánh trúng đầu, làm máu bầm chảy ra,
Nàng cả đời vẫn là nửa ngu nửa dại.
Lúc này Cảnh Vĩnh Phúc mới cáo từ rời đi.
Trở về Vĩnh Phúc cung, Cảnh Vĩnh Phúc suy nghĩ, hôm qua là nàng nhiều lo lắng.
Lý Phỉ là vương gia Tiếp quốc, hai mươi tuổi còn chưa cưới vợ đã là chuyện ít thấy.
Muốn nói hắn không rõ chuyện nam nữ là không có khả năng.
Chính là hôm nay nàng mới sáng tỏ, nàng bụng dạ hẹp hòi, nàng lấy thân phận gì mà quá nghiêm khắc với hắn?
Huống hồ cũng vì quá nghiêm khắc mà muốn phát sinh thêm nhiều chuyện.
Cảnh Vĩnh Phúc thở dài một tiếng, nhẹ nhàng thưởng thức phiến ngọc bích trong tay.
Y phục Tiếp quốc Lý Phỉ tặng nàng không thể mặc ở Cảnh cung, chỉ có thể cầm vật ấy thường xuyên làm bạn.
Hôm qua nàng sợ gặp Tư Mã Thu Địch là đam mê các cây quạt của hắn ta nên không mang theo.
Bỗng nhiên phiến ngọc trong tay nàng bị đoạt đi, ngước nhìn, thì ra Ngô Tiên Tử đã trở lại.
"Còn có tâm trí thưởng thức ngọc?
Ngươi không biết bản thân nhiều nguy hiểm sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc xòe tay ra, phiến ngọc được trả lại.
"Những người ở ngoài cửa Vĩnh Phúc cung đều không thích hợp."
Cảnh Vĩnh Phúc thản nhiên nói:
"Đó là người của Dự đế!"
Ngô Tiên Tử ngẩn ra:
"Ngươi biết rõ còn an nhiên như vậy?
Nếu ta không trở về, chỉ sợ những lời của ngươi chưa ra khỏi miệng đã có người nghe hết!"
"Ngươi đi đâu ?"
Ngô Tiên Tử ngồi xuống một bên, nói:
"Đừng chuyển đề tài, cha ngươi vì sao phái nhiều cao thủ như vậy đến đây?"
Tiểu Thúy nghe tiếng của Ngô Tiên Tử thì chạy tới.
Hai người cùng nhìn chằm chằm Cảnh Vĩnh Phúc.
Nàng phải giải thích cho các nàng.
Cảnh Thân Mậu làm như vậy chỉ có hai mục đích.
Một là vì tìm hiểu tin tức từ nàng.
Nàng biết nhiều người quyền quý ở Tiếp quốc.
Thậm chí còn biết một tộc trưởng Khế Liệt Tát.
Tình hình cụ thể Cảnh Thân Mậu có thể không rõ.
Nhưng Bồ Bồ Nhi cũng là trước mặt Trương Kỳ Thụy và các quân sĩ nói chuyện thân thiết với nàng.
Hai là Cảnh Thân Mậu vì bảo vệ nàng.
Nguy hiểm từ Thiết Kiếm Minh chưa hề giảm bớt.
Ngoài đám người Thường Lâm đã bị Tiểu Thúy dùng độc *** tại chiến trường phía bắc, ở nước Cảnh vẫn còn rất nhiều tay chân của hắn.
Cảnh Vĩnh Phúc giống như tự giễu nói:
"Trước kia chỉ nghe nói Dự đế phái không ít thị vệ cho ta.
Hôm qua mới biết ảnh vệ (alotoiday03: bảo vệ ngầm) càng nhiều.
Bất quá như vậy cũng tốt, tạm thời bảo đảm an toàn.
Hôm nay tạm mượn ảnh vệ cùng đi Tam nguyệt phấn hoa, các ảnh vệ này ít nhất cũng theo ta tới trước cửa quán."
Tiểu Thúy lắc đầu nói:
"Không, có hai tên vào được, bị Dương đại ca chặn lại kêu lui!"
Cảnh Vĩnh Phúc nắm phiến ngọc bích trong tay, nói:
"Kỳ thật chúng ta không động thủ đối phó Cảnh Thân Uẩn, Dự đế cũng có thực lực diệt trừ hắn!
Hỉ vương vì sao không dám trực tiếp đoạt quyền?
Đúng là Hỉ vương biết rõ thực lực Dự đế."
Nếu không có Lý Phỉ nhắc nhở, Cảnh Vĩnh Phúc thật đúng là không tin sinh phụ của nàng lão đạo (alotoiday03: già đời) như vậy.
Uổng cho nàng một lòng vì hắn mưu hoa hiến kế.
Hắn cũng không thành thật với nàng.
Một khi đã như vậy, nàng quyết định trước mắt cứ bàng quang, chờ thời cơ mà động.
Dù sao hiện tại, nàng và hắn có cùng mục đích, đều vì trừ bỏ thầy trò Bàng Long.
Đợi cho thầy trò Bàng Long ૮ɦếƭ, nàng sẽ theo Lý Phỉ đi.
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói:
"Ngô tiên sinh, Tiểu Thúy, còn có Thủy tỷ bọn họ, kỳ thật các ngươi, mỗi người đều rất mạnh.
Chỉ là lực chúng ta quá mỏng, không đủ lay động lực lượng đối phương.
Một trận ở quận Lâu Thị đã làm cho ta cảm thấy quân lực, quyền lực mới là trọng yếu.
Nếu chỉ với vài người chúng ta, muốn giết một tên Bàng Long hoặc một gã Cảnh Thân Uẩn, chỉ cần mưu kế thích đáng, vẫn có thể làm được.
Nhưng nói về việc tiêu diệt một thế lực, thí dụ như Thiết Kiếm Minh, thì đúng là si tâm vọng tưởng."
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng Cảnh Vĩnh Phúc đã thấy phiền muộn.
Dự đế có lực lượng như vậy, trước kia không đối phó Hỉ vương là vì chưa hoàn toàn phát hiện.
Có thể hiện tại đã không giống vậy.
Dự đế muốn xem nàng động thủ, nhìn xem Huệ Phúc công chúa có giống với Bình Đại Phúc mà Tiếp quốc đồn đại, bình định chuyện bức vua.
Thậm chí, nếu nàng bị uy hiếp, Dự đế cũng sẽ để sống ૮ɦếƭ mặc bây.
Cảnh Thân Uẩn động tĩnh như thế nào không cần biết?
Nhưng hắn càng muốn xem nàng ứng phó như thế nào.
Cảnh Vĩnh Phúc từ thất vọng, phiền muộn trở lại bình tĩnh.
Nàng từ sớm nên biết rõ sinh phụ nàng là nhân vật thế nào.
Hòa thân sứ của Tiếp quốc vào đến kinh thành.
Đại diện Cảnh quốc đón tiếp là Yến vương Cảnh Thú Hoàn, trưởng tử Cảnh Thân Mậu.
Hắn tính tình ôn hoà, hiền hậu, không nhiều lời.
Suốt dọc đường tiếp Tiết Đồng Di tới cung đình, trên trán đã có mồ hôi.
Bất quá Cảnh Vĩnh Phúc cũng không tốt gì hơn so với hắn.
Cảnh Thân Mậu không biết sao, sáng sớm đã sai người đánh thức nàng.
Lúc Cảnh Thú Hoàn hồi cung, nàng đang quay ra phía sau dấu mặt mà ngáp.
Các đại thần đang bẩm báo chuyện quan trọng, phần nhiều là chuyện mùa màng, nghìn bài một điệu, lời lẽ tầm thường, cứ như vậy suốt một canh giờ.
Cảnh Vĩnh Phúc thần trí dần dần đờ đẫn, mơ màng tới việc về cung nằm ngủ tiếp.
Vừa nghe hoạn quan thông báo Tiết Đồng Di đến, tinh thần Cảnh Vĩnh Phúc lập tức khởi sắc, vụng trộm nhìn ra phía trước rèm, liền thấy Cảnh Thú Hoàn đang đi tới.
Nhưng chỉ kịp liếc mắt một cái, nàng đã bị Ngô Tiên Tử bắt trở lại.
Đúng là nên cẩn thận rồi.
Nhưng nàng nhớ không lầm, lần trước bị Bồ Bồ Nhi và Khâm Khắc phát hiện không phải là vì bà ấy sao!
Chỉ nghe Tiết Đồng Di trước tiên là nói một đống những lời chúc mừng đường hoàng hoa lệ, sau đó chuyển đạt những lời có cánh tốt quá mức từ Lý Dịch, rồi mới chính thức hướng Dự đế cầu hôn.
Cảnh Thân Mậu đương nhiên đáp ứng.
Tiếp theo Tiết Đồng Di bắt đầu uyển chuyển hỏi về chuyện Cảnh quốc gả là gả công chúa hay quận chúa.
Cảnh Thân Mậu liền nghi ngờ.
Tiết Đồng Di giải thích:
"Chủ tử của ta tất nhiên là chỉ kết hôn với một công chúa Cảnh quốc.
Nhưng bệ hạ có điều không biết.
Vương thất Tiếp quốc có một vị Vương gia đến nay vẫn chưa thành hôn.
Đó là vị Vương gia nổi tiếng mỹ mạo ở Tiếp quốc, Địch vương."
Cảnh Vĩnh Phúc chấn động.
Lý Dịch có chủ ý gì?
Chỉ nghe Tiết Đồng Di lại nói:
"Chủ tử của ta cùng Địch vương huynh đệ hữu ái, vẫn sốt ruột cho hôn sự của Địch vương.
Hiện nay chủ tử của ta lại có đại hôn mà phi của Địch vương đến nay vẫn chưa định.
Cho nên chủ tử cố ý dặn tại hạ nhất định nói với bệ hạ về việc hôn nhân của Địch vương.
Nếu bệ hạ cho phép, Tiếp Cảnh hai nước có thể có song hỷ lâm môn.
Thân càng thêm thân."
Cảnh Thân Mậu trầm ngâm nói:
"Tiếp vương đã có ý, trẫm sao có thể cự tuyệt.
Chỉ là có chút đột ngột, để xong chuyện hôn nhân đại sự lần này hãy bàn tiếp."
Tiết Đồng Di đáp tạ, còn nói thêm 1 chút về liên minh giữa 2 nước.
Hắn nói xong, Cảnh Thân Mậu lại lệnh cho Cảnh Thú Hoàn an bài Tiếp sứ nghỉ ngơi.
Các quan thần phía dưới có vài vị trình bày rằng đám hỏi cùng Địch vương là có ích.
Địch vương không tính mỹ mạo thì là một viên tướng mạnh của Tiếp quốc.
Nhà ngoại của hắn là Dương thị gia tộc lại là thế tộc hào cường ở Tiếp quốc.
Sau sự kiện bức vua, địa vị Địch vương Lý Phỉ ở Tiếp quốc rất vững vàng.
Là Lý Phỉ không tranh ngôi Lý Dịch mới có thể thuận lợi đăng cơ.
Cảnh Thân Mậu nghe xong không tỏ thái độ.
Những điều này hắn đều đã biết.
Suy nghĩ của hắn cùng Cảnh Vĩnh Phúc giống nhau, Lý Dịch đã đưa ra một vấn đề khó.
Cảnh Thân Mậu đã quyết định đem Cẩn Tú quận chúa tấn chức là Cẩn Tú công chúa để thuận tiện gả cho Tiếp vương Lý Dịch làm phi.
Lý Phỉ kia thân phận thấp hơn Lý Dịch hiển nhiên không thể cưới người có thân phận cao quý hơn Cẩn Tú quận chúa, chỉ có thể kết hôn với một quận chúa.
Nhưng cũng không thể kết hôn cùng người kém Cẩn Tú quận chúa quá nhiều.
Cẩn Tú quận chúa có thể từ thân phận quận chúa trở thành Hòa Thân công chúa, chỉ vì nàng là quận chúa xinh đẹp nhất.
Các quận chúa khác, mặc dù cũng kiều diễm, cũng thanh lệ, nhưng muốn xưng là quốc sắc thiên hương thì lại không có mấy người.
Khó khăn đã tới.
Mọi người đều biết dung mạo Địch vương nổi tiếng khắp Tiếp quốc.
Nếu hắn lấy một quận chúa Cảnh quốc tướng mạo không sánh kịp, mặc dù là hôn nhân chính trị, thì người nước Tiếp cũng sẽ giễu cợt Cảnh quốc không có người đẹp.
Cho nên, ý tứ làm khó của Lý Dịch là rõ ràng, hắn không hài lòng khi phải cưới Cẩn Tú quận chúa, người hắn muốn là công chúa chính quy của Cảnh thất hoàng tộc.
Công chúa Cảnh quốc hiện tại tổng cộng chỉ có năm vị.
Một vị đã lấy chồng.
Hai vị chưa đến tuổi cặp kê.
Phù hợp điều kiện chỉ có hai vị.
Là Quỳnh Văn công chúa Cảnh Vĩnh Văn cùng Cảnh Vĩnh Phúc.
Nhưng chính quy công chúa lại chỉ có Cảnh Vĩnh Văn.
Dựa theo truyền thống của Cảnh thất hoàng tộc, chỉ có con gái thân sinh của chính thất hoàng đế, tức hoàng hậu, mới có thể xưng là công chúa.
Những con gái thân sinh của tần hay phi đều chỉ có thể xưng là quận chúa.
Nếu mẹ đẻ chỉ có thân phận quý nhân thì cũng không được xưng quận chúa.
Vậy ngay cả danh hiệu quận chúa cũng không nhiều người.
Bất quá đến Dự đế thì Cảnh quốc hoàng thất đã đặc biệt tăng lên thêm vài vị công chúa vốn là con gái của các phi tử.
Mà điều kiện tiên quyết cũng là Hoàng Thượng yêu thích các nữ nhi này và thân phận của mẹ họ thì phải đủ tôn quý.
Như trường hợp của Cảnh Vĩnh Phúc, chỉ có thể tính là được Hoàng Thượng yêu thích.
Còn không, thậm chí ngay cả quận chúa nàng cũng không xứng.
Mà thân phận nàng hiện tại càng buồn cười, chỉ là con nuôi.
Sau khi bãi triều, Cảnh Thân Mậu hỏi Cảnh Vĩnh Phúc: người nào có thể xứng với Địch vương?
Ngô Tiên Tử cười liếc mắt nhìn nàng một cái.
Nàng bình tĩnh nói:
"Không ai xứng,
Nếu lấy tướng mạo mà nói, những nữ tử trẻ tuổi trong cả tòa hậu cung này, không một ai có thể xứng với Địch vương."
Mặc dù xinh đẹp như Cảnh Vĩnh Cẩn, cũng chưa xứng.
Xinh đẹp, càng cần phải có khí chất nữa.
Cảnh Vĩnh Phúc gặp qua Lý Phỉ nhiều lần.
Tuấn tú, thanh tĩnh, phức tạp, cô tịch, điềm nhiên, hận tuyệt, lướt nhẹ, lâm li, phong tình ... mỗi một lần gặp là nàng thêm một lần ấn tượng.
Hắn không phải loại người càng nhìn càng chán.
Cảnh Thân Mậu nói:
"Chuyện kia người không thể đáp ứng sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Lý Dịch vốn là không có tâm vì Lý Phỉ cầu hôn.
Phụ hoàng chẳng đã ám chỉ cho Tiết Đồng Di kia biết mỹ nhân cũng là công chúa, đẹp cả đôi đường.
Cảnh quốc ta gả cho hắn là công chúa Tiếp quốc xinh đẹp nhất!
Hắn còn không chịu.
Hắn là muốn phụ hoàng phải chịu từ bỏ những thứ yêu thích.
Hắn nhất định đem không đem công chúa tôn quý nhất đổi lấy công chúa xinh đẹp nhất."
Cảnh Thân Mậu cười nói:
"Sao lại không phải là Huệ Phúc?
Sao lại không phải Lý Dịch chính là muốn ta phải gả công chúa Cảnh quốc thông minh nhất cho hắn."
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra, nghe hắn nói lời này nàng liền biết, trong lòng hắn Cảnh Vĩnh Văn cùng Cảnh Vĩnh Cẩn kỳ thật là giống nhau.
Cảnh Vĩnh Văn là hòn ngọc quý trên tay hoàng hậu Cảnh quốc.
Nhưng Dự đế không có yêu thương Cảnh Vĩnh Văn như nàng nghĩ.
Nàng lại khác, nàng đạt được từ hắn vài phần kính trọng.
Vì thế Cảnh Vĩnh Phúc nói:
"Phụ hoàng sẽ không đem ta hứa gả cho Lý Dịch đó chứ."

Lúc trước hắn đã từng tính toán đem nàng gả cho Lý Dịch.
Nhưng sau khi Tiết Đồng Di vì Địch vương cầu hôn, hắn lại quên ý niệm này.
Nếu Lý Dịch thật có lòng với nàng thì so với việc tìm cách không cho nàng lấy chồng, việc gả nàng cho Lý Phỉ cũng có giá trị.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể cầu nguyện Lý Dịch đối với nàng vẫn như trước, không có tình yêu nam nữ.
Ít nhất là nàng bớt lo, thứ hai cũng ít bị người lợi dụng.
Cảnh Thân Mậu cười dài một tiếng:
" Huệ Phúc chính là thông minh hơn người!"
Vòng vo câu chuyện, hắn lại cùng Cảnh Vĩnh Phúc nhắc tới việc các môn phái Cảnh quốc.
Đã có ba đại bang hội tỏ vẻ nguyện vì Dự đế cống hiến sức lực.
Tiếp theo còn nói đến tình hình gần đây của Hỉ vương.
Quả nhiên đúng với dự đoán của Cảnh Vĩnh Phúc, quân lực còn sót lại Hỉ vương đã bị tiêu diệt hết tại chiến trường phía Bắc.
Nay Hỉ vương mỗi ngày đều trốn trong phủ đệ cáo ốm, đúng là do trong tay thiếu người.
Cảnh Vĩnh Phúc nói
"Không thể sơ sẩy"
Dự đế cũng không phải không biết, mỗi ngày đều cho Thái y đến phủ Hỉ vương chẩn trị, cách một ngày lại phái người đưa thuốc tặng.
Cuối cùng Cảnh Thân Mậu đối Cảnh Vĩnh Phúc nói đến Bàng Long.
Bàng Long hiện ở Khế Liệt Tát.
Cảnh Vĩnh Phúc trầm tư một lát.
Cảnh Thân Mậu ngắt quãng suy nghĩ của nàng:
"Huệ Phúc, ngươi sẽ không bận tâm chuyện phụ hoàng phái nhiều ảnh vệ ở bên cạnh ngươi chứ?"
"Có"
Cảnh Vĩnh Phúc thốt ra, ngay sau đó nói thêm,
".. mới là lạ!
Phụ hoàng cũng là vì Huệ Phúc suy nghĩ, Huệ Phúc trong lòng hiểu được ."
Nếu không phải Ngô Tiên Tử đã trở lại, Dương Ký ở Tam nguyệt phấn hoa đuổi hai ảnh vệ, Cảnh Thân Mậu sẽ không tỏ vẻ thản nhiên nói với nàng chuyện này.
"Không là tốt rồi!"
Cảnh Thân Mậu nắm lấy tay nàng, cau mày nói,
"Phụ hoàng cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ,
Tỷ như đối với mẹ ngươi, phụ hoàng cũng rất bất đắc dĩ.
Trẫm là đã từng nghĩ phong mẹ ngươi là phi tử, đáng tiếc mọi người nước Cảnh đều biết mẹ ngươi sinh ra ...
Trẫm trước kia sủng ái mẹ ngươi thế nào sợ là ngươi chưa biết..."
Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi run lên.
Sủng ái?
"… ngươi hiện tại, đừng nói thị hầu bổn vương, ngay cả làm hạ nhân bổn vương cũng không xứng!"
Những lời lẽ tàn nhẫn năm xưa lại bùng lên trong đầu nàng.
Nàng bỗng nhiên thanh tỉnh, nam nhân trước mắt này đối với nàng như con cưng.
Không phải vì tình cốt nhục, càng không vì Nhược phu nhân, mà là vì giá trị của nàng.
Nghe Cảnh Thân Mậu tỉ mỉ nói năm đó vừa gặp đã thương Nhược phu nhân.
Cưới bà rồi thì cũng không thèm để ý bà lạnh nhạt như thế nào, vẫn sủng ái.
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ cảm thấy lòng của nàng càng ngày càng lạnh lẽo.
Ngày đó Nhược phu nhân máu chảy đầm đìa trên trán, Cảnh Thân Mậu lại không hề thương xót.
Cảnh Vĩnh Phúc ngắt lời hắn:
"Phụ hoàng, chuyện qua rồi cho qua đi.
Hiện tại ta đã về bên người phụ hoàng, vậy là đủ."
Cảnh Thân Mậu gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói:
"Đúng vậy, chỉ cần Huệ Phúc ở bên trẫm."
Ngô Tiên Tử giống như hừ nhẹ một tiếng.
Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng rút tay ra, nói:
"A, hôm nay có hẹn, chút nữa đã quên.
Phụ hoàng, xin thứ cho Huệ Phúc không thể tiếp ngài ."
Cảnh Thân Mậu cười hỏi:
"Huệ Phúc hẹn ai?
Ngay cả phụ hoàng cũng dứt bỏ sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc xoay người, không chút nghĩ ngợi đáp:
"Ta hẹn Tư Mã Thu Địch."
Cảnh Vĩnh Phúc về đến Vĩnh Phúc cung liền bảo Dương Ký đi hẹn Tư Mã Thu Địch.
Dương Ký hỏi gặp ở đâu, nàng đáp "Tam nguyệt phấn hoa".
Dương Ký mới đi, Yến vương Cảnh Thú Hoàn đã tới.
Hắn khúm núm nói Tiết Đồng Di cầu kiến nàng.
Nàng lại bảo "Tam nguyệt phấn hoa".
Cảnh Thú Hoàn liền đi an bài.
Ngô Tiên Tử khó hiểu hỏi nàng:
"Ngươi đem hai người bọn họ cùng hẹn tại \'Tam nguyệt phấn hoa\' ?
Tư Mã gia cùng Lý Dịch không hợp đâu a!"
Cảnh Vĩnh Phúc rầu rĩ nói:
"Là ba người, tất cả đều ở đó."
Ngô Tiên Tử đã trở về nên buổi chiều Tiểu Thúy yên tâm đi Thái y viện.
Cảnh Vĩnh Phúc đội phiến ngọc bích, thay áo da, có cao thủ chân chính bảo hộ, nàng chỉ dẫn theo hai mươi danh thị vệ.
Nếu là mỗi ngày đều rầm rộ như vậy kéo đến Tam nguyệt phấn hoa, không chừng Lý Phỉ lại kiếm cớ đổi địa điểm.
Có điều, hắn muốn chưa chắc quản lý tiệm đã muốn.
Cho nên lần này quản lý cũng là cười tươi như hoa, gần như chạy ra nghênh đón nàng.
"Cô nương lại đây, nhanh vào trong, phòng đã chuẩn bị sẵn cho cô nương, vẫn là gian hôm trước."
Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ thầm, đây là nhân tài của Lý Phỉ sao?
Lại mang nàng đến cái phòng ngủ đó?
Lại còn có Tư Mã Thu Địch lẫn Tiết Đồng Di trong buổi hẹn hôm nay?
Vào đến nơi nàng mới biết được nguyên nhân.
Cảnh Vĩnh Văn mang theo bốn gã thị vệ đã ngồi ở gian ngoài.
Ngô Tiên Tử liếc mắt một cái liền nhìn ra cô gái đang ngồi đó lai lịch không nhỏ.
Gặp nhau, Cảnh Vĩnh Văn lạnh lùng nói:
"Cảnh Vĩnh Phúc!"
Cảnh Vĩnh Phúc không ngạc nhiên.
Cảnh Vĩnh Văn nhất định là từ miệng của hoàng hậu Cảnh quốc mà biết được thân phận chân chính của nàng.
"Cảnh Vĩnh Văn!"
Nàng cười cười, ngồi xuống đối diện Cảnh Vĩnh Văn, thuận mắt nhìn quanh, đồ dùng đã hoàn toàn thay đổi.
"Ngươi hôm qua tới nơi này gặp ai?"
"Ngươi không phải đã gặp qua sao?"
"Không nói đến ngươi hôm qua gặp ai, Cảnh Vĩnh Phúc, ngươi cũng biết tội?"
"Ta có tội gì?"
Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy kỳ quái.
Cảnh Vĩnh Văn trầm giọng:
"Ngươi hôm qua đến đây, gây quấy nhiễu trong dân là thứ nhất."
Cảnh Vĩnh Phúc cười khổ một chút.
"Thứ hai là gì?"
Cảnh Vĩnh Văn sắc mặt càng thêm khó coi,
"Còn muốn bản cung nói ra sao?"
Cảnh Vĩnh Phúc nhướng mi.
Chẳng lẽ nàng ta có thành kiến cá nhân với " nghệ sư"?
Chỉ nghe Cảnh Vĩnh Văn nói:
"Cảnh Vĩnh Cẩn đang tự nhiên sao có thể đột nhiên bị bệnh?
Ngươi không phải muốn nói ngươi không quan hệ đến việc ấy!"
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn nàng ta.
"Không sai, Cảnh Vĩnh Cẩn là có chút quá khích trong lời nói.
Nhưng nàng ấy lập tức sẽ gả đi Tiếp quốc.
Nàng ấy một khi sinh bệnh, ngươi cũng biết, sẽ mang đến nhiều phiền toái cho liên minh hai nước?"
Cảnh Vĩnh Phúc bừng tỉnh đại ngộ, nàng này là sợ Cảnh Vĩnh Cẩn ૮ɦếƭ thì nàng ta phải thay thế làm công chúa hòa thân.
Cũng là, nếu không ảnh hưởng đến Cảnh Vĩnh Văn thì nàng ta đã không khẩn trương như vậy.
Cảnh Vĩnh Văn khẩu khí hơi dịu đi:
"Cảnh Vĩnh Phúc, ngươi là người thông minh, cũng luôn luôn vì nước.
Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, ngươi nên tha thứ cho Cẩn Tú.
Chúng ta thân là nữ nhi nhà Đế Vương, vốn là không dễ, huống chi nàng ấy một khi gả đi thì không có ngày về.
Cho dù là vì Cảnh quốc, ngươi cũng nên nhẫn nại với nàng ta."
Cảnh Vĩnh Phúc lại cười khổ:
"Quỳnh Văn điện hạ nói có lý, Huệ Phúc nhớ kỹ."
Cảnh Vĩnh Văn còn nói rất nhiều mấy lời đại loại như vậy.
Cảnh Vĩnh Phúc bỗng nhiên phát hiện công chúa này luôn luôn khéo giữ trang nghiêm, tỏ ra tận tình khuyên bảo.
Quả là cũng có điểm giống nhau.
Cảnh Vĩnh Phúc hồi tưởng trước kia ở quán R*ợ*u biên cảnh, chính mình cũng lải nhải nhiều được như vậy.
Nàng xác định các nàng là cùng một cha sinh.
Cảnh Vĩnh Phúc đang nghĩ đông nghĩ tây thì thị vệ của nàng báo:
"Điện hạ, có người cầu kiến."
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn Cảnh Vĩnh Văn, người sau nhướng mày, nói:
"Nếu là khách của ngươi thì nhìn ta làm gì?
Người ta đã đến, ngươi còn không tiếp?"
"Truyền."
Cảnh Vĩnh Phúc không xoay người, nhưng khi cửa mở nàng rõ ràng nhìn thấy Cảnh Vĩnh Văn nheo mắt, sau lại cúi xuống.
"A! Hai vị muội muội đều ở đây?"
Cảnh Thú Hoàn kinh ngạc thốt lên.
"Vừa khéo!"
Tiết Đồng Di thanh âm nhẹ nhàng.
Yến vương tới, hai vị công chúa đều đứng dậy thi lễ.
Cảnh Thú Hoàn cũng vội vàng khom mình đáp lễ.
Mọi người cùng ngồi xuống.
Cảnh Thú Hoàn lắp bắp nói,
"Để vi huynh giới thiệu..."
Cảnh Vĩnh Phúc thế nào lại cần hắn giới thiệu.
Nàng nhìn Phương Hiểu Xuân, đã vài năm không thấy, hắn mỉm cười với nàng.
Bên kia Cảnh Vĩnh Văn nhíu mày, nàng ta hiện tại không muốn gặp nhất chính là Hòa thân sứ Tiếp quốc.
Cảnh Thú Hoàn giới thiệu hai vị công chúa.
Tiết Đồng Di bắt đầu đánh giá Cảnh Vĩnh Văn.
Cảnh Vĩnh Phúc nghĩ hắn tiếp theo sẽ hỏi chuyện nàng ta.
Không ngờ hắn đánh giá xong thì không nhìn lại Cảnh Vĩnh Văn nữa, bắt đầu cùng nàng nói chuyện.
Tiết Đồng Di có chút thông minh, không nói chuyện kinh thành, chỉ nói đồ ăn thức uống, nói phong cảnh tập tục 2 nước.
Câu chuyện dẫn dắt đến vùng biên cảnh năm xưa làm Cảnh Vĩnh Phúc cảm thán.
Phương Hiểu Xuân thủy chung mỉm cười không nói được lời nào, cũng đắm chìm trong chuyện cũ.
Cảnh Vĩnh Phúc thỉnh thoảng quan sát thần sắc Cảnh Vĩnh Văn.
Nàng ta vẫn không chút thay đổi, giữ nguyên một tư thế, thờ ơ.
Ngoài cửa lại báo:
"Điện hạ, lại có người cầu kiến."
Cảnh Vĩnh Văn mới hơi nhướng mày.
Cửa mở, nàng ta lại cúi mắt xuống.
Tư Mã Thu Địch một thân hoa phục xanh ngọc, cầm trong tay một phiến ngọc bích trong suốt làm quạt, mỉm cười đi vào.
"Ta tưởng là ai, thì ra là Tư Mã tiểu công tử!"
Tiết Đồng Di đứng dậy nói.
Tư Mã Thu Địch tự nhiên phóng khoáng hướng mọi người thi lễ.
Ngay cả Cảnh Vĩnh Văn cũng khách khí gật đầu đáp lễ.
Nhìn thấy Tư Mã Thu Địch thi lễ với Ngô Tiên Tử, mọi người ở đây mới biết kẻ kỳ quái phía sau Cảnh Vĩnh Phúc cũng có thân phận.
Ngô Tiên Tử không khách khí, nói:
"Bên ngoài cũng đừng đa lễ !"
Tư Mã Thu Địch lên tiếng trả lời, xoay người lệnh hạ nhân đưa lên một đống lễ vật.
Cảnh Vĩnh Phúc giễu cợt hắn:
"Đã nhiều năm, ngươi vẫn là lễ nhiều không sợ trách, không lễ e rằng quái!"
Phương Hiểu Xuân rốt cục cũng luống cuống, phát sặc một tiếng.
Đây mới là Đại Phúc hắn biết!
Tư Mã Thu Địch khụ một tiếng, ôn hòa nói:
"Điện hạ vẫn khôi hài như xưa.
Cảnh Vĩnh Phúc không khỏi nghiền ngẫm một tiếng khụ của hắn.
Sau khi đến, Tư Mã Thu Địch rất nhanh chóng lấy phong độ của một thế giá quý công tử cùng diện mạo tuấn tú và lời nói khống chế cục diện.
Tiết Đồng Di cũng biết hắn cùng với Cảnh Vĩnh Phúc quan hệ vô cùng tốt, liền càng giúp cho sự độc chiếm của hắn nổi bật.
Mà Tư Mã Thu Địch không giống Tiết Đồng Di, cố ý làm lơ Cảnh Vĩnh Văn, hắn nhiệt tình nói chuyện với mọi người, giống như hắn mới là chủ.
Cảnh Vĩnh Phúc cũng vui vẻ cho hắn đảo khách thành chủ,
Cảnh Vĩnh Văn dần dần giãn chân mày, thản nhiên mỉm cười, thỉnh thoảng còn gật đầu tâm đắc.
Sau mọi người còn cùng nhau ăn cơm, Cảnh Vĩnh Văn vẫn chưa đi
.
Ăn xong, đám người Tư Mã Thu Địch lục tục cáo từ, Cảnh Vĩnh Văn vẫn chưa đi.
Cảnh Vĩnh Phúc trong lòng bắt đầu nhớ thương cánh cửa ngầm phòng trong, cũng không đi.
Vì thế, hai người cùng Ngô Tiên Tử và bốn thị vệ cứa lẳng lặng nhìn nhau.
Thật lâu sau, Cảnh Vĩnh Văn mới hỏi:
"Cây quạt trên đầu ngươi kia là của Tư Mã công tử tặng?
Ta thấy hắn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm...
Ta cũng còn nhớ rõ ngươi ngày trước nói đó là đồ vật của vương thất Tiếp quốc tặng cho."
"Quả thật không phải hắn."
"Vậy là ai?"
"Ta không nhất thiết phải trả lời ngươi."
"Cảnh Vĩnh Phúc!"
Thái độ của Cảnh Vĩnh Phúc đã chọc giận Cảnh Vĩnh Văn.
Nàng ta bỗng nhiên lạnh lùng nói,
"Tặng ngươi cây quạt chẳng lẽ là Tiếp vương Lý Dịch?
Ngươi quý trọng quạt ngọc này như thế, ngày ngày cài ở trên đỉnh đầu.
Ngay cả ai muốn xem một chút ngươi cũng đều nói trước thị uy.
Chẳng lẽ ngươi kỳ thật chung tình cho Lý Dịch?
Cho nên mới xuống tay với Vĩnh Cẩn?"
Cảnh Vĩnh Phúc không đáp.
Nàng ta lại nói:
"Ngoài Lý Dịch,
Quan hệ của ngươi cùng Tư Mã Thu Địch cũng không phải là đơn giản..."
Nàng ta tiếp tục nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Cảnh Vĩnh Phúc lại đang nghĩ đến một việc khác.
Hôm nay Tư Mã Thu Địch không còn giống ngày trước.
Khác thế nào thì phải đuổi nàng công chúa đáng ghét này đi chỗ khác nàng mới suy nghĩ tiếp được.
Cảnh Vĩnh Phúc đang tìm cách gì cho êm đẹp, đã thấy Ngô Tiên Tử bỗng nhiên tiến lên.
Tay áo phất lên mặt bàn một cái, mặt bàn kia nhẹ nhàng nhíu lại, một lát sau hóa thành bột mịn, bụi lả tả hạ xuống.
May mà là bàn tám chân, bằng không chắc đã sụm.
Cảnh Vĩnh Văn cả kinh.
Phía sau nàng ta, bốn thị vệ mặt không còn chút máu.
Lúc này bọn họ mới biết được lúc nãy Tư Mã Thu Địch vì sao hướng vị này hành lễ.
"Theo bản cung trở về!"
Cảnh Vĩnh Văn nỗ lực trấn định, đứng lên mà đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc