Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử - Chương 47

Tác giả: Chibun

Buổi đi chơi kết thúc trong im đẹp . Nó lững thửng xách đôi giày cao về nhà . Mấy anh theo sau được một phen cười lăn lộn vì nó .
.
.
.
Hắn bước a khỏi nhà với quần tây và áo sơ mi xanh , mà suốt một năm qua chưa hề thay đổi kiều ăn mặc như thế này mỗi tối . Giản dị , đơn giả hay chỉ là cố gắng nếu kéo hình ảnh của nó vẫn còn bên cạnh mình .
Tiếng nhạc xập xình trong các quán bar lớn . Ít khi nào hắn đến đây nhưng luôn có thẻ Vip trong túi , đơn giản vì hắn là người đầu tư cho quán bar này .
Nốc từng ky rượu cay và nồng , rượu cay nhưng lại chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau dài mình chịu . Rượu càng uống chẳng say mà lại càng tình táo .
Bảo khi nhận điện thoại từ quản lí của bar , tức tốc chạy tới ngay . HẮn ngồi trong góc khuất của quán , thầm lặng uống . Chai nằm la liệt trên bàn . Người hắn nồng nặc toàn rượu và rượu .
Cậu ngán ngẩm đi đến bên bàn ngồi , nhấp một chút rượu , cậu thấp giọng
- chuyện gì , sao uống nhiều vậy .
- Ba mẹ bắt tớ cưới Sally
- thì sao chứ không cưới là được
- Suýt tí nữa tớ Gi*t cô ta rồi .
Bảo không nói gì chỉ gật đầu rồi uống rượu cùng hắn , không biết cậu và Mia giấu chuyện nó còn sống là đúng hay sai nhưng đã phóng lao rồi thì sao rút lại được . Cách tốt nhất là cứ để mọi chuyện theo tự nhiên đi . Cho đến khi có thời gian thỉ mọi chuyện sẽ rõ thôi . Cậu cũng chẳng cần phài biết lí do hắn làm thế vì chỉ có một mà thôi . Đừng bao giờ chạm vào những thứ liên quan đến nó .
.
.
.
.
Bữa cơm tối diễn ra khá êm đềm cho tới khi có sự xuất hiện của người phá đồ mà do ông và mấy anh mời đến khiến nó hậm hực , khó hcịu ra mặt .
————
Vậy người lạ mặt là ai .
Hắn và nó sẽ đi về đâu .
Ngày 23 sẽ là ngày gì .
————————
Sorry mọi người nhé . Chap này ngắn vì mình dạo này khinh khủng , toàn mượn máy nhà người ta onl không hà nên không dám onl lâu này . Thông cảm nhé .
Định viết hôm qua nhưng không có` tâm trạng klhi nghe tin Wanbi Tuấn Anh qua đời . Mọi người nhớ dành một phút tưởng nhờ anh ấy nhé
Sẽ có lúc em là nắng của ngày mai
Và anh sẽ là mây bay trên khoảng trời cao lộng gió
Sẽ có khi em là mưa của gió biển ngoài khơi
Và anh vẫn là gió của nắng sớm mang hạnh phúc cho em .
Bữa cơm tối chẳng vui vẻ gì cả . Mọi người cứ nhìn nó như sinh vật lạ . Dẫu sao thìmai nó cũng đi rồi , mà chẳng ăn được bữa cơm ra hồn . Ông cứ thì cháu ăn đi , lúc thì ba mẹ cháu khỏe không , hay thì nếu cháu không chê có thể lấy tiểu Anh nhà ta làm vợ cũng được .
Cũng chính là câu lấy tiểu Anh nhà ta này khiến nó tí nữa thì phun cả cơm ra ngoài . Nghẹn là điều hiển nhiên , nó đang ăn mà nói đến chuyện cưới sinh là điều không bao giờ nó thích . Tuyệt đối là thế .
Tiếng phản đối kịch liệt bắt đầu từ phía nó , sau đó lại im bặt khi nhìn thấy ánh mắt rất chi là yêu thương của hai và anh Vũ dành cho mình ,nó biết tổng kế hoạch này của hai người à không phải là ba người mới đúng , mà cũng chẳng phải ba người phải là 4 vì nhìn cái mặt tên Peter thộn ra như khỉ ăn ớt khi nghe ông nói thì nó biết là cậu bạn này cũng như nó chẳng biềt gì , điều như thỏ non rớt xuống bẫy của mấy con cáo giờ . Cáo già này quả thật chẳng dễ đối phó tí nào . Phải dùng chiêu mới có cửa gỡ lại .
Nó nhấp tiếp một ngụm nước cam vốn mỗi ngày đều được chuẩn bị sẵn ở bàn , khóe miệng cong lên bất thường làm cho hai và Richard khẽ liếc nhìn , nụ cười càng hiện rõ hơn trên khóe môi nó , đôi mắt nhìn thẳng vào anh trai đang làm bộ làm tịch cầu hòa với nó khi vô tình ᴆụng vào lò lửa đang chuẩn bị cháy . Mùi thuốc súng khắp nơi lan tỏa , ai cũng càm nhận được chì là Peter vẫn còn ngây người bởi nụ cười của nó .
- Anh à , cũng nên lấy vợ rồi nhỉ !. – Câu nói của nó thật sự làm hai shock , không chỉ shock mà còn sặc nữa .
Anh đang uống nước ,nghe nó nói xong vừa sặc vừa ho vẫn chưa kịp phản công thì Vũ cũng chẳng hơn anh tẹo nào . Vẫn nụ cười ૮ɦếƭ người nó nhìn Vũ đầy ẩn ý
- Anh cũng nên kết hôn với Quyên là vừa !.
Ông cũng nuốt nước bọt cái ực khi hai người kia bị nó cho vố đau . Không biết tới lượt ông sẽ là gì , dù cho ông có là người nghiêm nghị , giàu có thế nào . Luôn được mọi người kính trọng thì với nó ông lại trở nên yếu thế hơn hẳn . Nhìn nó lấm léc ông cười xòa . Nhưng nụ cười chưa bắt đầu đã tắt ngấm luôn mất , nó vẫn ung dung nhàng nhã uống nước ăn trái cây , nhưng lại chẳng quên ông .
- Ông ơi có phải con nên đi đâu đó không nên đến thăm ông không nhỉ ?.
Gì chứ , không thăm ông , ông cần sao . Mà từ từ đã nó không thăm ông có nghĩa là dù có chuyện gì nó cũng không đến . Chỉ nghĩ tới đây thôi ông cũng hận bản thân mình sau lại nghe theo đám nhóc đầu to mà óc thì như trái nho thế này . Hại ông ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong . Không khóe chuyện ghép đôi không thành ông lại mất luôn cháu gái thì khổ thân già .
Nhìn mọi người ai cũng ngây ngốc , suy nghĩ lời nó nói mà khiến nó thích thú lạ thường . Vẫn là nó lợi hại chỉ vài câu ngắn gọn đã hạ được một lượt ba cáo già . Chỉ còn một con nữa thôi đang ở Việt Nam xa kia . Nhưng chỉ cần qua ngày 23 nó lại sẽ đến đó tính sổ tan Phong Minh vô công rỗi nghề ấy . Bắt anh đền bù cả chì lẫn chài cho xem
.
.
.
.
Bar vào đêm khuya người ra vào ngày càng nhiều . Điện thoại hắn cũng nhiều cuộc gọi hẵn .
Bảo chán cái cảnh ngồi đây canh cái tên quái đản này rồi . Trước đây là do cậu muốn biết thử cảm giác theo hầu một người ra sau nên mới chấp nhận yêu cầu làm người hầu cho hắn , khiến cậu phải nhảy từ đại học năm nhất xuống học lớp 11 . Mà cái tên ngồi kế hắn cũng quái thai vô kể 19 tuổi lại thích học lớp 11 , chỉ vì câu nói đơn giản của hắn đã khiến cậu học máu . Lúc cậu học Đại học thì kéo cậu nghỉ , khi cậu học lại 11 thì kéo cậu nhảy cốc lên Đại học , học sao cho nhanh ra trường khiến cậu xấc bất xang bang lắm mới có thể lấy lại tinh thần . Giờ đây , ngày nào có chuyện không vui thì lại lôi cậu ra làm thứ trúc giận .
Trời tối cũng như trời sáng luôn làm kẻ báo hại cậu chẳng được yên thân .
Để hắn nằm trên giường mình , mùi rượu nồng nặc tới máy điều hòa chạy hết công sức cũng chẳng tốt tí gì , nước sịt phòng sịt đến gần hết chai cũng ăn thua .
Mệt mỏi , bực bội , bỏ hắn lại trong phòng , cậu đi ra ngoài . Không quên đóng cửa cái Rầm . Còn hắn thì dù say hay tĩnh cũng chì nói có mỗi câu nói mà ngày nào cũng nói klhiến Bảo chỉ biết lắc đầu
” Nguyệt Anh ,anh xin lỗi là anh không tốt ”
” Là anh không tốt ,xin lỗi em mà ”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc