Cơn Gió Trong Đêm - Chương 17

Tác giả: Lương Phụng Nghi

Minh Quân thấy hơi choáng, trước mắt như có bóng đen xuấn hiện. Cô vịn cửa, trấn tỉnh lại, đoạn nói:
− Cám ơn má Hoàng!
Cô nắm tay bé Huy Huy đang sợ sệt, cùng đi với bà Hoàng vào phòng khách. Tư Trình đang ngồi yên chờ đợi.
Cô chậm rãi, hỏi:
− Anh đến đây làm gì?
− Cả ngày nay không thấy em đi làm, anh thấy lo - Tư Trình nói.
Minh Quân không biết nói gì. Tư Trình đề nghị:
− Ở đây làm phiền má Hoàng, về bên em noí chuyện đi!
Ddành phải thế.
Khi Tư Trình bước vào nhà Minh Quân, anh nói:
− Nhà rất đẹp, rất sạch sẽ, trang nhã nhưng không đủ khí thế. Dọn đến nhà ở Xích Trụ, hai mẹ con sẽ thấy khác biệt ngay.
− Tư Trình, tôi chưa có kế hoạch dọn nhà.
− Vậy sao? - Tư Trình đến gần Minh Quân - Hay là em muốn dọn đến căn nhà nguy nga như Tạ Gia trên đồi, em mới vừa ý?
− Tư Trình! - Minh Quân kêu lớn lên.
− Anh sai gì sao?
− Anh đừng đem dạ tiểu nhân mà so lòng quân tử như thế!
− Vậy hả, anh biến thành tiểu nhân hồi nào kìa?
Minh Quân tranh cãi:
− Ý tôi không phải vậy, xin lỗi, lòng tôi đang rối bời, tôi chỉ vội vả thuận miệng nói vậy thôi. Tư Trình, đừng hiểu lầm.
− Hiểu lầm? Ngày hôm nay, em và Thích Văn không đi làm, không lưu lại lơì nhắn. Người giữ thuyền Tạ gia nói Thích Văn đưa bạn ra biển chơi. Người bạn đó là ai thế?
Minh Quân lặng yên.
Bầu không khí đã căng thẳng lên.
Bé Huy ngẩng nhìn hai người, đôi mắt nó có vẻ sợ hãi. Nó nắm vạt áo của mẹ, kêu lên:
− Mẹ, mẹ!
− Tư Trình, có chuyện gì, chúng ta hãy đến văn phòng mà nói, đừng làm cho trẻ con kinh sợ.
− Em đề nghị chúng ta đến văn phòng ở Kiến Hoàng thảo luận về chuyện luân thường phải không?
− Tư Trình.
− Còn nữa, em phải chính thức giới thiệu anh với Gia Huy, báo cho nó biết anh là cha của nó.
Ddột nhiên nước mắt Minh Quân ứa ra, giọng điệu và thái độ của anh ta rõ ran`g là bức bách, khiến cho cô khó chịu.
Cho đến hôm nay, cô là Minh Quân có lỗi gì với Tư Trình? Tại sao anh ta không hề nhớ đến nó, cần đến nó, nhắc nhở gì đến nó? Tại sao đến bây giờ anh ta mới bày tỏ thái độ quan tâm đến đức con mình?
Tính cách bươi móc chuyện cũ của Tư Trình và quên hết quá khứ của Thích Văn thật hoàn toàn trái ngược.
Một kẻ tự dung túng mình, kẻ kia thì khoan thứ cho người.
Minh Quân dễ dàng nhận biết điều đó.
Lúc này, anh ta buộc cô - một người chịu đựng biết bao gian khổ để nuôi đứa con khôn lớn - phải bảo Gia Huy gọi y bằng cha, thì quả là rất oan ức!
− Nói cho cùng, anh cũng là cha của Gia Huy phải không? Em có muốn chung sống với anh hay không thì Gia Huy cũng là cốt nhục của anh, còn như em không thừa nhận sự thực đó để dễ dàng làm dâu Tạ gia thì em ngây thơ quá rồi đấy.
Tư Trình cuí xuống nắm tay Gia Huy, nói:
− Gia Huy, hãy gọi ta là ba đi, ta là ba của con đây.
Ddứa bé rụt tay lại, nó chạy ngay ra phía sau mẹ. Nó sợ người đàn ông xa lạ trước mắt, nó càng sợ ông ta thực sự là ba nó.
Trong lòng con trẻ, người cha không phải như thế -Cha phải là người từ ái và uy nghiêm, không giống như người đàn ông đáng sợ như thế.
Trẻ con không biết phân biệt, nhưng chúng có khả năng cảm giác. Cảm xúc của chúng đều rất nhạy b"en.
Bé Gia Huy không thích cái ông bác này, tại sao ông ta lại biến thành cha của nó chứ?
Huống hồ, Gia Huy nhìn thấy gương mặt khổ sở của mẹ, nó càng thêm căm ghét ông ta.
Tư Trình, ngay lần đầu tiếp xúc với con đã hoàn toàn thất bại.
Thấy không xong, anh ta liền thay đổi thái độ, chuyển qua đàm phán.
− Minh Quân, nói thẳng ra đi, rốt cục thì cô định thế nào?
Minh Quân lắc đầu, đáp:
− Tôi không biết, tôi không biết.
− Cô không thể không biết, hay không dám nói thẳng ra ý nghĩ đen tối của cô!
− Tư Trình! Ddừng đoán bừa như thế.
− Chưa chắc! Cô đi với Thích Văn, cả Kiến Hoàng đều biết, rồi chuyện sẽ đến tai ông bà cụ. Nói cô biết, sắp đến ngày cuối cùng của cô rồi đó.
− Tại sao?
− Quyền thế cuả Tạ Gia, cô không tưởng tượng nổi đâu. Họ muốn nâng đỡ người nào hay muốn dìm ૮ɦếƭ người nào, đều dễ như trở bàn tay, cô đừng có mong đứng nuí này trong núi nọ, không được đâu. Chỉ cần Tạ Thư Thâm nói một tiếng là các công ty, xí nghiệp khắp HK này sẽ không dám nhận cô. Ai lại chịu vì một viên chức quèn mà gây hiềm khic"h với Tạ Gia chứ!
− Tư Trình, anh nói với tôi điều đó để làm gì?
− Tôi nhắc nhở cô, đừng có mà mộng tưởNg! Ddừng có thấy Thích Văn để ý đến một chút là ngờ mình đã biến thành phượng hoàng tột đỉnh. Tạ gia không chấp nhận một ngươì đàn bà có con vào làm dâu họ đâu.
Minh Quân, tỉnh lại đi, thời đại có tiến bộ, nhưng cái quan niệm bảo thủ truyền thống khó thay đổi lắm.
− Tôi đâu có nghĩ xa như thế.
− Lòng cô có đấy. Minh Quân, không được đâu. Nói cô biết, cửa quyền quý không chấp nhận một người đàn bà như cô đâu, cô tuyệt không thích hợp.
− Tôi không thích hợp?
− Đương nhiên, có ai biết rõ cô hơn tôi chứ?
Tư Trình vung vẫy tay, nói tiếp:
ĐDi với tôi, Minh Quân, tôi sẽ sắp xếp chỗ làm khác cho cô, rời khỏi Kiến Hoàng, rời khỏi Thích Văn, bỏ đi mộng mị xuẩn ngốc của cô đi, hãy tỉnh lại, hãy làm người thực tế một chút.
− Không! - Minh Quân đột nhiên cứng cỏi nói - Tôi không đi theo anh, Tư Trình, tôi biết tôi không thể theo anh.
− Vì có Thích Văn à?
− Không, vì căn bản là anh không yêu tôi. Từ trước nay, cho đến cả sau này, anh không hề yêu tôi. Tôi k hông thể đui mù nhận lầm anh lần nữa. Thiếu đi tình yêu, có ở với nhau cũng chỉ là vô ích.
− Ý mới đấy, bao năm nay cô vẫn không hay không biết, phải đến khi Thích Văn xuất hiện, cô mới cảm thấy như thế à?
Thực sự, Tư Trình đoán đúng.
Không có so sánh, con người dễ mê muộc, không hay biết. Đến khi có người khác hiện diện trước mặt mình, khi ấy mới biết rõ thái độ của ai là chân tình, là giả dối.
− Tư Trình, bất luận anh nói thế nào, tôi cũng đã quyết định chúng ta không thể sống chung nhau. Tôi càng không thể thích ứng với lối sống Ng*ai t*nh như thế.
− Biết bao người muốn mà không được, phải biết, Ng*ai t*nh với ai là điều quan trọng.
− Cứ cho là anh nói đúng đi, nhưng, được sống tự do trong xã hội vẫn đáng quý hơn.
− Hãy giao Gia Huy lại cho tôi!
− Tại sao?
− Tôi muốn lấy lại con tôi!
Nghe Tư Trình nói, bé Gia Huy thất kinh hồn vía, nó ôm chặt lấy mẹ, vừa nhìn lên mặt của cha và mẹ.
− Tôi có quyền đó chứ?
− Tư Trình, anh điên rồi, tại sao vậy? Anh có chút trách nhiệm gì với đứa bé đâu?
− Toà án sẽ phán quyết.
− Không! - Minh Quân kêu lên, cô hoàn toàn không ngờ Tư Trin`h lại nêu ra vấn đề khó khăn cho cô.
− Minh Quân, cô có nhiều cơ hội giành được thắng lợi đấy.
− Tại sao anh fải làm vậy? Nếu mọi người đều biết thì có hay ho gì?
− Minh Quân, cô đâu phải là hạng đàn bà ngốc nghếch? mấy năm nay lăn lộn trong đời cô cũng đã học được nhiều điều, cô cũng phải biết thế nào là mặc cả chứ.
Nhưng, cô cũng còn kém lắm. Nói cô biết chọn lựa đầu tiên của tôi, đương nhiên là đứng ra bảo bọc cuộc sống của hai mẹ con cô, đảm bảo là cả quỷ thần cũng không hay biết. Cô không chịu trái lại ccòn định trở thành người thân trong Tạ gia chúng tôi, làm sao tôi nén giận được. Tạ Thích Văn, ngoại trừ có được ông cha giàu có, tài cán của hắn cũng chẳng được phân nửa tôi, Nay chuyện đã đến nước này, người đàn bà và đứa con của tôi sẽ thuộc về hắn - tuyệt đối không thể được.
− Tại sao anh fải làm vậy? Nếu mọi người đều biết thì có hay ho gì?
− Minh Quân, cô đâu phải là hạng đàn bà ngốc nghếch? mấy năm nay lăn lộn trong đời cô cũng đã học được nhiều điều, cô cũng phải biết thế nào là mặc cả chứ.
Nhưng, cô cũng còn kém lắm. Nói cô biết chọn lựa đầu tiên của tôi, đương nhiên là đứng ra bảo bọc cuộc sống của hai mẹ con cô, đảm bảo là cả quỷ thần cũng không hay biết. Cô không chịu trái lại ccòn định trở thành người thân trong Tạ gia chúng tôi, làm sao tôi nén giận được. Tạ Thích Văn, ngoại trừ có được ông cha giàu có, tài cán của hắn cũng chẳng được phân nửa tôi, Nay chuyện đã đến nước này, người đàn bà và đứa con của tôi sẽ thuộc về hắn - tuyệt đối không thể được.
− Anh muốn làm vỡ lỡ tất cả à?
− Bất cần, Ddối với Thích Nguyên, tôi sẽ có dịp thuyết phục cô ấy, chắc chắn là vậy. Khi người ở Tạ Gia hiểu ra sự thực, họ cũng sẽ bỏ qua cho tôi, Thích Nguyên dù gì cũng là vợ tôi. Và, họ không mong muốn hai mẹ con cô trong tức khắc mất trên cõi đời này đâu. Cho nên, Minh Quân, không nhất định phải vỡ lỡ cả đâu, sự cố chấp của cô chỉ uổNg công mà thôi. Cô có dám đánh cuộc với tôi không đấy?
Minh Quân kinh ngạc, cô trố mắt nhìn Tư Trình,, hoàn toàn không hề nhớ rõ tại sao khi xưa mình lại yêu mê yê mệt người đàn ông này.
Cô không hề ngờ rằng mình đã từng sống chung với loài hổ dữ như vậy.
Nhưng bao năm nay, nỗi gian nan, chịu đựng trong đời sống cũng đã rèn luyện ý chí phấn đấu của cô nhiều.
Minh Quân ôm đầu, vẻ cứng rắng, nói:
− Lòng dạ anh thực sự đã rõ, anh đâu có cần gì Gia Huy. Đó chỉ là cái cớ mà thôi.
ĐDiều kiện trao đổi rất đơn giản, cô không cần Thích Văn, tôi sẽ không cần Gia Huy. Từ đây về sau, chẳng ai chạm đến ai.
− Tư Trình, mấy hôm trước anh đã nói với tôi thế nào? Anh không thấy giả dối như thế là đáng xấu hổ à?
− Minh Quân, thực ra đối với cô, hay với bất cứ ai khác cũng vậy, những gì tôi có được hôm nay đâu phải dễ, làm sao tôi bỏ đi được.
− Thậm chí cũng không từ một thủ đoạn nào?
− Nếu cô không con` đường chọn lựa thì đành phải vậy.
− Không, Tư Trình, anh sai rồi. Trên đời còn rất nhiều thứ có giá trị cần phải tranh thủ cho được, giữ sao cho lòng không hổ thẹn, đó là điều cần thiết.
− Nửa đêm tỉnh giấc, tôi chẳng thấy gì là lo sợ.
Minh Quân nói:
− Để tôi suy nghĩ, xong tôi sẽ trả lời sớm cho anh.
Lúc ra đi, Tư Trình ném lại cái nhìn đầy hằn học, biểu lộ ý không đáng tin chút nào.
Nhưng Minh Quân không lý gì hắn, chuyện đầu tiên là cô bế đứa bé, ôm chặt nó vào lòng:
− Mẹ, mẹ! -Gia Huy rất sợ hãy kêu lên.
− Mẹ, nói con nghe, người đó là ai? Ông ta phải cha con không? Sau này đừng để ông ấy đến đây nữa nghe mẹ?
Minh Quân gật đầu.
Lòng cô xót xa như dao cắt, biết bao lâu nay, đứa bé rất mong được gặp cha, đến k hi gặp thì đâm ra hết hồn hết vía.
Gia Huy là đứa bé ngoan, chắc chắn nó là đứa con không cha rồi.
Minh Quân bắt đầu lao vào công việc đầy bận rộn.
Cô sắp đặt lại thời gian công tác, cố tránh trở về văn phòng ở Kiến Hoàng, nếu không đi tuần qua các cửa hàng thì lao ngay đến điạ sản Tạ thị, cùng các bộ phận xây dựng cửa hàng nghiên cứu từng hạng mục thực hiện.
Trong số có một người tên Diệp TriểN Khôn, chuyên trách tài liệu kiến trúc và chọn mua vật liệu. Hôm ấy, anh ta tươi cười vừa đưa báo cáo cho Minh Quân, nói:
− Chúng tôi đã lập xong biểu gía các thiết bị theo tài liệu, giá cả đúng sát với thị trường, cô xem có gì không hợp, nói một tiếng là chúng tôi sẽ đổi lại!
MInh Quân xem qua nội dung, đoạn nói:
− Đây là phần chuyên môn của các anh, tôi không có ý kiến.
− Vậy xin cô Tái ký vào, chứng minh là cô đồng ý - Diệp Triển Khôn giải thích thêm, cô đồng ý xong sẽ đưa đến ông Tạ phê chuyểN, chắc chắn sẽ thông qua dễ dàng, ông ấy rất tin ở cô, do đó chúng tôi muốn nhờ cô giúp cho.
Minh Quân cười và ký vào. Quả thực, hôm â"y cô có ý tránh Thích Văn mà lòng cứ luôn nghĩ tưởNg, khi nghe người khác nhắc đến, cô vừa hồi hộp vừa vui mừng, lòng bỗng thấy ấm áp vô cùng.
Đó là tình yêu.
Minh Quân không phải là không hay không biết. Trải qua bao khổ ải gian nan cô mới tìm thấy lại cảm gíac chân tình yêu thích, tiếc thay, cảnh đẹp không kéo dài.
Lòng vẫn nặng trĩu mối lo.
Cô không biết phải trả lời Tư Trình ra sao?
Đến hỏi ý kiến Ngọc Viên thì không thể.
Ngọc Viên oán ghet" Tư Trình tận xương tỷ, cô ta muốn lột da, muốn ăn tươi nuốt sống con người đáng hâ.n ấy.
Cần chi phải làm cả hai đều thọ thương thảm hại? Gia Huy dù sao cũng là cốt nhục của Tư Trình, đương nhiên là cô sẽ không giao đứa bé cho cha nó, cô cũng không nhân mối quan hệ cha con kia mà quấy rây địa vị Tư Trình ở Tạ gia.
Cô không còn yêu anh ta, nhưng cũng không muốn hại hắn làm gì.
Đối với Thích Văn, cũng chỉ là duyên, là phận. Ai bảo vận mệnh sinh vào nơi không tốt thì còn nói làm gì. Những khổ sở cứ tiê"p diễn mãi mãi nó cũng làm mòn đi chí khí, làm lớn lên nỗi đau thương mà thôi.
Chi bằng cứ đi thật xa! Chẳng hạn như đến Canada!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc