Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng - Chương 11

Tác giả: Nhĩ Nhã

NGô Diệu và Lạc Tài Tần cùng ngồi trên nóc nhà tới khi trời sáng mới ngáp ngắn ngáp dài leo xuống. Lạc Tài Tần đi dự lễ tang của ông. Ngô Diệu vốn định chợp mắt ở cửa hàng một lát nhưng Lạc Tài Tần không an tâm, lái xe đưa cô về nhà.
Ngô Diệu loạng choạng về phòng định đánh một giấc thì Phi Phi đã xông tới trước mặt, túm lại, “Diệu Diệu, đã mất chưa thế?”
Ngô Diệu tỉnh táo được phân nửa, “Cái gì hả!”
“Thì hỏi chút mà!” Phi Phi cẩn thận quan sát Ngô Diệu, nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải.
Ngô Diệu vùng vẫy mãi mới thoát được, bò lên giường nằm, ngước nhìn Phi Phi mặc một chiếc váy hai dây xếp ly màu đen, trông rất cao quý nhã nhặn, lại còn trang điểm cẩn thận, Cô hỏi, “Sắp đi dự tiệc hả?”
“Hôm nay khai trương salon nghệ thuật do phòng tranh của Trâu Thiếu Đông mở, có rất nhiều người tới nên tao phải trang điểm đẹp một chút, xem có thể câu được con rùa vàng nào không”. Phi Phi vừa nói, vừa soi gương chỉnh sửa váy xống, cười tủm tỉm nháy mắt với Ngô Diệu.
“Không phải mày đã có bạn trai No.1 rồi sao? Sao lại câu rùa vàng nữa hả?”
“Hừ, giờ hết No.1 rồi, No.1 đã bị giáng cấp!” Phi Phi xích lại hỏi, “Diệu Diệu, tao có thể mượn cái vòng kia của mày đeo một chút được không?”
“Cái vòng trân châu đen ấy hả?”
“ừ, hôm trước tao muốn mua một cái, nhưng tìm mãi mà không có cái nào hợp, vòng của mày hợp với cái váy này lắm”.
Ngô Diệu mở ngăn kéo, lấy hộp ra đưa cho Phi Phi, “Tặng mày luôn”.
“Không được!” Phi Phi nghiêm túc nói, “Tao chỉ mượn thôi,tao không lấy đồ của chị em đâu”?
“Nó cũng không đắt tiền đâu”. Ngô Diệu chậm rãi mở hộp ra đeo vòng lên cổ Phi Phi, “Ừm, đúng là hợp với cái váy này. Mày cứ giữ đi”.
“Không phải chiếc vòng này là bà lão hàng xóm tặng mày sao?” Phi Phi hỏi, “Bà mất rồi nhỉ. Mày giữ làm kỉ niệm, sao tao lấy nó được chứ?!”
“Mấy năm nay tao cũng có đeo đâu, cũng chỉ để đó....Mày đeo thì bà càng vui hơn”.
“Con ngốc này, mày bị chuyện ông của Lạc Tài Tần tác động rồi hả?” Phi Phi xoa đầu cô, “Ngủ đi, chuyện sinh lão bệnh tử có thể buồn, nhưng đừng nghĩ quá nhiều”. Nói rồi cầm ví, đi giày cao gót, tạm biệt Ngô Diệu xong thì đi.
Ngô Diệu nằm ngửa trên giường...Rõ ràng lúc này rất buồn ngủ, nhưng nằm một lát thì lại không buồn ngủ nữa, cứ nhìn lên trần nhà rồi ngẩn ngơ.
Bà Ngô nhẹ nhàng gõ cửa phòng, thò đầu vào gọi, “Diệu Diệu?”
“Mẹ.” Cô đã ngửi thấy mùi mì tôm trứng từ xa, vội vàng ngồi dậy, “Con đói ૮ɦếƭ mất!”
Bà Ngô cười cười bê bát đặt lên tủ đầu giường cho con gái, Ngô Diệu ăn mì, bà Ngô bóc một cây xúc xích cho Champagne ăn.
“Diệu Diêu, Tiểu Tần không sao chứ?”
“Vâng ạ, mẹ đừng lo lắng”.
“Mẹ không lo mà chỉ tò mò”. Bà NGô xích lại gần cười cười, “Sao đang buồn cậu ấy lại nghĩ tới chuyện tìm con hả?”
“Con đáng yêu mà”.
“Mẹ đang nói nghiêm túc cơ mà”. Bà Ngô cười hơi phấn khích, “Tay cậu ấy bị thương, cũng là vì cứu con đúng không?”
“Khu khụ..... “NGô Diệu đấm иgự¢, sặc cả mì, “Ai bảo thế?!”
“Phi Phi”. Bà Ngô lại đút bánh quy cho Champagne, Phi Phi kể tình huống hôm đó kinh điển lắm, Trâu Thiếu Đông giận con, lúc con xông ra thì ᴆụng phải xe Lạc Tài Tần, Tiểu Tần vì không muốn con bị thương nên đã làm đệm thịt cho con”>
“Ha.....” Ngô Diệu hít sâu, cuối cùng cô cũng biết tạp chí lá cải tồn tại như thế nào rồi.
“Này, ngày nào mẹ cũng hầm canh cho cậu ta ăn, con nhớ mang đi nhé”. Bà Ngô xắn ống tay áo lên, đương nhiên phải chăm sóc con rể tương lai thật kĩ rồi!
Ngô Diệu nhìn mẹ chằm chằm, lẩm bẩm, “Bố người ta là đầu bếp, mẹ đừng múa rìu qua mắt thợ, không lại dơ mặt”.
Bà Ngô cười tủm tỉm nắm lấy cằm con gái mình nhín, “Con gái ngốc, con thông minh hơn cho mẹ xem nào, đã biết chưa, xấu hổ thì không tìm được chồng tốt đâu”. Rồi dọn cái bát không, chậm rãi ra ngoài.
Giờ Ngô Diệu lại càng mất ngủ, cô bật tivi lên, kênh địa phương đang đưa tin hôm nay phòng tranh do Trâu Thiếu Đông mở mời mấy vị họa sĩ nổi tiếng tới tham dự, nói văn hoa thì là nhà doanh nghiệp trẻ.
Ngô Diệu tặc lưỡi mấy cái, “Ai da, Trâu Thiếu Đông như diều gặp gió nhỉ”.
Theo bản tin, hôm nay bức tranh mới của họa sĩ trừu tượng được xem là bảo vật quốc gia – Lạc Tài Tần đã được đấu giá. Ngô Diệu chớp mắt, trong đầu đặt Lạc Tài Tần vào chung với danh xưng họa sĩ tầm cỡ quốc gia, bất giác run lên.......Bảo vật quốc gia ăn mì xào chọc Champagne?
Dù hình ảnh lướt qua rất nhanh, nhưng Ngô Diệu vẫn nhận thấy một ngươi xinh đẹp mặc váy đỏ đứng cạnh Trâu Thiếu Đông trong nghi lễ cắt băng khánh thanh, đây là cô bạn gái tin đồn Phi Phi nói sao? Cô gật đầu – vô cùng xinh đẹp, nhưng hình như tên Trâu Thiếu Đông kia nhìn thấy như thế này chưa vừa mắt. Tên thối tha ấy, phắn lên trời luôn đi, không biết tài năng kiểu gì mới giữ nổi hắn nữa.
Nghĩ ngợi một hồi, Ngô Diệu thấy mệt, đánh một giấc ngon lành trong khi tivi vẫn mở, tay vẫn cầm điều khiển. Nhưng chưa được bao lâu, di động dồn dập đổ chuông. Ngô Diệu trở mình, rúc đầu vào gối rồi trùm chăn kín mít, lại tiếp tục ngủ. Nhưng di động vẫn kiên nhẫn đổ chuông, cuối cùng Champagne cũng bị đánh thức, cào hai chân trước lên thành giường gọi cô chủ, còn rên lên ư ử như muốn nói, “Ồn quá, tắt điện thoại đi”.
Ngô Diệu thở dài, tâm không cam tình không nguyện mà thò tay cầm di động lên nghe, “A lô...”
“Diệu Diệu hả?!” Khi bên kia lên tiếng, NGô Diệu liền hối hận, sớm biết người gọi tới là Lương Tiểu Mạn thì đã ngắt máy luôn cho rồi.
“Chị Tiểu Mạn hả, có chuyện gì thế?”
Lương Tiểu Mạn hỏi, “Có phải Lạc Tài Tần ở cạnh em không?” rồi cười ha hả, “Bảo cậu ta nghe điện thoại nào”.
“Em đang ở nhà, có tới cửa hàng đâu”. Ngô Diệu cau mày, đúng là Lương Tiểu Mạn để mắt tới Lạc Tài Tần.
“Muộn thế này mà vẫn còn ngủ à?” Lương Tiểu Mạn lẩm bẩm, hình như không tin.
Ngô Diệu thầm nghĩ chị thật phiền, ai cần chị lo tôi ngủ tới mấy giờ chứ, “Không có chuyện gì hả, em cúp máy trước đây”.
“Này! Chờ chút, nếu lát nữa em mở cửa hàng mà gặp Lạc Tài Tần thì bảo cậu ấy gọi điện cho chị được không?” Lương Tiểu Mạn cười hỏi.
NGô Diệu ngẩng đầu lên, sợ luôn...đến câu này mà cũng nói được.
“Chị tự tìm anh ấy được mà”.
“Chị không có số điện thoại của cậu ấy, không thì em cho chị số nhé?” Lương Tiểu Mạn nói ra ý đồ đích thực, đó là muốn có số điện thoại của Lạc Tài Tần.
Diệu Diệu thở dài, “Chị à”.
“Ơi?”
“Chị muốn là gì hả?” Ngô Diệu đã tỉnh ngủ, bèn ngồi dậy.
“Sao phải căng thẳng thế, sếp chị rất thích Lạc Tài Tần, muốn mua tranh của cậu ấy”. Lương Tiểu Mạn cười, “Chị giới thiệu mối làm ăn cho cậu ấy không tốt hả?”
Ngô Diệu chỉ cười.
“Cười cái gì, chúng ta là họ hàng mà, giúp chị nhé?”
“Người biết số Lạc Tài Tần nhiều lắm, chị hỏi người khác đi”. TRước khi dập máy, Ngô Diệu chưa thấy hả, bèn thêm một câu, “Còn nữa, lúc nào chị trả tiền cho em thế? Mấy thứ đồ bị vỡ trong cửa hàng em lần trước còn lỗ vốn kia kìa”.
“Này....Diệu Diệu, sao em không nể tình thân thế nhỉ?” Lương Tiểu Mạn có vẻ không vui.
“Em đang nói lý mà chị lại nói tình với em à, lúc chị không nói lý với em, có từng nể tình thân không?” Ngô Diệu nghiêm túc nói, “Còn nữa, Lạc Tài Tần là bạn em, em biết chị muốn vươn lên, nhưng đừng lợi dụng bạn em và em”. Nói xong liền dập máy.
Sau đó Ngô Diệu ngồi ngẩn ngơ trên giường một lát rồi mới ý thức được mình vừa mắng cho Lương Tiểu Mạn một trận! Cô vuốt иgự¢ hít sâu một hơi – ai da, thích quá, đã đời quá!
Lúc này, chuông di động vang lên, lại là Lương Tiểu Mạn gọi. Ngô Diệu thở dài định không nghe máy thế nhưng lại nghĩ, tôi sợ chị à, nên cầm điện thoại lên, “A lô?!”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Ngô Diệu còn tưởng Lương Tiểu Mạn sẽ la lối mắng chửi, không ngờ chị ta lại thở dài, “Mọi người ai cũng lợi hại,ai cũng có bản lĩnh, chị sắp hết đường rồi, xin em giúp chị một việc nhỏ thế mà em cũng không chịu sao?”
“Sao chị lại hết đường được. Hai bác cũng đâu phải không có tiền, chị vẫn còn nhà ở. Hơn nữa, không phải anh rể khi ly hôn cũng bồi thường cho chị rồi sao?”
“Em......” Lương Tiểu Mạn bị Ngô Diệu chọc tức, cười, “Chị phí lời với công chúa rồi. Em có biết nhân tình thế thái là thế nào không, từ nhỏ tới lớn chú dì đều nâng niu nuông chiều, em có biết vào đời khó khăn thế nào không?”
“Biết chứ, thế nên em không muốn vào”. Ngô Diệu thẳng thắn đáp lại, “Chị muốn vào đời thì cũng đừng giẫm lên đầu người khác, không thấy thất đức hả?’
“Em giúp chị lần này đi mà”. Lương Tiểu Mạn nghiêm túc nói, “Chị vất vả lắm mới trèo lên được vị trí này, bảo cho số điện thoại của Lạc Tài Tần để gọi nói vài câu thì ૮ɦếƭ à?”
Ngô Diệu đắn đo một lát, trước đây Lạc Tài Tần đã nói Lương Tiểu Mạn đang làm việc cho một nhà đầu tư nổi tiếng làm ăn thủ đoạn.
“Không được!” Ngô Diệu kiên quyết từ chối, danh tiếng của Lạc Tài Tần tuyệt đối không thể bọ bọn họ phá hỏng được.
“Em.... .....’’ Lương Tiểu Mạn thấy cô em họ của mình cứng đầu không chịu nói, chỉ cười nhạt một tiếng, “Không phải em thích cậu ta, sợ chị giành mất đấy chứ?”
“À, chuyện đó thì không” Ngô Diệu lắc đầu.
Từ trước tới giờ Lương Tiểu Mạn đều bó tay với Ngô Diệu, làm cách nào cũng chẳng lại được với con bé vừa ngố vừa ngốc này.
“Thật sự tuyệt tình như thế sao?” Lương Tiểu Mạn hết cách, “Em không sợ chị nói cho Lạc Tài Tần biết về chuyện em với Trâu Thiếu Đông trước kia sao?”
Ngô Diệu thấy khó hiểu, “Thì chị nói đi, có phải chuyện bí mật gì đâu”.
“Được, em nhớ nhé! Chị sẽ không quên đâu!” Lương Tiểu Mạn hung giữ trút giận,
Ngô Diệu gật đầu, “Vâng, bye bye nhé. À, chờ chút”.
“Cái gì?” Lương Tiểu Mạn tưởng Ngô Diệu đổi ý, vội vàng hỏi.
“Bác gái đã lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, chị bớt chút thời gian về với bác, tiền kiếm chẳng hết, cũng chẳng chứng minh cái gì, bản thân vui vẻ là.....”
“Con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt, chị cần em dậy bảo à. Từ nhỏ tới lớn em có gì hơn chị hả?” Lương Tiểu Mạn mắng xa xả, “Tự lo lấy thân em đi!” rồi dập máy.
Ngô Diệu nheo mắt nhìn di động hồi lâu, rồi ngả xuống ngủ tiếp. Lần này cô ngủ một giấc ngon lành đến tận hơn hai giờ chiều mới bị đánh thức. Mở choàng mắt ra, thấy Phi Phi vừa về, đá bay đôi giày cao gót ra rồi nằm lên giường, “Mệt quá......cái đám nghệ thuật trời đánh kia đúng là khó hầu hạ”.
“Tao xem tin tức rồi, vang dội lắm”. Ngô Diệu sán lại gần hỏi han.
“Thì vang dội thật. Mà hôm nay còn có người gây rối nữa”. Phi Phi bất mãn nói.
“Sao thế?”
“Hôm nay có mấy phóng viên, thực ra chỉ nhìn một cái là biết mấy tên gây rối, nghi ngờ độ thật giả của tranh Lạc Tài Tần”. Phi Phi bất mãn nói.
“Sao giờ lại có kiểu thủ đoạn làm ăn như thế nhỉ.......” Ngô Diệu lầm bầm.
“Ôi, cùng lĩnh vực thì cạnh tranh mà”. Phi Phi gác một tay dưới cằm, “Mày ngủ cả buổi sáng à?”
Ngô Diệu gật đầu, kể lại chuyện mắng Lương Tiểu Mạn, khiến Phi Phi cười phá lên, “Sướng thế, tao muốn chửi chị ta lâu rồi”.
“Nhưng nghĩ lại cũng thấy chị ta đáng thương”. Ngô Diệu thuộc cung Thiên bình, tính cách lúc do dự không quyết đoán, đặc biệt là qua cơn xúc động thì thường thấy hối hận, hơn nữa lại thật thà, lúc nào cũng nghĩ nói thế có nặng lời không.
“Người đáng hận hầu hết đều có chỗ đáng thương, ở bệnh viện mỗi ngày đều có rất nhiều trẻ em dù chẳng làm bất cứ chuyện xấu nào mà cũng mắc phải bệnh nan y, tao có lòng thương thì đặt vào những nơi ấy. Ít nhất khi mày chân thành đối xử với chúng, chúng cũng sẽ không quay ngược lại cắn mày một cái rồi lại giẫm thêm một cú, chỉ để được leo cao!”
“Cũng đúng!” Ngô Diệu gật đầu ngồi dậy, “Đi ăn đi! Nghe nói có nhà hàng cua Myanmar mới khai trương ở trên phố ngon cực!”
“Ừ......” Phi Phi lưỡng lự một lát, “À, thực ra thì......”
“Hả. Có hẹn rồi chứ gì? Ai thế? Con rùa vàng mới câu được hay là No.1 cu hả?”
“He he” Phi Phi cười cười, hơi thẹn thùng, “Hôm nay No.1 cũ tới xin lỗi tao,hơn nữa còn dỗ cho tao vui, thế nên là.......tạm thời phục chức, nên tao không đi với mày được!”
“Ừ!” Ngô Diệu gật đầu, nhìn Phi Phi trang điểm xong thì vội vã chạy đi hẹn hò, chẳng biết sao lại nhớ tới câu nói của mẹ - Xấu hổ thì không kiếm được chồng tốt đâu.
Ở nhà chán, Ngô Diệu dứt khoát thay quần áo ra ngoài đi dạo. Biển người trên phố vẫn cuồn cuộn, Ngô Diệu ngược hướng mà đi, lại dạo ngang qua cửa hàng lần trước mua áo len. Ma-nơ-canh đã được mặc một chiếc áo khoác rất đẹp.
Ngô Diệu đang nghĩ đi đâu tiếp thì phía sau có người lên tiếng, “Đi một mình hả? Có muốn đi ăn không?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc