Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài - Chương 99

Tác giả: Vô Danh

Tiểu nha đầu thẳng lưng, nhưng vẻ thất vọng và hụt hẫng trên mặt hiện lên rất rõ ràng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt thể hiện sự vùng vẫy và không cam trong lòng.
Trong đáy mắt Mặc Thiệu Đình, thoáng qua cảm xúc thương tiếc.
Hơi cúi người xuống, những ngón tay thon dài nhặt lên một mảnh giấy rơi xuống đất, Mặc Thiệu Đình nhã nhặn đứng lên, ngồi xuống chỗ ngồi mà Ida đã nhường cho anh, đưa mảnh giấy trên tay cho Ida.
- Rớt mất một tờ.
Ida nhận lấy mảnh giấy, bất an nhìn vào cái tên trên đó, cô trước giờ làm việc nghiêm cẩn, chưa từng xảy ra bất kì sơ suất, hôm nay lại để sót một người vào được vòng trong mà không công bố, còn bị Boss bắt được, đúng là xui xẻo.
Không ít người nín thở nhìn chằm chằm vào mảnh giấy trên tay Ida, ánh mắt lộ vẻ mong chờ, tuy rằng hy vọng mờ mịt, nhưng ai lại không muốn trở thành người trên mảnh giấy đó chứ?
Đó là một trong những người được tiến vào vòng trong của cuộc thi đó!
Trong phòng họp đột nhiên yên tĩnh.
Chung quy cũng trải qua không ít sóng to gió lớn, Ida ổn định tâm trạng rất nhanh, trong ánh mắt thoáng lên vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau đó lớn tiếng tuyên bố:
- Vừa xảy ra một chút vấn đề nhỏ, để sót một cái tên vào được vòng trong, thật sự xin lỗi, nhân viên này cũng sẽ nhận được tư cách tham dự vòng thi thứ hai, chúc mừng – Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc?
Đường Lạc Lạc!
Những người mới nãy còn ra vẻ tiền bối lớn tiếng giáo huấn Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, ánh mắt ngạc nhiên, ai ai cũng vô thức nhìn về phía Đường Lạc Lạc, sao lại thế được?
Cô vẫn là một người mới, một nhân viên nhỏ vào công ty chưa được mấy ngày, một người còn chưa tốt nghiệp đại học khoa thiết kế -- lại một bước tiến thẳng vào vòng thi thứ hai?
Đây là cuộc thi thiết kế có quy mô lớn nhất Hoa Hạ đó!
Cô là thiên tài chắc?
Nhạc Thanh cả người đều kinh hãi. Mảnh giấy đó rõ ràng đã bị cô lấy ra khỏi văn phòng và xé nát rồi!
- Không thể nào!
Nhạc Thanh nhịn không được hét lên.
- Tại sao có thể là cô? Mảnh giấy đó, mảnh giấy đó…
Cô nóng vội đến nỗi trên trán đổ hết cả mồ hôi hột, nhưng phải nói thế nào đây? Không lẽ nói mảnh giấy ghi tên Đường Lạc Lạc, đã bị cô huỷ đi rồi sao?
Mặc Thiệu Đình lạnh nhạt ngước mắt, lạnh lùng nhìn Nhạc Thanh:
- Câm miệng.
Nhạc Thanh ức đến cả mặt đỏ bừng, nhưng ngoài câm miệng ra, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Tiêu điểm chính của mọi người đều tập trung vào người Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình xoay mặt qua, liền nhìn thấy tiểu nha đầu hiện tại với dáng vẻ không thể tin được.
Đôi mắt phượng của Đường Lạc Lạc mở to, một ngón tay chỉ vào chiếc mũi của cô, nhỏ nhẹ lặp lại:
- Là tôi sao?
Là cô thật sao?
Trái tim vui mừng đến muốn nổ tung rồi, sự nỗ lực và không từ bỏ mấy năm nay, qua bao nhiêu ánh mắt khinh thường và chế giễu, hôm nay cuối cùng cô cũng nhìn thấy một chút hy vọng rồi sao?
Khoé miệng Đường Lạc Lạc dần dần cong lên, sau đó đọng lại một nụ cười thật lớn, nụ cười đó là sự hân hoan xuất phát từ trong lòng, cô cứ cười như thế và nhìn Mặc Thiệu Đình.
Không hiểu vì sao, sự hân hoan này, cô muốn chia sẻ cùng anh.
Khoé miệng Mặc Thiệu Đình hơi nhếch lên. Biểu cảm trên mặt vẫn rất nghiêm túc, nhưng lại có thêm sự an ủi không dễ gì phát giác ra.
- Đường Lạc Lạc, cô vào được vòng trong rồi, cô lợi hại quá.
La Thư Vũ bên cạnh khen ngợi từ tận đáy lòng.
- Đúng rồi, cô một chút kinh nghiệm cũng không có, nhưng vừa dự tuyển đã tuyển trúng rồi, quá tài giỏi luôn.
- Cô thật sự là niềm tự hào của bộ phận thiết kế chúng ta!
- Đường Lạc Lạc, chúc mừng cô!
Trong tiếng chúc mừng không ngớt, Đường Lạc Lạc ngại ngùng gãi đầu.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Nhạc Thanh giận đến sắc mặt tái nhợt, vốn dĩ ván đã đóng thuyền, có thể suôn sẻ gài cô một trận, ai ngờ lại thành ra thế này?
Ngược lại còn giúp cô ra oai?
Không thể nào, không thể nào, mảnh giấy đó mình đã xé rồi, trừ phi…
Cô há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc nhìn Mặc Thiệu Đình, trừ phi, vốn không có mảnh giấy nào rớt xuống đất, là do Mặc Thiệu Đình tự đem theo mảnh giấy có ghi tên Đường Lạc Lạc, giả vờ khom lưng xuống, sau đó đưa tờ giấy cho Ida!
Cả người Nhạc Thanh đều thấy không ổn.
Không thể không nói, sự thông minh hiếm thấy của Nhạc Thanh lần này, sự thật cũng gần giống như thế.
Và bạn học Đường Lạc Lạc đáng yêu của chúng ta, thì sau cả ngày trời vui vẻ, tối về đến nhà, bỗng nhiên trên bàn ăn mới nghĩ đến.
Cô bưng chén cơn nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong phòng họp, sau đó nghi ngờ nhìn Mặc Thiệu Đình.
- Nhạc Thanh sao lại chắc chắn khẳng định không có tên của tôi chứ? Vả lại, câu nói nửa vời của cô ấy là có ý gì?
Mặc Thiệu Đình tao nhã cầm đũa ăn cơm, dù là động tác đơn giản cũng được anh khiến cho nó đẹp, quay mặt lại dùng một đôi mắt đen tuyền và sâu thẳm nhìn vào cô gái nhỏ đang tò mò, anh nhẹ nhàng nói:
- Cô nói xem?
- Dựa vào những gì tôi biết về Nhạc Thanh…
Đường Lạc Lạc mở to mắt.
- Cô ấy không lẽ nào đã động thủ vào mảnh giấy của tôi đó chứ? Nhưng mà… Nhưng mà nếu là như vậy, mảnh giấy mà anh nhặt sau đó, lại là như nào?
Mặc Thiệu Đình nhếch mép:
- Cô đoán xem.
Đường Lạc Lạc không bình tĩnh được nữa:
- A.... chẵng nhẽ, chẳng nhẽ đó là... anh....
- Không phải ai cũng có thể khiến tôi tự tay viết tên của người đó đâu.
Mặc Thiệu Đình gắp một miếng thịt đặt vào chén cho Đường Lạc Lạc:
- Vì thế, cô phải làm gì để cám ơn tôi đây?
- Nhưng mà, rốt cuộc trong danh sách có tên tôi không?
Đường Lạc Lạc nóng vội kêu lên.
- Nếu là đi cửa sau, tôi… tôi không còn mặt mũi nào nữa.
- Có đó.
Mặc Thiệu Đình gật đầu, danh sách vào vòng trong vừa về anh đã sớm xem qua, vốn định sớm tiết lộ cho Đường Lạc Lạc, nhưng muốn cho tiểu nha đầu một ngạc nhiên, không ngờ Nhạc Thanh lại chơi chiêu này.
May là trong lúc Tần Việt không nghe thấy tên Đường Lạc Lạc, kịp thời tìm đến Mặc Thiệu Đình, như vậy, mới có chuyện Mặc Thiệu Đình đột nhiên đến kịp, “vừa may” nhặt được mảnh giấy bị rơi ra.
- Nói mau, cảm ơn tôi sao đây?
Mặc Thiệu Đình nhếch mày, ánh mắt phất phơ nhìn vị trí cổ áo phông của Đường Lạc Lạc, chiếc cổ trắng ngần lộ ra bên ngoài, làn da mịn màng như ngọc, khiến người ta nhìn thôi đã muốn cắn một cái.
- Tôi sẽ thật cố gắng, tôi cảm thấy, tôi đạt được thành tích tốt hơn, chính là cảm tạ lớn nhất cho anh.
Đường Lạc Lạc cảm động đến không kiềm chế được.
Mặc Thiệu Đình: …
Xin đừng làm ra vẻ như những đứa trẻ nghèo khó ở vùng núi cao được không?
Thứ tôi cần là lấy thịt bồi thường! Lấy thịt bồi thường đó!
Hai người tinh thần thoải mái trò chuyện, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy sắc mặt thờ ơ của La Nhã đang cầm chiếc túi da cá sấu, từ cửa phòng ăn đi vào.
Gần đây La Nhã thường hay ra ngoài đánh mạt chược dạo phố, ngày tháng trôi qua rất nhàn rỗi, nhưng lại trống trãi buồn chán, Đường Lạc Lạc cũng không hiểu lắm, mối quan hệ của La Nhã và Mặc Thiệu Đình lại không quá gần gũi, tại sao không đến ở tạm chỗ của Mặc Tây Thành, và tại sao rõ ràng không có chuyện gì, lại cứ ở lại đây không đi chứ?
Nhưng mà, La Nhã là mẹ ruột của Mặc Thiệu Đình, bà ấy muốn ở nhà của con mình bao lâu, hoàn toàn là quyền tự do của bà, mình làm dâu, cũng không quản được.
Chỉ là, mỗi ngày đều đối mặt với gương mặt lạnh lùng của La Nhã, thực sự vô cùng khó chịu.
La Nhã đi vào phòng ăn, đến chỗ ngồi cách Mặc Thiệu Đình không xa, hoàn toàn xem Đường Lạc Lạc như không khí, hai tay đặt lên nhau xoa xoa, dường như có chuyện gì muốn nói với Mặc Thiệu Đình, do hai người xa cách quen rồi, giờ đây nói chuyện gần gũi hình như có chút không thích ứng được, qua một lúc lâu mới mở miệng.
- Thiệu Đình, gần đây công ty có bận không?
- Vẫn ổn.
Mặc Thiệu Đình sắc mặt thản nhiên, nhìn không có vẻ thân mật cũng không có vẻ bài xích, thái độ đối với La Nhã vừa lịch sự vừa xa lánh.
Và La Nhã không mảy may cảm thấy cách giao tiếp giữa hai mẹ con có vấn đề gì, tiếp tục truy hỏi:
- Tây Thành có thích ứng không? Nó làm việc ra sao?
Thành thật mà nói, điều Mặc Tây Thành đến bộ phận thiết kế, giống như dâng lên một tượng Phật vậy, nói Mặc Tây Thành năng lực làm việc có hạn thì hơi quá, vì căn bản Mặc Tây thành cũng không có việc gì để làm, chỉ là đổi nơi khác làm nhị thế tổ thôi.
Nếu như khen cậu ta năng lực làm việc xuất chúng… Mặc Thiệu Đình thật sự không nói ra được.
- Không tệ.
Mặc Thiệu Đình nghĩ ngợi một lúc, nhạt nhẽo trả lời, có thể nói là kiệm lời.
So với vẻ thoải mái xảo quyệt trước mặt Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình trước mặt người khác hoàn toàn là vẻ mặt cao ngạo trên đường, Đường Lạc Lạc đã quen rồi, vừa nghe cuộc đối thoại nhàm chán của hai mẹ con, vừa ăn cơm.
- Vậy thì tốt.
La Nhã như nhẹ nhõm hẳn, nghe được Mặc Tây Thanh cũng thích ứng với công việc của công ty, tâm trạng hình như tốt lên nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn.
- Hôm nay con bé Uyển Du đến tìm mẹ, tội nghiệp lắm! Khóc đến mặt mũi tèm nhem, Thiệu Đình, thái độ con đối với nó tốt nhất cũng nên ôn hoà một chút, dù gì cũng lớn lên cùng con, ba mẹ con bé cũng chăm sóc con không ít. Bây giờ mẹ thấy trạng thái tinh thần của nha đầu này không được tốt lắm, hay là…
Bà chần chừ một lúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua phía Đường Lạc Lạc.
- Hay là con để nó bên cạnh, cho nó làm thư kí tổng tài hay gì đó, nó học quản trị kinh doanh, có thể sẽ giúp được con?
Tay đang cầm đũa của Đường Lạc Lạc, cứ như thế ngừng lại giữa không trung.
Để Lâm Uyển Du làm thư kí của Mặc Thiệu Đình?
Có nhầm không đấy?
Đúng là vẫn còn loại mẹ chồng thượng hạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, cứ phải kéo con trai bà vượt rào, còn sống ૮ɦếƭ không cho con dâu ly hôn nữa.
Là người cũng nhìn ra Lâm Uyển Du có tình ý với Mặc Thiệu Đình – Không, tuyệt đối không phải một chút, dường như là phải giành cho bằng được luôn ấy chứ?
Một bên trói cô lại không cho đi, một bên đẩy cô gái thèm thuồng con trai bà đến bên cạnh… Đây là logic gì đây?
Thật là muốn đến diễn đàn tám chuyện đăng một bài viết, tám chuyện về người mẹ chồng lạ lùng của cô luôn được không?
Mặc Thiệu Đình nhìn thấy nét mặt kinh ngạc ngẩn người của Đường Lạc Lạc, không nhịn được trên mép hơi mỉm cười, cố ý im lặng một lúc, giọng nói chậm lại.
- Để em ấy đến làm thư kí cho con à…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc