Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo - Chương 03

Tác giả: Lan Hồ Điệp 134

Trừng Phạt.
Giọng nói run run sợ hãi của hắn làm cho mấy người bên cạnh, càng thêm hiếu kỳ muốn biết hắn đã làm gì để đắc tội với Tứ gia của bang Phi Long.
Mã Lung Linh nghe hắn gọi Bạch Tử Long là Tứ gia, cô bất giác nhướng mày tỏa ra thái độ người đàn ông này không đơn giản.
Đằng sau bộ mặt cà lơi phất phới của hắn, chắc là một người vô cùng nguy hiểm.
Bạch Tử Long đột nhiên dùng chân đạp mạnh xuống bàn tay, đang chống trên mặt đất của hắn.
"Ahhhhhhhhhhhhhh."
Tên thanh niên hét lên vì đau đớn, Bạch Tử Long khom người đến sát khuôn mặt tái xanh của hắn nói.
"Ai cung cấp cho ngươi thuốc lắc."
Bạch Tử Long không muốn vòng vo với hắn, anh không có thời gian chơi đùa với tên nhóc con này.
Mấy người bên cạnh nghe Bạch Tử Long nói vậy liền rùng mình sởn gáy.
Họ cảm thấy thương cảm cho tên thanh niên này.
Ai nấy điều biết quy luật nghiêm ngặt của bang Phi Long .
Điều đầu tiên là tại địa bàn của bang Phi Long tuyệt đối cấm ma tuý.
Người nào làm trái sẽ bị trừng phạt nghiêm ngặt.
Tên thanh niên biết mình không thể thoát được đành thành thật khai báo.
"Tứ gia, thuốc là do đại ca Minh của bang Ngũ Xà đưa cho tôi.
Xin ngài tha mạng."
Bạch Tử Long biết hắn chỉ là một con tép riu bị người ta sai khiến, người anh muốn bắt chính là đại ca Minh.
"Chặt cánh tay phải của hắn để làm cảnh cáo."
Bạch Tử Long để lại một câu cho thuộc hạ của mình, rồi đi thẳng vào trong phòng VIP bên cạnh.
Mấy tên thuộc hạ của Bạch Tử Long, lôi tên thanh niên ra cửa sau chấp hành mệnh lệnh.
Trong quán bar không khí trở lại bình thường, xem xong kịch vui tất cả mọi người đều không quan tâm đến kết cuộc thê thảm của hắn ta.
Không nên trách bất kỳ ai, chỉ trách hắn lại to gan dám đến địa bàng của bang Phi Long mà làm càng.
Nửa tiếng sau Bạch Tử Long cùng đám thuộc hạ, đứng trước cửa thư phòng của Nam Liệt.
"Cóc cóc cóc....."
"Vào đi."
Phi Dạ lên tiếng.
Bạch Tử Long cùng mấy tên thuộc hạ bước vào.
Họ đứng cung kính trước mặt Nam Liệt.
Nam Liệt đang cùng Việt Vũ, Tề Phú và Phi Dạ bàn về kế hoạch của chuyến đi Trung Đông.
"Chủ nhân, chúng tôi vừa bắt được đại ca Minh của bang Ngũ Xà.
Ngài muốn trừng phạt như thế nào."
Bạch Tử Long cung kính phục mệnh.
Nam Liệt đang cầm bản đồ Trung Đông trên tay, vừa nghe Bạch Tử Long nói vậy anh liền quăng nó xuống cái bàn trước mặt mình.
Tay anh nhẹ nhàng vươn tới cầm lấy ly R*ợ*u đỏ trước mặt mình.
"Đưa hắn vào đây."
Giọng nói lạnh lùng của Nam Liệt vang lên.
Mấy tên thuộc hạ nhìn thấy nét mặt trầm tĩnh của Nam Liệt, liền cảm giác lạnh cả sống lưng.
Nam Liệt càng tỏa ra thái độ lãnh đạm không sao, thì cơn thịnh nộ của anh càng lớn.
Bạch Tử Long ra hiệu cho thuộc hạ đem đại ca Minh vào.
Họ ra tay mạnh bạo quăng thân thể bị đánh đến không còn sức lực, của đại ca Minh xuống mặt đất trước mặt Nam Liệt.
"Ngươi dám cả gan vuốt râu hùm, ở ngay trên địa bàng của ta."
Nói xong Nam Liệt vẫn thản nhiên như cũ, anh nâng ly R*ợ*u trên tay đến mép môi uống một ngụm R*ợ*u.
"Các người muốn đánh chó thì cũng phải kiêng chủ nhà, dù sao tao cũng là cánh tay phải của Trịnh Ngũ Dương."
Đại ca Minh ỷ mình là cánh tay đắc lực của Trịnh Ngũ Dương, người cầm đầu của bang Ngũ Xà nên mới không xem ai ra gì.
Nam Liệt nghe hắn khoác lác về thân phận của mình, sắc mặt anh không hề thay đổi.
Nam Liệt đặt mạnh ly R*ợ*u trong tay xuống mặt bàn.
Đại ca minh giật nảy mình vì hành động này của Nam Liệt.
Bạch Tử Long liền hiểu ý, anh đi tới nắm lấy tóc trên đầu của đại ca Minh kéo mạnh ra phía sau, để khuôn mặt sưng phù của hắn đối diện với Nam Liệt.
Nam Liệt ghét nhất là người nào khi nói chuyện mà không nhìn thẳng vào anh.
Đại ca Minh bị hành động *** của Bạch Tử Long làm cho đau điếng, khuôn mặt nhăng nhó nhìn Nam Liệt.
Lúc này sát khí tỏa ra từ người của Nam Liệt làm đại ca Minh toát mồ hôi lạnh.
Nam Liệt không nói gì, cặp mắt sâu thăm thẳm vẫn nhìn thẳng vào mặt của đại ca minh.
Khí thế của Nam Liệt làm đại ca Minh hoảng sợ trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏa ra thái độ cứng rắn.
Nam Liệt cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên, anh bước đi ung dung đến trước mặt của đại ca Minh.
Đại ca Minh nhìn thấy Nam Liệt cầm con dao càng lúc càng tới gần mình, trong lòng hắn cảm giác bất an.
"Nam Ca ngươi muốn.... Muốn làm gì?"
Tất cả mọi người trong hắc đạo đều gọi Nam Liệt là Nam Ca.
"Bây giờ mày mới biết sợ sao?"
Giọng nói ma quỷ của Nam Liệt vang lên làm đại ca Minh sợ hãi.
Nam Liệt nhìn tên thuộc hạ đứng bên cạnh mình, hắn liền hiểu ý giữ chặt lấy cánh tay phải của đại ca Minh đặt trên mặt bàn.
Đại ca Minh dùng hết sức để rút lại bàn tay của mình nhưng không được.
"Mày nghĩ đem danh nghĩa của Trịnh Ngũ Dương ra, thì tao sẽ sợ rồi tha cho mày.
Ha ha ha ......
Dù Trịnh Ngũ Dương có đứng trước mặt tao, một khi Nam Liệt tao muốn lấy cái mạng chó của mày, thì không ai có thể cản nỗi."
Nói xong Nam Liệt dùng con dao sắc bén, *** xuống bàn tay của đại ca Minh.
"Ahhhhhhhhhh."
"Ai cũng biết trên địa bàn của bang Phi Long, tuyệt đối không được bán ma tuý.
Mà mày lại dám làm trái."
Nói dứt lời Nam Liệt tàn nhẫn rút con dao ra rồi đậm xuống thêm một lần nữa.
"Ahhhhhhhhhh.
Mày điên rồi."
Đại ca Minh đau đớn kêu lên.
Nam Liệt nhướng mày nhìn hắn lúc này đang đau đớn nhưng không làm được gì hết.
Con dao sắc bén vẫn đang ghim sâu trong lòng bàn tay của hắn.

Nam Liệt dùng tay đè lên cán dao, làm nó ghim sâu thêm một chút.
"Ahhhhhhhh.
Nam Ca coi như tôi xin cậu, bỏ qua cho tôi lần này."
Đại ca Minh xuống nước nhỏ năn nỉ Nam Liệt.
"Ha ha ha....
Chỉ chút ít đau đớn ngòai da mà mầy đã chịu không nổi, đúng thật là vô dụng."
Trước cửa lớn của bar Night Angle,
Trịnh Ngũ Dương, con trai lớn Trịnh Ngũ Sang và một đám thuộc hạ phách lối đi vào.
Tất cải mọi người đều nhìn về hướng đám người áo đen, trên người tỏa ra sát khí đằng đằng.
Mã Lung Linh ngồi trong góc khuất uống R*ợ*u cùng bạn của mình, cô nhìn thấy cảnh này liền biết sắp có chuyện lớn xảy ra.
Việt Vũ nhìn lên màn hình TV treo trên tường, mấy chục máy camera theo dõi quay lại tòan bộ tình hình trong và ngoài quán bar.
"Chủ nhân, đám người của Trịnh Ngũ Dương đến đòi người."
Việt Vũ nói với Nam Liệt, Nam Liệt nghe xong anh nhích môi cười gian tà.
Đại ca Minh nhìn thấy nụ cười khó hiểu của Nam Liệt, hắn không biết Nam Liệt đang tính toán điều gì.
Nam Liệt không hề tỏa ra lo ngại đến đám người của Trịnh Ngũ Dương.
Một đám thuộc hạ của Nam Liệt chặn ngay trước cửa thang máy, không cho họ vào trong.
Hai bên dằng co một lúc, thì đột nhiên giọng nói uy nghiêm của Nam Liệt vang lên từ trong máy bộ đàm.
"Cho họ lên đây."
Mấy tên thuộc hạ của Nam Liệt mở đường đưa đám người của Trịnh Ngũ Dương lên lầu ba.
Trịnh Ngũ Dương là một người đàn ông trung niên vóc người cao lớn,
ông làm thủ lĩnh của bang Ngũ Xà được 15 năm.
Trịnh Ngũ Dương đã trãi qua, biết bao nhiêu sống gió trong giang hồ.
Ông không tin với thế lực và địa vị hiện giờ của mình trong hắc đạo, lại không đối phó được với Nam Liệt.
Bước vào cửa ông nhìn thấy Nam Liệt đang oai vệ ngồi trên ghế sopha, anh tao nhã lắc lắc ly R*ợ*u trong tay mình.
Một đám thuộc hạ tin anh, cung kính đứng bên cạnh anh.
Trịnh Ngũ Dương bị khí thế của Nam Liệt, làm cho bước chân ông hơi khựng lại.
Nam Liệt không hề nói gì, chỉ với ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm của anh, cũng có thể áp chế được khí thế của đối phương.
Trịnh Ngũ Dương, Trịnh Ngũ Sáng và đám thuộc đứng nghiêm chỉnh trước mặt bọn họ.
Nam Liệt nhích môi cười nhẹ, anh tao nhã vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ đem ghế ra đặt xuống trước mặt Trịnh Ngũ Dương.
"Trịnh gia, mời ông ngồi."
Việt Vũ lên tiếng mời Trịnh Ngũ Dương ngồi.
Trong lòng Trịnh Ngũ Dương vô cùng phẫn nộ, dù sao ông cũng là bậc trưởng bối.
Lúc ông tung hoành giang hồ, Nam Liệt vẫn còn là một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa.
Vậy mà bây giờ Nam Liệt lại dám hổn láo với ông.
Trịnh Ngũ Sang nhìn thấy sắc mặt phẫn nộ của ba mình, liền đến nói nhỏ vào tai ông.
"Ba đừng nên tức giận, cứu anh Minh ra rồi tín sau."
Chỉ một câu nói của Trịnh Ngũ Sang đã làm cho Trịnh Ngũ Dương bình tĩnh lại hơn.
Ông oai phong ngồi xuống ghế trước mặt Nam Liệt, Trịnh Ngũ Dương nói với giọng hùm hổ.
"Nam Ca, cậu muốn như thế nào mới chịu thả người?."
Lúc này Tề Phú trên tay cầm một ly R*ợ*u đi tới, cung kính đưa cho Trịnh Ngũ Dương.
Ông phong độ nhận lấy ly R*ợ*u đỏ, nhưng chỉ cầm trên tay không uống miếng nào.
Cặp mắt đề phòng của ông luôn quan sát sắc mặt của Nam Liệt.
Nam Liệt vẫn không nói gì, anh nâng ly R*ợ*u trong tay lên hớp một ngụm.
Cặp mắt sắc bén nhìn Trịnh Ngũ Dương.
"Hôm nay người của Trịnh gia, đã dám ở trên địa bàng của bang Phi Long mà tác oai tác quái.
Vậy Trịnh gia nghĩ chúng tôi nên trừng phạt hắn như thế nào?."
Việt Vũ nhìn Trịnh Ngũ Dương nói một cách nghiêm túc.
Càng nghe Việt Vũ nói, trong lòng Trịnh Ngũ Dương càng thêm tức giận .
Nam Liệt để thuộc hạ của mình trực tiếp nói chuyện với ông, vậy cũng đồng nghĩa là anh không xem ông ra gì.
Trịnh Ngũ Dương không thể nuốt trôi cục tức này, ông căm phẫn ném mạnh chiếc ly thủy tin trên tay xuống mặt đất.
Chất lỏng trong ly vâng ra tứ tung trên sàn nhà lạnh lẽo.
Không một ai trong phòng cảm thấy kinh ngạc với hành động này của ông.
Người của Nam Liệt được huấn luyện nghiêm ngặt, dù ở trong bất cứ hoàn cảnh gì họ cũng luôn đề cao cảnh giác.
"Nam Ca, cậu đừng tưởng đây là địa bàn của cậu thì không xem ai ra gì.
Dù sao tôi cũng là trưởng bối của cậu, vậy mà cậu lại để một con chó sủa bậy bạ trước mặt tôi."
Giọng nói hung hãn của Trịnh Ngũ Dương vang lên.
Nghe Trịnh Ngũ Dương buông lời nhục mạ thuộc hạ của mình, lần này Nam Liệt thật sự phẫn nộ.
Cặp mắt thờ ơ lãnh đạm từ nãy giờ của anh, đột nhiên hiện lên sát khí nhìn thẳng vào mặt của Trịnh Ngũ Dương.
Đám người của Trịnh Ngũ Dương bị ánh mắt sắc bén của Nam Liệt, làm cho thấp thỏm trong lòng.
Nam Liệt dùng sức P0'p nát chiếc ly R*ợ*u thủy tinh trong tay mình.
Chất lỏng màu đỏ của R*ợ*u hoà lẫn với máu trong lòng bàn tay của anh nhỏ xuống bộ âu phục màu trắng trên người anh.
Đám người của Trịnh Ngũ Dương nhìn thấy hành động khiếp người này của Nam Liệt mà trong lòng hoảng sợ.
Nam Liệt không chỉ P0'p nát chiếc ly, anh còn tức đến nỗi vò nát những mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay của mình.
Từ lúc Trịnh Ngũ Dương ông lăn lộn trong giang hồ tới nay, ông chưa từng thấy ai lại to gan như Nam Liệt.
Nét mặt Nam Liệt bây giờ y như quỷ Satan đến từ địa ngục.
Nam Liệt vươn tay lên *** những giọt máu trên bàn tay của mình.
Trịnh Ngũ Sang nhìn thấy, trong lòng đột nhiên hiện lên dự cảm bất an.
Anh đã nghe rất nhiều lời đồn đáng sợ về Nam Liệt.
Họ nói anh là một thủ lĩnh vô tình độc ác, là một người máu lạnh, *** không chớp mắt.
Thà đắc tội với diêm vương chứ đừng đắc tội với Nam Liệt, thủ lĩnh của bang Phi Long.
Vì khi đắc tội với diêm vương thì bạn chỉ có con đường ૮ɦếƭ.
Còn khi đắc tội với Nam Liệt thì bạn muốn ૮ɦếƭ cũng không được, mà muốn sống cũng không xong.
Nam Liệt đứng lên, bước tới trước mặt của đại ca Minh, lúc này nét mặt của hắn hiện lên tia đắc ý.
Hắn hung hăng nhìn Nam Liệt không hề tỏa ra chút sợ sệt giống như vừa rồi.
Đại ca Minh trong lòng vênh vang, vì sự hiện diện của Trịnh Ngũ Dương.
Nam Liệt nhìn hắn rồi nhích môi cười gian tà, anh lấy từ trong túi áo ra khẩu S***g Truy Hồn.
Nhìn thấy Nam Liệt rút S***g, sắc mặt thuộc hạ của Trịnh Ngũ Dương điều trầm xuống.
Người nào cũng rút S***g ra, thủ sẵn tư thế phòng bị để bảo vệ Trịnh Ngũ Dương.
Trịnh Ngũ Dương không ngờ, Nam Liệt lại dám rút S***g ra trước mặt ông.
Thuộc hạ của Nam Liệt nhìn thấy họ rút S***g, nên cũng rút S***g của mình ra để áp chế đối phương.
S***g của Trịnh Ngũ Dương chỉ là những cây S***g lục bình thường.
Còn S***g của thuộc hạ Nam Liệt là những cây S***g tối tân nhất mà Bang Bạch Hổ của Mạnh Hùng vừa mới sản xuất ra, chưa có bán trên thị trường.
Nó có thể bắn ra với tốc độ cắp 5 lần những cây S***g lục bình thường, nó còn có thiết bị giảm âm thanh.
Nam Liệt không quan tâm đến những cây S***g đang chỉa vào người mình, anh nhìn đại ca Minh bằng ánh mắt thách thức nói.
"Tôi ghét nhất là những kẻ, ỷ mình có người chống lưng mà lộng hành."
Nói dứt câu Nam Liệt nhắm vào bắp đù* bên phải của hắn mà bắn một phát.
"Pằng......."
"Ahhhhhhhhhh."
Trịnh Ngũ Dương ngồi trên ghế với nét mặt vô cùng khó coi không nói gì. Ông muốn xem Nam Liệt muốn ra oai với ông như thế nào.
"Tôi ghét nhất những kẻ ở địa bàng của tôi, mà không xem tôi ra gì."
Vừa nói xong Nam Liệt nhắm vào bắp đù* bên trái của hắn mà bắn.
"Pằng....."
"Ahhhhhhhh.
Đại ca, cứu em."
Đại ca Minh hoảng sợ thét lên cầu cứu với Trịnh Ngũ Dương.
Đám thuộc hạ của Trịnh Ngũ Dương tay cầm S***g hướng về Nam Liệt, nhìn thấy cảnh này trong lòng bàn tay vì khẩn trương mà bất giác tóat mồ hôi lạnh.
Nam Liệt nghe hắn nói vậy liền vươn khẩu S***g Truy Hồn lên nhắm vào bàn tay phải của hắn mà nổ S***g.
"Pằng......."
"Ahhhhhhhhhhhh."
Lúc này đại ca Minh không còn sức lực để kêu cứu nữa, hắn đau đớn nằm dưới mặt đất.
Trịnh Ngũ Dương không thể nhìn tiếp nữa, ông tức giận dùng tay đập mạnh xuống thành ghế.
"P0'p.......
Nam Ca cậu muốn như thế nào mới chịu thả người?."
Trịnh Ngũ Dương không ngờ Nam Liệt quả thật là một người vô tình lãnh khóc.
Ông đã từng gặp rất nhiều người độc ác trong giang hồ, nhưng không ai lại dùng cách ђàภђ ђạ người khác như Nam Liệt vậy.
Thà cho hắn một phát chầu diêm vương, còn hơn là ђàภђ ђạ hắn như bây giờ.
Nam Liệt ngạo mạn không để lời nói của Trịnh Ngũ Dương vào tai, anh vươn cây S***g bắn thêm một phát vào bàn tay trái của đại ca Minh.
"Pằng......"
Lúc này hắn không còn kêu lên tiếng nào, vì quá đau mà đại ca Minh đã ngất đi.
Đám thuộc hạ của Trịnh Ngũ Dương nhìn thấy hành động này của Nam Liệt, họ bất giác lạnh cả sống lưng.
Lúc này Nam Liệt mới từ từ quay lại nhìn vào mặt của Trịnh Ngũ Dương nói.
"Đáng lẽ tội của hắn không đáng ૮ɦếƭ, chỉ cần ông giao ra 5 cái sồng bạc bên thành Phố A là tôi sẽ bỏ qua.
Nhưng......... chỉ vì một câu nói của ông mà hắn phải ૮ɦếƭ không biết nguyên nhân."
Trịnh Ngũ Dương nghe Nam Liệt nói vậy, trong ánh mắt ông hiện lên sự nghi ngờ.
Một câu nói, ông đã nói gì mà lại khiến Nam Liệt phẫn nộ đến như vậy.
Suy nghĩ một chút Trịnh Ngũ Dương mới nhớ câu cuối cùng ông đã nói ra.
"Dù sao tôi cũng là trưởng bối của cậu, vậy mà cậu lại để một con chó sủa bậy bạ trước mặt tôi."
Trịnh Ngũ Dương cau mày nhìn Nam Liệt nói.
"Chỉ vì tôi nói thuộc hạ của cậu là một con chó, cho nên cậu đã bỏ qua cơ hội chiếm đoạt 5 cái sòng bạc của tôi."
Trịnh Ngũ Dương nói ra mà chính ông cũng không thể nào tin được.
Chỉ vì một câu nói của ông mà Nam Liệt lại bỏ qua một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy.
"Phải."
Nam Liệt không muốn vòng vo với ông nữa, anh nhìn Bạch Tử Long nói.
"Tiễn khách."
Bây giờ người anh muốn đối phó không phải là Trịnh Ngũ Dương.
Anh đang muốn khuếch trương thế lực của mình qua bên Trung Đông, nên anh không muốn phí thời gian dằng co với Trịnh Ngũ Dương nữa.
Đợi đến khi anh dàn xếp xong bên Trung Đông, anh sẽ cho hai cha con nhà họ Trịnh này một bài học vì dám ***ng chạm đến thuộc hạ của anh.
Cho dù trên danh nghĩa họ là thuộc hạ nhưng Nam Liệt đã xem Việt Vũ, Tề Phú, Phi Dạ và Bạch Tử Long là anh em tốt vào sinh ra tử.
Đám người của Trịnh Ngũ Dương đành phải rút lui, dù sao họ cũng đang ở trên địa bàng của bang Phi Long.
Dù muốn làm càng cũng phải xem tình thế.
Trịnh Ngũ Dương với nét mặt hằm hằm được Bạch Tử Long đưa ra khỏi bar Night Angel, thuộc hạ của ông khiêng đại ca Minh đi theo phía sâu.
Mã Lung Linh nhìn thấy Bạch Tử Long không bị chút tổn thương gì.
Anh oai phong đi trước mặt đám người của bang Ngũ Xà.
Không biết vì sao trong lòng cô lại hiện lên tia vui mừng.
Vừa rồi khi cô nhìn thấy Trịnh Ngũ Dương bước vào đây, cô biết họ đến là để đàm phán về việc đại ca Minh bị Bạch Tử Long bất.
Không biết vì sao trong lòng của Mã Lung Linh lại không muốn Bạch Tử Long xảy ra chuyện gì.
Phi Dạ vừa băng bó xong vết thương trên tay cho Nam Liệt, anh do dự một chút rồi mới lên tiếng.
"Chủ nhân, tên cáo già Trịnh gia đó sau này sẽ là mối họa lớn của chúng ta."
"Phải! Tại sao chủ nhân không ra tay trừ khử hắn cho xong."
Bạch Tử Long cũng đồng ý với lối suy nghĩ của Phi Dạ.
Trịnh Ngũ Dương là một tiểu nhân bỉ ổi, để hắn lại sẽ là mối họa về sau.
Tề Phú thì khác anh không đồng ý với cách nghĩ của Bạch Tử Long và Phi Dạ.
"Hiện tại chủ nhân đang muốn bành trướng thế lực của mình qua Trung Đông.
Nếu trong thời gian này mà lại động đến bang Ngũ Xà, thì bang Phi Long của chúng ta phải chia ra thành 2 thế lực để đối phó hai con mãnh xà cùng một lúc.
Tới chừng đó thế lực của chúng ta không đủ hùng mạnh để đối phó với 2 bang phái lớn bên Trung Đông."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay