Côn Luân - Hồi 18

Tác giả: Phượng Ca


Chiếc thiên lý thuyền cập vào một phiến đá lớn, mọi người rời thuyền lên bờ. Trước mặt là một sơn cốc âm u rộng lớn, bốn bề núi cao bao bọc, đỉnh núi cao tận trong mây, khiến người ta không thể dừng chân mà phải đi vào trong cốc. Đáy cốc có nhiều đá nhỏ, loạn thạch thương tùng rất không chỉnh tề, tảng đá lớn thì không thua hòn núi nhỏ, đá nhỏ chẳng khác vạn quân. Ẩn giữa cây tùng tảng đá là vô số tượng người bằng đá, cao như một người nhỏ, điêu khắc sống động tinh vi, trừ thể hình đều to lớn, còn thì mừng, giận, bi thương, lo lắng, kẻ cười người khóc đều không khác gì người thật, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc đi hoặc chạy, hoặc nhíu mày trầm tư, hoặc ngửa mặt lên trời cười dài, hoặc múa kiếm hát ca, hoặc viết chữ thổi sáo, quả là trăm ngàn tư thế phong thái khác nhau kiểu nào cũng có, chỉ nhìn lướt qua mà như vô cùng tận.
Lương Tiêu tuy thấy việc kì quái cũng không lấy làm lạ, nhưng bất giác cũng phải hít vào một hơi lương khí, ngạc nhiên nói:
- Còn đây là cái gì ?
Hoa Thanh Uyên nghiêm mặt nói:
- Đó là tượng tám trăm vị thánh hiền, được điêu khắc từ xưa đến nay, sử sách gọi là tám trăm vị tiên thánh hiền triết, danh tướng kì nhân …
Ông chỉ một pho tượng đá mũ cao áo dài, dung mạo kì cổ, có khí thế bao trùm thiên hạ, nói:
- Đó là Hiên Viên Hoàng đế.
Lại chỉ pho tượng một lão nhân trán cao mặt lớn, hai mắt trũng sâu, tay cầm một bình thuốc, nói:
- Đó là Thần Nông Viêm đế.
Lại chỉ pho tượng một lão nhân mày dài tai to, râu dài quá bụng, cưỡi một con trâu xanh, nói:
- Đó là Lão Tử Lý Nhĩ, người đã viết Đạo Đức chân ngôn dài hơn năm nghìn từ.
Chuyển tay chỉ tượng một lão giả mặc nho phục đang vòng tay cúi chào, nói:
- Đây là Văn thánh Khổng Khâu.
Lương Tiêu vừa nghe vừa nhìn, bỗng thấy những tượng đã đó vốn hoàn toàn bất động đột nhiên lại từ từ di động, tuy nhiên rất khó phát hiện ra, giống như trăng sao trên trời không lúc nào không dịch chuyển, trong lúc đang nói, tượng đá của Hoàng đế đã đi khuất sau một núi đá. Lương Tiêu lập tức kinh ngạc kêu lên.
Hoa Mộ Dung cười nói:
- Ngươi nhìn ra được cái gì ? Đoán ra nguyên cớ mới được coi là giỏi.
Lương Tiêu cắn môi, trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ tay cười nói:
- Ta biết rồi.
Hoa Mộ Dung cười nói:
- Sao, nói ta nghe.
Lương Tiêu chỉ vào ba chiếc cự luân phía sau lưng, nói:
- Đạo lý này cũng cùng một kiểu với thiên lý thuyền! Sức nước làm chuyển động cự luân, cự luân làm chuyển động những cánh tay đồng, sau đó những cánh tay đồng dùng cách gì đó để chuyển động các tượng đá.
Hoa Mộ Dung nhíu mày lấy làm kỳ lạ, mỉm cười nói:
- Giỏi lắm, không nhìn ra ngươi cũng có lúc thông minh, mèo mù phen này lại bắt được chuột.
Hiểu Sương chen vào cười nói:
- Tiêu ca ca vốn là rất thông minh.
Nói xong hai má ửng hồng.
Lương Tiêu rất thích người khác khen mình, liền hướng về phía Hiểu Sương mỉm cười hỏi tiếp:
- Có điều huynh vẫn không biết những cánh tay bằng đồng đó làm cách nào chuyển động được tượng đá.
Hoa Thanh Uyên ngẫng nhìn sắc trời, nói:
- Chuyện này không phải dễ nói cho minh bạch, ngày sau sẽ nói tiếp, trước hết chúng ta vào là tốt nhất.
Ông lại nói với Lương Tiêu:
- Nhất định phải đi theo đúng bước chân của ta.
Lương Tiêu lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao ?
Hoa Mộ Dung nói:
- Không cần phải hỏi lý do, có nói ngươi cũng không hiểu.
Nói rồi, một tay kéo nó, một tay kéo Hiểu Sương cùng đi theo phía sau Hoa Thanh Uyên. Chỉ thấy Hoa Thanh Uyên lúc thì đi thẳng, lúc thì đi ngang, tới lui vòng vèo giữa các pho thạch tượng và đám loạn thạch, đi được khoảng chừng trăm bước Lương Tiêu bỗng nhiên nghĩ ngợi: "Tại sao ta phải đi theo cô ta chứ ? Không nói cho ta biết, hừ, ta phải thử xem có gì cổ quái." Nó thấy Hoa Mộ Dung không để ý, đột nhiên vùng thoát khỏi tay của cô, chạy một bước về phía trái. Hoa Mộ Dung chụp nó lại không kịp, nhất thời biến sắc mặt thất thanh kinh hãi kêu lên.
Lương Tiêu sợ bị người truy cản nên co chân ra sức chạy, chạy chừng trăm bước, đúng lúc nó định quay đầu nhìn lại bỗng dưới chân nhẹ bỗng, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy vực sâu vạn trượng, bất giác thất kinh định thu chân lại, có điều trong lúc đang nghĩ thì thân mình lại tự đằng không bay lên, bên tai tiếng gió gầm thét, trước mắt mây trắng trôi vùn vụt, nhìn xuống chỉ thấy rừng núi trung điệp, sông hồ dọc ngang, cảm giác bản thân như một ngôi sao chổi đang từ trên trời lao xuống, trên không trung gió quất vào người lạnh thấu xương, vừa nghĩ đến lạnh thì đột nhiên lại thấy đứng giữa gió tuyết, bốn bề mênh ௱ôЛƓ chỉ có mưa tuyết gió gào.
Lương Tiêu máu huyết như đóng băng, nó chạy loạn lên để kháng cự lại cái lạnh, không biết đã chạy xa bao nhiêu chợt mặt đất chấn động, phát ra âm thanh sấm sét, chỉ trong nháy mắt mặt đất nứt ra một đường dài, từ đó phun ra một lưỡi lửa cao cả trăm trượng, nóng bức vô cùng khiến Lương Tiêu mồ hôi toát ra như mưa, nó sợ mất mật định kêu lên mà miệng lưỡi khô cứng không phát ra được một chút âm thanh. Hoàn cảnh lúc lạnh lúc nóng khiến nó như muốn phát điên, bỗng thấy từ xa có bóng người chuyển động, vội chạy tới thì lại thấy một cặp nam nữ đang cười nói trong ánh lửa, Lương Tiêu nhận ra giọng nói, vừa kinh nghạc vừa vui mừng thất thanh gọi: "Cha, Mẹ !". Văn Tĩnh và Ngọc Linh vẫn không để ý đến nó mà chỉ cùng nhau vui vẻ chuyện trò, Lương Tiêu vừa khóc vừa gọi, điên cuồng đuổi theo không rời nhưng thủy chung vẫn không thể tới gần.
Truy đuổi một hồi thì hai người này đột nhiên đứng lại, Lương Tiêu cả mừng, níu lấy áo Văn Tĩnh khóc lớn, khóc được hai tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mờ ảo đang bám vào tay một người áo đen như mực, mặt trắng như giấy, không phải Tiêu Thiên Tuyệt thì là ai ? Lương Tiêu vừa mới mừng xong rồi lại kinh sợ, tâm lực kiệt quệ, bất chợt hét lên một tiếng, hai mắt tối đen sắp ngất đi, bỗng thấy sau lưng bị nắm chặt, có người ôm lấy nó lùi về phía sau, các ảo ảnh trước mắt đột nhiên tiêu biến hết, chỉ còn cỏ cây đất đá và các thạch tượng im lặng đứng đó.
Lương Tiêu tưởng như đã cùng người đấu quá trăm ngàn chiêu, ngồi phệt xuống đất thở như trâu rống. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hiểu Sương sắc mặt lo lắng, nhìn lại thấy bốn phía không một bóng người, bất giác ngạc nhiên nói:
- Chỉ có mình muội sao ?
Hoa Hiểu Sương chưa kịp trả lời, bỗng thấy pho tượng Tư Mã Thiên phía bên trái từ từ di động về phía tây, còn pho tượng Bàn Cổ đi về phía nam, trong lòng kinh hãi kéo Lương Tiêu nói:
- Đi nhanh, đi nhanh thôi.
Lương Tiêu đang cảm thấy kì quái, trong tai bỗng vang lên tiếng quân kêu ngựa hí, trước mắt mờ đi một cái đã thấy đang đứng trong núi thây biển máu, cung điện nguy nga sập đổ như tuyết lở, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành đống gạch vụn.
Đúng lúc đó tay trái của nó lại bị nắm chặt, ảo tượng lại biến mất. Hoa Hiểu Sương kinh hãi run rẩy nói:
- Nguy hiểm quá, muội chút nữa cũng bị kéo vào đó.
Cô kéo Lương Tiêu lúc sang đông lúc sang tây, đi được khoảng mười bước thì ngồi xuống một ngọn núi nhỏ, nói:
- Chỗ này là con mắt của trận Thái Sử Cảnh, có thể ở đây được nửa thời thần.
Lương Tiêu không nhịn được, hỏi:
- Việc này cuối cùng là thế nào ?
Hoa Hiểu Sương nhìn nó rồi buồn rầu nói:
- Chúng ta bị vây khốn trong trận “Lưỡng Nghi Ảo Trần”.
Lương Tiêu nhìn trận thế bốn bề, đột nhiên nhớ lại phụ thân nó đã nói về việc này, hoảng sợ nói:
- Có phải là các thạch tượng này là một trận pháp như bát trận đồ không ?
Hoa Hiểu Sương gật đầu nói:
- Không chỉ các pho tượng, mỗi cành cây ngọn cỏ ở đây đều được sắp đặt có tính toán, vừa rồi huynh cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, đó là vì anh bị hãm trong cơ quan của tượng Trâu Diễn gọi là “Âm Dương cảnh”.
Lương Tiêu suy nghĩ nói:
- Nhưng tại sao Hiểu Sương muội lại tiến vào trong này ?
Hoa Hiểu Sương nói:
- Muội thấy huynh bị hãm trong trận không ra được, định kéo huynh ra, không ngờ không cẩn thận nên cũng bị hãm vào trong trận, may mà em có đọc qua sách này, nên biết vài biến hóa của nó.
Cô lại lấy mấy hòn đá bén nhọn vẽ lên đất một đồ hình kì quái, vẽ rồi lại xóa. Lương Tiêu thấy kì quái, hỏi:
- Hiểu Sương, muội làm gì vậy ?
Hoa Hiểu Sương nói:
- Muội đang thao diễn trận pháp.
Lương Tiêu lấy làm lạ nói:
- Muội cũng hiểu thứ này à ?
Hoa Hiểu Sương nhoẻn miệng cười, nói:
- Muội hàng ngày ở suốt trong nhà, ngoài chuyện đọc sách ra thì chẳng có việc gì khác để làm, trận pháp cũng đều là đọc trong sách.
Lương Tiêu nghĩ một lúc rồi lại hỏi:
- Hiểu Sương à, tại sao huynh lại nhìn thấy nhiều chuyện cổ quái như vậy ?
Hoa Hiểu Sương khẽ cau đôi chân mày nhỏ nói:
- Muội cũng chỉ nghe bà ngoại nói, không biết đúng hay không. Muội nghe nói Lưỡng Nghi Ảo Trần trận, được gọi là ảo trần vì có khả năng theo lòng người mà biến hóa, ảo hóa vạn sự trên đời, nếu bị hãm trong trận thì trong lòng nghĩ gì tại trận sẽ được thấy cái đấy. Người nào xốc nổi bồng bột thì càng dễ sinh ra ảo tượng, sẽ phải trải sáng tối, kinh ngạc, đau khổ, vui buồn đủ loại tư vị đến mức phát điên. Nguyên nhân tại sao thì muội cũng không rõ, có điều nghe bà ngoại nói huyền cơ của trận này là do lòng người dẫn phát, nếu có người trong lòng không có ý niệm gì thì dù không hiểu trận lý vẫn có thể vượt qua. Bất quá những người vạn niệm như không thì đều đã như tiên như phật, cho dù có qua được thì cũng chẳng có hại gì.
Lương Tiêu nghĩ ngợi rồi nói:
- Tại sao nơi ẩn tàng của Thiên Cơ cung lại có loại trận pháp này ?
Hoa Hiểu Sương nói:
- Muội nghe cha nói, bọn muội xuất hiện từ thời nhà Đường suy xụp.
Cô vừa nói vừa viết, tuyệt nhiên không chậm lại chút nào, Lương Tiêu nhìn thấy trong lòng thầm ngạc nhiên, lại nghe cô nói:
- Lúc đó khắp thiên hạ có rất nhiều người xấu gây cảnh chém Gi*t, đánh nhau đã hơn một trăm năm, bọn họ Gi*t người phóng hỏa, thiêu hủy sách vở thư tịch, không những rất nhiều người ૮ɦếƭ mà bao nhiêu học vấn của tiền nhân lưu lại cũng bị bọn họ hủy đi.
Cô lại tưởng tượng tình hình bi thảm lúc đó, trong lòng buồn rầu hai mắt đỏ lên, nhìn Lương Tiêu nói:
- Tiêu ca ca, muội vẫn không hiểu, tại sao bọn người xấu đó lại muốn làm những chuyện như vậy chứ ?
Lương Tiêu vốn là hỏi cô, không ngờ cô hỏi ngược lại, giật mình nói:
- Huynh nghĩ sao à ? Ban đầu có nhiều người tốt giống như muội, tất cả đều hòa bình, không ai tranh đấu, nhưng đột nhiên xuất hiện một kẻ xấu như huynh, huynh khi phụ muội, ςướק lấy đồ ăn của muội, muội muốn sinh tồn thì phải ςướק của người khác, người khác lại ςướק của người khác nữa, cứ thế khắp thiên hạ sẽ đều là người xấu. Sau đó một người xấu phát hiện ra rằng hai người xấu hợp lại thì mạnh hơn một người xấu, nên bọn họ họp thành một nhóm, bọn ta một nhóm, mọi người xúm lại đánh nhau, người đánh nhau càng đến càng nhiều, về sau sẽ bắt đầu chiến tranh, Gi*t người, phóng hỏa, ...
Nó nói tới đó, lại nghĩ nó cũng có đủ thứ xấu xa này, đành phải dừng lại.
Hoa Hiểu Sương nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:
- Huynh nói không đúng.
Lương Tiêu nói:
- Tại sao không đúng ?
Hoa Hiểu Sương cúi đầu vừa viết vừa nói:
- Muội không thể ςướק của người, Gi*t người được.
Lương Tiêu cười nhạt nói:
- Muội không ςướק của người khác thì cũng sẽ bị đói bị lạnh mà ૮ɦếƭ, hoặc bị người khác Gi*t mà thôi.
Hoa Hiểu Sương buột miệng nói:
- Muội không ૮ɦếƭ đâu.
Cô nắm lấy tay Lương Tiêu, chân thành nói:
- Tiêu ca ca không phải là người xấu.
Lương Tiêu bĩu môi nói:
- Huynh là người xấu. Làm người tốt chỉ để bị người khác ăn Hi*p, huynh trước nay chỉ ăn Hi*p người khác thôi.
Hoa Hiểu Sương nhăn tít đôi chân mày bé bỏng của cô, đột nhiên lắc tay Lương Tiêu, giọng cầu khẩn nói:
- Tiêu ca ca, muội không muốn huynh làm người xấu ! Đừng làm người xấu huynh nhé ?
Lương Tiêu bị cô nói đến bực mình, không biết làm thế nào, đành phải nói:
- Nếu ta vì thế mà ૮ɦếƭ đói ૮ɦếƭ lạnh thì sao ?
Hoa Hiểu Sương nói:
- Thì chúng ta cùng ૮ɦếƭ, muội vạn vạn lần không thể làm việc xấu được.
Lương Tiêu ngẩn người không nói được gì. Hoa Hiểu Sương thấy vậy thì nói tiếp: "Thôi tạm không nói chuyện này nữa. Thực ra thì Tiêu ca ca cũng đâu phải là người xấu." Lương Tiêu cảm thấy mặt nóng bừng, không biết phải bác bỏ cô gái nhỏ này bằng cách nào, chỉ lắng nghe Hoa Hiểu Sương lúc này lại nói thêm: "Giờ mình lại nói tiếp về lai lịch của bọn em. Chính vào thời thiên hạ đại loạn đó, ông tổ Thiên Cơ cung vốn là người có học vấn, ông hiểu rõ thế gian đang rối loạn nên quyết ý thu tập điển tịch và tàng trử tại một địa phương." Lương Tiêu ngắt lời cô: "Kết quả là ông tổ này đã tàng trữ hết điển tịch vào Thiên Cơ cung chớ gì ?"
Hoa Hiểu Sương vừa cười vừa nói: "Lúc đó vẫn chưa có Thiên Cơ cung mà chỉ có Tê Nguyệt cốc thôi, trong cốc chỉ toàn là đại thạch đầu. Vị tổ này không những học vấn cao mà vũ công cũng rất lợi hại, trong lúc bọn người xấu đấu đá nhau thì ông đã dẫn gia tướng thu tập các loại thư tịch, đồ cổ, tranh họa, thư pháp, sau đó gom tất cả về Tê Nguyệt cốc. Cho đến khi vị tiên tổ này từ trần công trình này vẫn chưa hoàn tất, vì thế nhi tử của vị tổ này lại tiếp tục công việc của phụ thân, lúc bấy giờ thiên hạ phân chia thành nhiều nước và bọn người bại hoại xấu xa lại càng ngày càng gây chiến nhiều hơn và lợi hại hơn, trong lúc chiến đấu để bảo vệ thư tịch nhiều người trong phe mình đã bị Gi*t ૮ɦếƭ. " Cô nói tới đây thì ngó chừng đã sắp muốn khóc, "Cho đến sau cùng, vị ...vị tiên tổ đã...cũng đã bị kẻ bại hoại xấu xa sát tử ..." Cô nói mà lệ chảy dài, Lương Tiêu vỗ nhẹ vai cô, Hoa Hiểu Sương cũng đã không còn chịu nỗi nữa, phục trên đầu gối Lương Tiêu khóc lớn. Lương Tiêu tay đặt trên vai cô gái nhỏ này, lóng ngóng không biết phải làm gì để an ủi cô cả.
Khóc được một đỗi thì Hoa Hiểu Sương ngửng đầu lau nước mắt, bối rối nói: "Em vẫn hay khóc ngay từ nhỏ, hễ nghe đến chuyện buồn như thế thì em lại muốn khóc. Tiêu ca ca, anh không được cười em đó." Lương Tiêu nghĩ thầm, "Thật tình chuyện này ta nên cười cô mới đúng." Nó nghĩ vậy rồi cũng chỉ cười được hai tiếng thì ngừng mà không hiểu tại sao.
Hoa Hiểu Sương tiếp tục : "Đến đời vị tiên tổ thứ ba lại là người cực thông minh, một mặt kế tục công trình sưu tập đồ thư, một mặt lại chăm chú nghiên cứu học vấn trong đó và đã lĩnh hội được nhiều điều hữu dụng. Để bảo vệ những thư tịch này cho an toàn, ông mới thiết kế trận pháp này, vẽ thành họa đồ rồi cùng con cháu các gia tướng toàn lực xây dựng; để tiết kiệm nhân lực thì ông lại chế tạo ra mộc ngưu, lưu mã, và thiên lý thuyền, dùng để vận chuyển gỗ đá, nhưng thạch trận này quá lớn nên cho đến đời nhi tử của ông tổ thứ ba này vẫn chưa hoàn tất được. Cho tới ba trăm năm trước đây thì Thiên Cơ Tam Luân mới được dựng xong, rồi tới hơn trăm năm sau đó thì Thiên Cơ cung mới được kiến lập." Hiểu Sương nói đến mức cao hứng, trên má cô vẫn còn hai ngấn lệ, cô cúi đầu tính toán rồi bước hai bước, xong thì lại cười và nói: "A ! Tiêu ca ca, em đã tính ra rồi."
Cô nhảy lên và kéo Lương Tiêu qua trái bảy bước, qua phải tám bước, đi qua mười thạch tượng mới dừng lại tính toán cho thông suốt rồi nói: "Chỗ này là cơ quan mấu chốt của trận “Huyền Dịch cảnh” của tượng Phục Hy, chính là trận trung chi trận, là nơi cực kỳ khẩn yếu. Tiêu ca ca, anh phải nắm em cho chặc đấy !" Lương Tiêu đã nếm đủ mùi khổ rồi nên nghe nói thế thì vội nắm chặc bàn tay nhỏ bé của cô. Cả hai sóng vai đi ngang qua cây cổ tùng to bằng ba người ôm, vừa bước được hai bước thì bỗng có ngọn gió nhẹ thổi qua mơn man trên mặt, Hiểu Sương kinh hãi kêu lên: "Không hay rồi, đây là mắt cung Tốn, em đã tính sai mất." Cô kéo Lương Tiêu chạy ba bước về hướng tả thì hốt nhiên thấy tượng Văn Vương và tượng Khổng Tử như đang sáp lại gần nhau, Hiểu Sương giật mình kêu lên: "૮ɦếƭ rồi ! mọi thứ đều đã biến thành khác rồi." Trong âm thanh của cô mang âm hưởng giống như sắp khóc đến nơi. Thì ra các thạch tượng vẫn luôn luôn di động nên người trong trận chỉ đi trật một bước là trận hình toàn biến, cho nên cần phải tính toán trở lại y theo tình cảnh hiện tại của các thạch tượng bằng không thì càng ngày càng bị lún vào sâu hơn không lối thoát.
Hiểu Sương thấy mặt trời sắp lặn trời càng lúc càng tối dần thì khóc và than: "Tất cả đều tại em, lỗi tại em hết, nếu em đã chẳng khoa trương thì mình đã chẳng bị vây khốn trong trận như thế này." Lương Tiêu vội an ủi: "Hiểu Sương đừng lo lắng, Hoa đại thúc chắc chắn là sẽ tìm được bọn mình mà." Trong bụng nó thì nghĩ: "Kỳ thật là lỗi ở ta, ta mà không chạy loạn xạ cả lên thì cô bé này cũng đâu phải chạy vào để cứu ta ra." Nó áo não trong lòng và an ủi hoài Hiểu Sương lúc đó mới lau nước mắt lắc đầu nói: "Thạch trận này chu vi tới cả chục dặm, biến hóa lại kì quái em thật không biết hiện giờ mình đang bị lạc tại đâu nữa. Ngay cả nãi nãi trong trường hợp này cũng không biết ở phương vị nào nên cũng không dám xông bừa."
Cả hai không còn cách nào đành phải chán nản ngồi đó được một lúc thì đột nhiên trời nổi gió, những cơ gió này hú lên như gầm rú và lạnh lẽo thấu xương. Hiểu Sương toàn thân run rẩy và ho lên không ngừng làm Lương Tiêu thấy vậy hỏi: "Lạnh hả ?" Hiểu Sương chỉ "A" lên một tiếng, răng đánh vào nhau lách cách. Lương Tiêu tự nhủ: "Tuy gió lớn nhưng cũng đâu có lạnh dữ vậy kìa." Đưa tay kéo cô vào lòng, thấy người Hiểu Sương càng ngày càng lạnh giá thì kinh hãi xem lại thì thấy cô hơi thở lúc còn lúc mất thì hoảng sợ kêu lên: "Em sao vậy ..." Hiểu Sương lúng 乃úng trong miệng rời rạc khó khăn: "Trong иgự¢ áo ...có...thuốc." Lương Tiêu nghe thế thì nhớ lại rất rõ ngày nọ ở Thiên Cơ biệt phủ cô cũng giống như thế này nên vội vàng đút tay vào иgự¢ áo cô thì lần tìm được một bình ngọc, nghiêng bình lấy ra một hạt thuốc, chỉ thấy màu vàng sáng bóng, giống hệt viên thuốc hôm đó, liền đưa cho cô uống. Hiểu Sương thở một hơi khẩu khí, tiếp lấy bình thuốc uống thêm một viên nữa.
Lương tiêu tò mò hỏi: "Thuốc này gọi là gì vậy ?" Hiểu Sương yếu ớt trả lời : "Thuốc này là do Ngô gia gia cho em gọi là Kim Phong Ngọc Lộ hoàn." Lương Tiêu cau mày hỏi : " Hiểu Sương ... lại ngã bệnh à ? Mới đây …làm anh sợ quá." Hiểu Sương vừa cười vừa đáp lời nó: "Đừng lo chuyện này, em đến đúng giờ là phải uống thuốc, vừa rồi quên mất, nhưng đã uống rồi thì sẽ không sao." Lương Tiêu vẫn còn cảm thấy lo muốn hỏi thêm cho kỹ hơn nhưng hốt nhiên nghe từ xa xa truyền lại tiếng sáo, mơ hồ như có như không, mỏng mảnh như sợi tơ rót vào tai, thì trong đầu nó chợt lóe lên một ý tưởng, mừng rỡ reo lên: "Em chỉ lo tính tới tính lui làm anh cũng hồ đồ luôn, tuy tính không ra nhưng chả lẽ mình không la lên được hay sao ?" Hiểu Sương run lên gật đầu : "Em ngu thật, miễn là mình chỉ cần la thật to, thể nào gia gia hay cô cô sớm muộn cũng nghe tiếng của mình."
Lương Tiêu đứng lên cất tiếng hú dài, nó tuy tuổi nhỏ khí nhược nhưng hú lên một hồi lâu thì ngưởi thổi sáo đoán chừng đã nghe thấy nên tiếng sáo nhạc nghe đã rõ ràng hơn làm nó mừng rỡ vô cùng. Một lát sau nó nghe một âm thanh phá không và một người miệng còn đang thổi sáo thật là tiêu sái xuất hiên. lão nhân này mặt ngọc thân cao, râu dài trông hết sức phiêu sái chính là lão nhân áo trắng ở trên ngọn Oán Lữ song phong Tả Nguyên. Hiểu Sương hân hoan kêu lên: "Nguyên công công !" Tả Nguyên nghe thanh âm của cô yếu ớt thì cau mày lại hỏi: "Lại phát bệnh phải không ?" Hiểu Sương gật đầu. Tả Nguyên không dám trì nghi, hốt nhiên bế Hiểu Sương lên và cũng không thèm nhìn Lương Tiêu cái nào xoay đầu bỏ đi. Lương Tiêu vội vàng theo gót ông ta nhưng thân pháp Tả Nguyên cực lẹ chỉ hai ba bước sau là đã không còn tung tích, Lương Tiêu đành phải dừng lại thầm nhủ: "Lão già này cố ý bỏ rơi ta chớ gì ?" Nó tức cành hông nhưng lại biết trận pháp này cổ quái nên không thể nào đi loạn được. Nó cô đơn một thân một mình đứng ngây ra tại chỗ đó. Qua một lúc, không thấy ai quay lại, bất giác tự hỏi: “Chẳng lẽ bọn Hoa đại thúc bỏ rơi ta ? Hoặc giả lão đầu tử bạch y đó thống hận ta, cố ý để ta lại đây để ta ૮ɦếƭ đói, dù không ૮ɦếƭ đói thì cũng buồn bực mà ૮ɦếƭ ?” Trong nháy mắt không kìm được quỳ xuống đất hu hu khóc lớn.
Khóc một đỗi thì tâm tình nó khá hơn, Lương Tiêu lau nước mắt toan bò dậy thì hốt nhiên thấy có bóng người di động trên mặt đất nên thất kinh hồn vía la lớn: "Ai đó ?" Bóng người đó lại đứng im lìm và khi Lương Tiêu nhìn thấy rõ hơn thì nó bật cười ha hả, nguyên lai trăng tà giữa hai ngọn núi nên ánh sáng chiếu xuống thạch tượng tạo nên bóng tượng lẫn lộn vào nhau. Lương Tiêu nhìn qua ngó lại thạch tượng rồi lại nhìn bóng tượng trên mặt đất trong bụng nghĩ: "Không biết vào thời khắc nào thì thạch tượng sẽ giống y như bóng của nó."
Nó lại thấy thạch tượng vận chuyển không ngừng, ánh trăng cũng chuyển động không ngừng như đèn tẩu mã, Lương Tiêu mỏi mệt buồn bã liền ngồi xuống xem, chợt thấy một chiếc bóng cầm lấy quyển sách nghiêng người nâng tay lên tựa như đang ngâm tụng thi cú; Không lâu sau thì lại chạy sang một bên và chiếc bóng thứ hai lại tiến ra, một tay trước một tay sau giống như đang bước đi; Chiếc bóng thứ ba lúc này tiến lên vẫy tay nhấc chân, năm ngón tay đánh chéo xuống; Lương Tiêu xem đến đây phúc chí tâm linh, ba chiếc bóng này lại xẹt ngang trong đầu nó như một chuỗi liền lạc.
Lương Tiêu nhảy dựng lên la "Ồ" một tiếng: "Cái này không phải là một chiêu vũ công sao ?" Nghĩ vậy nó bèn quan sát các pho thạch tượng khác và hoảng nhiên đại ngộ : Nguyên lai mỗi pho thạch tượng đều cử tay đưa chân, cúi người lắc đầu đều ẩn tàng quyền lý cực vi diệu nếu dùng liền lạc với nhau thì trở thành vũ công. Lương Tiêu bắt chước các chiêu này đánh ra chỉ thấy cảm giác vi diệu và cực kỳ lợi hại, trong lòng nó nhất thời hết sức kinh ngạc và kỳ lạ.
Nguyên lai tám trăm thạch tượng này chính là một câu đố tuyệt đại mà tiền nhân đã lưu lại, trải qua bao năm tháng nằm tại đây mãi tới hôm nay mới có người hiểu thấu sự huyền bí ở trong. Hai trăm năm trước Thiên Cơ cung đã trải qua hàng trăm kiếp nạn, cuối cùng truyền xuống đời thứ bảy thì sản sinh ra một bậc vũ học kỳ tài tên là Hoa Lưu Thủy, người này lúc mười bảy tuổi đã là Thiên Cơ cung đệ nhất cao thủ; Tới ba mươi tuổi thì nhìn khắp giang hồ khó tìm ra địch thủ. Cũng tới đời vị này thì vũ công của Thiên Cơ cung mới trở thành một nhà riêng biệt. Luận về vũ công thì người này có thể nói là vị đại cao thủ số một của Thiên Cơ cung trong năm trăm năm qua.
Trong thời loạn thế Thiên Cơ cung đã dành lấy nhiệm vụ thủ hộ điển tịch thì đối với người trong cung mà nói tất nhiên không thể không nhắc đến vũ công, nhưng việc thu tập điển tịch và xây dựng "Lưỡng Nghi Ảo Trần" trận mới là việc quan trọng hơn cả. Cho tới khi Hoa Lưu Thủy ba mươi tuổi thì việc mở núi khai sông, xây dựng cự luân đã hoàn tất, chiếu theo đồ hình để lắp ráp cơ quan và thiết lập thạch trụ di động.
Hoa Lưu Thủy một thân vũ công xuất thần nhập hóa nhưng đệ tử trong cung lại chẳng ai đủ sức kế thừa y bát. Ông ta tuy không nói ra nhưng lòng thì rất không thỏa mã về điều này, một hôm đứng nhìn thạch trụ thì lại sinh ra ý tưởng muốn từ thạch trụ mà khắc thành tám trăm vị thánh hiền rồi gửi gắm pho vũ công tối lợi hại vào các thạch tượng . Chỉ hy vọng trong đám hậu nhân sẽ có người nhìn ra sự ảo diệu bên trong, nếu ai khám phá được thì ngộ tính người đó tất không thấp, hoặc giả có thể thừa kế y bát.
Khắc cả tám trăm bức thạch tượng này cuối cùng cũng đã làm vị đại cao thủ sức cùng lực tận. Khi hoàn thành thì Hoa Lưu Thủy cũng đã lớn tuổi nhưng khi nhìn lại thế hệ sau, thấy kẻ thì học số thuật, người thì mãi lo kiếm sống, hơn cả chục năm như thế không ngờ vẫn không có ai nhìn ra bí mật trong tượng nên lão nhân này không khỏi nản lòng, nhưng vốn tính tình kiêu ngạo nên nhất định chỉ dẫn cứ để vậy mà mang luôn bí mật này vào quan tài, trước khi ૮ɦếƭ chỉ nói một câu: "Ra câu đố dễ, giải câu đố mới khó, đời sau nếu có ai khám phá được chân ý của lão phu thì không những là kẻ tài giỏi thiên phú mà còn là kẻ hết sức có phúc phận."
Đám tử tôn nghe xong thì cũng không để lòng, chỉ cho đó là lời mê sảng trong lúc gần đất xa trời. Thật vậy, tám trăm thạch tượng trông qua thì chẳng có gì kì đặc mà phải kết hợp nhiều tư thế mới trở thành vũ công; Bởi vì thạch tượng cùng với trận Lưỡng Nghi Ảo Trần vận chuyển không ngừng nên chúng nhân dồn cả tâm sức vào để nghiên cứu trận pháp, chủ yếu tập trung vào phương vị của thạch tượng và hoàn toàn không nghĩ gì đến vũ công, kể cho đến nay đã hơn một trăm năm mà vẫn không một ai phát hiện được bí mật của thạch tượng.
Lương Tiêu nguyên bổn không hiểu gì về trận pháp và gần đây lại thêm luôn nghĩ về việc báo cừu nên trong lòng luôn chỉ muốn học vũ công, thứ hai nữa nó lại có cơ duyên để ánh trăng rọi xuống đúng lúc nên nó mới minh bạch được điều quan yếu của thạch tượng. Từ chỗ đã thông suốt một điều đưa đến thông suốt mọi điều, nó liền theo cách đó tập trung vào quan sát thạch tượng, không chiêu nào không phải là vũ công tuyệt diệu. Nó mừng rỡ không cùng, bao nhiêu tâm sự lo lắng trong lòng đều tiêu tan không còn một mảy. Chính vì trận pháp Lưỡng Nghi Ảo Trần không ngừng vận chuyển nên tám trăm thạch tượng cứ như dòng nước chảy ngang qua bên nó thật linh động như cả một bảo khố vũ học, vô cùng vô hạn chờ nó lĩnh ngộ.
Nó y theo đó mà luyện công mặc kệ thời gian trôi qua như phi tiễn, bất giác đã đến chính ngọ ngày hôm sau. Lương Tiêu chuyên chú luyện vũ công lòng không chút ngăn ngại, tuy vẫn không có cách ra khỏi trận pháp nhưng nó lại không bị thạch trận mê hoặc nữa. Lúc nó cảm thấy bụng đói liền thuận tay sử chiêu "Hàm Quan Hóa Hồ", y theo tư thế của Lão Tử cởi thanh ngưu, một tay ôm иgự¢, một tay chống đất, rồi ngồi đó một lúc; rồi nó lại sử thế "Quảng Thành Tử Đảo Thích Đan Lô", duỗi người đá ra; Sau đó hai tay dang rộng liên tiếp sử hai chiêu "Mặc Định Giá Thê" và "Lỗ Ban Thác Lương"; Rồi lại rùn xuống đẩy ra phía trước đổi thành "Liệt Tử Di San", trong miệng uốn lưỡi nín thở đó là "Hàn Phi Kết Thiệt"; cuối cùng nó mô phỏng "Mạnh Kha Chi Dũng", khuỳnh vai nén bụng, thẳng đầu đứng sừng sửng, có khí thế coi ngàn vạn người như không. Tới khoảng "Đại Hiền Tâm Kinh" thì tương tự công phu đạo gia "Bát Đoạn Cẩm", nhưng cao minh đầy đủ hơn nhiều.
Lương Tiêu luyện tới luyện lui nhiều bận, chỉ thấy trong miệng luôn tạo ra nước miếng, toàn thân sung túc, chân khí lưu chuyển như minh châu chạy trong kinh mạch, cảm giác đói bụng như tan biến mất. Đang tập luyện bỗng nhiên nó nghe tiếng cước bộ liền quay lại nhìn thì thấy Tả Nguyên đang cười cười bước tới, thấy nó nhìn lại thì ngó nó chăm chăm hỏi: "Ngươi có thể nghe được cước bộ của ta à ?" Nó xoay chuyển tư tưởng rồi đáp: "Lão già đa tâm dữ vậy, rõ ràng là chuyện tấu xảo thôi mà." Thật khó mà ngờ Lương Tiêu tu luyện tâm pháp mới từ hôm qua tới giờ đã tiến tới cảnh giới thông huyền, trong vòng một trượng gió thổi cỏ lay nó cũng cảm thấy được.
Lương Tiêu thấy lão liền thu lại chiêu thế, lãnh đạm nhìn lão. Tả Nguyên vốn dĩ cho là khi gặp nó sẽ vui mừng phát khóc, ít nhất cũng hướng về phía lão cầu xin, không ngờ Lương Tiêu lại lạnh lùng như vậy thì hết sức ngạc nhiên, kinh ngạc nhíu mày, nói: "Thằng nhỏ, ngươi tưởng lão phu tới để dẫn ngươi ra đó à ?" Lương Tiêu hận lão đêm qua bỏ rơi nó lại trong thạch trận nên trề môi đáp lại: "Ta không ra đâu !" Tả Nguyên nổi khí tức nhưng lại suy nghĩ "Nhân quanh đây không có ai sao mình không bức bách tiểu tử này phải nói ra can hệ của nó với Tiêu Thiên Tuyệt chứ ?" Hốt nhiên thủ trảo nhắm vai của Lương Tiêu chụp tới. Lương Tiêu nghe tiếng gió, liền sử chiêu "Thủy Hoàng Dương Tiên" tay vung ngang ra, nháy mắt đầu ngón tay đã đánh tới cách eo lưng của lão độ nửa thốn. Tả Nguyên thấy một chiêu này như gió giật lửa táp thật không thể tưởng tượng nổi. Lão lạ lùng kinh dị vội vung ngọc địch lên đánh xuống tay của Lương Tiêu, tay phải vẫn tiếp tục phóng tới chụp vai của nó. Lương Tiêu chợt giống như kẻ say rượu, lảo đảo hai bước lọt ra khỏi trảo thế của lão, cánh tay nó đang vung ra biến thành chặt xuống, chiêu này chính là "Xích Tinh Trảm Xà" lấy ra từ điển tích Hán cao tổ Lưu Bang say rượu trảm bạch xà, nhìn thì thấy chân đạp xuống hư phù , thực ra lại ẩn tàng sát cơ.
Tả Nguyên đã biết lợi hại, ngọc địch nhắm mạch môn Lương Tiêu điểm tới. Lương Tiêu trừng mắt quát lớn, trong lúc quát động tác liền như đang cưỡi chiến mã, vươn người tới, song chưởng múa ra trước, đầu bàn chân đá xéo ra, đó là chiêu "Vũ Vương Huy Qua." Tả Nguyên thấy nó khuôn mặt nhỏ rướn tới, lại cố làm ra vẻ phẫn nộ, trông cực kỳ hoạt kê, nhưng tay đánh chân đá lại thập phần tinh diệu thì lòng không khỏi thấy kì lạ, nghĩ thầm: "Tiêu Thiên Tuyệt vũ công vô cùng quỉ dị, không hiểu hắn ta ở đâu có được chiêu số chí đại chí cương có thể đẩy lùi cả thiên quân thế này ?" Lão càng đấu càng có cảm giác mê hoặc. Lương Tiêu la hét quát tháo liên tiếp sử "Thần Nông Huy Sừ", "Hiên Viên Đăng Nhạc " , "Nghiêu Trí Thiên Hạ " , "Vũ Vương Khai San" , "Thuấn Vũ Can Thích" , "Thương Thang Cầu Vũ" , " Thối Tị Tam Xá", "Vấn Đỉnh Trung Nguyên" một hơi tám chiêu, đều là công phu nằm trong "Đế Vương Cảnh" thật là cương nhu tinh tế, tiến thối mạc trắc, có khí thế bao trùm trời đất, nuốt chửng cả thế gian.
Tả Nguyên tự thị thân phận, vốn không muốn cùng một đứa nhỏ hơn thua nên chưa nhiều nội lực, nào ngờ nó sử ra một mạch tám chiêu mà lão vẫn không bắt được nó, ngược lại thấy nó càng thêm bạo gan, đánh ra hết kỳ chiêu này lại tới kỳ chiêu khác liên miên không dứt thì trong lòng bắt đầu mất kiên nhẫn, hốt nhiên một tay hóa giải chiêu "Thái Tông Thịnh Đường" của Lương Tiêu, một tay giắt ngọc địch vào eo lưng rồi sử luôn bài "Bàn Vũ Chưởng" đánh tới, song chưởng khi bắt đầu đánh ra nhẹ như lông hồng, khi đến nơi nặng tựa Thái Sơn. Lương Tiêu tiếp được hai chiêu thì đã phải thối lui mười bước, bị lão bức thoái đến dưới tảng cự thạch. Nó cấp tốc sử chiêu "Tôn Quyền Sát Hổ", hết sức cương dũng chém phạt ngược lại, nhưng vì kình lực không đủ nên vừa xuất chiêu thì đã bị chưởng của đối phương đánh lùi. Tả Nguyên buông tiếng cười lạnh lẽo, hữu chưởng múa lên rồi nhẹ nhàng phiêu hốt đập xuống đầu Lương Tiêu. Đúng vào lúc này đột nhiên có tiếng người kêu lên: "Tả lão, hạ thủ lưu tình !" Tả Nguyên cau mày, thu chưởng lui lại. Lương Tiêu trợn mắt nhìn lại thì thấy Hoa Thanh Uyên đang đứng ngoài xa, nó mừng rỡ kêu lên: "Hoa đại thúc, sao bây giờ mới xuất hiện ? Hại ta bị lão này đấm đá !" Hoa Thanh Uyên đưa mắt nhìn Tả Nguyên rồi mới lắc đầu nói : "Trận pháp này rộng lớn vô cùng, cháu không nên chạy lung tung lên như thế, tìm ra cháu hoàn toàn không dễ chút nào !" Lương Tiêu ngoát miệng chỉ vào Tả Nguyên nói: "Lão già này đêm qua rõ ràng đã tìm ra cháu nhưng lại cố ý không dẫn cháu ra." Tả Nguyên tuy trong miệng thì nghiến răng nhưng ngoài mặt lại cười nói : "Nói bậy, đêm qua Hiểu Sương phát bệnh ta phải cấp tốc mang nó ra khỏi trận pháp nên mới quên ngươi." Trong lòng lão lại nghĩ : "Toàn là tại tiểu tử ngươi gây họa nên lão phu đương nhiên muốn ngươi phải chịu khổ đầu." Lương Tiêu nói: "Vậy sao sau đó ngươi không trở lại dẫn ta ra? Rõ ràng là ngươi muốn hại ta." Tả Nguyên thản nhiên đáp: "Thạnh trận này bất cứ lúc nào cũng luôn luôn biến hóa, sau khi ta đã xuất trận rồi, muốn trở lại tìm ngươi ta phải bắt đầu tìm lại từ đầu." Lão lại vội thêm, "Cần nói cho ngươi rõ thêm, mới đây ta đã dùng tiếng sáo để tìm ngươi nhưng không nghe ngươi đáp lại một tiếng nào." Hoa Thanh Uyên gật đầu: "Không sai !"
Lương Tiêu thầm nghĩ: "Xem ra bọn họ đi tìm ta không phải là chuyện giả. Chắc là ta mãi mê lo xem xét các thạch tượng nên không còn hay biết gì khác cả." Nghĩ vậy thì bao nhiêu chỗ nghi ngờ đều tiêu tan hết, nó có vẻ xấu hổ nên cúi gầm mặt nhưng trong lòng đối với lão già thì vẫn còn bất mãn, nó kéo chéo áo Hoa Thanh Uyên nói: "Hoa đại thúc, cháu chỉ đi theo chú, nhất định không theo lão già này để tránh lão gạt cháu đi lạc." Hoa Thanh Uyên thấy nó nhỏ nhen như vậy thì cũng phải bật cười.
Ba người sánh vai cùng bước, Tả Nguyên bỗng hỏi: "Tiểu oa nhi, vừa rôi ngươi đã dùng công phu gì vậy?" Lương Tiêu nghe hỏi thì tỉnh ngộ rằng Tả Nguyên không hề biết đến bí mật của các thạch tượng, nó thầm nghĩ: "Lão già ngươi vốn không phải là hảo nhân, ta cần gì phải nói cho ngươi nghe chứ?" Nó chu mỏ lên làm bộ không nghe. Tả Nguyên hỏi phải kẻ điếc, mặt xạm lại, lão thấy vũ công Lương Tiêu sử dụng cùng với vũ công của lão như cùng có một xuất xứ, tuy nội lực bất túc nhưng uy lực vẫn không thể coi thường, bất giác lão lại cảm thấy buồn bực vô cùng.
Ba người đi trong thạch trận khoảng chừng bảy, tám dặm lộ trình vẫn chưa nhìn thấy ra đến ngoài, làm Lương Tiêu phải thầm kinh hãi: "Trận pháp này quả nhiên dễ sợ thật, bị lạc đúng là không dễ gì tìm ra." Nó nghĩ tới vừa rồi phải qua một cơn khổ đầu, cho đến lúc này vẫn còn sợ hãi, bèn níu chặc góc tay áo của Hoa Thanh Uyên, càng không dám nghĩ tới chuyện chạy loạn ra ngoài dù chỉ nửa bước.
Đi được một đỗi đường, Tả Nguyên không nói một lời nhắm hướng đông bắc bỏ đi. Lương Tiêu thấy lão khuất dạng thì cảm thấy khoan khoái, hỏi han Hoa Thanh Uyên về sự kỳ diệu của thạch trận, nhưng "Lưỡng Nghi Ảo Trần trận" vốn là tâm huyết bảy đời của họ Hoa kết tụ lại, đạo lý vô cùng tinh vi nên Hoa Thanh Uyên không thể trong nhất thời giải thích cho minh bạch, lại sợ bị phân tán tâm thần sẽ đi trật đạp sai nên chỉ luôn mồm nói là sau này sẽ giải thích thêm. Lương Tiêu tức mình nên lúc đầu đã muốn kể cho Hoa Thanh Uyên về bí mật của các thạch tượng nhưng lại đổi ý, thầm nghĩ: "Là ông không nói trước, đợi ngày sau ta luyện thành, đem ra sử dụng cho ông thất kinh một phen." Nghĩ vậy nên vẻ mặt nó lộ vẻ cười đắc ý. Hoa Thanh Uyên thấy nó bỗng dưng cười vô cớ, trong lòng thấy kì quái nhưng vốn tính ý khoan hòa nên cũng đáp lại bằng một nụ cười và cũng không hỏi gì hơn.
Lại đi thêm độ ba dặm nữa thì cuối cùng họ cũng ra khỏi thạch trận, Lương Tiêu ngó xung quanh chỉ thấy phía trước vách núi chập chùng, bao quanh một thung lũng chu vi vài chục dặm, nhiều dòng suối nhỏ trên vách núi đổ về một dòng suối lớn xanh trong, dòng thanh khê này nối liền hai hồ nước nhỏ, bờ hồ có nhiều hoa cỏ cây cối, ẩn hiện phía sau là những mái lầu các cong cong. So với cảnh tượng hùng vĩ của bên ngoài cốc thì trong cốc lại bình đạm đơn giản hơn nhiều, chỉ có điều là ở bờ hồ có một tòa đài cao, xung quanh lại có những vật kì quái lạ lùng nó chưa từng thấy bao giờ.
Hoa Thanh Uyên thấy Lương Tiêu thập phần hiếu kỳ nên dẫn nó lại tòa đài cao, vừa cười vừa nói: "Đài này gọi là Linh Đài." Y chỉ vào một quả cầu cổ quái đang được khu động bằng thủy lực và giải thích: "Đó là Hồn Thiên Nghi, dùng để tính toán vận hành của tinh tú". Rồi lại chỉ vào một cái bình bằng đồng trên có tám con rồng đang ngậm châu, bên dưới có tám con cóc bằng đồng rồi giải thích: "Đó là Địa Động Nghi, dùng để đo lường khi núi lở và sóng thần hay khi có động đất và hỏa sơn. Bên trái có cái tam giác đồng, chính là Lượng Thiên Xích, dùng để đo độ cao của núi, bên phải là trục đồng tên là Định Hải Châm, dùng để đo mực sâu của sông biển, nếu dùng chung với Ba Động Nghi thì có thể theo dõi hiện tượng của thủy lưu để tính ra lúc nào có thủy hạn và tai tình." Hoa Thanh Uyên lại chỉ mọi khí giới thiên kỳ bách quái và nhất nhất đều giải thích cho Lương Tiêu nghe, thật đúng là không thiếu vật sự lạ lùng đẹp mắt, như vật mỗi nửa thời thần lại kêu lên một tiếng, có hình nhân nhỏ bằng bạc ca vũ là cái Thủy Chung của Ba Tư, hay Thủy Tinh Cầu chứa đầy thủy ngân, trên mặt khắc đầy số tự, Hoa Thanh Uyên gọi đó là "Âm Dương Nghi", dùng để đo độ nóng lạnh.
Tòa Linh Đài quả thật đã tụ tập trí tuệ của vô số các bậc trí giả cổ kim. Lương Tiêu tuy tận mắt thấy tai nghe mà cơ hồ vẫn không tưởng tượng nổi, trong lòng thằng bé bội phục không biết đến mức nào mà kể, không nhịn được nhảy lên ngồi trên chiếc xe chỉ nam bằng đồng mà Hoàng Đế dùng để phá Xi Vưu. Cỗ xe chỉ nam này mỗi lần điều động cơ quan lại tự chạy được tới mấy trượng, phía hữu có đồng nhân tay luôn luôn chỉ đúng phương nam, phía tả có đồng nhân hai tay đánh trống, tiếng vang cong cong.
Lương Tiêu ngắm nghía một hồi mới nhảy xuống rồi bỗng máu nghịch của nó nỗi lên, liền nhảy tuốt lên Hồn Thiên Nghi. Hồn Thiên Nghi bên trong có một quả thiên cầu, bên trên khắc đồ cảnh của tinh tú, mỗi vì tinh tú trên thiên cầu đều nằm đúng phương vị thật, Lương Tiêu một chân đặt vào trụ cầu, một chân đạp vào giữa thiên cầu làm nó lật chuyển, các vì tinh tú lập tức hỗn loạn phương vị cả lên.
Hoa Thanh Uyên trở tay không kịp, hết sức kinh sợ thì chợt nghe một tiếng quát giận dữ và một đạo thân ảnh như bay từ trên đài hạ xuống vung tay nắm lấy tay Lương Tiêu ném xuống đất mạnh đến mức đầu hoa mắt váng, trỗi dậy nhìn thì thấy một lão giả mặc hoàng bào, râu tóc bạc phơ, hai gò má gầy gò đang nhìn nó với cặp mắt giận dữ. Lương Tiêu máu nóng nỗi dậy múa quyền nhắm vào иgự¢ lão giả đánh tới thì Hoa Thanh Uyên đã đưa tay phong trụ quyền thế của nó và hướng vào người này nói cung kính nói : "Minh lão, lỗi chính là do ta ! Xin người đừng quở trách nó."
Hoàng bào lão giả hừm một tiếng không thèm nhìn y lại nhìn xéo sang Lương Tiêu nói: "Ngươi là ai, dám làm rối loạn Hồn Thiên Nghi của lão phu, hừ ! Ngươi mà không sửa lại được thì đừng hòng đi xuống !" Lương Tiêu thấy sau lưng ngấm ngầm đau đớn, nổi giận nói: "Ta không sửa lại thì sao ?" Hoàng bào lão giả trong mắt bắn ra tinh quang chớp ngời đưa tay chụp lấy nó, Lương Tiêu tránh không kịp nên bị hoàng bào lão giả nắm lấy đưa lên cao, nói lớn : "Ngươi mà không sửa được lão phu sẽ quăng ngươi xuống đài."
Linh Đài cao ước chừng mười trượng, nếu hoàng bào lão giả từ trên ném mạnh một cái thì có mười Lương Tiêu cũng phải mất mạng tại chỗ. Nhưng tiểu tử này thiên sinh quật cường, bộ dạng nó giống như thà ૮ɦếƭ chứ không chịu thua ngang bướng hét lên: "Không sửa, ngươi có gan thì ném ta đi." Hoa Thanh Uyên vốn biết lão giả này nói là làm nên hoảng hốt kêu lên: "Minh lão, tiểu hài này nghịch ngợm lão không phải hạ mình tranh cãi với nó, chuyện Hồn Thiên Nghi sẽ do Thanh Uyên làm lại cho."
Lương Tiêu hét lớn: "Hoa đại thúc, ông sao phải ba lần bảy lượt hạ mình với lão đầu tử này chứ ?" Hoa Thanh Uyên không biết nên khóc hay nên cười nhưng thật ra thì y đang ngưng thần nín thở, cúi đầu thõng tay, lòng nghĩ "Hài tử, mọi sự ta đều vì ngươi cả." Hoàng bào lão giả nhìn xéo sang Hoa Thanh Uyên, cười nhạt: "Ngươi càng ngày vô lễ, đem ngoại nhân vào mà không báo trước cho ta hay, vào Linh Đài phá phách loạn xạ. Hừm, nếu ngươi là cung chủ thì Thiên Cơ cung sợ là đã bị hủy hoại bởi tay ngươi rồi !"
Hoa Thanh Uyên mặt đỏ tới tận chân tóc, ấp úng nói: "Minh lão …Minh lão giáo huấn rất đúng." Hoàng bào lão giả lạnh lùng nhìn y, tỏ vẻ khinh miệt, rồi ném Lương Tiêu sang một bên, ống tay áo phiêu phưỡng bốc lên bỏ đi. Lương Tiêu lồm cồm bò dậy muốn đuổi theo nhưng chỉ thấy một bóng vàng xẹt đi như thiểm điện thoáng cái đã biến mất sau cây cối, nó dậm chân nói: "Hoa đại thúc, sao ông không ngăn lão lại để cháu tính sổ với lão." Hoa Thanh Uyên cười khổ: "Thôi đi, vị lão tiên sinh này vũ công cực cao, đừng nói là ngươi mà ngay cả ta còn đánh không lại ông ta."
Lương Tiêu nói: "Lúc nãy lão ấy ra chiêu chụp cháu, tuy lẹ nhưng cháu có cách để phá." Nói rồi liền chuyển bộ múa quyền, nó ngửa người ra, song thủ như đang hái hoa, sử chiêu "Trang Chu Mộng Điệp", sau đó lại uốn mình nhảy lên không biến thành chiêu "Kê Khuyển Thăng Thiên", chiêu này lấy từ điển tích Hoài Nam Vương Lưu An đời Hán, Lương Tiêu đang ở giữa không trung lại khoa chân đá ngược lại và song chưởng đánh xéo xuống như đang vượt nước chém sóng, chiêu này gọi là "Hứa Thận Đồ". Hoa Thanh Uyên nhìn hai chiêu trước thấy biến hóa kỳ diệu, quả nhiên có thể khắc chế thủ pháp của lão giả nọ, chiêu thứ ba dùng để phản kích, cực kỳ lăng lệ , nên cảm thấy quái lạ, chờ cho Lương Tiêu hạ xuống liền hỏi: "Ngươi hiển nhiên là biết cách phá nhưng sao lại không làm ?"
Lương Tiêu cũng tự lấy làm lạ, gãi đầu: "Cái này …Lão già đó xuất thủ lẹ quá chừng, cháu chưa kịp nghĩ thì đã không còn dịp để ra chiêu." Hoa Thanh Uyên mỉm cười: "Vậy là đúng rồi! Cái này gọi là một nhanh hơn ba chậm, chiêu thức của ngươi rất lợi hại nhưng công lực lại không bằng; Chỉ cần đối phương nhanh hơn là ngươi không có cơ hội xuất thủ." Lương Tiêu nói: "Muốn nhanh thì phải làm sao?" Hoa Thanh Uyên đáp lời: "Chỉ có dụng tâm khổ luyện, luyện đến một mức độ nhất định thì tự nhiên chiêu thế sẽ trôi chảy, nhanh chậm lúc đó sẽ tùy tâm xuất phát." Lương Tiêu im lặng không nói gì nhưng lòng đã ngầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ khổ luyện công phu để lần tới nó sẽ nắm lão đầu nhi nọ, ném lão mòng mòng cho lão phải bể đít ra làm tám miếng mới hả. Nghĩ tới đó nó lại hứng chí trở lại, không nghĩ đến chuyện náo loạn nữa, theo Hoa Thanh Uyên ra khỏi Linh Đài. Hai người đi xuyên qua một khoảng rừng, phía trước dương liễu xanh tươi làm nổi bật nhà cửa san sát, tường trắng quanh co dài tới mấy dặm. Xuyên qua một cái cửa vuông thì mùi hương lạ tỏa lên, trước mắt toàn là màu tím, những cánh hoa như đàn bướm giữa cuồng phong, không ngừng bay lượn đuổi nhau.
Hai người đi xuyên qua hai nhà thủy tạ, thỉnh thoảng lại gặp tùy tùng, thị nữ, thấy Hoa Thanh Uyên đều cười gọi hỏi thăm, hoàn toàn chẳng có gì là phân biệt chủ tớ, Lương Tiêu lấy làm ngưỡng mộ: "Ai ai cũng thích Hoa đại thúc, ta mà có được chừng một nửa tính tình dễ gần này của ông ta thì tốt biết chừng nào." Hai người đến một cái cửa tròn, trước cổng chạm hai câu đối, Lương Tiêu hứng khởi nhẩm đọc luôn: "Chân … tục, à, mấy chữ giữa là chữ gì đây?", nó lại nhìn về cột đá phía tả rồi cau mày, "Điều … tâm, a, người này không biết viết sao vậy cà?"
Hoa Thanh Uyên cố nhịn cười: "Tiêu nhi, hai hàng chữ thảo này không phải ai cũng viết được. Phải đọc là "Chân thủy tẩy trần tục, thanh âm địch phàm tâm (nước trong tẩy trần tục, âm sáng rửa phàm tâm), à," chữ nằm ngang kia ngươi có nhận ra không?" Lương Tiêu nhìn qua đáp: "Tâm thủy mộc …" nó tự biết ngay là mình sai, hết sức xấu hổ, mặt đỏ lên tới mang tai.
Hoa Thanh Uyên than: "Chữ này đọc là "tố cầm tâm thủy tạ"." Lương Tiêu dương hai mắt lên nhìn kỹ thì thấy những chữ này đóng mở hoàn toàn không bị ngăn ngại câu thúc, thật là thích hợp với tì vị của nó, thuận tay chỉ vào phần lạc khoản của hai câu đối, đọc ra từng chữ: "Lạc Hồn Cuồng Sinh tửu thư." (Thơ rượu của Lạc Hồn Cuồng Sinh). Hoa Thanh Uyên cười : "Lần này ngươi đọc gần đúng rồi đó, nhưng không phải là "lạc hồn" mà là "lạc phách", không phải "tửu thư" mà là "túy thư"." Lương Tiêu đắc ý đáp lời: "Lạc hồn lạc phách, tửu thư túy thư gì cũng giống nhau mà." Hoa Thanh Uyên cả cười, bỗng nghe từ trong cổng có tiếng đàn vọng lại nên không tiện nói thêm, kéo Lương Tiêu sãi bước tiến vào cửa tròn.
Đi một đoạn không xa thì tới cuối nhà thủy tạ, ở đó có một lư hương vàng đang tỏa khói trắng, khói hương từ từ tan vào không khí xung quanh, mùi thơm ngát. Một nữ tử mặc áo lụa đen đang ngồi xếp bằng, bàn tay mềm mại trắng như tuyết đang khảy dao cầm. Hoa Mộ Dung đứng bên tả nữ tử đó, Hoa Hiểu Sương thì đang tựa vào người một mỹ phụ y phục màu lam. Mọi người thấy Lương Tiêu thì mỉm cười nhưng không nói gì.
Lương Tiêu nhìn nữ tử đang khảy đàn niên kỷ độ chừng chưa tới tam tuần, khuôn mặt như băng tuyết, đôi mắt như nước mùa thu, thanh dật tú mỹ có thể gọi là bậc quốc sắc, tuy y phục giản đơn nhưng từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất ung dung cao quí làm người nhìn phải vô cùng ngưỡng mộ.
Đầu tiên tiếng đàn nhỏ nhẹ phiêu hốt như đóa phù dung tấm tức khóc giọt sương mai, như đóa hương lan ngậm cười, nhưng lại có hiệu lực làm khiên động lòng người; Lương Tiêu nhìn thấy Hoa Hiểu Sương đang cười với nó thì toan gọi chào nào ngờ tiếng đàn bỗng vươn cao, như vách núi cao ngàn trượng cao không thể tưởng tượng, Lương Tiêu nghe thấy trong lòng chấn động. Mỹ phụ áo lam nhíu mày bịt tai Hiểu Sương lại. Tiếng đàn càng lúc càng cao hơn như tiếng chim thanh vũ, chót vót như mây trời, không thể nào cao hơn nữa. Nhịp tim Lương Tiêu cũng theo đó mà trở nên khẩn trương. Bỗng dưng tiếng đàn hạ xuống tựa như từ ngọn núi cao vạn thước rơi thẳng xuống hố sâu vạn trượng, tâm tình Lương Tiêu cũng rơi theo tiếng đàn, thoáng chốc đã sinh ra mê loạn.
Tiếng đàn trở nên ngập ngừng một lát rồi từ từ nhanh hơn, lúc đầu như mưa rơi xuống rừng hoa, dần dà biến thành tiếng đao thương, trở đi lập lại, rồi tiếng đàn trở nên kịch liệt, tựa như núi Côn Lôn nát vụn, như tiếng sấm sét trong không trung, hàm ẩn lòng phẫn nộ. Máu huyết Lương Tiêu nhộn nhạo, tim đập thình thịch. Lúc này tiếng đàn bỗng nhiên buông lỏng, chuyển thành thong thả như người vợ trầm ngâm ngóng đợi, như nhi nữ nói lời chia ly, mang vẻ buồn khổ thê lương không nói thành lời; cứ như thế một hồi lâu, cuối cùng khi tiếng đàn im bặt mọi người mới bừng tỉnh, đều không biết tại sao sáu sợi dây đàn đã bị đứt ra từng khúc.
Nữ tử mặc y phục đen thẩn thờ nhìn chiếc đàn đứt dây hồi lâu, trầm tư: "Ly sầu lại thêm ly sầu, qua qua lại lại rồi cuối cùng cũng đứt ruột mà thôi." Trong lòng đau xót, đẩy dao cầm sang một bên chợt nhìn thấy Lương Tiêu nước mắt dàn dụa trên má thì không kềm được ngạc nhiên kêu lên một tiếng trong trẻo, giọng thắc mắc: "Đứa bé này còn nhỏ thế mà nghe hiểu được sao?"
Chúng nhân thấy Lương Tiêu thương tâm khóc như thế thì đều lấy làm lạ, Hoa Mộ Dung hỏi: "Sao ngươi lại khóc ?" Lương Tiêu nghe vậy thì giật mình, vội vàng quẹt nước mắt, chống chế: "Ai khóc chứ ? Lão tử … lão tử chắc có hạt cát lọt vô mắt …" Hoa Mộ Dung buồn cười, gạt phăng: "Chuyên gia lừa đảo không dùng cách lừa dối này được đâu, ở đây ai cũng đã thấy rõ ràng là ngươi khóc." Lương Tiêu đang buồn bã lại xấu hổ nên tức giận mắng: "Ta khóc ra sao ? Khóc đám tang người à?" Hoa Mộ Dung tức tối, quyền trắng như phấn đưa lên thì nữ tử áo đen mỉm cười khoát tay, Hoa Mộ Dung phải hạ tay xuống nhưng cũng trừng mắt hậm hực nhìn Lương Tiêu.
Nữ tử áo đen ngưng thần nhìn Lương Tiêu mỉm cười: "Hiểu Sương nhắc tới Tiêu ca ca là ngươi phải không?" Lương Tiêu nhìn sang Hiểu Sương một cái rồi gật đầu. Nữ tử áo đen vẫy tay gọi nó: "Lại đây." Lương Tiêu thấy thần sắc thân thiện và không ai nói gì thì bước tới, bất ngờ hữu thủ của hắc y nữ tử như cánh bướm ngọc bay ra phất vào huyệt khúc trì của nó. Lương Tiêu không kịp suy nghĩ sử ra "Đạn Tự Quyết" trong "Như Ý Ảo Ma Thủ", lật tay 乃úng ra nhắm vào mạch môn của nữ tử bắn tới, Tiêu Thiên Tuyệt đã từng dùng tuyệt chiêu này bắn mù hai mắt Vân Vạn Trình. Lương Tiêu tuy công lực thô thiển nhưng chiêu thức tinh diệu không thể coi thường.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc