Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ - Chương 94

Tác giả: Dạ Nguyệt Vị Minh

Sáng sớm tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua tấm của sổ thuỷ tinh chiếu lên khuôn mặt, Diệp Cẩn Niên hơi nhíu mày, lông mi như cánh bướm run run khẽ mở ra.
Mang theo vài phần mê mang, Diệp Cẩn Niên mất nửa ngày mới nhớ chính mình đang ở chỗ nào, hiện tại đang ở nước Anh cùng với chị và cha , ánh mắt nhanh chóng chợt biến mất, ảm đạm.
Cô hi vọng trở lại bên người thân, nhưng Thiệu Tư Hữu lại đột ngột ra đi, mỗi lần nghĩ như vậy trong lòng lại có một phần không thoải mái.
Ngoài cửa sổ nắng sáng ngời, trên cây thấp thoáng những hạt sương trắng, hơi lung lay hết sức xinh đẹp. Đã vào mùa rét đậm , chỉ mở cửa sổ ra xem, đã cảm thấy lạnh.
Âm thanh vặn khóa cửa mở ra, Diệp Cẩn Nhiên đẩy cửa ra nhìn thấy thân hình nhỏ bé bị bao vây ở trong chăn, Diệp Cẩn Niên chỉ lộ một đôi mắt sáng ngời ra bên ngoài, đáy mắt hiện lên ý cười.
"Như thế nào lại trở nên tham ngủ như vậy? Đứng dậy xuống ăn sáng." Diệp Cẩn Nhiên đi qua kéo Diệp Cẩn Niên đang rúc đầu vào trong chăn, cảm thấy nhiệt độ trong phòng cao hơn các phòng khác khẽ nhíu mày, tiện tay điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống.
"Em không đói bụng." Chưa hết buồn ngủ Diệp Cẩn Niên giận dỗi quay đầu đi, tiếp tục nhắm mắt lại lui tới góc giường, than thở nói : "Muốn ngủ tiếp một lát."
"Đã đến giữa trưa rồi, còn ngủ." Diệp Cẩn Nhiên bất đắc dĩ, biết nha đầu giận mình ngày hôm qua nói nặng lời, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng lầu bầu nói: "Lúc này, Thiệu Tư Hữu hẳn đã về tới thành phố Kì Lâm rồi."
"Anh quay về Kì Lâm rồi ?" Diệp Cẩn Niên chợt mở to đôi mắt, đem chăn quăng sang bên cạnh, không tin nhìn Diệp Cẩn Nhiên, ánh mắt đen sáng ngời quên luôn cơn buồn ngủ.
"Không chỉ có là anh ta, còn có cả hai anh em Lâm gia." Diệp Cẩn Nhiên bình thản gật đầu, chờ cho em gái mình phản ứng, kết quả lại thấy lửa giận trong mắt Diệp Cẩn Niên, sau lại giống như không có việc gì, yên lặng rời giường, không nói một lời bắt đầu rửa mặt chải đầu.
Lâm Vũ Phỉ? Là ai đáp ứng đem mình trở về qua lễ noel còn để Lâm Vũ Phỉ ở bên này ? Trong mắt Diệp Cẩn Niên chợt loé lên tức giận, sau đó từ tủ quần áo lấy ra bộ quần áo thay.
Diệp Cẩn Nhiên có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của Diệp Cẩn Niên, nhớ rõ vài năm trước, Diệp Cẩn Niên thường bởi vì Nam Cung Minh Húc không quan tâm ở nhà phát giận, mà hiện tại khi nghe Thiệu Tư Hữu mang theo Lâm Vũ Phỉ rời đi, phản ứng của cô cũng quá bình thản : "Niên Niên, anh ta chắc là. . ."
"Em biết a, anh chắc hẳn có lý do ." Diệp Cẩn Niên rầu rĩ nói tiếp nửa câu còn lại, tóc buộc tùy ý thành đuôi ngựa, cắn răng nói.
Ăn qua điểm tâm, Diệp Cẩn Nhiên lái xe mang Diệp Cẩn Niên ra ngoài, Diệp Cẩn Niên không hề chuẩn bị quần áo ... tất cả đồ dùng đều phải mua, vốn có thể gọi điện thoại cho người ta đưa đến tận cửa, nhưng với tình huống này hai cha con Diệp gia đều cảm thấy để Diệp Cẩn Niên đi ra ngoài giải sầu là tốt nhât, cho nên liền mượn lý do này mang cô đi ra ngoài đi dạo.
Trên đường người đi bộ rất nhiều, những bông tuyết rơi xuống trung bay lượn trên không, rất nhanh đến noel , trên đường buôn bán tấp nập tràn đầy không khí của ngày lễ.
Diệp Cẩn Niên sợ lạnh rụt cổ lại, đi chưa được mấy bước liền đi vào một nhà quán cà phê, mới bước vào cửa chân không tự giác dừng lại.
Người ta thường nói oan gia ngõ hẹp, cô tin.
Cách đó không xa có hai người đang ngồi gần cửa sổ, thật đúng là cô đi đường hẹp cũng ***ng phải oan gia.
Cảm giác phía sau có ánh mắt nóng rực bén nhọn nhìn, Nam Cung Minh Húc nâng mắt lên, đồng tử nâu nhàn nhạt nhìn ra cửa, khi nhìn rõ mặt đối phương thì hơi ngẩn ra.
Chủ nhân ánh mắt kia, mặc áo khoác ngoài màu trắng, tóc vơ gọn buộc sau đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tức giận, chính là gia chủ hiện tại Diệp gia, Diệp Cẩn Nhiên.
Mà đứng bên cạnh cô một thiếu nữ nhỏ bé đang khẽ cười nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt, con ngươi chợt sáng, lần trước ở bữa tiệc sinh nhật mới biết đây là tiểu công chúa của gia tộc Bố Nặc Tư đồng thời là con gái nuôi Thiệu gia - Niên Nhạc Nhạc.
Không tự chủ đứng dậy, trong mắt Nam Cung Minh Húc đầy cảm xúc phức tạp, lại là loại cảm giác này, giống như Niên Niên đang đứng trước mặt anh.
"Minh Húc, anh làm sao vậy?" Ngồi phía đối diện Sở Nhược nghi hoặc nhẹ nhàng gọi, cũng nhìn theo ánh mắt Nam Cung Minh Húc, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, Sở Nhược gầy yếu hơn hơn trước một chút, khi nhìn thấy Diệp Cẩn Niên, ánh mắt chợt khẽ hiện.
"Thật trùng hợp, tổng giám đốc Nam Cung." Nếu đối phương đã chú ý tới các cô, muốn rời đi cũng không kịp rồi, Diệp Cẩn Nhiên giơ tay lên nhưng không hề có ý tươi cười, không dấu vết che bóng dáng Diệp Cẩn Niên lại, một bàn tay cầm tay lấy tay cô.
Cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của chị truyền đến, Diệp Cẩn Niên quay lại nở một nụ cười an tâm.
"Diệp tổng, Niên tiểu thư." Sở Nhược có chút suy yếu đứng lên, dịu dàng cười cười: "Lần trước tại bữa tiệc sinh nhật Niên tiểu thư gây chút phiền toái, may có hai vị giúp đỡ, còn chưa tới kịp nói lời cảm ơn."
Trước sau vẫn tỏ ra nhu nhược, ai mà nghĩ cái người nhỏ bé yếu ớt này trong buổi tối hôm đó tại bệnh viên muốn muốn P0'p ૮ɦếƭ mình có quan hệ với nhau chứ? Diệp Cẩn Niên thầm cảm thán, lời nói nhỏ nhẹ như vậy, bất luận là Diệp Cẩn Niên hay Niên Nhạc Nhạc, cô đều không bắt chước được.
Nam Cung Minh Húc không nói gì, mắt nhìn chắm chằm Diệp Cẩn Niên, khiến Diệp Cẩn Niên cảm thấy không thoải mái.
Dứt khoát ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Minh Húc cười lạnh, Diệp Cẩn Niên hỏi: "Nghe nói tổng giám đốc Nam Cung ngay ngày hôm sau liền cho Sở tiểu thư làm thủ tục chuyển viện, là bệnh viện chúng ta có gì không được chu đáo sao?"
"Không phải, chỉ là sợ Sở Nhược không thích ứng hoàn cảnh xa lạ thôi." Nam Cung Minh Húc vẫn không dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Nghe nói Niên tiểu thư đã được gia tộc Bố Nặc Tư thừa nhận, chúc mừng."
Thật ra anh có chút nhớ nhung nói, gia tộc Bố Nặc Tư đối đãi với một đứa bé mồ côi không có hậu trường quá mức tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng.
Cô bé này cho anh nhiều ảo giác về Niên Niên, lúc trước ở tập đoàn Minh Huy không biết tại sao để mất hợp đồng, tập đoàn Nam Cung chuyển nhượng cổ phần, ngay tiếp theo lần trước anh lại bị phóng viên vây ngoài ý muốn, mà tất cả chuyện này cùng cô không khỏi liên quan, hắn cố tình cứ như vậy ẩn nhẫn xuống.
"Tổng giám đốc Nam Cung đối Sở tiểu thư thật sự tốt, khó trách nhiều năm như vậy không danh không phận cũng muốn đi theo anh." Diệp Cẩn Nhiên hừ lạnh, ánh mắt trào phúng.
Nam Cung Minh Húc môi giật giật, theo bản năng muốn giải thích, nhưng lời đến khoé miệng lại nuốt trở vào, anh từ trước đến nay không có thói quen giải thích chuyện gì, lần đó ở xí nghiệp Minh Huy ngoài ý muốn giải thích với Niên Nhạc Nhạc.
Nghe lời nói bộ dáng của Sở Nhược có chút xấu hổ cúi thấp đầu, nhưng làm ra vẻ quẫn bách bị người khác nhìn thấu nhiều hơn , khéo léo thỉnh thoảng nhìn vào trong mắt Diệp Cẩn Nhiên chứng thực lời nói, dịu dàng mời nói : "Lúc trước được giúp đỡ vốn muốn chờ cơ thể tôi hồi phục liền tự mình tới nhà nói lời cảm ơn , nếu hôm nay gặp, đợi lát nữa đến trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
"Vẫn không cần đi, " Diệp Cẩn Niên nhìn thủ đoạn của Sở Nhược, vẻ mặt vô tội cười, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Dù sao lúc ấy chúng tôi cũng không có làm gì, nếu chúng tôi nhanh lên một chút nữa, nói không chừng chị Sở cũng không mất đi khả năng sinh đẻ rồi đó."
Tiếng nói vừa dứt, nụ cười bên môi của Sở Nhược nháy mắt cứng ngắc, sắc mặt chợt trắng bệch, cơ thể có chút vô lực run rẩy, đáy mắt ௱ôЛƓ lung khép lại có chút ưu thương, bi ai liếc nhìn Nam Cung Minh Húc một cái, giống như tự oán.
Nam Cung Minh Húc nhanh nhẹn đỡ được cơ thể đứng không vững của cô, trong mắt mang theo áy náy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Niên chứa một tia thâm trầm, cuối cùng trầm thấp mở miệng: "Sở Nhược có chút không thoải mái, hai vị dùng từ từ, tạm biệt."
"Sắp tới gần cuối năm, năm nay tổng giám đốc Nam Cung cũng đừng quên đem cổ phần công ty cùng tiền lãi thanh toán rõ ràng cho tôi đấy, tính cả tiền hoa hồng mấy năm của tôi đem đưa tới Diệp Thị." Khi anh đi qua hai người, Diệp Cẩn Nhiên bỗng mở miệng, dường như khiêu khích nhìn Nam Cung Minh Húc.
Nam Cung Minh Húc bước chân hơi chậm lại, song rất nhanh nắm tay Sở Nhược rời đi.
Buổi chiều những bông tuyết rơi xuống, hai chị em Diệp gia rời khỏi quán cà phê, cả hai đều ăn ý không đề cập tới hai người vừa mới gặp kia, không để bọn họ ảnh hưởng tâm tình tới tâm trạng của mình.
" Thế nào mà lại trở nên sợ lạnh như vậy?" Đi vào cửa hàng, Diệp Cẩn Nhiên đem khăn trên cổ Diệp Cẩn Niên tháo ra, nhìn sắc mặt cô vì lạnh mà trở nên phiếm hồng, kỳ lạ hỏi.
"Cơ thể này là như vậy a." Diệp Cẩn Niên cười nói một câu, sau đó làm nũng cọ cọ lên bả vai của chị mình, "Không phải có người nói rằng ‘ sợ lạnh có người đau ’ sao? Em bây giờ nhất định có người đau nha."
"Nói hươu nói vượn." Diệp Cẩn Nhiên bật cười vỗ lên đầu Diệp Cẩn Niên, kéo cô đi đến khu hàng nữ trang.
Nụ cười của Diệp Cẩn Niên dừng lại, nhìn ra phía sau, ngoại trừ lúc mình lựa chọn quần áo không có gì đặc biệt, nhưng khi đi vào quán cà phê lúc trước cô có cảm giác bị người ta theo dõi.
Cười thầm mình có chút đa nghi, nơi này là Anh quốc, trước kia gia tộc Bố Nặc Tư hoàn toàn buông tha cho cô, chung quanh cô hẳn ẩn núp không ít người mà gia tộc phái tới bảo vệ, làm sao mà bị theo dõi dễ dàng như vậy.
Thấm thoát, một buổi chiều qua đi rất nhanh , màn đêm buông xuống, hai người thu hoạch được nhiều đồ.
"Chị đi ra bãi đỗ xe trước, em sợ lạnh thì ở chỗ này chờ chị." Trước khi rời đi Diệp Cẩn Nhiên nói với Diệp Cẩn Niên.
Vì thế, ở tầng một của cửa hàng, Diệp Cẩn Niên một bên đi dạo một bên chờ Diệp Cẩn Nhiên gọi điện thoại kêu cô đi ra ngoài, buồn chán liền cầm lấy một đôi giày sau lại bỏ xuống, một lúc lâu lại quay đầu nhìn về phía sau, Diệp Cẩn Niên nhíu mày, cái cảm giác bị người ta theo dõi lại trở lại.
Đang nghĩ, ánh đèn trên đầu đột nhiên tắt , toàn bộ cửa hàng đều rơi vào một mảnh bóng đêm, kèm theo tiếng thét chói tai của người nào đó, mọi người bắt đầu khủng hoảng chạy loạn, thỉnh thoảng có người va vào người cô, chạy qua bên người cô.
Diệp Cẩn Niên không nhúc nhích, đứng lẳng lặng trong đám người ồn ào, cảm nhận động tĩnh bên cạnh.
Lần mất điện này không phải là ngoài ý muốn, trong phút chốc cả đại sảnh bắt đầu tối đen, cô biết cảm giác lúc trước của chính mình là chính xác , mà lúc này rời đi chắc chắn ngoài cửa kia cũng đã sớm bày trí nguy hiểm, cô thà rằng ở lại nơi này, cùng đối thủ giằng co trong bóng tối.
Thế nhưng mọi mặt chị đều trội hơn mình vì sao không cảm nhận được?
Trong bóng đêm ồn ào mọi người dần dần dừng lại, trong đại sảnh dần dần an tĩnh.
Một ánh sáng trắng trong trong bóng đêm hiện ra lại biến mất, trong nháy mắt vị trí của Diệp Cẩn Niên cũng bại lộ, đồng thời, cũng giúp cô phát hiện cách mình ba mét là một người đàn ông tóc vàng.
Hết sức căng thẳng, nắm đấm mang theo tiếng gió nhanh chóng lao tới, cơ thể Diệp Cẩn Niên rất nhanh di chuyển sang bên cạnh, xoay người một cái công kích đá vào phần eo của đối phương.
Dường như đối với hành động phản kháng của Diệp Cẩn Niên có chút kinh ngạc, người nọ dùng cánh tay chắc khoẻ chặn một cước của Diệp Cẩn Niên, thuận thế tung ra một đấm so với trước kia mạnh hơn rất nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc