Con dâu nhà giàu - Chương 184

Tác giả: Thập Tam Xuân

Tiểu Mạt lấy ra trong tủ lạnh một lọ sữa đưa tới trước mặt Chu Thiến:
- Uống sữa đi này!
Sau đó ngồi bên cạnh Chu Thiến nhìn cô uống sữa
- Thật không dám tin, mọi chuyện cứ như nằm mơ vậy, vì sao mọi chuyện li kì đều xảy ra với cậu, thật kì quái!
Tiểu Mạt thì thào rồi lại cười:
- Để ý đến nó làm gì? Chỉ cần cậu còn sống là tốt rồi
Sau khi vào nhà, Chu Thiến kể lại đầu đuôi cho Tiểu Mạt, nghe xong, mắt Tiểu Mạt thiếu điều rớt xuống
Chu Thiến uống mấy ngụm sữa rồi hỏi cô:
- Số điện thoại của cậu đổi rồi à? Mình gọi không được
Mặt Tiểu Mạt bỗng nhiên ửng hồng, ấp úng nói:
- Ừ, đổi số…
Chu Thiến thấy thần sắc cô như vậy thì biết là có chuyện vội truy vấn:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Mạt khẽ nói:
- Mình và Trương Bân đổi số đôi…
- Trương Bân?
Chu Thiến nhìn cô cười:
- Mình biết ngay mà, đôi oan gia này nhất định sẽ có gian tình.
- Gian tình gì chứ? Khó nghe muốn ૮ɦếƭ!
Tiểu Mạt cúi đầu, ngượng ngùng:
- Lúc biết tin cậu qua đời, mình rất đau lòng, đều là anh ấy ở bên cạnh dỗ dành cho mình vui vẻ, lúc đó mình mới phát hiện, anh ấy ngoài việc nói năng đáng ghét còn lại tâm tính rất tốt, cũng cẩn thận, biết chăm sóc, ít nhiều có anh ấy giúp mình vượt qua thời gian đó…
Có lẽ là nhớ lại đoạn thời gian đau lòng đó mà mắt Tiểu Mạt lại đỏ ửng lên
Chu Thiến không muốn lại khiến cô buồn nên vội chuyển đề tài:
- Đúng rồi, hai năm nay mọi người ổn chứ? Trương Bân nhà cậu giờ còn làm trợ lý cho Khắc Y không?
Nhắc đến đây, Tiểu Mạt cười đầy tự hào:
- Trương Bân sắp sang Nhật đào tạo chuyên sâu rồi
- Thật sao? Chúc mừng các cậu, sau này tiền đồ của cậu ấy rộng mở rồi! Vậy còn cậu? Cả bọn Triệu Viện Viện, Lý San nữa
- Bọn mình vẫn là stylist ở lầu hai nhưng giờ khách ở lầu 2 càng lúc càng nhiều, thu nhập cũng không tệ. Đúng rồi, Triệu Viện Viện có bạn trai, hình như bạn trai cô ấy mở cửa hàng ăn uống, tính cũng được. Bọn Lý San, Vương Vĩ đều ổn
Tiểu Mạt ngừng một hồi rồi nói:
- Lưu Văn Chí đã ra tù rồi, ban đầu còn định tiếp tục làm stylist nhưng không có ai mời anh ta, hình như giờ đang buôn bán. Nghe nói cũng đi tìm Lý San mấy lần nhưng Lý San có vẻ đã chẳng còn tha thiết nữa
Nhắc đến Lưu Văn Chí, hai người đều yên lặng. Dù sao từng là bạn thân thiết, thấy anh ta giờ không tốt thì lòng cũng không thoải mái.
Tiểu Mạt nhìn Chu Thiến hỏi:
- Lần này trở về cậu có tính toán gì không? Cậu sẽ đi tìm Hi Thành chứ?
Nhắc đến Hi Thành, mắt Tiểu Mạt có chút kì quái
Chu Thiến kiên quyết gật đầu:
- Đương nhiên, sở dĩ mình về chủ yếu là để tìm bọn họ
Chu Thiến ngã người về phía sau, nằm xuống giường:
- Cậu không biết đâu, mình nhớ bọn họ vô cùng, Lúc ở quên, ngày nào mình cũng nghĩ, không biết giờ con cao bao nhiêu? Lớn lên giống ai, có ngoan hay không, có nghe lời không, đã biết nói chưa? Mỗi khi nhớ đến những điều này mình rất đau lòng. Còn cả Hi Thành nữa, anh ấy sống thế nào, đã qua hai năm, anh ấy có quên mình không? Tiểu Mạt, nói mình không lo lắng thì là giả, anh ấy còn trẻ, sao có thể không kết hôn. Chắc chắn Triệu gia cũng không đồng ý. Hai năm cũng chẳng ngắn. Nhưng vẫn may, hôm nay mình đến công ty tìm anh ấy…
Lập tức kể lại lúc đi tìm anh cho Tiểu Mạt:
- Hình như anh ấy cũng chẳng cho người khác cơ hội, biết được điều này, mình vừa vui vừa đau lòng
Lúc nói chuyện, Chu Thiến nhìn lên trần nhà trắng toát nên cũng không chú ý tới tia buồn lo trong mắt Tiểu Mạt.
Một lát sau, nghe Tiểu Mạt nói:
- Thật ra hai năm qua mình vẫn có liên hệ với Triệu Hi Thành, tuần nào mình cũng đến thăm Thế Duy…
Nghe đến đó, Chu Thiến vội bật dậy, kích động nắm tay cô, mắt sáng bừng:
- Cậu gặp Thế Duy? Vậy con thế nào? Con có đáng yêu không? Đã biết nói chưa? Cậu có ảnh của Thế Duy không?
- Trời ạ, Thiến Thiến, cậu hỏi mình nhiều như thế bảo mình trả lời thế nào đây. Con cậu ngoan lắm, khỏe lắm, giờ đã biết nói bập bẹ rồi. Mình có ảnh đây
Nói xong lấy trong ví tiền ra một bức ảnh đưa cho Chu Thiến.
Chu Thiến đón lấy bức ảnh, trong ảnh là một cậu bé mập mạp, mặt tròn tròn, mắt to, mặc bộ vest nhỏ, trông rất đáng yêu
- Đây là hôm Thế Duy tròn 2 tuổi. Tiểu Mạt nói
Chu Thiến vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trên bức ảnh mà mắt đỏ hoe:
- Vừa sinh ra chỉ hồng hồng nhăn nheo như con mèo con, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã lớn nhanh thế này. Mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện, cho con 乃ú, thay tã cho con, lần đầu tiên con tập đi, lần đầu tiên con nói chuyện… Đây sẽ là tiếc nuối cả đời mình!
Tiểu Mạt vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt an ủi…
- Lớn lên có giống mình không? Không, không phải giống mình, là giống Thiệu Lâm…
Vẻ mặt Chu Thiến rất đau lòng:
- Tiểu Mạt, mình rất buồn, giờ mình thế này như chẳng còn chút quan hệ gì với Thế Duy hết. Mình và con không cùng dùng máu, theo huyết thống mà nói, Thế Duy đã chẳng còn là con mình nữa
Chu Thiến bưng mặt:
- Nhưng mà, Thế Duy rõ ràng là do mình mang thai 9 tháng 10 ngày mà sinh ra, từ khi mới 5 tháng mình đã cảm nhận được những cú đạp của con, lần đầu tiên con đạp mình, sự vui mừng, cảm động như mới chỉ hôm qua mà thôi… Mỗi ngày mình đều cùng con nói chuyện, hát cho con nghe, có đôi khi con còn đạp lại mình như đáp lời. Tất cả những chuyện đó, đều vì mình đổi thành người khác mà không tồn tại sao?
Tiểu Mạt thấy cô khó chịu như vậy, không biết nên nói gì để an ủi cô, hơn nữa trong lòng cô còn có một chuyện luôn do dự không biết có nên nói với Chu Thiến hay không, chỉ sợ Chu Thiến sẽ càng thêm buồn
Chu Thiến nắm tay Tiểu Mạt mà khẩn cầu:
- Tiểu Mạt, mình giờ căn bản không thể tiếp cận Triệu gia, tiếp cận Hi Thành nhưng thế nào mình cũng phải gặp Hi Thành và con. Tiểu Mạt, nếu cậu vẫn giữ liên lạc với bọn họ thì cậu giúp mình được không!
- Ngày mai mình sẽ đưa cậu đến Triệu gia thăm Duy Duy, chỉ là…
Tiểu Mạt nhìn Chu Thiến, ánh mắt có chút u sầu:
- Thiến Thiến, trước đó mình phải nói với cậu một chuyện, cậu đừng quá hoảng
Vẻ nghiêm túc của Tiểu Mạt khiến tim Chu Thiến đập loạn:
- Chuyện gì?
Tiểu Mạt nhếch miệng, do dự một hồi rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Bên cạnh Hi Thành đã có người phụ nữ khác
- Cái gì!
Chu Thiến ngây dại, lời nói của Tiểu Mạt như sét đánh trời quang, khiến cô không thể hoàn hồn:
- Cậu nói cái gì? Hi Thành… Hi Thành… anh ấy đã kết hôn sao?
Tiểu Mạt thấy vẻ mặt bị đả kích nặng nề của cô mà cũng đau lòng, vội vàng lắc đầu nói:
- Cậu đừng quá hoảng, bọn họ còn chưa kết hôn. Nhưng đã qua lại gần một năm. Người đàn bà đó rất phiền toái, chỉ cần gặp cô ta cậu sẽ hiểu, vì sao mình nói cô ta phiền phức.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc