Con dâu nhà giàu - Chương 168

Tác giả: Thập Tam Xuân

Hi Tuấn ăn mặc đơn giản, tóc buộc sau đầu, nhìn trông rất thoải mái, tuấn lãng. Trong tay anh cầm một chiếc hộp, có lẽ là quà cho mẹ.
Anh vừa đến thì những người trẻ tuổi như có thuốc kích thích mà đều kích động, nhất thời cũng quên mất mình đang ở đâu, như đàn ong vỡ tổ mà vây lấy anh, líu ríu đòi xin chữ ký. Nhìn thấy tình cảnh này, Triệu lão gia tử lại nhăn mày lại. Ông không khỏi nhìn lại xung quanh, thấy mọi người không ai có phản ứng gì khác lạ thì mới yên lòng. Những người đó,đặc biệt là người lớn tuổi đều là người thấu hiểu nhân tình, biết Triệu lão gia không thích con làm ngôi sao, cho dù bọn họ thực sự có suy nghĩ gì thì cũng vạn lần không bộc lộ trước mặt Triệu lão gia được
Hi Tuấn thân thiết đồng ý, nói với bọn họ chút nữa nhất định sẽ kí và chụp ảnh chung. Anh nói xin lỗi rồi đi tới bên Triệu phu nhân, ôm bà cười nói:
- Mẹ, quà sinh nhật của mẹ, thử xem xem có thích không?
Triệu phu nhân gặp con sớm đã tươi cười vui vẻ, bất kể con đưa cái gì bà đương nhiên đều thích. Sau đó, bà đón lấy chiếc hộp nhỏ, cầm tay con mỉm cười.
Chu Thiến ở bên nói:
- Mẹ, nhìn xem là gì đi? Mọi người đều tò mò lắm đó?
Những người bên cạnh cũng đều phụ họa theo
Lúc này Triệu phu nhân mới mở ra, chỉ thấy bên trong là chiếc trâm cài áo đính kim cương, thiết kế độc đáo, rất đẹp. Trương phu nhân nhìn mà hâm mộ.
Triệu phu nhân rất cao hứng, vừa tự hào vừa thấy con thật hiếu thảo, cười tươi như hoa nở. Mà Triệu lão gia ở bên lại lạnh lùng hừ một tiếng.
Hi Tuấn nghe thấy, nhìn cha rồi đi đến bên ông, khẽ chào ông một tiếng
Trước mặt khách khứa, Triệu lão gia tử đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ là khi nhìn anh thì có chút tức giận. Vừa rồi đoạn phim ngắn trong TV phát, Triệu lão gia luôn cảm thấy mọi người đều có chút khinh thường như thể trong mắt bọn họ, con mình chỉ là con khỉ diễn xiếc cho mọi người. Nghĩ vậy Triệu lão gia mặt tối sầm lại nhưng cũng không tiện nổi cáu, chỉ lạnh lùng nói:
- Đi dùng cơm đi!
Nói xong xoay người đi vào nhà bếp
- Cha!
Hi Tuấn đứng sau gọi ông lại, Triệu lão gia tử nghe vậy thì quay đầu. Hi Tuấn cầm chiếc hộp trong tay đưa tới trước mặt ông nói:
- Cha, đây là của cha. Con tìm rất lâu, mong rằng cha sẽ thích!
Triệu phu nhân thấy chồng vẫn chỉ lạnh lùng thì vội đi đến bên ông nói:
- Con có lòng, ông cầm lấy đi
Triệu lão gia tử nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nhìn thì đành vươn tay nhận lấy chiếc hộp.
Triệu phu nhân cười nói:
- Mở ra xem đi, con tặng ông gì thế
Nói xong lại quay đầu nhìn con:
- Nếu mà quý hơn của mẹ thì mẹ không chịu đâu nhé!
Hi Tuấn chỉ cười.
Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Triệu lão gia mở chiếc hộp ra, chỉ thấy bên trong là một hộp xì gà màu cà phê, có mùi hương thản nhiên tỏa ra.
Xì gà là thứ Triệu lão gia cực yêu thích, hơn nữa hộp xì gà này vừa nhìn đã biết là hàng cực phẩm, sắc mặt ông lúc này mới thoải mái hơn một chút
Hi Tuấn nói:
- Đây là mấy hôm trước con sang Pháp lưu diễn thì mua, là từ Cu Ba, nghe nói là xì gà ngon nhất thế giới
Bên kia, Tống Trí Hào nghe vậy thì nói:
- Đây là loại xì gà đặc biệt, cũng chỉ có 5 hộp thôi, tôi cũng muốn mua nhưng không được. Lão Triệu, tôi mặc kệ, thế nào ông cũng phải cho tôi thưởng thức cùng đấy!
Nghe thấy bảo hộp xì gà quý giá như thế, sắc mặt Triệu lão gia dãn hẳn, cười nói với Tống Trí Hào:
- Muốn hút thì đi mà bảo con ông mua đi.
Tống Trí Hào nói:
- Con tôi nào được hiếu thảo như Hi Tuấn, làm việc còn chẳng xong nữa là, lão Triệu, thật sự hâm mộ ông
Đúng là gừng càng già càng cay, Tống Trí Hào khéo léo nịnh nọt được Triệu lão gia khiến ông thật vui vẻ. Chu Thiến nhìn Tống Thiệu Khang bị cha nhắc đến mà không vui thì không khỏi lắc đầu. Kém xa! Tống Thiệu Khang này nghĩ gì cũng đều bộc lộ ra ngoài, xem ra bị thay thế chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Cô lại nhìn Tư Mẫn mà thở dài trong lòng.
Triệu lão gia tử nghe Tống Trí Hào nói vậy thì cũng biết Hi Tuấn có lòng, dù có lúc không nghe lời như vẫn rất hiếu thảo. Hôm nay anh đã về thì nên vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm, về phần công việc của nó thì để sau hẵng nói
Bởi vì tâm tình Triệu lão gia tốt hơn nên bữa cơm cũng rất vui vẻ. Triệu phu nhân nhìn thấy các con đều hiếu thảo, con dâu lại có tin vui thì cảm thấy mọi chuyện đều thật tốt,hơn nữa mọi người thỉnh thoảng lại tâng bốc bà mấy câu khiến bà thực sự rất vui, sinh nhật hạnh phúc
Ăn cơm trưa xong, khách ngồi lại một lúc rồi đứng dậy cáo từ. Lúc Tống phu nhân gần đi còn kéo Chu Thiến lại nói thật lâu, đều là dặn dò cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Cuối cùng thở dài nói:
- Giờ anh con ở công ty địa vị càng lúc càng thấp, con là em cũng phải để ý một chút mới được
Chu Thiến thấy khóe mắt bà có nếp nhăn, biết thời gian này nhất định vì chuyện của con mà lòng không thoải mái nên nói:
- Con biết rồi, có thể giúp thì nhất định con sẽ giúp
Không thể giúp thì cô cũng chẳng có cách nào
Tống phu nhân nghe ra ý tại ngôn ngoại của cô, môi giật giật, còn định nói thêm gì nhưng nhìn ánh mắt của Chu Thiến thì lại chẳng nói được gì, chỉ đành thở dài:
- Đều là anh con kém cỏi…
Bà xoay người đi theo chồng. Chu Thiến nhìn bóng dáng có phần già nua của bà mà nghĩ: Người phụ nữ này cả đời đều tốn sức lực mà giữ gìn địa vị của mình, nhất định xem nhẹ việc dạy dỗ con cái nên mới khiến con mình thành ra thế này. Cho dù giờ bà là Tống phu nhân nhưng vẫn chẳng có chút địa vị gì trong lòng chồng, con thì không chút tiến bộ, con gái là người bà hao hết sức mà bám vào, giờ bà có còn cho đó là thứ quý giá nhất?
Triệu Hi Thành vỗ vai cô nói:
- Em nghĩ gì mà xuất thần vậy?
Anh nhìn theo ánh mắt cô về phía bóng dáng Tống phu nhân, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chuyện của anh em thực sự khó giải quyết, nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, anh thực sự…
Chu Thiến quay đầu cười với anh:
- Anh không cần giải thích, em hiểu mà
Triệu Hi Thành còn đang nghĩ nên giải thích chuyện này thế nào, dù sao chuyện của anh cô lần này anh cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, trong lòng vẫn có chút áy náy nhưng chuyện làm ăn anh đâu thể một tay che trời. Sai sót của Tống Thiệu Khang đâu phải là nhỏ nhưng hôm nay Thiệu Lâm chẳng những không vì người nhà mà nói anh mà còn hiểu anh như vậy, sao có thể khiến anh không cảm động cho được? Có người vợ như thế, chồng còn cầu mong gì hơn? Giờ anh đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu nói này, tình yêu với Chu Thiến càng sâu đậm.
Khách đi rồi, Triệu lão gia bắt đầu bàn về công việc của Hi Tuấn. Ban đầu, vì tác dụng của hộp xì gà kia mà khẩu khí của ông vẫn rất hòa ái nhưng ông muốn Hi Tuấn rút khỏi giới nghệ sĩ, đương nhiên Hi Tuấn kiên quyết không chịu. Sau đó, tính nóng nảy của ông lại bộc phát
- Mày xem, mày lên sân khấu thành cái dạng gì nữa? Ăn mặc lố lăng, nhảy nhót lung tung, nói biểu diễn là nói cho hay thôi chứ thực ra chẳng phải là bán sắc… cho kẻ ngu xem sao? Triệu gia chúng ta không chấp nhận nổi người như vậy. Chơi như vậy cũng đủ lâu rồi, mau trở về tiếp tục làm nhị thiếu gia đi, để lại chút thể diện cho tao nữa.
Hi Tuấn giờ nào còn là nhị thiếu gia sợ phiền phức, yếu đuối trước kia. Anh giờ hoàn toàn có thể nắm giữ cuộc sống của mình, vẻ mặt càng thêm tự tin. Chỉ là, cha mẹ thì mãi mãi là cha mẹ, lúc mình gặp khó khăn nhất, cha cũng không chỉ lo giữ sĩ diện của mình mà mặc kệ anh nên anh cũng rất mong có thể được cha hiểu, quan hệ với người nhà hòa hợp. Khi anh ở Pháp, ngẫu nhiên nghe nói có cửa hàng có xì gà cực phẩm, anh dùng thời gian nghỉ ngơi mà tìm xì gà, cuối cùng mệt mỏi mà đã ngã trên trường quay. Nhưng cái đó có gì đâu? Chỉ cần có thể làm cho cha vui vẻ, mọi chuyện đều đáng giá
Nhưng giờ thấy cha bình luận như thế thì anh không phải không buồn lòng
- Cha à, đây là tính chất công việc của con, là giải trí đại chúng, giúp mọi người vui vẻ nhưng con cũng có được niềm vui của mình, con chẳng thấy điều này có gì là mất mặt. Chuyện trong công ty con không hề hiểu biết, ở đó con hoàn toàn là người vô giá trị, con không muốn quay về công ty. Con muốn được tiếp tục làm công việc mà con thích. Chị dâu nói đúng, người sống trên đời có thể làm công việc mà mình yêu thích là điều hạnh phúc. Cũng như cha thích việc kinh doanh vậy, con thích biểu diễn. Hơn nữa, con chưa hề làm những chuyện khác người, sai trái, cha sao lại không chịu hiểu con?
Triệu phu nhân sợ hai cha con lại cãi cọ nên vội nói với chồng:
- Tôi thấy Hi Tuấn làm việc này cũng rất tốt, không phải có rấ nhiều người thích nó sao? Con đã lớn rồi, chúng nó đều có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta đừng xen vào nữa
Chu Thiến và Hi Thành không tiện tham gia, nếu bọn họ cũng nói đỡ Hi Tuấn thì chỉ sợ Triệu lão gia tử lại nghĩ cả nhà cùng chống đồi mình mà càng tức giận nên chỉ có thể bên nhìn.
Triệu lão gia tử nghe vợ nói xong thì cơn tức dâng cao:
- Lời lẽ đàn bà ngu xuẩn! Hi Tuấn là con của Triệu gia, sau lưng chẳng biết bao nhiêu người khinh miệt nó. Nó làm xiếc được đến bao giờ? 30 tuổi? 40 tuổi? Đến lúc đó thì chẳng còn lại gì cả? Tiền? Triệu gia ta thiếu tiền? Đàn ông cần nhất là đạt được địa vị khiến người khác tôn trọng, nó thì có gốc rễ gì? Chỉ dựa vào tuổi trẻ mà nhảy nhót hát hò? Làm trò cười cho người khác?
Nói xong lại nhìn về phía Hi Tuấn:
- Giờ mày cứ cứng đầu, không cần nghe lời tao nữa, tao càng nói mày càng chẳng nghe thì tao cũng chịu, tự mày lo cho mày đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc