Cocktail Cho Tình Yêu - Phần 10

Tác giả: Trần Thu Trang

Lập ngồi trên chiếc ghế mây kê sát lan can, chiếc đàn guitar trong tay anh hờ hững vang lên những nốt nhạc của bản La Novia. Có nhạc sĩ nào đã viết lời Việt cho bản này nói về đám cưới hạnh phúc và duyên tình trăm năm thì phải. Nó chẳng hợp với tâm trạng của anh lúc này chút nào. Dạo thử sang bản Yesterday bất hủ, được 1 đoạn, anh chán nản buông đàn đứng dậy vào quầy lấy rượu. Anh tự pha Black Russian đã quen tay, mấy hôm nay ngày nào cũng phải uống 1 vài ly mới chịu nổi.
Bar Suối Mơ bây giờ thành phòng riêng của anh. Phần quầy rượu vẫn giữ nguyên, không gian phía trước biến thành phòng ngủ với 1 chiếc giường cá nhân thay cho đống bàn ghế hồi xưa, ngăn tầm mắt bên ngoài bằng những tấm vách bằng gỗ ép. Lan can nhìn ra suối biến thành 1 ô cửa sổ rộng mở, phía trên treo mấy giò phong lan và 1 Ⱡồ₦g chim có 1 con yểng lông đen trũi ngồi thu lu. Mấy thứ này là của cậu nhân viên bar Suối Mơ làm sau Đan, cậu ta là dân trong núi Ba Vì nên đem theo cả sản vật núi rừng vào nơi làm việc. Mấy giò lan nở hoa trắng phớt hồng đẹp lộng lẫy còn con yểng rất mau mồm mau miệng. Nó biết nói những câu rất sõi: “Chào khách”, “Ô hay, không có ai à?” hoặc “Gọi mãi chả thấy thưa gì cả”. Khách du lịch 1 dạo rất thích lên bar Suối Mơ vì muốn nghe nó nói.
Từ khi Lập đến chiếm chỗ ở đây, anh đã dạy nó gọi “Đan ơi”. Câu này ngắn gọn đơn giản nên con vật bắt chước rất nhanh. Mấy tháng nay nó cứ “Đan ơi, Đan ơi” suốt. Mới hơn 6 giờ 1 chút nhưng trời đã sụp tối, hơi gió thổi qua sườn núi làm mấy giò phong lan làm bằng gáo dừa va lộc cộc vào nhau. Lập ngồi thần ra ở ghế mây, con yểng vẫn lải nhải nói không ngừng “Đan ơi, Đan ơi, Đan ơi”.
- Ơi! – 1 giọng cười khe khẽ vang lên.
Lập quay lại, con chim lải nhải “Chào khách, chào khách” với người đang đứng ở bậc thang trên cùng. Đan mặc 1 chiếc áo len cổ lọ to xù, cô rụt đầu vào lớp len trắng ngà của chiếc cổ áo. Đôi mắt hở ra nheo lại như cười:
- Anh bảo không muốn nhìn mặt em nên…
Lập nhìn thoáng vào chiếc áo, lướt xuống chiếc quần jean màu sẫm và đôi giày da màu nâu vàng của cô, giọng anh lạnh nhạt:
- Quán bar này bây giờ là nhà riêng rồi, thưa cô.
- Thì anh cứ coi như em là người khách lạc đường ghé qua… xin 1 cốc nước chẳng hạn.
- Nước ở bình lọc, cô cứ tự nhiên – Anh nói, quay đầu trở lại với bóng đêm.
Con yểng lại ngoác mỏ gọi “Đan ơi, Đan ơi, Đan ơi”.
- Đan đây, gọi gì mà gọi lắm thế! – Đan cầm cốc nước bước ra gần chỗ Lập, cô kiễng chân nhìn vào mẩu thịt thừa vàng vàng sau mắt con yểng, cười khẽ. Cô bẻ cổ áo len xuống, chậm rãi uống nước, mặt hướng về phía núi xa.
- Thảo nói là hôm nay anh mải chơi đàn đến mức bỏ cơm.
Lập im lặng. Đúng là hôm nay anh không ăn gì, chỉ uống nước và… Black Russian. Anh không thể ăn nổi vì nhớ và… tức. Anh bỏ lên đây, cô không lên tìm lấy 1 lần. Cô chỉ gọi điện cho Thảo để biết tình hình của anh. Cho đến khi thấy anh bắt đầu tuyệt thực cô mới xuất hiện.
- Ba bảo sao hôm qua không thấy anh đến chơi cờ.
Từ khi Đan đi, trừ những đợt công tác xa, thứ 7 nào Lập cũng đến hầu bố vợ vài ván cờ vua và nói chuyện bằng tiếng Nga với ông.
- Anh An nhắn là đầu tuần sau có phiên tòa xử vụ lừa đảo của Lương Nhữ Tri, họ triệu tập anh ra làm nhân chứng về liên doanh Đài Giang.
Lập thở ra nhè nhẹ. Con cáo già Đài Loan đó cuối cùng cũng sa lưới. Ngoài tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản trong vụ các liên doanh ma, lão Lương sẽ còn phải chịu trách nhiệm về 1 loạt các vụ lừa đảo tuyển lao động đi Đài Loan, kinh doanh mại dâm và tiêu thụ rượu lậu. Anh liếc nhìn cô:
- Hết tin tức nhắn gửi rồi chứ?
- Chưa. Mẹ nhắn anh đem giấy tờ ngôi nhà cũ trên phố cho em đi đăng ký làm trụ sở công ty.
- Công ty gì?
- Công ty thời trang, em định đặt tên là Lập Đan.
- Đặt tên khác đi! - Lập nhăn mặt – Tôi với cô sắp ly hôn rồi.
- Đơn ly hôn của anh gửi sang London chắc đang trên đường quay lại vì không có cô nào nhận…
Lập lừ lừ đứng dậy đi vào trong:
- Cô nói xong chưa? Tôi cần yên tĩnh.
- Nếu anh cần yên tĩnh thì để em đem cái đồ lắm mồm này đi.
Con yểng như biết có người nhắc đến, lại ra sức lèo nhèo “Đan ơi, Đan ơi”. Đan chu môi huýt sao trêu nó:
- Người ta không dạy mày câu nào hay hơn à? Sao mày cứ gọi tao mãi thế? Mày nói câu gì khác đi, nói “Anh yêu em” chẳng hạn! À không, nên nói “Em nhớ anh”, hoặc là “Em cần anh” hoặc là “Em yêu anh” thì hợp hơn.
Đến đây thì Lập không làm mặt lạnh được nữa. Anh tiến đến nắm vai Đan dằn ra và nhìn chòng chọc vào gương mặt thoáng nét cười của cô. Mắt anh vừa đắm đuối vừa bất lực:
- Cô là đồ… đồ…
- Đồ gì? Ngoa ngoắt hay quái thai?
Đan ngã vào иgự¢ anh, vòng tay ôm lấy cổ và chủ động hôn lên má anh. Cô cười với vẻ đắc thắng, ông chồng của cô trông lạnh lùng như thế thôi chứ dễ “nổi điên” vô cùng.
- Đồ… Gi*t người không gươm không dao! Em cứ phải quyến rũ thế mới chịu được hay sao, hả?
Sau chữ “hả”, Lập dồn cô vào góc để cô không thể cựa quậy nổi rồi bắt đầu hôn như vũ bão. Nụ hôn tiếp tục rơi xuống cằm xuống cổ cô, bàn tay anh như có lửa. Đan làm cử chỉ như muốn giãy ra rồi thì thầm trêu chọc:
- Còn Felix thì sao?
Lập kéo cô trở lại, cắn lên đôi môi cong cong thách thức, nói gọn lỏn:
- Kệ xác hắn ta!
Anh bế xốc cô vào trong, đóng sập cửa lại. Những cơn gió từ phía đông bắc vẫn thổi mạnh đem theo những âm thanh âm u của rừng núi Ba Vì, trong chiếc Ⱡồ₦g chim không ngớt rung rinh, con yểng vẫn gọi “Đan ơi, Đan ơi”.
Lập đỗ xe trong hầm rồi đi bộ về con phố nhỏ cổ kính. Chữ Đan màu đỏ trên nền tấm biển sơn mài đen uốn lượn mềm mại thành 1 hình logo sang trọng. Anh ngẩng lên nhìn, nhớ đến chiếc áo lụa đen cổ hẹp sâu mà vợ anh đã mặc khi đàn hát bản The long and winding road. Chiếc áo qua 2 năm đã khá cũ nên cô thường để mặc ở nhà. Mỗi khi nhìn thấy cô trong chiếc áo đấy, anh lại như được nghe giọng hát mơ màng êm ả của cô trong hành lang nhà mình buổi chiều mùa hè đó.
- Chào anh ạ, anh cần mua đồ nam hay nữ?
Cô nhân viên mới còn chưa biết mặt ông chủ. Lập nén cười nhìn chiếc khăn đồng phục của cô gái, nó cũng màu đỏ thẫm và in logo, nhưng không phải logo công ty anh như anh quen nhìn mà là chữ Đan. Vợ anh đã trang bị khăn đồng phục cho cả đám nhân viên resort của anh, giờ đến lượt nhân viên của cô. Cô nhân viên vẫn chăm chú nhìn khách chờ đợi. Lập tỉnh bơ miêu tả:
- Tôi cần 1 cái áo len mỏng màu hồng có khuy bằng bạc chạm hình trái tim với 1 chiếc khăn lụa dài màu hồng nhạt trang trí thêm, tất nhiên cần cả cái váy trắng dài quá đầu gối khoảng 20 phân nữa.
Anh vừa tả đúng trang phục của bà chủ lúc này. Đan đang bận bịu giới thiệu với 1 bà khách người Âu mấy mẫu váy lụa dạ hội và túi nhỏ đính hổ phách. Bà khách gật gù rồi chọn lấy 1 bộ và 2 chiếc túi màu đậm nhạt khác nhau. Cô mỉm cười gọi cô nhân viên lại gói đồ cho khách rồi tiến về phía anh, chiếc khăn lụa bay bay theo bước chân nhẹ nhàng:
- Anh trêu gì nhân viên của em đấy?
Hôn phớt lên môi vợ, Lập cười vì tiếng lầu bầu của cô, anh cũng lầu bầu lại:
- Em làm gì với cái bà tóc vàng hoe kia mà lâu thê?
- À, bà ta là vợ 1 vị tham tán của sứ quán Đức. Bộ váy mà em vừa bán đắt cắt cổ cho bà ta sẽ xuất hiện trong bữa tiệc mừng chuyến thăm của Thủ tướng Angela Merkel đấy.
- Hừ, người Đức à? Anh không thích người Đức!
Đan cười vì cái điệu bộ hằm hằm của Lập. Đã mấy tháng nay kể từ khi biết là cô chẳng thể có gì với cái anh chàng tóc bạch kim đồng tính kia, anh vẫn hậm hực mỗi khi có ai nhắc đến người Đức. Thậm chí thấy Felix cùng với bạn anh ta lên webcam chào Đan, anh cũng nhăn nhó đến khó coi vì lẽ “tên Đức nhợn đó đẹp trai quá thể!”. Cô quay người đi lên văn phòng của mình trên gác, thấy cô nhân viên còn ngơ ngác, cô thoáng cười:
- Chồng chị đấy.
Lập cũng bước lên theo. Ngó nghiêng 1 thoáng căn phòng nhỏ trang trí nội thất rất giản dị nhưng cũng rất đẹp của cô, anh tới ôm eo cô từ phía sau, chúi mũi vào chiếc khăn bằng tơ thơm ngát sột soạt, anh thì thầm:
- Chúc mừng sinh nhật, bé cưng.
Đan quay lại kiễng chân hôn lên chóp mũi của chồng, cô mỉm cười:
- Tối nay em sẽ mời anh, bar Sedai ở khách sạn Yuko nhé.
- Ừm… em có mời anh bar âm phủ địa ngục gì cũng được, anh hôn em đã!
Anh hôn lên môi cô thật lâu rồi nắm 2 bàn tay cô đưa lên ngang mặt. Chiếc lắc bạc mỏng mảnh nhỏ xíu vẫn ở trên cổ tay nhưng cái mặt có chạm 2 con cá cắn đuôi nhau đã rơi đâu mất. Anh tỉ mỉ gỡ chiếc dây mảnh ra khỏi tay cô nhét vào túi áo vest rồi thay bằng 1 chiếc khác, không phải bạc mà là bạch kim. Sợi dây mới to hơn cái cũ 1 chút, chiếc mặt chạm khắc tinh xảo không được gắn lủng lẳng bằng chiếc móc nhỏ nữa mà ngoắc hẳn vào sợi dây như 1 mắt xích đặc biệt. Giữa 2 con cá cắn đuôi nhau là 1 hạt kim cương lấp lánh. Anh hôn lên tất cả những ngóc ngách của đôi bàn tay đã không còn quá gầy guộc như hồi xưa, nghe giọng cô cười khúc khích:
- Trông 2 con cá này gian quá! Em sẽ vẽ kiểu kẹp cà vạt có hình con cua để tặng sinh nhật anh. Nhưng xem nào… em nên vẽ con cua này mặt gian xảo hay là cau có hằm hè bây giờ?
- Sinh nhật anh còn lâu mới đến. Em cứ từ từ mà ngẫm, con cua này không chỉ gian xảo hay cau có hằm hè đâu, còn nhiều tính khó chịu hơn nhiều!
- Nó đã khó chịu vậy, tại sao em lại cứ dính lấy nó nhỉ?
- Vì em tin lời anh nói sảng rằng Song Ngư hòa hợp với Cự Giải trong 1 số lĩnh vực hay ho chứ còn sao nữa!
Đan thoáng đỏ mặt, cô đang nhớ lại cái lần anh bảo là cung tử vi của anh với của cô hợp nhau trong chuyện “nhạy cảm và thành thạo”. Dường như cái trò bói toán bịa đặt của anh lại hơi… đúng. Cô lảng đi:
- Hôm nay em có bài đăng trên Thanh Niên tuần san đấy.
- Bài gì? Nhuận 乃út có đủ trả tiền rượu cho anh ở bar Sedai tối nay không?
- Anh toàn uống Black Russian, rẻ nhất trong các loại cocktail – Đan nhăn mũi – Em viết bài cho mục du lịch về các bảo tàng ở London. Nhuận 乃út khoảng vài trăm ngàn, vì có cả bài và ảnh.
- Thế thì trừ tiền vé vào cửa với xe buýt đi bảo tàng ra cũng đủ 1, 2 ly cho anh nhỉ. Nhưng hôm nay anh không uống Black Russian đâu, anh mới đọc thấy 1 loại hợp với anh hơn, Millionaire.
- Đồ hợm hĩnh! Loại đấy có trứng, hẳn 1 quả trứng đấy. Rồi anh sẽ vừa đau gan vừa thừa cholesterol cho mà xem.
2 người bước vào bar Sedai. Đây là 1 quầy bar trang trí theo phong cách nội thất Nhật Bản, anh chàng bartender cũng là người Nhật. Vì lời đe dọa đau gan thừa cholesterol của vợ, Lập tham khảo ý kiến anh ta rồi chọn 1 cái tên cũng “hoành tráng” không kém gì món triệu phú kia, Shogun.
Đan mỉm cười khi nghe anh chàng bartender gợi ý cô chọn Pink Lady vì chiếc áo hồng của mình. Lập à lên 1 tiếng:
- Hồng Nương, nó rất hợp với cái áo và màu son của em.
Anh nhắc lại hầu như y hệt lời cô đã nói với Minh Ánh. Vừa lúc đó, cánh cửa kéo bằng giấy của bar hé ra, 1 đôi nam nữ bước vào. Cả 2 người đó chẳng xa lạ gì với Lập và Đan. Người nữ mặc váy thật ngắn, những nếp váy xòe rộng theo mỗi bước đi vắt chân chuyên nghiệp. Người nam theo sau, dáng điệu hết sức nghệ sĩ với mái tóc dài chải mượt buộc túm và chiếc túi đựng đàn guitar. Lập ghé tai cô thì thầm:
- Giá mà nhắc tiền nhắc bạc cũng thiêng thế này thì anh đã ung dung đòi uống Billionaire rồi.
Không phải cuối tuần cũng chưa đến giờ biểu diễn ca nhạc, bar rất yên tĩnh và vắng vẻ. Hình như 2 người kia đang mải hôn nhau trong góc tối khuất của bar nên chưa thấy vợ chồng Đan. Nhìn điệu bộ suồng sã vồ vập của gã tóc dài, cô ghé đầu thì thầm bên tai Lập:
- Bà vợ anh ta có biết không nhỉ?
- Anh đoán là biết. Nhưng từ hồi phá sản vì vụ liên doanh với lão Lương, mụ ta chẳng còn sai khiến được hắn nữa.
- Hình như cô ta có thai - Giọng Đan háo hức, đây là lần đầu tiên cô thấy thích thú đến thế khi quan sát và… nói xấu người khác.
- Ô, thế là cô ta vượt em rồi! Nhưng mà sao em tinh thế, anh có thấy gì đâu?
- Anh phải đi đo mắt đi, bụng cô ta hơi nhô lên rồi kìa, lưng cũng thẳng đơ.
- Thảo nào không thấy diện áo bó như bình thường. Nhưng có bầu rồi mà đi đôi boot cao lênh khênh thế, bắt buộc à?
- Bắt buộc đấy, nhất là với cái váy mini kia. Ôi trời ơi, chân cô ta phải dài tới 2 mét ấy. Thôi, em sẽ coi như mình không có chân cho đỡ ngượng!
- Mét 2 thôi. Mà tại sao em lại ngượng? Anh có đo chân chọn vợ đâu.
- Anh nghĩ ai là bố đứa trẻ?
- Còn ai vào đây nữa! Nếu không là gã Robinson thì là…
- Anh à? – Đan ςướק lời, cô cười rồi rụt vai lại như sợ anh cốc đầu, mắt vẫn không ngừng quan sát.
- Không, anh đã hứa với mình là chỉ làm bố con em thôi - Lập nghiêm nghị rồi lại bông đùa ngay sau đó – Nói đúng hơn là các con, vì anh định sẽ có khoảng 1 tá.
Đan lắng nghe lời chồng. Dù không quay lại cô vẫn tưởng tượng được ánh mắt sáng lên của anh khi nhắc đến chuyện con cái. Lập rất thích trẻ con và đã chuẩn bị sẵn sàng cho 1 gia đình đông đúc. Mấy tháng thật sự chung sống vừa qua cô hoàn toàn thảnh thơi là chỉ vì anh muốn cô tập trung cho sự nghiệp đó thôi. Bây giờ việc công ty đã khá ổn định, có lẽ cô cũng nên chấm dứt thời gian son rỗi của mình rồi.
- Mà này - Giọng Lập trầm ấm nhẹ nhàng kéo cô lại thực tại – Sao mình cứ nhìn người ta âu yếm với nhau thế? Em quay lại đây nào.
Đan quay lại, chạm ly rượu hồng vào chiếc cốc thấp trong tay anh rồi nhấp 1 chút. Cô nhìn ly rượu và nhớ đến chiếc áo yếm màu hồng rực của Minh Ánh trong cái buổi trưa đầu hè đó. Cô đã từng rất ghen với cô ta. Nhưng giờ thì cô chẳng có gì để mà ghen với cô nàng mỹ miều đó cả. Cái bóng rực rỡ tai hại của cô ta không còn ảnh hưởng gì đến hiện tại nữa. Người đàn ông của cô đang thực sự thuộc về cô hoàn toàn.
- Happy birthday, chúc em lúc nào cũng đẹp và… đáng ghét như lúc này. P.S I love you - Lập ghé môi vào tai cô mơn man.
Đan cười khẽ, cô hôn lên đôi môi nồng nồng 2 thứ rượu nặng của anh rồi nói ra ý nghĩ của mình về chuyện cô đã từng ghen vì Minh Ánh.
- À, thế ra là hồi đó em ghen đấy! - Lập cầm lấy chiếc ly trong tay cô đặt xuống quầy – Anh lại tưởng em đánh giá hạnh kiểm của anh nên mới cấm vận rõ ngặt nghèo. Nếu anh biết là em ghen thì anh đã…
- Đã sao nào? – Đan ngọ nguậy đầu vì những sợi râu ngắn lởm chởm của anh nhồn nhột trên làn da mịn ở cằm và khóe môi, cô luôn có cảm giác thật xốn xang vì kiểu cọ râu này.
Lập rời môi nhìn cô đắm đuối rồi liếc về phía 2 người kia. Hình như vừa rồi họ đã quan sát khá kỹ vợ chồng anh, cũng như lúc trước bọn anh quan sát họ. Miết nhẹ lên eo Đan, anh nói bằng giọng nồng ấm, háo hức lạ lùng:
- Đã đến lúc mình phải về, bé cưng ạ! Về nhà rồi anh sẽ nói cho em nghe…
Đan và Lập sóng đôi đi khỏi quán bar, không để ý gì đến 2 cặp mắt trong góc khuất đang tò mò dõi theo. Ngoài trời, mưa xuân lây phây phía trên những cành cây trổ đầy lộc biếc. Họ ngồi vào chiếc xe màu đen thoảng mùi cà phê quen thuộc, cùng với tay bật nhạc và hát theo Beatles, bài hát vốn buồn mênh mang giờ đây dường như vui hơn bất cứ điệu nhạc mừng nào khác:
The long and winding road…
Chiếc xe lướt chầm chậm trên con đường dài quanh co đưa họ về mái ấm của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc