Công Chúa Cầu Thân - Chương 47

Tác giả: Tiên Chanh

Căn nhà được dựng ở lưng chừng núi, nhưng phòng ốc không phải là ít. Tối hôm đó Nam Cung Nhược (NCN) sau khi sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi, còn ngồi nói chuyện với tôi và Lâm Y Y. Nghe NCN nói chỗ này vốn chỉ là một căn nhà nhỏ, những phòng bên cạnh là sau này dần dần dựng thêm, chỉ có nhà Nam Cung Việt ở, thêm cả VTTN có đuổi cũng không chịu đi nữa. Nam Cung Việt từ sau khi trưởng thành không mấy khi chịu ở yên trong nhà, Nam Cung Vân và Trương Tĩnh Chi lại thường xuyên đi vắng, thế nên nơi này chỉ còn lại cô và VTTN ở lại trông nhà, bây h có thêm mấy người bọn tôi đến, ngay lập tức thấy náo nhiệt lên không ít.
Tôi hỏi NCN cha mẹ cô đi đâu, cô nói cha đưa mẹ đi du chơi, nếu nói cách của mẹ cô nói thì là đi "du lịch". Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện thì cha mẹ cô dường như mỗi năm đều đi dạo chơi vài tháng. Khi bé cô còn được đi theo, sau lơn dần cha mẹ than vướng víu bèn thg xuyên vứt cô ở nhà trông nhà.Tôi tỏi ra kinh ngạc vô cùng với chuyện này, nghĩ bụng cha mẹ kiểu j thế, cho dù vợ chồng an ái cũng không đến nỗi này chứ? Để mặc một cô bé con cho một ông già lẩm cẩm mà họ cũng yên tâm được?
- Họ yên tâm giao muội cho Bàn tiên lão ông? -Tôi kinh ngạc hỏi.
-Ko phải giao muội cho Bàn tiên lão ông - NCN đính chính- Là giao Bàn Tiên lão ông cho muội!
Tôi ngay lập tức không biết nói j nữa, xem ra mối quan hệ của VTTN đối vs những người khác đúng là không ra làm sao. Sáng ngày thứ hai, khi thức dậy ăn sáng , tôi phát hiện ra gậy non vẫn xuất hiện bên bàn ăn, nghĩ bụng da mặt tên này dày thật, chẳng lẽ để người ta đuổi thì mới đi sao? Tôi cười khẩy vài tiếng nói vs gậy non:
-Thế nào đây, ngươi còn định ở lại luôn? Đưa thì cũng đã đưa người đến nhà, n/vụ cũng đã hoàn thành r. Nể tình ngươi ngoan ngoãn trên cả quãng đg, bọn ta không tính toán những nợ nần cũ vs ngươi nữa. Nhưng ngươi cũng nên đi đi chứ?
Gậy non cầm bát lên húp một ngụm cháo loãng, lãnh đạm nói:
-Ta sẽ không đi cho tới khi Nam Cung Việt hồi phục hoàn toàn.
- Ngươi thấy VTTN ở đây thì liệu còn có người có thể đến làm hại Nam Cung Việt ko? - Tôi cười khẩy- Ngươi cũng coi mình là cọng hành quá nhỉ? (cọng hành: ý nói mỉa mai, ngươi đừng tg? mình là n/vật giỏi giang, đb)
- Ta không phải là hành. Ta hứa vs người khác thì sẽ giữ lời- Gậy non nói r cười khinh miệt - Lâm cô nương đã đi chăm sóc Nam Cung Việt r, sao ngươi còn chưa đi mà cứ ngồi đây đấu võ mồm mãi vs ta làm j? Vì không dám đối mặt vs Nam Cung Việt hay do ta hấp dẫn ngươi r?
Ta ráng nhịn không để mình nôn ra, nhìn đúng hơn là không thể nói lí lẽ cho hắn hiểu được, hơn nữa NCN vẫn đang ngồi kia. Tôi chẳng qua chỉ là khách mà thôi, người ta là chủ nhà mà còn chưa nói j nên tôi cũng ngại không dám kiên quyết đuổi người nữa, chỉ còn cách không đoái hoài đến hắn. Cố và thêm mấy miếng cơm, nhưng làm tn cũng không ăn tiếp được, lòng tôi chỉ muốn đi xem thương tích của Nam Cung Việt ra sao r.
Đi đến cửa phòng Nam Cung Việt, tỏng phòng vọng ra giọng nói âm trầm của Nam Cung Việt, còn có tiếng cười khẽ của Lâm Y Y thỉnh thoảng vang lên nữa. Bước chân tôi có phần nặng trịch, có phần không nên đối mặt với Nam Cung Việt như thế nào.
- Hi hi, không phải thế chứ? Sao lại có chuyện như thế này được?- Lâm Y Y khúc khích cười hỏi - Lúc đó, chắc đại ca phải ngớ người ra í nhỉ?
Nghe Nam Cung Việt khẽ "Ừ" 1 tiếng, tiếng cười khẽ của Lâm Y Y lại vọng ra
- Đại ca cứ thế mà đi mất? Nửa đêm r mà không lo lắng chút nào sao?
Cô ta lại hỏi, bên trong yên lặng 1 lúc mới nghe giọng trầm ấm của Nam Cung Việt vang lên đứt qungx
-...ko đi, đứng ở đằng xa canh cả đêm...
Nghe thấy tiếng cười nói khe khẽ trong phòng, đôi tay đã chạm vào rèm cửa của tôi lại khẽ buông xuống, lặng lẽ quay người bước đi. Lâm Y Y đúng là 1 cô gái không tồi, có cô bên cạnh là phúc của anh. Anh nên vui mừng và cũng nên trân trọng. Nếu tôi vẫn không thể quên được Thừa Đức, vậy thì tôi cũng không thể đem hạnh phúc đến cho anh. Còn nếu tôi quên được Thừa Đức vậy thì Nam Cung Việt sao lại không quên được tôi? Tình yêu, xét cho cùng cũng sẽ bị thời gian gột rửa sạch sẽ.
Sau khi ở lại trên núi, tôi mới phát hiện nơi đây không vô vị hư mình tưởng, có thể lôi Lâm Y Y và NCN cùng đánh bài, có thể ra sau núi bẫy thỏ, có thể xuống dòng sông dưới chân núi đập băng ra để câu cá..., thậm chí có thể ở lì trong nhà không đi đâu hết, chỉ cần nấu một bữa trưa đầy ắp thức ăn.
Nhìn sức khỏe Nam Cung Việt hồi phục từng ngày một, mà lòng tôi cũng ngày một nhẹ nhàng hơn, đến nấu cơm cũng thấy hứng thú vô cùng, tay nghề nấu ăn được hầu hết các đồng chí nhất trí tán thưởng đến Bàn tiên lão đầu cũng giơ Ng'n t cái ra vs tôi. Có lần, vì muốn tôi làm món cá om cho mình ăn, ông ta thậm chí còn hỏi tôi có muốn học loại võ công nào không, nếu có thì ông ta nhất định dạy cho. Tôi liền hỏi:
- Có loại công phu nào mà cháu ngủ một giấc tỉnh dậy liền biến thành thiên hạ vô địch ko?
Bàn tiên lão đầu vuốt vuốt chỏm râu nghĩ một hồi r lắc đầu. Tôi lại hỏi:
- Vậy ngủ 1 giấc tỉnh dậy, trình độ khinh công thành thiên hạ vô địch thì sao?
Bàn tiên lão đầu vuốt râu ngẫm nghĩ r vẫn lắc đầu. Tôi đang định hỏi thêm thì thấy Bàn tiên lão đầu vội xua tay nói:
- Ta không ăn cá om nữa.
Gậy non vẫn nhìn tôi không thuận mắt, nhưng đối vs Lâm Y Y và NCN thì lại mặt tươi mày tỉnh,gwpj ai cũng cười nói vs vẻ vô hại giống như một quý công tử nhã nhặn lịch sự. Tôi thấy tên này nhất định chẳng có ý j tốt, nếu không phải là thích Lâm Y Y thì là có ý đồ vs NCN. Tôi căng thẳng như một con gà mái già đang nằm ổ, chỉ tức không đem Lâm Y Y và NCN giấu dưới đôi cánh suốt ngày vì lo bị tên gậy non mặt người dạ thu cắp đi mất.
Có hôm vừa bước từ trong bếp ra thì bắt gặp gậy non đang tươi cười trò chuyện vs Lâm Y Y, thấy tôi đi đến nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất. Lâm Y Y nhìn tôi và gậy non lại gặp nhau đg hẹp, sợ lại bị liên lụy tới "chiến hỏa", hoảng hốt nói 1 câu:
Muội đi xem Nam Cung Việt đại ca!
Rồi chạy mất, chỉ còn lại tôi và gậy non đứng trong sân lạnh lùng nhìn nhau.
- Ngươi không được có ý đồ vs Lâm Y Y. Cô nương ta thích Nam Cung Việt!
Tôi cảnh cáo gậy non. Gậy non lườm tôi một cái.
- Ai bảo ta có ý đồ vs cô nương ấy?
_ Ngươi cũng không được có ý định vs tiểu Nhược Nhược! - Tôi lại nói.
- tại sao cũng không được có ý định vs Nam Cung cô nương? Cô nương ấy đã có người trg mộng đâu? - Gậy non cười khẩy.
Nhìn xem nhìn xem, tôi đã nói cái j đâu? Tên này quả nhiên có mưu đồ riêng! Nghĩ tiểu nha đầu nhà người ta mới có 14, 15 tuổi, đang là thời gian dễ động long nhất của thiếu nữ. Nhất định không để gạy non hưởng lợi trong thời khắc quan trọng này, nếu không thì tôi còn mặt mùi nào mà nhìn Nam Cung Việt nữa? Thế là tôi chỉ thẳng vào mũi gậy non mà mắng:
- Ngươi đừng có mà mất nhân tính như thế! Tiểu cô nương nhà người ta mới 14,15 tuổi vẫn còn là thiếu nữ vị thành niên. Ngươi mà dám có ý đồ vs cô bé, ta…ta sẽ kêu Bàn tiên lão đầu đánh gãy chân ngươi!
Vốn dĩ định nói là tôi đánh gãy chân hắn, nhưng nghĩ lại thấy không được thực tế cho lắm, mà cũng chả có tác dụng răn đe nên tôi lập tức mang Bàn tiên lão đầu đến trước mặt mình.
Gậy non cười khẩy 1 tiếng:
- Việc của mình mà ngươi còn chưa làm rõ ràng thì có tư cách j nói ta? Sao cứ tránh cơ hội ở 1 mình vs Nam Cung Việt? Sao cứ đẩy Lâm cô nương ra trước? Chẳng phải ngươi đã lớn tiếng nói là sẽ tranh đấu với Lâm cô nương sao? Sao ta chỉ thấy ngươi rụt cổ ra sau nhỉ?
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp làm tôi không khỏi phải lùi ra sau. Gậy non thấy ra vẻ mặt đấy của tôi thì bĩu môi, châm chọc:
-Hay không quên được Thừa Đức? Nếu đã không quên được thì miễn cưỡng mình làm j? Quay về tìm hắn ta chẳng phải xong chuyện sao?
Cái tên đã cố tình quên đi từ lâu nay đột nhiên bị nhắc đến khiến ý chí chiến đấu trong tôi bỗng nhiên bay biến, chỉ đứng sững ở đó. Một lúc sau, tôi mới cố gắng cười, không kì kèo vs gậy non nữa, quay người đi vào bếp. Trưa nay ăn j đây? Thức ăn hình như hơi ít, Bàn tiên lão đầu chẳng phải đòi ăn cá om từ lâu r sao? Giờ mà làm không biết có kịp ko?
Nửa đêm chợt tỉnh dậy, làm thế nào cũng không ngủ lại được, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến những lời gậy non nói lúc sáng. Tôi thầm **** rủa vài câu, nhắm mắt vào bắt đầu đếm cừu, nhưng mới đếm được một tí thì gương mặt tươi cười của Thừa Đức lại hiện lên trước mắt một cách rõ ràng, dường như chưa từng quên đi. Trong lòng tôi ngày càng thêm bực bội , r bỗng nảy ra 1 ý nghĩ hoang đường, thế là bò dậy khỏi giường, cũng không để ý đến cái lạnh, chỉ khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài áo ngủ r nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Phòng của Nam Cung Việt cách phòng tôi không xa, hơi ấm còn chưa kịp tan hết thì người đã chạy đến trước cửa phòng anh, nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói uể oải của Nam Cung Việt vang lên trong phòng:
-Ai?
Không dám trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào, lại gõ nhẹ 2 tiếng, yên lặng chờ đợi. Lúc sau, cửa mở ra, Nam Cung Việt đứng đấy, tay vịn vào cửa, nhìn tôi vs vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi miễn cưỡng cười vs anh:
-Có thể vào ko? – Tôi hỏi, giọng nói run ghê gớm.
NAM CUNG VIệT do dự 1 chút r bỏ cánh tay để trên cửa xuống. Tôi lách người vào, đóng cánh cửa sau lưng lại. Nam Cung Việt lặng lẽ nhìn tôi, nét mặt vẫn thờ ơ như cũ.
- Tôi không ngủ được – Tôi nói.
NAM CUNG VIệT nhìn tôi lạnh lùng, quay người đi đến cạnh giường, lại cầm 1 cái áo khoác lên đưa cho tôi.
-Mặc vào – Nói xong liền quay lưng lại vs tôi – Không ngủ được có thể tìm Y Y, cũng có thể tìm Tiểu Nhược. Tôi muốn ngủ r, cô nương đi ra đi.
Tôi không đón lấy áo anh đưa, lấy hết dũng khí bước đến sau lưng ôm chặt lấy anh, nỗ lực khống chế không cho giọng nói của mình run rẩy:
-Anh còn thích tôi không?
Cơ thể Nam Cung Việt cứng đờ lại, Tôi không nhìn thấy mặt anh, chỉ thoáng cảm thấy ***g *** anh phập phồng.
-Sở cô nương,mong cô nương tự trọng! –NAM CUNG VIệT lạnh lùng nói.
Tôi cười:
-Tôi không phải họ Sở, tôi họ Phùng
-Phùng Sở Dương, cô nương bỏ tay ra
-Ai bảo anh tôi tên Phùng Sở Dương? Họ Phùng thì phải gọi là Phùng Sở Dương sao? Tôi tên là Phùng Trần Sở Dương – Tôi cười nói, áp mặt lên lưng của Nam Cung Việt, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến.
Tôi dường như cảm giác được Nam Cung Việt đang hít thở thật sâu, sau đó nghe tiếng anh nghiến răng nói:
-Phùng Trần Sở Dương! Cô nương có phải nữ nhi ko? Có biết nam nữ khác biệt không?
Tôi không để ý đến Nam Cung Việt đang phát điên vì bực mình, vẫn ôm chặt anh như thể muốn chơi đểu, kiên trì hỏi:
-Tôi chỉ hỏi anh có còn thích tôi ko?
NAM CUNG VIệT kéo tay tôi ra khỏi eo của anh, quay người lại, nhìn tôi lạnh lùng, hỏi:
-Có phải cô nương nghĩ tôi không phải là nam nhi, hả?
Tôi đột nhiên thấy sợ hãi khi nhìn gương mặt có phần giận dữ của Nam Cung Việt, không kìm được muốn lùi ra sau, nhưng chân mới lùi được 1 bước đã bị Nam Cung Việt tóm lấy 2 vai.
-Nói đi, nửa đêm mà nàng mặc thế này đến đây chắc không phải chỉ để nói mấy câu vớ vẩn này? Ta có thích nàng hay không mà nàng không biết thật sao?
Tôi không biết nói gì, chỉ ngản người ra nhìn Nam Cung Việt, nghĩ mình hôm nay điên thật r, tại sao lại đến đây, chẳng lẽ là vì muốn quên Thừa Đức sao? Vì muốn quên Thừa Đức nên mới đến mê hoặc Nam Cung Việt sao? Tôi coi anh là cái gì rồi? Sao tôi có thể tự đâye mình rơi vào bước đường tồi tệ này?
Tôi nhìn Nam Cung Việt,nhìn anh nhíu chặt đầu mày, nhìn anh khẽ giọng **** rủa một câu, tôi cười 1 cách giả tạo
-Tôi bị mộng du…
Câu nói đằng sau bị Nam Cung Việt chặn lại trong miệng, môi anh đè xuống, mang theo hơi ấm nóng bỏng. Tôi sững người trong giây lát r nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của anh, tự nhủ với bản thân rằng tôi có thể quên được TĐ, có thể.
Lúc sau, Nam Cung Việt buông tôi ra, nhìn thẳng vào tôi, sự nhiệt tình trong mắt dần mất đi, một lần nữa hồi phục vẻ lạnh lùng:
-Nếu nàng thật sự cảm kích ta đã cứu nàng, vậy thì xin nàng hãy chặn hết mọi hy vọng của ta, đừng khiến ta hy vọng r lại làm ta tuyệt vọng. Ta mệt mỏi r. Nàng đi đi. Nàng không quên được hắn.
Tôi quay người đi ra cửa. Anh nói không sai, tôi không quên được TĐ, kể cả khi nhắm mắt đáp lại nụ hôn của Nam Cung Việt thì trước mắt tôi vẫn giao động hình ảnh của TĐ. Khi còn bên nhau, chưa từng nghĩ yêu anh nhiều như thế nào, việc đến h mới phát hiện, hình bóng anh đã in đậm trong sinh mệnh mình, dù tôi có bắt bản thân không nghĩ đến anh nữa, dù mỗi ngày tôi đều bắt mình cười vui vẻ, nhưng tiếc rằng chỉ lừa được bản thân mà không lừa được người khác.
Ngày thứ 2, khi gặp lại Nam Cung Việt,anh vẫn dùng dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ với tôi, không nhắc gì đến việc đêm qua. Dường như đó chỉ là 1 giấc mộng đáng buồn cười của riêng tôi. Nói thật là tôi cảm kích khi anh làm thế này với mình, ít nhất cũng tránh cho tôi khỏi khó xử.
Nhưng chuyện hôm qua vẫn để lại di chứng, đó là tôi bị cảm. Một người khỏe mạnh như tôi, nhớ ngày trước ở ngoài Uyển Thành bị Nam Cung Việt vứt xuống hồ ngâm một đêm mà đến 1 cái hắt xì hơi cũng không có, làm tôi cứ tưởng cơ thể mình có khi nào là thể chất Biến th', không ngờ lần này lại bị cảm lạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc