Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang - Chương 45

Tác giả: Ức Cẩm

HẮN ĐÃ VỀ NHÀ!
Ánh mắt tối đen như bóng đêm ngoài cửa, từ lúc nào vẫn đứng đó không nhúc nhích nhìn nàng, khoảnh khắc này, Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác thoáng như mình đang nằm mơ. Giơ tay lên dụi dụi mắt một lúc, xác định thật sự là Lăng Siêu, lúc này nàng mới có chút tỉnh lại. “Anh… không phải ngày kia mới về sao?” Trước đây Lăng Siêu có nói với nàng, công ty phải ngày kia mới cho nghỉ Tết.
“Dù sao cũng đã xong việc nên anh về trước.” Hắn vừa nói, một tay vừa đẩy cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy phắt một cái vào phòng, vừa nhìn đã biết là động tác vô cùng quen thuộc. (Dĩ nhiên, mấy năm công phu trèo cửa sổ của người ta a!)
Vào phòng rồi hắn cũng không thèm khách sáo, lập tức đặt ௱ôЛƓ ngồi lên giường, tay vươn ra kéo lấy Tiêu Thỏ đang ngơ ngác ngẩn người vào trong lòng ôm chặt.
Tiêu Thỏ chưa kịp chuẩn bị tinh thần, đầu một phát nhào vào иgự¢ hắn, lập tức thấy tim đập như vận tốc ánh sáng, liền vội vã ngọ nguậy muốn tránh ra.
“Suỵt!” Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang giãy dụa của nàng mà dịu dàng thốt. “Cho anh ôm một chốc thôi…” (Hu hu, tim mình chảy ra thành nước đường mất rồi!)
Tiếng nói trầm trầm, khàn ᴆục nhưng lại rất mềm mại dịu dàng lọt vào lỗ tai, thật không khác gì một câu thần chú định tâm khiến Tiêu Thỏ bỗng ngây ngẩn cả người, hai tay đang chống cự cũng bất giác dừng lại.
Hắn hẳn là đang rất mệt, từ lúc được nghỉ lễ tới giờ vẫn đi sớm về muộn, chưa nghỉ ngơi chút nào, như thế dù là người thịt da bằng thép cũng chịu không nổi. Cứ nghĩ như thế miên man một hồi, đầu nàng lại tự giác cọ cọ dụi dụi trong иgự¢ hắn tìm một vị trí thoải mái mà dựa. (Hu hu, tim lần này tan chảy thành nước dấm vì ghen tị a!)
Cảm nhận được cử động rất nhỏ của kẻ trong vòng tay mình, Lăng Siêu lập tức ôm nàng càng chặt hơn.
Bao nhiêu ngày qua, chỉ có thể nghe thấy tiếng nàng nói, nhìn thấy hình ảnh nàng qua webcam, cái khao khát được ôm chặt lấy nàng vào lòng đã sớm khó mà kiềm chế nổi. Như thể chỉ có ôm nàng như thế, trái tim mình mới có thể thỏa mãn, mới cảm nhận được nàng thuộc về mình… Hắn không nén được liền cúi xuống hôn lên trán nàng một cái.
Đôi môi ấm áp kia chạm tới trán nàng, Tiêu Thỏ mới giật mình tỉnh lại. Chỗ này dù sao cũng là phòng của nàng, ba nàng còn đang ngồi ngoài kia xem TV, nhỡ hắn lại giống như mấy lần trước…
Mặt nàng đỏ bừng lên, vội vàng tránh khỏi vòng ôm của hắn. Đầu khẽ cúi, ánh mắt nhìn xuống đất, hàng lông mi dài được ánh đèn dịu nhẹ trong phòng phủ lên một lớp lấp lánh khẽ run rẩy như cánh bướm, tạo thành bóng rợp trên đôi má. Đôi má hồng hào đầy khỏe khoắn, mà đôi môi phấn hồng giờ do bối rối mà hơi mím mím lại.
Không biết vì sao, Lăng Siêu bỗng nghĩ tới từ ‘ngon mắt’.
Phải! Dáng vẻ nàng hiện giờ, thật sự là ngon mắt.
Vươn tay khẽ gạt mớ tóc lòa xòa trước trán nàng, sau đó ngay lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng cúi xuống, đích đến là môi nàng, rồi nhẹ nhàng cắn một cái.
Ngọt ghê.
Mặt Tiêu Thỏ lập tức đỏ như Quan Công, ngồi cũng không xong, đứng lên cũng không ổn, ánh mắt không ngớt đảo quanh, vừa nhìn đến cái áo còn để trên giường lập tức sáng mắt lên. “Cái này… là áo em vừa mua cho anh!” Dứt lời lập tức ngồi lùi lạ, chộp lấy cái áo giơ ra giữa hai người.
Quả nhiên phải cách xa hắn ra một chút, không thì bệnh tim sẽ lại tái phát a!
Thấy nàng nhanh chóng lủi mất, Lăng Siêu không nén nổi lại cong cong khóe môi lên, vừa định tiến tới đuổi theo nhưng không ngờ nàng đã tìm được ‘lá chắn’ cho mình.
“Là em mua sao?” Hắn nhướng mày.
“Vâng, sáng nay mẹ với em đi dạo phố, tiện tay mua cho anh…” Vừa nói xong lại cảm thấy nghe rất là ái muội, liền vội vàng bổ sung. “Em cũng mua cho mình nhiều lắm.” Ẩn ý lồ lộ ra là, cái này cho anh thật sự là tiện tay mua mà thôi! Thật sự chỉ là tiện tay thôi.
Lăng Siêu cười, vươn tay ra nhận lấy áo trong tay nàng: áo khoác len màu đen, vừa giữ ấm lại vừa hợp thời, quả thật là kiểu mà hắn thích. Bà xã nhà mình thật là càng ngày càng chu đáo nha! Môi khẽ mỉm cười, tay lập tức chìa lại cái áo đưa cho nàng. “Mặc cho anh!”
Hả? Tiêu Thỏ bắt đầu muốn khóc. M… Mặc cho hắn?
Đang còn phân vân, hắn đã vươn tay bỏ áo khoác đang mặc trên người.
Thật ra dĩ nhiên bên trong áo khoác, Lăng Siêu vẫn mặc áo khác, nhưng có điều đang ở trong phòng nàng, cứ cởi cởi rồi lại mặc mặc… Sao lại có cảm giác không trong sáng chút nào thế nhỉ?
Nhưng bộ dáng hắn dường như vô cùng kiên trì… Tiêu Thỏ đành phải gắng gượng giúp hắn mặc áo khoác vào. Lần đầu tiên giúp một người con trai mặc đồ, động tác của nàng không khỏi luống cuống. Đã thế mãi mới giúp hắn mặc lên xong, hắn lại còn được voi đòi tiên. “Còn khuy áo nữa?”
“Tự anh đi mà cài!” Tiêu Thỏ tròn mắt.
Không ngờ hắn không thèm tranh cãi mà nắm lấy bàn tay nàng, rồi vừa cầm tay nàng vừa chăm chú cài khuy áo.
“Oái!” Tiêu Thỏ bắt đầu thấy hai bàn tay mình nóng lên, tiếp theo là hai tai nóng bừng, rồi lan xuống má, xuống cổ… Không được! Cứ xuống dưới nữa thì bệnh tim sẽ lại tái phát mất.
Nàng bèn hất tay hắn ra. “Để em cài lấy!”
Lăng đại công tử quả nhiên là kẻ vô lại có thừa, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
“Tự giác làm từ đầu có phải tốt không?” Lăng Siêu cười khẽ, cuối cùng cũng buông tay ra.
Khuy áo mới mua thường có chút khó cài lần đầu tiên, hơn nữa nàng lại còn cố tình mua loại áo khoác có tới hai hàng khuy. Tiêu Thỏ đứng cài mãi mới xong, trong lúc đó Lăng Siêu còn cố tình vô ý hít thở sát bên nàng khiến hơi thở cứ thổi khẽ vào bên cổ… Tóm lại, thật là mờ ám mà!
Cài xong, Tiêu Thỏ nhẹ nhàng thở phào. “Xong rồi.”
“Không tồi!” Lăng Siêu gục gặc đầu rồi hỏi. “Đẹp trai không?”
Tiêu Thỏ giờ đã phục hồi tinh thần tỉnh táo sau tình huống mờ ám vừa rồi, lấy hơi khẽ nạt một câu. “Đẹp! Đẹp ૮ɦếƭ người a!” Lăng Đại công tử không phải muốn được khen ngợi vài câu thỏa mãn lòng tự tôn biến thái vặn vẹo của mình sao?
“Anh cũng thấy thế!” Lăng Siêu thản nhiên nói.
Thế là, Tiêu Thỏ lại một lần nữa cứng họng.
“Tới lượt em.” Lăng Siêu bỗng nói.
“Tới lượt em cái gì?” Tiêu Thỏ nghi hoặc nhìn hắn.
“Anh thay áo cho em ngắm, em cũng phải thay áo cho anh ngắm chứ? Thế mới gọi là trao đổi với giá trị bình đẳng” Hắn nói một cách rất thật thà.
Trao đổi với giá trị bình đẳng? Tiêu Thỏ lại muốn nhăn nhó, quả là sinh viên khoa Kinh tế, rất là có cách suy nghĩ của Kinh tế a! Hóa ra trao đổi với giá trị bình đẳng giải thích như vậy.
“Thay thì thay!” Nàng liền thò tay cầm một chiếc áo khoác vừa mua cho mình lên.
“Khoan đã.” Lăng Siêu gọi giật lại, thuận tay cầm cái gì đó trên giường lên. “Thay cái này này!”
Tiêu Thỏ nhìn thấy thứ hắn đang cầm trong tay, ngẩn người ba giây, rốt cục ngã xuống đất run rẩy không đứng lên nổi.
Trong tay Lăng đại công tử cũng là một thứ nàng mới mua sáng nay, nhưng lại là một bộ… đồ lót. T______T
Tối hôm đó, Lăng Siêu là bị Tiêu Thỏ một cước đá bay ra khỏi phòng. Muốn lạm dụng ăn đậu hũ người ta thì cũng phải có mức độ chứ. Khối đậu hũ mềm mịn ngon lành là Tiêu Thỏ mà không phát uy một chút, chỉ sợ là sẽ bị người ta ăn tới mức cả bã đậu cũng không thừa chút nào!
Lăng Siêu về rồi, dịp Tết cũng nhanh chóng tới nơi.
Cơm tất niên dĩ nhiên là hai nhà cùng ăn chung. Lăng tiên sinh tới khách sạn gần đó đặt một bàn cơm tất niên năm sao, đồ ăn thức uống khẩu vị ngon lành tự nhiên là không cần phải nói. Đặc biệt khách sạn này còn tặng cho mỗi bàn đặt trước một phần quà năm mới, một chiếc chén sứ Thanh Hoa có con ấn của khách sạn[93].
Vừa nhìn thấy cái ‘chén’ này, tất cả mọi người đều khóc thét!
Lấy làm chén uống trà, quả thật là quá to! Lấy làm bát ăn miến, lại quá sâu đi! Lấy làm đồ trang trí trong nhà, cái tên của khách sạn lại chình ình trên mặt chén hoàn toàn không có thẩm mỹ! Cuối cùng Lăng tiên sinh vỗ bàn. “Thôi cho mẹ tôi sưu tập vậy!”
Thế là, sáng ngày mùng Hai Tết, Tiêu Thỏ liền cầm cái chén tới nhà bà nội Lăng Siêu chúc Tết.
Bạn hỏi vì sao Tiêu Thỏ lại đi gặp bà nội Lăng Siêu ư? Nguyên nhân thật ra vô cùng đơn giản: khu nhà cũ mà hai gia đình từng ở vốn rất nhỏ, bà ngoại của nàng sống ở ngay cạnh nhà bà nội của Lăng Siêu. Hai nhà chỉ cách nhau bức tường, bốn người già cả không có việc gì làm lại kéo nhau ra tụ tập đánh bài mạt chược, đánh cược chính là ai thắng được đặt họ tên cho chắt nội/ngoại của họ.
Lúc cả hai gia đình Tiêu Thỏ Lăng Siêu tới nơi, bốn lão nhân gia chính là đang ngồi chơi như thế, chơi tới mức ngọn lửa nhiệt tình thấu tận trời xanh.
Chỉ trong chốc lát, lão Lăng ù một ván! Ông cụ lập tức vuốt vuốt chòm râu ở cằm cười khoái chí. “Tôi thấy chắt nội tôi về sau có thể gọi là Lăng Nhất Hồ, cả đời toàn râu!”[94]
Tiêu lão gia nghe xong lập tức bật người phản ứng. “Tên gì khó nghe thế hả, vậy mà ông cũng nghĩ ra được!”
“Sao lại khó nghe? Ông có giỏi thì kiếm tên dễ nghe hơn đi!”
“Nếu là tôi, tôi sẽ đặt là Tiêu Thống, nhất thống thiên hạ!”
“Tiêu Thống, không bằng đặt là Thùng Cơm cho xong!”[95]
Hai ông cụ tuổi đã lớn mà chỉ vì đặt tên cho cháu, lập tức cãi nhau tóe lửa, cãi tới lúc không biết cãi thế nào, rốt cục quay sang hỏi hai đứa cháu nội/ngoại của mình. “Hai đứa bảo chắt của ông sau này sẽ theo họ ai?”
Tiêu Thỏ tay vẫn đang cầm cái chén sứ Thanh Hoa, đầu toát mồ hôi xây xẩm mặt mày.
Nhìn qua Lăng Siêu, kẻ kia dám cười tỉnh bơ, dáng vẻ ngạo nghễ như việc không liên quan tới mình. Lại nhìn qua ba mẹ, dáng vẻ cũng bất lực không biết làm sao giúp. Bốn người già kia vẫn đang nhìn chăm chăm nàng chờ câu trả lời, khiến Tiêu Thỏ tay đang cầm chén chỉ muốn biến mất cho rồi. Nàng liền ném cái chén lên bàn dỗi một câu. “Theo họ của nó ấy!” rồi mặt đỏ bừng chạy ra khỏi nhà.
Bốn lão nhân gia nhìn cái chén, xong nhìn lẫn nhau.
Không lẽ chắt nội/ngoại của họ phải đặt tên là Bi Kịch[96]?
Tiêu Thỏ chạy ra khỏi nhà, trong lòng vô cùng rối loạn.
Tại sao ai cũng cho rằng sau này mình với Lăng Siêu sẽ đến với nhau cơ chứ? Tuy nói trong lòng nàng dĩ nhiên là cũng nghĩ như thế muốn như thế, nhưng dù sao hai người còn chưa tốt nghiệp, con đường trước mắt còn dài, ai mà nói trước được?
Nói cho cùng, Tiêu Thỏ vẫn là một cô bé rất thực tế, chuyện chưa chắc chắn nàng tuyệt sẽ không nói bừa bãi.
Vừa đi vừa nghĩ, bỗng trong ngõ gần đó một bóng đen nhảy ra, chạy nhanh quấn lấy chân nàng.
“Hoa Cô Tử?” Tiêu Thỏ mừng rỡ vươn tay bế cái cục tròn tròn dưới chân lên. Thì ra đó là một con mèo lang hai màu đen trắng nhỏ xinh, cả người bóng lưỡng, ôm gọn trong lòng bàn tay, lại còn không ngừng thè lưỡi ra liếm đầu ngón tay Tiêu Thỏ.
“Hoa Cô Tử, sao mày lại một mình chạy ra đây thế?” Tiêu Thỏ cười hỏi.
Hoa Cô Tử liếm liếm ngón tay nàng mở miệng meo một tiếng sau đó lại chúi đầu vào lòng Tiêu Thỏ dụi dụi cọ cọ một hồi, hiển nhiên là vô cùng quen thuộc với Tiêu Thỏ.
“Hoa Cô Tử, dạo này sống vẫn tốt chứ?”
“Meo…”
“Mày lại ăn vụng cái gì đó của Miêu bà bà rồi phải không? Trên người ngày càng có da có thịt nha!” Tiêu Thỏ thì thầm nói chuyện với con mèo nhỏ một lúc, ngẩng đầu nhìn phía sân nhà bên kia rồi nói tiếp với con mèo. “Đi, tao bế mày về nhà!”
Miêu bà bà với bà ngoại của Tiêu Thỏ ở chung một xóm, xóm này có lịch sử cả mấy trăm năm, do có danh nhân từng ở đó nên chính phủ biến nó thành di sản văn hóa mà giữ lại. Người sống ở đây nhà nào cũng là ở đây lâu đời, căn nhà nào cũng có sân vườn, trồng đủ loại hoa cỏ.
Sân nhà Miêu bà bà ở chỗ sâu nhất của ngõ xóm, do mèo thích nghịch ngợm thường làm gẫy cây hoa nên trong sân toàn trồng các loại cây dễ gãy, đủ thấy chủ nhân yêu thích đám mèo như thế nào.
Lúc Tiêu Thỏ ôm Hoa Cô Tử vào sân, cửa nhà cũng không đóng, nên nàng định làm cho Miêu bà bà giật mình chơi, liền rón rén đi vào. Không ngờ vừa vào sân, nàng lại thấy một người xoay lưng về phía nàng ngồi xổm trên đất, đang cho mèo ăn.
Thân hình người này không khó nhận ra, chính là Giang Hồ!
Còn nhớ lần đầu gặp, Giang Hồ có nói qua Miêu bà bà là bà nội anh ta, xem ra quả nhiên là thật. Nàng thấy hắn ngồi xổm trên mặt đất, xì xà xì xầm nói với một con mèo nhỏ cái gì đó. Con mèo kia nàng cũng biết, tên là Tiểu Hắc, là một nhóc mèo đen có vài khoang trắng.
Tiêu Thỏ vốn chả có ấn tượng tử tế gì về Giang Hồ, lại càng không muốn có liên hệ gì với anh ta nên định nhân lúc anh ta chưa thấy nàng mà chuồn cho lẹ. Ai ngờ tự dưng nàng lại bị tiếng lẩm bẩm một mình của Giang Hồ thu hút mà đứng lại nghe.
Mà nói cho đúng, anh ta không phải đang lẩm bẩm một mình, nhưng là đang nói chuyện với Tiểu Hắc.
“Ăn ngon không?” Giang Hồ vừa cho Tiểu Hắc ăn, vừa hỏi.
Tiểu Hắc cắm cúi chăm chú ăn, dĩ nhiên là không thèm ngẩng đầu lên chứ đừng nói trả lời.
“Ta cho mày ăn, mày cũng phải giúp ta đấy nhé!”
Tiểu Hắc vẫn không thèm đáp lại, vẫn tiếp tục ăn.
“Vậy lát nữa bà nội ta quay lại, ta sẽ nói là mày đạp nát hoa, không phải tao, được chưa?”
Hóa ra anh ta không cẩn thận làm nát hoa lan Miêu bà bà trồng trong vườn nên muốn kiếm Tiểu Hắc đổ tội! Tiêu Thỏ nhất thời có cảm giác choáng váng sững sờ.
Một anh chàng to như voi ngồi nói chuyện với con mèo con đã đủ kỳ cục rồi, đã thế anh ta lại còn dùng giọng rất là dỗ dành để thương lượng với Tiểu Hắc về việc lát nữa nên đổ tội cho ai… Quả nhiên là một kẻ biến thái quá mức mà!
Giang Hồ vừa dứt lời, Tiểu Hắc dường như cũng hiểu nên ngẩng đầu lên ‘ngao’ một tiếng rõ to như để phản đối.
Một tiếng này, khiến cho Hoa Cô Tử trong lòng Tiêu Thỏ cũng ngóc đầu dậy hưởng ứng ‘miao’ một tiếng theo.
Giang Hồ quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thỏ.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, hai người cùng xấu hổ không biết làm sao.
Dù cho gã Giang Hồ này có đáng ghét đến đâu đi nữa, hiện giờ tình huống là nàng đứng sau rình nghe trộm người ta, quả là không đúng chút nào. Tiêu Thỏ vừa nghĩ thế liền mở miệng. “Tôi… tôi vừa tới thôi.” Ý là tôi nãy giờ không hề nghe thấy anh dùng đồ ăn dụ dỗ bắt ép Tiểu Hắc nhận tội.
Giang Hồ giật mình, lập tức vẻ ngượng ngùng hồi nãy biến mất, anh ta đứng thẳng lên. “Bà nội tôi ra ngoài rồi.”
“Vậy sao.” Tiêu Thỏ ứng tiếng một câu xong cũng đờ ra không biết nên nói gì, một lúc sau mới nhớ ra Hoa Cô Tử còn đang ôm trong lòng. “Tôi sợ Hoa Cô Tử chạy chơi bên ngoài bị lạc nên bắt nó mang về giúp.” Nói xong liền thả Hoa Cô Tử xuống đất.
Hoa Cô Tử vèo một cái chạy qua đó, chen vào tranh ăn cùng với Tiểu Hắc. Chỉ trong chốc lát, tiếng hai con mèo tranh ăn với nhau đã kéo thêm cả chục chú mèo khác chạy tới tranh ςướק với Tiểu Hắc.
Tiêu Thỏ nhìn thấy không nỡ nên hỏi. “Còn thức ăn không? Nhìn bọn chúng có vẻ còn rất đói.”
“Trong nhà có lẽ còn, để tôi vào nhà tìm xem.” Giang Hồ nói dứt lời liền vào nhà lấy ra thêm một vốc hạt thức ăn cho mèo, rải ra trên đất cho bọn mèo đánh chén.
Đám mèo kia thấy có nhiều thức ăn nên dĩ nhiên sẽ không tranh nhau nữa mà mỗi con một góc thong thả ung dung ‘xử lý’.
Hình ảnh bọn chúng khoái chí đánh chén khiến cho Tiêu Thỏ bật cười, nàng bước tới xoa xoa đầu Tiểu Hắc. Nhóc mèo kia liền không ăn nữa mà ngẩng lên liếm ngón tay nàng.
“Trông nó có vẻ rất thích em.” Giang Hồ không biết đã tiến lại gần từ lúc nào, mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc.
“Dĩ nhiên, trước đây tôi thường tới đây chơi với chúng nó mà. Tiểu Hắc là ngoan nhất đấy, Tiểu Hắc nhỉ?”
“Meo…” Tiểu Hắc gật gù đồng ý.
“Nó vẫn không chịu để ý tới tôi…” Lúc Giang Hồ thốt lên câu này, trong giọng nhuốm đầy vị ghen tị.
Tiêu Thỏ lại choáng váng. Anh ta bình thường có vẻ vô cùng tự cao tự đại, thỉnh thoảng còn hai mặt không biết đằng nào mà lần, ấy vậy mà lại đi ghen ăn tức ở với một con mèo con! Thế này được coi là gì? Diamond Barbie chắc?[97]
Nàng cố nén cười. “Anh định đổ tội cho nó, dĩ nhiên là nó không thèm để ý đến anh rồi!”
“Con mèo xấu xí như thế, đổ tội cho nó là may cho nó rồi!” Giang Hồ lầm bầm.
Phụt! Tiêu Thỏ phì một cái. Hồi nãy Giang thái tử chăm chú nói chuyện với một con mèo đã đủ nhảm nhí, lại còn ghen tị với Tiểu Hắc, bây giờ lại còn ra vẻ ta đây trước mặt mấy con mèo! Nàng rốt cục nhịn không nổi cười phá lên.
Tiêu Thỏ cười một lúc, tới khi dừng lại được mới phát hiện Giang Hồ chính là đang chăm chú nhìn nàng phát ngốc lên, đôi mắt đen ẩn chứa một ánh gì đó khiến người khác khó mà nhận ra được.
Mải cười, thiếu chút nữa đã quên kẻ này vốn là một gã háo sắc tâm lí vô cùng biến thái a.
Tiêu Thỏ xóa sạch nét cười trên mặt, đứng thẳng lên chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
“Chờ một chút!” Giang Hồ bỗng tóm lấy bàn tay nàng.
Tiêu Thỏ theo phản xạ có điều kiện lại chuẩn bị vòng tay ném người, nhưng còn chưa kịp làm gì lập tức đã bị lời Giang Hồ thốt ra khiến cho ngơ ngác.
Anh ta nói. “Xin lỗi em!”
“Hả?” Câu xin lỗi này khiến người khác không ngờ tới, Tiêu Thỏ lập tức sững người, mãi không biết nên trả lời anh ta ra sao.
“Chuyện lần trước lỗi là do tôi trước, tôi xin lỗi em!” Giang Hồ nói với vẻ mặt rất thản nhiên, nhìn không thấy chút nào là vẻ mặt nhận lỗi hết, nhưng cũng không nhìn ra chút ẩn ý âm độc hiểm ác nào, tóm lại một câu: rốt cục khiến người ta chả hiểu nổi trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Tiêu Thỏ quyết định tạm thời không đánh anh ta vội, quan sát một chút rồi tính. “Dù sao mọi việc cũng qua rồi, tôi cũng đã đánh anh một trận, chúng ta coi như hòa!”
“Em không giận tôi nữa?”
“Không giận.” Dù sao mình cũng không bị cái gì.
“Vậy tôi có thể theo đuổi em rồi chứ?”
Hả? Tiêu Thỏ lại ngây người. Ai cũng nói mùa đông hoa mai nở, tại sao đang giữa mùa đông mà trên người Tiêu Thỏ lại toàn hoa đào thế này? Lại còn là một đóa hoa đào[98] xấu xa nữa chứ!
“Chuyện này, thật ra…” Nàng vốn muốn từ chối một cách uyển chuyển tế nhị, nhưng lại không biết nói sao.
“Em đồng ý rồi hả?”
Tiêu Thỏ vội vàng lắc đầu.
Giang Hồ lại nắm chặt bàn tay nàng hơn. “Tôi thích em!”
Không cần phải nói thẳng nói thật thế chứ? Tiêu Thỏ toát mồ hôi hột liều mạng rút tay ra. “Anh đừng có làm thế, bỏ tôi ra rồi nói…”
Giang Hồ lại cầm lấy tay nàng, nhất quyết không buông.
Hai người còn đang co co kéo kéo, bỗng một bóng người nhào tới, nhằm thẳng mặt Giang Hồ đấm cho một phát. (Yề yề, có thế chứ! Bực thằng cha này nãy giờ!)
Tay Tiêu Thỏ cuối cùng cũng được thả ra, nàng ôm tay lại, nhìn thấy Lăng Siêu chắn trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt phẫn nộ như thể chuẩn bị bốc lửa vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc