Công Chúa Cầu Thân - Chương 30

Tác giả: Tiên Chanh

Bọn người Tây La Minh đang ngồi quây thành vòng tròn nghe được lệnh của đại vương chúng bèn cười nói đứng ra lôi kéo các cô gái Hách Liên mới ςướק về. Râu quai nón lại không màng đến chuyện đó, chỉ bẻ một miếng đùi dê từ con dê nướng rồi dúi vào tay tôi, nói: “Ăn nhanh đi! Phụ nữ khỏe mạnh mới xinh đẹp! Ngươi quá ốm yếu đấy!”
Suýt ngã, sao tôi lại nghe ra có vẻ hắn dường như đã xem tôi như người phụ nữ của hắn vậy nhỉ!
Một lúc sau, khi bọn người Tây La Minh quay lại, hầu như mỗi người đều cắp theo một cô gái tộc Hách Liên trong lòng, thoáng chốc, tiếng cười khoái trá của bọn chúng cộng tiếng khóc nỉ non của các cô gái hòa trộn với nhau, đâm vào tai tôi như kim chích. Cử chỉ của một số đứa trong bọn chúng càng lúc càng đê tiện, trước mặt bao người mà vẫn bắt đầu xé bỏ quần áo của các cô gái ra.
Bọn khốn, bọn khốn kiếp này! Tay tôi không kìm được run lên bần bật, quân lang sói! Nặc Đốn Vương đang dò xét tôi bằng ánh mắt lạnh băng, tôi trừng mắt nhìn hắn, hậm hực rứt một miếng thịt đùi dê trong tay, cật lực nhai rau ráu, đồ khốn, ta cắn ૮ɦếƭ ngươi cho biết! Ngươi cố ý đây mà, thả bộ hạ ra làm thế để chọc tức ta hả? Được thôi, ngươi cứ tạm ngông cuồng vậy đi, rồi sẽ có ngày Thừa Đức đánh bại được ngươi, đến lúc đó rơi vào tay ta rồi, ta sẽ thiến ngươi >.<!!!
“Ngươi ăn no chưa vậy?” Tên ௱ôЛƓ ca ngồi kế bên tôi bỗng hét to, “các người rốt cuộc là có đấu hay không?”
“Phải rồi, haha, huynh râu à, huynh chắc là không bị đàn bà thu phục đó chứ?” Vài tên bắt đầu khiêu khích.
“Xoạt” một tiếng tôi đứng dậy, bước ra giữa trảng đấu, lạnh lùng nói, “Được rồi, đấu thôi.”
Râu quai nón cũng đành phải đứng lên, bước đến trước mặt tôi bảo: “Hay là ngươi nên chịu thua đi, thân hình ngươi thế này, ta sợ sẽ không cẩn thận mà bẻ gãy xương ngươi ra mất!”
Tôi lắc đầu, cười nói: “Không cần, cám ơn, có điều ngươi là đàn ông, ta là phụ nữ, ngươi phải nhường ta một chút!”
“Được thôi, ta nhường ngươi đánh trước, ta không trả đòn là được!” Râu quai nón trả lời.
“Cũng không ổn, như thế thì đấu sao được!” Tôi cười nói, lại nhìn thanh đao hắn giắt vào eo, rồi tiếp, “Thế này vậy, ngươi nhường thanh đao của ngươi cho ta dùng, ngươi không được dùng binh khí, được chứ?”
Râu quai nón thấy tôi cứ cười với hắn thì cũng hơi ngượng, bèn lôi thanh đao ra đưa tôi rồi nói: “Được.”
Tôi nhận lấy nó, lùi ra sau hai bước, lại cười: “Chúng ta cũng phải nói trước với nhau, đây chỉ là đấu chơi thôi, chỉ cần khống chế được đối phương là xong, không được giết, ta là phụ nữ, ngươi phải nhường ta!”
Râu quai nón cười đáp: “Được, ta không làm ngươi bị thương đâu!”
“Ừ,” Tôi cười gật đầu, “Ngươi chuẩn bị chưa đó, ta sắp tấn công rồi đó” Vừa nói vừa nâng thanh đao cong cong lên ngang tầm với mặt, làm bộ dạng vẻ như sắp chém ai đến nơi. Tôi không tin rằng mình sẽ chém trúng hắn, sự đã đến nước này rồi thì đành trông chờ vào khả năng lừa đảo của mình vậy.
Tôi hơi cúi đầu, cắn răng một cái, rồi ra sức cắn vào lưỡi mình, đau quá! Trong miệng thoáng chốc đầy mùi máu tanh tanh, được rồi, chuẩn bị xong rồi, bắt đầu diễn thôi!
Khi tôi ngước lên lại, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, đây cũng chẳng phải là diễn, dù gì trình độ tôi chưa đạt đến mức được nhận giải Oscar mà, cắn lưỡi quả là đau thật! Máu đột ngột trào ra, vẻ mặt tôi kinh hoàng, sau đó một tay ôm bụng, dùng thanh đao chỉ vào tên Râu quai nón, “Ngươi, ngươi, thật bỉ ổi, hạ độc ta!” Nói xong bắt đầu lảo đảo, đứng không vững nữa.
Râu quai nón nghệch ra, thoắt hai bước nhảy đến trước mặt tôi rồi đỡ lấy tôi đang loạng choạng muốn ngã, cuống lên: “Sao vậy? Cái gì có độc?”
“Râu! Cẩn thận!” Sau lưng hắn vẳng đến tiếng Nặc Đốn Vương, tiếc là chậm quá rồi, thanh đao của tôi đã kề vào cổ hắn.
Râu quai nón đờ ra, sau đó sắc mặt đỏ bừng lên, tức tối hét, “Ngươi lừa gạt!”
“Đây không gọi là lừa gạt!” Tôi cười hì hì, “mà gọi là ‘binh bất yếm trá’ (*)”
Râu quai nón tức đến nỗi lông mày dựng đứng, trợn mắt hằm hè nhìn tôi, bất lực cái là thanh đao của tôi đang kề sát vào cổ hắn, cho dù hắn có chịu thừa nhận hay không thì cũng đã thua rồi.
“Ngươi thắng rồi, có thể đi được rồi!” Nặc Đốn Vương lạnh lùng nói.
“Đa tạ! Làm phiền chuẩn bị thêm cho tôi một con ngựa!” Tôi cười đáp, đao vẫn không rời khỏi cổ Râu quai nón.
Nặc Đốn Vương phất tay, liền có một con chiến mã được dắt đến trước mặt tôi.
“Thả Râu ra, ta đã nói thả ngươi thì sẽ không nuốt lời!” Nặc Đốn Vương nói.
Râu quai nón mắt vằn đỏ, giận dữ hét: “Ngươi nghĩ là dùng đao đấu với ta thì uy *** được ta chắc, hừ!”
Tôi rút đao về, cười nói: “Ngươi là dũng sĩ chân chính, nói là thực hiện. Đấu vũ lực, ta không thắng được ngươi, ta thắng không vinh quang gì.”
Hắn nghe lời tôi nói xong, sắc mặt cũng khá hơn đôi chút.
“Ta không thể trả ngươi thanh đao này, cho ta mượn dùng trước, được không?” Tôi dịu dàng nói, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
Râu quai nón cau mày, nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu.
Tôi vội vã lên ngựa, chỉ sợ tên Nặc Đốn Vương kia nuốt lời, bọn người này, nếu có một tên ngăn lại thì tôi không đi nổi! Vừa cưỡi ngựa đi chưa được hai phút, tôi luôn cảm thấy chuyện hôm nay quá sức suôn sẻ, không lẽ tôi có được sự bảo vệ của Đinh Tiểu Tiên thật, cứ như thế mà để tôi chạy? Càng nghĩ càng bất an, quay đầu lại nhìn bọn người Tây La Minh một cái, tên Nặc Đốn Vương kia hươ tay, hai tên Tây La Minh cao to lập tức lên ngựa phi về phía tôi.
Ngoan nào, chẳng lẽ nuốt lời nhanh vậy? Tôi cuống quýt thúc ngựa phi nhanh, chỉ nghe đằng sau vang đến một tiếng huýt sáo rõ ràng, sau đó con ngựa tôi cưỡi chồm lên, rồi tôi bị nó hất xuống một cách rất vô dụng.
“Ngươi không biết giữ lời!” Mắt tôi ngùn ngụt lửa giận trừng trừng nhìn tên đang đứng trước mặt, hận thù nói.
Nặc Đốn Vương cười lạnh, “Ta nhận lời thả ngươi đi, chứ đâu có nói sẽ không tóm ngươi lại, binh bất yếm trá mà” Hắn lại nhìn tôi, hỏi “Ngươi tên là gì?”
“Hoa Bất Thoát!” Tôi trợn mắt nhìn hắn một cái.
“Cô ta không phải tên là Hoa Bất Thoát!” Một giọng nói quen thuộc vẳng đến, sau đó một bóng áo đỏ bước ra từ sau căn lều trại to.
“Đại Liên Na!” Đây đúng là ‘kẻ thù gặp nhau vô cùng tức giận’ mà! Tôi trợn trừng nhìn cô ta một cái. Đại Liên Na cười nhẹ, bước đến trước mắt tôi nhìn nhìn rồi quay lại cười nói với Nặc Đốn Vương, “Vương, cô ả không phải là người tộc Hách Liên của t***, mà là tình nhân của hoàng tử Ngõa Lặc đó!”
“Ồ?” Nặc Đốn Vương lộ ra nụ cười đắc ý.
“Ngươi thật vô liêm sỉ!” Tôi nhìn Đại Liên Na rồi lạnh lùng chỉ vào Nặc Đốn Vương nói, “Lúc ngươi cởi bỏ hết quần áo trước mặt tên đàn ông bàn tay vấy đầy máu tộc nhân này, ngươi đã từng nghĩ mình là ai không?”
Đại Liên Na tái mặt, đưa tay ra định tát tôi. Ngoan nào, ngươi muốn đánh ta, vẫn kém hơn rồi, dù gì tôi cũng là ngươi lăn lộn trong giang hồ nên trong tích tắc đã tóm gọn cổ tay cô ả, một tay kia tát mạnh vào mặt cô ả, chỉ nghe thấy “chát” một tiếng, khuôn mặt trắng nõn của Đại Liên Na đã hằn đủ năm dấu ngón tay.
“Đây là đánh thay cho những cô gái bị làm nhục của tộc Hách Liên các người!” Tôi nói.
Đại Liên Na bị tôi đánh đến mức hơi ngơ ngẩn, cứ đứng đờ ra ở đó.
“Chát!” , lại một tiếng nữa, “đây là đánh thay cho các tướng sĩ Ngõa Lặc đã hy sinh của bọn ta!”
“Chát”, lại thêm một cái tát tai thật mạnh, tôi cười mà rằng, “Ngại quá, cái này hơi nặng hơn tí, vì là đánh thay cho ta!”
Đại Liên Na bị tôi tát tai liền ba cái, khóe miệng đã rỉ máu, hoàn toàn ngẩn ra, quên cả kháng cự, chỉ đờ đẫn nhìn tôi. Tôi đẩy cô ta một cái ngã phịch xuống đất, nhìn tên Nặc Đốn Vương nãy giờ vẫn lạnh lùng bàng quan, cười nhạt: “Người đàn bà của ngươi đã bị ta đánh rồi, ngươi không đau lòng à?”
Không biết kế tiếp đây sẽ là kiểu *** gì, sự đã đến nước này thì tôi chỉ mong chọc giận được hắn để tôi ૮ɦếƭ thoải mái một tí, nhưng có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không thể ngờ rằng Nặc Đốn Vương lại nói ra câu này.
“Tay của ngươi không đau sao?” Hắn hỏi.
Lần này đến lượt tôi nghệch mặt.
Tôi không ngờ rằng Nặc Đốn Vương lại nói câu này nên hơi thuỗn ra, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Đại Liên Na ngồi bệt trên đất, gương mặt đang quay lưng lại với Nặc Đốn Vương lại không hề phẫn nộ như tôi đoán, chỉ phảng phất nụ cười lạnh lẽo. Tôi lại nhìn Nặc Đốn Vương, mới phát hiện ra mắt hắn ta là màu xanh đen, màu xanh đậm gần như là đen, có hơi giống sói, nhưng lại đậm hơn cả đồng tử mắt của sói, chỉ không biết mắt hắn có phát quang trong bóng tối hay không thôi.
Đại Liên Na đã lồm cồm bò dậy, trên mặt đã ngập đầy tức giận, nộ khí xung thiên trừng tôi, sau đó nhìn Nặc Đốn Vương, làm tôi hơi hoài nghi nét cười lạnh thoáng qua trên gương mặt cô ta ban nãy là ảo giác của mình.
“Chàng không thấy cô ta nghênh ngang thế nào à? Tính xử lý thế nào đây? *** cô ta hay là… thu về làm tì t***, hả?” Đại Liên Na chất vấn Nặc Đốn Vương.
Nặc Đốn Vương không trả lời, chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt chẳng hề có chút ấm áp nào, tuy đang là mùa hè và trên người tôi chất đống lộn xộn y phục của phụ nữ tộc Hách Liên, nhưng tôi vẫn cảm thấy lành lạnh.
“Ngươi về trước đi!” Nặc Đốn Vương nói với Đại Liên Na.
“Ngươi!” Đại Liên Na giận dữ, nhưng nhìn gương mặt Nặc Đốn Vương thì lửa giận đã hạ xuống, chỉ quay lại hậm hực nhìn tôi rồi quay người bỏ đi.
Kỳ thực trước cửa trại rất đông bọn người kia, nhưng đều không ai bảo ai mà cố giữ sự im lặng, đợi xem Nặc Đốn Vương xử lý tôi thế nào. Mùi thơm của thịt dê nướng vẫn thoảng trong không khí, nhưng đến mũi tôi ngửi thì lại trở thành thứ mùi vị đáng sợ. Tôi thừa nhận rằng lúc này tôi rất sợ hãi, có lẽ tôi vô dụng, có lẽ tôi yếu đuối, giờ tôi không nghĩ ra nổi cách đào thoát, chỉ thấy toàn thân lạnh cóng, là một người phụ nữ rơi vào vòng xoáy trong Cố Cung, cái ૮ɦếƭ hoàn toàn không phải là thứ đáng sợ nhất…
“Chẳng ngờ nổi ngươi lại là tình nhân của Hoàng tử Ngõa Lặc.” Hắn bỗng cười nói, nhưng nụ cười đầy nét nham hiểm, “Sao không nói nữa đi? Vừa nãy còn ghê gớm lắm mà?”
“Ta đang sợ.” Tôi thành thực trả lời, “Lúc người ta sợ hãi thì thường biểu hiện cũng khác nhau, hoặc là cứ lải nhải không ngớt, hoặc sợ đến nỗi không nói được gì. Ban nãy ta biểu hiện như kẻ trước, còn giờ là kẻ sau.”
Gương mặt Nặc Đốn Vương thoảng một nét cười, hỏi: “Ngươi luôn thành thực thế này à? Thành thực nói ra suy nghĩ của mình, không giống phụ nữ chút nào!”
“Hy vọng Ngài không coi tôi là phụ nữ!” Tôi đáp.
“Hử?” Hắn có vẻ kinh ngạc, “Không là phụ nữ vậy chứ là gì?”
Tôi hít hơi thật sâu rồi trả lời: “Là người Ngõa Lặc, Ngài cho tôi là kẻ địch cũng được, hoặc đầu tiên là một con người mà không phải chỉ là phụ nữ, tôi không muốn nhận được sự ưu đãi phụ nữ ở chỗ Ngài! Vậy nên, tôi mong muốn có được sự tôn trọng của Ngài, đó chẳng phải chỉ là sự tôn trọng đối với tôi mà còn là tôn trọng chính Ngài!” Tôi nói, cứ tâng bốc hắn đã rồi tính.
Tên Nặc Đốn Vương nhìn tôi chăm chú hồi lâu rồi mới nói: “Ngươi có một cái lưỡi dẻo thật đấy!”
Tôi cười nói: “Vốn cũng khá dẻo, nhưng thật tiếc là ban nãy bị chính mình cắn rách mất rồi, nên giờ nói hơi cứng một tí.” Sau đó ngượng nghịu liếc tên Râu quai nón đứng cạnh một cái.
Râu quai nón hừ lạnh một tiếng rồi vênh cằm lên, quay người bỏ đi.
“Như ngươi mong muốn, ta sẽ không để ngươi bị làm nhục, nhưng với một điều kiện.” Nặc Đốn Vương nói.
Điều kiện? Hắn mà cũng có điều kiện à? Trong một lúc, não tôi xẹt qua bao nhiêu suy nghĩ, đến cả ý tưởng hắn bắt tôi đi lừa Thừa Đức tôi cũng đã nghĩ đến.
“Nếu tôi có thể làm được thì tôi sẽ chấp nhận điều kiện của Ngài!” Tôi đáp, cứ cho mình con đường lùi trước đã, làm được thì mới chấp nhận, đến lúc đó nếu nhỡ không muốn làm thì nói là làm không được cho xong.
“Trước khi ngươi bỏ trốn thì ngươi phải làm người hầu của ta, thế nào? Chấp nhận thì kể từ mai sẽ theo hầu ta, bọn hắn sẽ không làm khó ngươi, nếu không chịu thì ta cũng chẳng còn cách nào bảo vệ được ngươi, có bị làm nhục hay không thì phải xem bọn kia thế nào!” Nặc Đốn Vương nhìn quét một lượt bọn người Tây La Minh rồi nói.
Tôi cũng nhìn khắp bọn Tây La Minh như sói như hùm một lượt, rồi lại nhìn những cô gái tộc Hách Liên vẫn không ngừng than khóc nỉ non, hỏi tiếp: “Người hầu sẽ không bị làm nhục?”
Nặc Đốn Vương mặt lạnh, gật đầu đáp, “Chỉ phụ trách những việc hàng ngày của ta thôi.”
Tuy hiện giờ tôi vẫn không hiểu được vì sao hắn lại làm thế, nhưng theo tình hình hiện giờ thì chỉ có thể chấp nhận thôi, thế là tôi gật đầu, “Được thôi, tôi chấp nhận!”
Đợt sóng gió này tạm qua đi, từ thân tín của Thừa Đức thoắt nhiên tôi biến thành kẻ hầu của Nặc Đốn Vương, thế giới này quả là hoang đường hết biết! Thừa Đức ơi Thừa Đức, bây giờ anh thế nào rồi? Có phải đang tìm kiếm em như điên không? Nhìn thấy em nhận lời làm kẻ hầu của hắn, anh có giận không? Không đâu, không đâu, anh vẫn luôn hiểu em, anh biết em chỉ cố nhịn nhục vì đại cuộc thôi, anh biết là em bó tay rồi, anh cũng không muốn em cứng đầu cố chấp, hễ có chuyện là đòi lấy cái ૮ɦếƭ ra để kháng cự, đúng không? Chỉ cần người còn sống là quan trọng hơn hết thảy.
Nhìn bọn người Tây La Minh xung quanh R*ợ*u xong là điên cuồng trác táng, tâm trạng tôi bỗng trở nên u ám, thậm chí còn bắt đầu oán trách Thừa Đức, anh rốt cuộc thế nào rồi? Sao còn không đến cứu em? Chẳng lẽ không cần em mà tự mình bỏ đi rồi hay sao? Nếu Nam Cung Việt mà ở đây thì anh ta đã tìm ra em lâu rồi.
Haizzz, Sở Dương à Sở Dương, sao mày lại nghĩ đến anh ta rồi, mày đã làm tổn thương anh, quên béng anh đi, không đến làm phiền anh nữa, như thế mới là tốt nhất với anh, mày thật là vô liêm sỉ! Gặp khó khăn là lại nghĩ đến người ta, “Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ!” Tôi vừa dộng thanh đao xuống đất, vừa thấp giọng nhiếc mắng mình.
Chửi mãi chửi mãi, tự nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh lạ thường, ngẩng đầu lên thấy những người bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, vừa hơi kinh ngạc, lại có vẻ đồng cảm. Tôi hơi ngẩn ra, quay đầu lại thấy Nặc Đốn Vương đang lạnh băng nhìn mình, trong tích tắc chợt hiểu ra, tiêu rồi, bọn họ hiểu lầm rồi!
“Hây hây”, tôi cười khan, “Không phải tôi mắng Ngài, tôi thật sự không mắng Ngài đâu!”
Nhưng giải thích hình như chẳng mấy tác dụng, màu đen thì luôn càng tô càng đen mà. Sắc mặt Nặc Đốn Vương càng lúc càng xấu, ánh mắt sắc bén như dao khiến tôi toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
“Không còn sớm nữa, các ngươi về nghỉ ngơi cả đi!” Nặc Đốn Vương ra lệnh.
Bọn người Tây La Minh đang cười đùa nhốn nháo đều ngoan ngoãn đứng dậy, cúi người thi lễ rồi lui xuống, lúc đi còn không quên cắp theo phụ nữ Hách Liên mà mình chọn được.
Nặc Đốn Vương cũng đứng dậy, không thèm nhìn tôi cái nào, quay người đi cũng ôm theo một cô gái, sau đó bước về phía căn lều to. Thoắt chốc chỉ còn lại mình tôi đứng đờ ra đó, không biết nên làm thế nào, không ai thèm để ý tôi? Vậy tôi có thể chạy được rồi? Không phải chứ! Tôi thấy hơi không tin nổi. Có người đẩy tôi một cái, tôi ngạc nhiên quay lại, nhìn thấy đúng tên Râu quai nón.
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Không mau đi theo đi, người hầu thì không được rời khỏi Vương đâu.” Hắn thô lỗ nói.
“Không được rời khỏi Vương? Buổi tối cũng không được?” Tôi hỏi.
“Vớ vẩn! Ngươi phải đứng canh cửa lều chứ!” Râu quai nón hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Giữ cửa lều á? Tức là tên đại vương kia ti toe trong lều với người con gái ấy, còn tôi phải đứng canh lều cho hắn? Thế chẳng phải là được giáo dục giới tính miễn phí à? Thế cũng chẳng phải là quá quá quá quá quá không phải là chuyện người làm à!!!
--------------
(*): Binh bất yếm trá: Trong chiến tranh, - tức là việc dụng binh "tha hồ" nói dối. Tất nhiên, nói dối sao cho có lợi thế về mình. Phải "thắng", bằng mọi thủ đoạn, kể cả nói dối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc