Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ - Chương 112

Tác giả: Dạ Nguyệt Vị Minh

Bữa trưa Thiệu Tư Hữu làm bốn món gia đình đơn giản, Diệp Cẩn Niên cơ hồ đã ăn rất nhiều, sau đó chủ động rửa chén coi như trả tiền bữa ăn. Hai người rất ăn ý không chủ động nói chuyện về sự việc buổi sáng, trong không khí ấm áp mang theo vài phần bình thản ngọt ngào.
Diệp Cẩn Niên chợt nhớ tới rất lâu trước kia, đối tượng mà cô mong muốn chính là như vậy, không yêu cầu người ta phải mãnh liệt hay chấn động lòng người, chỉ cần hai người sống đơn giản giúp đỡ nhau khi gặp hoạn nạn.
Khi còn ở Diệp gia, cô được cha và chị bảo vệ cẩn thận không biết khó khăn nói toạch ra cô ngây thơ, tùy ý lại lỗ mãng; sau lại gả cho Nam Cung Minh Húc, trừ việc Nam Cung Minh Húc \' mất tích \' một năm kia, cuộc sống cũng nhẹ nhàng bình thản sung sướng.
So sánh với khi ở cùng một chỗ với Thiệu Tư Hữu, những năm tháng kia, không thể nghi ngờ càng thêm an nhàn không lo, nhưng duy chỉ có Thiệu Tư Hữu bên người, cô mới có thể trải qua loại cảm giác an tâm và thoả mãn tuyệt đối.
Trong bữa ăn sáng nước trái cây bị đổi thành Hồng Trà, trong tủ quần áo bất chi bất giác đều đổi phong cách, anh còn nhờ Ân Dao đưa tới một số tài liệu . . . cô thích, muốn gì, anh đều là tỉ mỉ tìm hiểu rõ.
Anh cố ý giả vờ không biết đánh đàn trêu chọc cô vui vẻ, sau đó cười yếu ớt dao dung với những trò đùa dai của cô; anh cố ý mang cô đi xem ca kịch Italy khiến cô cả đời khó quên, anh còn dùng hành động giống như thổ lộ hấp dẫn tâm tư cô. Bởi vì ngày đó mấy năm trước, là cơn ác mộng của cô, chậu hoa thược dược trước khi lên máy bay, anh vì cô mà cả đêm lẻn vào nhà tổ Diệp gia, vì thế mới trọng thương nằm trên giường bệnh gần một tháng, lúc gặp mặt lại một chữ không nói; Trong tiệc sinh nhật hắn lấy ra giấy tờ sang nhượng cổ phần đã sớm chuẩn bị xong, cao giọng tuyên bố tình cảm của mình, dưới áp lực của gia tộc Bố Nặc Tư không chút nào lùi bước; cô cùng chị nói chuyện nhiều lần nhưng cô chưa từng nói qua với ai cô thích \' Quang Minh Chi Tâm \', anh liền làm thành lắc tay, trang sức hoa văn cô thích đeo nhất, trên đó khắc mấy bông hoa nhỏ, tượng trưng cho \' hạnh phúc chấp nhất \' của cây tử đằng; còn có, nhiều năm trước tập đoàn Thiệu thị lấy tên cô để đặt tên cho một công trình cũng đã bắt đầu thi công; Ân Dao đã gửi hình nơi đó cho cô; còn có. . .
Cô không biết Thiệu Tư Hữu bắt đầu yêu mình từ lúc nào, trừ bỏ thời gian cô trọng sinh, anh dùng một năm đến gần, dùng bảy năm để khiến cô yêu anh.
Anh sẽ yên lặng ở bên cạnh cô che dấu một phần tình cảm, chờ cô từ từ phát hiện, trải nghiệm, sau đó ở trong lòng từng chút từng chút hội tụ thành sông, cuối cùng mặc dù biết rõ ở bên cạnh anh có quá nhiều biến cố cùng ngoài ý muốn, cô cũng sẽ tìm một lý do không thể không hãm sâu vào.
Có người nói, cuộc sống quanh đi quẩn lại, mục tiêu đã định liền không thể bỏ qua. Mà Diệp Cẩn Niên tin tưởng, người kia trong vận mệnh của mình, chỉ là Thiệu Tư Hữu.
Về phần những thứ kia biến cố cùng ngoài ý muốn trong cuộc sống. . .
Khi Diệp Cẩn Niên đứng ở cảnh giới bên ngoài tuyến, nhìn cách đó không xa trên đất thi thể vẫn còn bốc lên khói đen như khói của xe hơi, lần nữa cô xác định câu nói của mình có tính chân thực.
Ở bên cạnh Thiệu Tư Hữu, quả nhiên tồn tại quá nhiều biến số cùng ngoài ý muốn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, dưới sự đề nghị Diệp Cẩn Niên, hai người học những phương thức của những cặp đôi yêu nhau chạy đến rạp chiếu phim xem bộ phim chiếu đầu tiên trong năm.
Phim tình cảm lãng mạn ấm áp, một canh giờ sau, hai người không thể nhịn được nữa ăn ý rời đi.
Trên đường đi bộ tới bãi đỗ xe, Thiệu đại thiếu gia rất uyển chuyển biểu đạt những đoạn nhân vật nam nữ chính trong phim diễn thất bại cảnh cố ý làm bộ ngọt ngào, mà lúc này Diệp Cẩn Niên cũng rút kinh nghiệm xương máu thừa nhận mình chọn nhân tài thất bại, rất xấu hổ bày tỏ nguyện ý bỏ ra một kiss làm đền bù.
Kế tiếp, không khí rất ngọt mật, cảm giác rất mập mờ, dùng lời nói của Thiệu đại thiếu gia so trong phim ảnh đích thật tình tiết tốt hơn nhiều.
Chỉ là, đang lúc tình ý nồng nàn, thì từ bãi đậu xe truyền một tiếng nổ mạnh.
Lúc Thiệu đại thiếu gia chạy tới hiện trường, sắc mặt đen sì rất dọa người, ngay sau đó anh phát hiện, quấy rầy anh lúc ngọt ngào lãng mạn là đắc tội rất lớn, mà anh lại vừa mới đổi chiếc xe thể thao kia, bất quá bây giờ đã không nhìn ra hình dạng chỉ còn là đống sắt vụn.
Cảnh sát rất nhanh chạy tới, tận lực đem người bị đè dưới đống sắt vụn kia mang ra ngoài, mà khiến người ta kinh ngạc là, người nọ còn sống như một kỳ tích, mặc dù đang hấp hối. Quần áo chỉ còn lại ít vải vụn treo trên người, lộ ra mảng thịt bị đốt đen sì, trong không khí cũng thoảng thoảng mùi cháy khét làm người ta nôn mửa.
Còn chưa tới lúc tan việc, nên người bị thương chỉ có những kẻ trộm xe xui xẻo, Thiệu Tư Hữu cùng Diệp Cẩn Nhiên tự nhiên tránh không được lại được ‘mời’ tới sở cảnh sát để phục vụ điều tra.
Đây cũng là lần thứ hai bọn họ được \' mời \' tới sở cảnh sát làm khách, lần trước là ở thành phố Kỳ Lâm.
Khi hai người từ sở cảnh sát đi ra đã sớm tối, chú Vu lái xe tới đón hai người về nhà, trên đường không yên lòng luôn luôn nói thầm, thậm chí còn đề nghị muốn điều động mấy tên vệ sĩ từ Thiệu gia tới đây để ngừa vạn nhất, tâm tình Thiệu Tư Hữu dễ chịu ngồi nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại mấy tiếng, mà Diệp Cẩn Niên ngồi bên cạnh anh lại có chút mất hồn.
Thiệu Tư Hữu nghiêng đầu khẽ cau mày, nhẹ nhàng đưa tay cầm bàn tay có chút rụn của Diệp Cẩn Niên, giọng nói ôn hòa lộ ra lo lắng, hỏi: "Niên Niên, sao thế?"
Diệp Cẩn Niên không nói gì, chỉ từ từ ngẩng đầu lên, đôi môi trắng bệch miễn cưỡng hé ra nhìn về phía Thiệu Tư Hữu, sau đó chợt dùng sức ôm lấy anh.
Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh thảm thiết ở bãi đỗ xe vừa rồi, trong mũi vẫn còn loáng thoáng ngửi được mùi *** cháy khét. Hai tiếng trước, Thiệu Tư Hữu còn mở chiếc xe kia mang cô đi dạo trong thành phố, nếu như không phải chiếc xe này vô cùng nổi bật khiến tên trộm kia ao ước, những trận ngoài ý muốn như thế này khi nào mới hết, còn không biết bao nhiêu nữa.
Cô không dám tưởng tượng, nếu như lúc ấy người mở cửa xe là Thiệu Tư Hữu thì kết quả như thế nào, hoặc là lúc ấy người mở cửa xe là cô, thì Thiệu Tư Hữu sẽ có phản ứng như thế nào.
Thiệu Tư Hữu khẽ thở dài một cái, kéo vòng eo Diệp Cẩn Niên vào lòng, dùng nhịp tim vững vàng của mình trấn an sự bất an của cô.
Hồi lâu, giọng nói buồn buồn của Diệp Cẩn Niên từ trong *** Thiệu Tư Hữu vọng ra, mang theo nồng nặc oán trách: " Thiệu Tư Hữu, Tân thị của anh đúng là cái đại phiền toái, mới trở về một ngày thôi, liền hại chúng ta bị kẻ thù theo dõi."
Thiệu Tư Hữu cười, sau đó tiến tới bên tai Diệp Cẩn Niên nhỏ giọng giải thích: "Không phải bọn họ, chuyện anh trở về là bí mật, những người trong Tân thị không thể biết dễ dàng như vậy. . ."
Nói tới chỗ này, giọng nói Thiệu Tư Hữu dừng lại, Diệp Cẩn Niên nhanh chóng từ trong *** anh ngồi dậy, hai người ăn ý liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều thấy sự nặng nề giống nhau.
"Phỉ, Kỳ. . ." Cơ hồ cắn răng kêu lên cái tên đó, trong con ngươi đen của Diệp Cẩn Niên bắt đầu khởi động,
Đoạn đường này bọn họ đi cẩn thận tăng gấp bội, trên đường ăn ở đều trên xe, nếu ngay cả chuyện Thiệu Tư Hữu trở về mà người Tân thị không biết tin, như vậy người duy nhất thấy qua cô cùng Thiệu Tư Hữu, cũng chỉ có Phỉ Kỳ- không hẹn mà gặp tại ngôi mộ trong vườn trên núi Côn Lộc.
"Trước không nên kết luận quá sớm, sáng mai chúng ta trở về nhà." Thiệu Tư Hữu suy nghĩ một chút, mặc dù đối với suy đoán Diệp Cẩn Niên cũng thấy có lý, nhưng vẫn cẩn thận đề nghị: "Sáng mai chúng ta về nhà trước, chuyện bên này giao cho người ở Tân thị xử lý."
Vốn tính toán mang Diệp Cẩn Niên ở chỗ giải sầu rồi mới trở về, hiện tại không thể làm gì khác hơn phải buộc ngưng lại.
"Được, nhớ cho người điều tra xem hôm qua Phỉ Kỳ tới mộ trên núi Côn Lộc là bái tế ai." Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, ngày đó cô ta lộ ra kinh ngạc tự nhiên đến nhìn, có thật là vô tình gặp gỡ.
*
Trở lại thành phố Ký Lâm vào ngày thứ hai, Diệp Cẩn Niên liền trở về Diệp Thị đi làm, bắt đầu trở nên bận rộn với công việc. Mấy năm qua ở gia tộc Bố Nặc Tư học được đều rất nhanh có đất dụng võ, Diệp Cẩn Nhiên cũng yên tâm giao quyền cho cô, phàm là có Diệp Cẩn Niên tham dự án mở rộng, giống như đèn xanh luôn được bật, thiên vị rõ ràng như vậy khiến Diệp Thị bị không ít toà cao tầng oán trách, nhưng dần dần, bọn họ không phải không thừa nhận, ngoại trừ thân phận nhị tiểu thư Diệp gia- Diệp Cẩn Niên không nói, chỉ là những dự án mà cô bày ra, cơ hồ đều không thể bắt bẻ.
Lúc mới bắt đầu cũng có người đem chuyện hôn nhân của Diệp Cẩn Niên ra nói, con gái đã gả ra ngoài đối với tập đoàn ảnh hưởng quá lớn, rất khó làm cho người ta yên tâm, nhưng mọi nghi ngờ đều bị thái độ kiên quyết lên giọng nói sau ly hôn của Diệp Cẩn Niên cũng bắt đầu từ từ tan biến.
Nam Cung Minh Húc dĩ nhiên không đồng ý ly hôn, toà án tại thành phố Kỳ Lâm vội vã với bối cảnh hai nhà, kéo qua léo lại, cuối cùng câu trả lời chắc chắn là tạm thời ra ở riêng làm. Diệp Cẩn Niên đối với hành động không để ý kiêu ngạo không buông tay của Nam Cung Minh Húc rất kinh ngạc, trong trí nhớ của cô, người đàn ông kia chắc chắn sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội chế giễu, hết lần này tới lần khác chỉ có lần này ngoại lệ. Chẳng lẽ mình vẫn còn có giá trị lợi dụng sao?
Trong thời gian này ông cụ Thiệu Thiên Ngạo từ Thiệu gia bên Anh quốc trở lại một lần, Diệp Cẩn Niên cho rằng ông sẽ vì Niên Nhạc Nhạc mà bất bình, hoặc là nói giọng bất thiện \' khuyên \' mình biết khó mà lui, kết quả Thiệu lão gia nhìn Diệp Cẩn Niên nửa ngày, cuối cùng chẳng qua thở dài sau đó cùng Diệp Sóc đánh cờ cả đêm, sau liền vội vã trở về Anh quốc.
Lúc gần đi ông nói, sớm đoán được ý định củaTư Hữu, chẳng qua là đáng tiếc cho đứa bé Nhạc Nhạc kia.
Diệp Cẩn Niên nhớ, trong bữa tiệc sinh nhật, Thiệu Thiên Ngạo giúp mình đeo dây chuyền, từng có chốc lát do dự. Mặc dù biểu hiện không lộ rõ, nhưng đối với Niên Nhạc Nhạc kết quả cuối cùng, ông đích thực coi trọng Thiệu Mục Ân hơn.
Mà Mục Ân cũng chưa từng trở về, Diệp Cẩn Niên nhớ anh không rời bỏ được Niên Nhạc Nhạc.
Ngày cứ như vậy ngày qua ngày, bây giờ đối với Diệp Cẩn Niên công ty cùng Diệp gia đã tạo thành một đường thẳng, sóng giá của ly hôn một ngày không quá đi, thì một ngày Thiệu Tư Hữu không thể xuất hiện trước mặt công chúng, cho nên chỉ có thể sau giờ tan sở đi qua Diệp gia báo cáo. Đến khi mọi người rong tập đoàn Thiệu thị đồn, vị hôn thê của tổng giám đốc vì hôm mê sâu, tâm tình xuống thấp cực độ, có thể thấy được tình thâm.
Cuộc sống không tính là bình tĩnh, thỉnh thoảng có chút gió thoảng qua, tỷ như một ít ám sát nhỏ làm nhạc đệm, lại có hai ba giờ điều chỉnh tâm tình toàn dấm chua.
Đối với chuyện ám sát thì bắt đầu ở thần phố Côn Lâm liền tiếp lần hai lần ba một đoạn trôi qua, ban đầu Diệp Cẩn Niên cho là nhằm vào một trong hai người cô hoặc Thiệu Tư Hữu, sau lại phát hiện, thì ra là hai người đều là mục tiêu của người sau màn. Chẳng qua số lần của Diệp Cẩn Niên hiển nhiên nhiều hơn chút, mà Ân Dao cho kết quả là, đối phương cùng tộc gia Bố Nặc Tư có liên quan.
Cũng may thế lực Thiệu gia không tầm thường, gần đây Diệp gia cũng khôi phục tình thế thật tốt, đanng bỏ công sức bảo vệ hai người an toàn.
Về phần dấm chua. . .
Nếu nói trăm bí mật luôn có một lỗ hổng, một lần Diệp Cẩn Niên trên đường về nhà, không cẩn thận thiếu chút nữa chúng ám toán của đối phương, may nhờ Long Việt lâu không thấy mặt xuất hiện kịp thời, trợ giúp cô biến nguy thành an.
Đối với việc một lần nữa gặp lại Long Việt, không thể nghi ngờ Diệp Cẩn Niên hết sức cao hứng, hai người quen biết nhiều năm, đề tài tự nhiên không phải ít, ngồi đối diện nhau ngay thẳng mà nói, là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng nhìn trong mắt Thiệu Tư Hữu, tất nhiên không thể tuyệt vời.
Nhất là bức ảnh tuyệt vời này, làm cô trước giờ tan việc cố ý đuổi theo.
"Lần trước chú nhắc em trước mặt anh, hiếm khi thấy chú có ấn tượng về em." Nhấp một ngụm trà xanh, Long Việt nhẹ nhàng nói, sắc mặt vẫn trắng như trước, trong trẻo lạnh lùng dường như mặt mũi tinh sảo không thấy nửa điểm tỳ vết nào, đáy mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Niên xẹt qua một tia dịu dàng ấm áp.
"Làm sao lại không có ấn tượng, em dù gì cũng coi anh ta như nửa ân nhân cứu mạng, kết quả lúc còn là Niên Nhạc Nhạc, tên tiểu tử này khi dễ em không ít." tâm tình Diệp Cẩn Niên không tệ cười đùa.
Long Việt ấn tượng nói, rất nhiều năm trước chuyện cô sắp xếp giúp chị cùng Long Hi làm giả thân phận để trốn tránh.
"Khi ở học viện Y Nhĩ, bởi vì không cẩn thận cầm thư mời mà anh ta đưa cho, làm em thiếu chút nữa trở thành kẻ địch của tất cả nữ sinh trog trường."
Nhớ lại cục diện ngày đó, Diệp Cẩn Niên cũng nhớ lúc đó Thiệu Mục Ân chợt xuất hiện ở của, ngang ngạch khiến một nữ sinh tình cảnh dạt dào. Cô đã quên cô bé kia là thiên kim nhà nào, học trong viện Y Nhĩ cô luôn luôn lười giao tiếp, trừ Phỉ Kỳ giống như cái đuôi dây dưa sau lưng mình, thì cô không có giao tiếp qua với ai khác.
Nhớ tới Phỉ Kỳ, Diệp Cẩn Niên có hơi chút thất thần, người ở thành phố Côn Lâm đã truyền tin trả lời chắc chắn, ngày đó Phỉ Kỳ tới núi Côn Lộc bái tế một người, mà người đó trước đây là bác sĩ riêng của Thiệu gia- Thành Y.
Thành Y là người mà Lysa-mẹ của Niên Nhạc Nhạc mang từ Niên gia tới, nói cách khác, anh ta xuất thân từ gia tộc Bố Nặc Tư.
Sớm nên nghĩ đến, cõi đời này sao có nhiều sự trùng hợp như vậy, trước đây Phỉ Kỳ là được gia tộc Bố Nặc Tư an bài ở bên cạnh mình, cũng không biết thế lực nào ra lệnh.
Nhìn thấy Diệp Cẩn Niên thất thần chốc lát, Long Việt lần nữa cầm ly trà lên uống một hớp: "Hiếm khi, ở chỗ này còn có thể uống được trà thượng hạng thế này."
"À, bởi vì. . ." Nhanh chóng hồi hồn Diệp Cẩn Niên đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Thiệu Tư Hữu mỉm cười cắt đứt:
"Bởi vì tôi uống không quen trà bình thường."
Diệp Cẩn Niên có chút sững sờ, quay đầu nhìn thấy Thiệu Tư Hữu cười ôn hoà mà dị thường, thức thời giữ im lặng. Cô hiểu rất rõ Thiệu Tư Hữu, ánh mắt mới vừa rồi của anh là biểu đạt rõ sự cảnh cáo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc