Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 64

Tác giả: Ức Tích Nhan

Đi Tới Đơn Vị
Úc Tử Duyệt xưa nay luôn có kiêu ngạo của mình, vì vậy khi cô có thể chủ động gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn đã là rất nhượng bộ rồi, nhưng hình như anh chẳng cần hiểu phần tình cảm này của cô. Đã qua năm sáu ngày mà anh vẫn không gọi lại cho cô, khiến cô không khỏi tự hỏi: “Rốt cuộc anh ta có coi mình là vợ hay không?”.
Nhớ tới lời của Hạ Tĩnh Sơ từng nói càng khiến lòng cô thêm rối, không kìm được nên quyết tâm muốn gặp anh để hỏi cho rõ ràng.
Trở lại phòng ngủ, nhìn chiếc “khăn quàng cổ” màu đen được dệt rất tốt nhưng có thật nhiều lỗ thủng ở trên giường mình khiến tâm trạng của cô rốt cuộc cũng thoải mái hơn. Đây là tác phẩm đắc ý nhất của cô sau ba ngày được nghỉ ngơi ở nhà, là dì Vương dạy cô đan, cô đã thức mỗi đêm để tranh thủ làm xong.
Vuốt ve chiếc khăn quàng cổ không đạt yêu cầu của mình, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh lúc Lăng Bắc Hàn đeo nó lên khiến khóe môi của Úc Tử Duyệt nở nụ cười, sự quyết tâm đi tìm anh lại càng thêm réo gọi.
Đúng, phải đi tìm anh ấy! Nếu không đi chắc lòng cô sẽ lo lắng đến ૮ɦếƭ mất.
Úc Tử Duyệt nghĩ xong liền tranh thủ xếp khăn quàng cổ ngay ngắn, sau đó chạy đến tủ treo quần áo tìm ra mấy bộ quần áo cùng với chiếc khăn quàng cổ kia bỏ vào túi xách.
“Bà nội....Con đến đơn vị tìm Lăng Bắc Hàn nha” Khi Úc Tử Duyệt xuống lầu thì không thấy bà nội đâu liền lớn tiếng thưa, đeo ba lô lên xong liền đi ra cửa.
“Duyệt Duyệt.....Bảo Tiểu Lý đưa em đi.” Khi bà nội đi từ phòng ra tới lầu một ở ngoài phòng khách thì đã không còn thấy bóng dáng của Úc Tử Duyệt đâu nữa, sau đó liền nghe được tiếng động cơ của chiếc Hummer vang lên từ phía ngoài sân.
Cảnh vệ Tiểu Lý rất thật thà nghe tiếng gọi của bà nội liền vội vàng chạy vào, nhưng chiếc xe Hummer kia đã nghênh ngang rời đi.
***
Úc Tử Duyệt sở dĩ lái xe của Lăng Bắc Hàn là vì nhớ anh đã từng nói chạy xe của anh sẽ không ai dám động tới cô, vì vậy sẽ an toàn hơn. Từ sau khi trải qua sự việc của thầy Thẩm đến bây giờ cô vẫn còn rất sợ hãi.
Cô càng nghĩ thì càng gấp muốn đi gặp anh, như vậy suy nghĩ muốn đi gặp anh càng lúc càng kiên định.
Trong lúc vô tình, tầm ảnh hưởng của Lăng Bắc Hàn đối cô có lẽ đã vượt qua tất cả người thân cùng bạn bè.
Đi ngang qua trạm xăng dầu thì cô dừng xe đổ xăng.
“Duyệt Duyệt?” Mới vừa xuống xe, cô liền nghe được một giọng nói quen thuộc. Úc Tử Duyệt xoay người thì thấy Hạ Tĩnh Sơ bước xuống từ một chiếc Mazda 6 màu đỏ. Úc Tử Duyệt không khỏi giật mình khi nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ, trên môi nở nụ cười sượng cứng.
“Chị Hạ, chị cũng đổ xăng hả?” Úc Tử Duyệt khách sáo hỏi thăm. Cô cau mày nhìn chiếc Mazda 6, lúc trước không phải cô ta nói không có xe sao? Mà chiếc Mazda 6 này này nhìn cũng đâu giống là xe mới mua.
“Đúng vậy, lúc trước đồng hồ đo bị cháy hỏng rồi, tôi đưa đi sửa, mới vừa lấy về không lâu.” Hạ Tĩnh Sơ thấy Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm xe của mình liền chột dạ chủ động giải thích.
“Vậy à.” Úc Tử Duyệt cười đáp trả, lời của Hạ Tĩnh Sơ tuy nghe không ra sơ hở gì, nhưng đồng hồ đo làm sao sẽ dễ dàng cháy hỏng được chứ.
“Duyệt Duyệt, đã khỏe hẳn chưa?” Nhìn nhìn chiếc xe của Lăng Bắc Hàn rồi nhìn sang cổ Úc Tử Duyệt, Hạ Tĩnh Sơ quan tâm hỏi, đang suy đoán coi Úc Tử Duyệt tính đi đâu.
“Ừ, tôi vẫn khỏe, chị đừng bận tâm! Bây giờ tôi đến đơn vị thăm Lăng Bắc Hàn.” Úc Tử Duyệt cười nói, lớn tiếng trả lời cố ý mang theo vẻ mặt ngượng ngùng, trong lòng thì âm thầm vui vẻ.
Cô muốn nhắc nhở Hạ Tĩnh Sơ rằng tình cảm giữa cô và Lăng Bắc Hàn rất tốt.
Hạ Tĩnh Sơ nghe Úc Tử Duyệt nói muốn đi tìm Lăng Bắc Hàn, trong lòng khẽ run rẩy, lòng không kiềm đươc mà ghen tỵ nói, “Vậy sao.....Mà Duyệt Duyệt này, cô đã nói với anh ấy chưa? A Hàn tính khí xấu lắm, công và tư luôn rất rõ ràng, không thích người nhà đến đơn vị tìm anh ấy đâu.” Hạ Tĩnh Sơ cố tỏ ra hết sức hiểu rõ Lăng Bắc Hàn, cố tình nói như vậy để kích thích Úc Tử Duyệt.
Trong lòng Úc Tử Duyệt Tâm nghe vậy cũng hơi lo lắng nhưng ngay sau đó liền nở một nụ cười tươi tắn nói với Hạ Tĩnh Sơ, “Chị Hạ, đừng lo lắng, tối qua tôi đã nói qua điện thoại rồi, là anh ấy bảo tôi đến. Xăng đổ xong rồi, tôi đi trước nhé.” Úc Tử Duyệt đỏ mặt nhìn Hạ Tĩnh Sơ cười ngọt ngào nói, cầm thẻ tín dụng đi tính tiền.
Lăng Bắc Hàn bảo cô ta ấy đến?
Hạ Tĩnh Sơ cảm giác giống như mình bị người tát một cái, trong lòng càng ăn dấm chua đến điên cuồng, cảm giác ghen tỵ lại mãnh liệt dâng lên, cô nắm chặt bàn tay thành quả đấm.
“Chị Hạ, sao còn sững sờ ở đó?” Úc Tử Duyệt trả hóa đơn xong trở lại, thấy Hạ Tĩnh Sơ còn đứng sững ra đó, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cô liền mỉm cười hỏi.
Đối với lời của Hạ Tĩnh Sơ nói, mặc dù mình bài xích cô ta theo phản xạ tự nhiên, nhưng bởi vì chưa hiểu nhiều gì về Lăng Bắc Hàn, cũng bởi vì Hạ Tĩnh Sơ là người yêu cữ của Lăng Bắc Hàn, cho nên, cho nên cô hoàn toàn không tin lắm vào lời Hạ Tĩnh Sơ nói.
Cô không biết Lăng Bắc Hàn có thích mình đến đơn vị tìm anh hay không, trong lòng mặc dù lo lắng nhưng ở trước mặt Hạ Tĩnh Sơ cũng không thể để mất mặt mũi được.
“Ồ, không có gì, cô đi đường cẩn thận nha, tôi cũng đi tính tiền đây.” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt nói.
“Không sao đâu, lái chiếc Hummer này của Lăng Bắc Hàn rất an toàn, không ai dám ᴆụng đến tôi đâu.” Úc Tử Duyệt cố ý kiêu ngạo nói, tự bản thân thấy mình thật nhỏ mọn.
Úc Tử Duyệt không phải là quả hồng mềm mặc cho người khác nắn Ϧóþ. Hiện tại, mình là vợ của Lăng Bắc Hàn mà Hạ Tĩnh Sơ lại có ý định không trong sáng với chồng mình, vậy tại sao mình phải khách khí với cô ta. Huống chi, Lăng Bắc Hàn đã bày tỏ tình cảm với mình rồi.
Là của mình thì chính bản thân mình phải cố gắng nắm giữ, không thể để cho Hạ Tĩnh Sơ tận dụng cơ hội chen vào phá đám được.
Nghĩ như vậy, xấu hổ trong lòng cũng biến mất sạch, vui vẻ nhảy lên Hummer của Lăng Bắc Hàn khởi động xe chạy đi, từ trong xe liếc nhìn Hạ Tĩnh Sơ ở bên ngoài, cô khẽ nở nụ cười.
Hạ Tĩnh Sơ ấm ức ghen tỵ nhìn nhìn chiếc xe khổng lồ kia rời đi, rất muốn người đang ngồi lái chiếc xe đó chính là mình, có như vậy thì mọi người mới biết mình mới là người phụ nữ của Lăng Bắc Hàn.
Được làm người phụ nữ của Lăng Bắc Hàn là điều vinh dự cỡ nào, sao có thể để cho một con nhóc miệng còn chưa dứt sữa độc chiếm được chứ. Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay nhưng không hề cảm thấy đau đớn chút nào cả, ngược lại trong lòng đang có kích động chỉ muốn Gi*t người.
Lăng Bắc Hàn à, chắc anh cũng muốn gặp em phải không, nhất định là muốn gặp rồi. Là do anh quá bận rộn mới nên không thể nào nghe điện thoại của em, cũng không cách nào về nhà thăm em, nhất định là như vậy rồi, đúng là như vậy rồi.
Nhất định anh cũng không biết chuyện xảy ra với em ba ngày trước, nếu như biết anh chắc chắn sẽ chạy ngay về nhà rồi, có đúng không?
Vừa lái xe, trong lòng Úc Tử Duyệt vừa nghĩ như vậy. Cố gắng thuyết phục mình những điều Hạ Tĩnh Sơ nói đều là giả, là cố ý chọc tức mình, nhưng nghĩ như thế nào đi nữa thì không thông suốt được hết.
Hạ Tĩnh Sơ ở bên anh nhiều năm như vậy tất nhiên hiểu rất rõ về anh. Còn mình thì sao?
Nghĩ như vậy, chóp mũi liền ê ẩm, nhịn không được liền tăng tốc độ, thật nóng lòng muốn gặp anh.
Nhưng khi cách đơn vị ngày lúc càng gần thì lòng cô lại bắt đầu thấp thỏm không yên, sợ anh không muốn nhìn thấy mình, sợ anh sẽ đuổi cô đi về, như lời Hạ Tĩnh Sơ nói, anh là người công tư rõ ràng.
Anh đúng là người công tư rõ ràng, là người rất nghiêm túc giữ kỷ luật.
Nhìn sắc trời chiều, càng lúc càng gần tới dãy núi, cô biết, đó chính là đơn vị công tác của anh. Trên đường đi, cô còn gặp được một chiếc xe quân dụng cực lớn.
Đến gần dãy núi, con đường bắt đầu gập ghềnh uốn lượn hơn, cũng may là chiếc Hummer của Lăng Bắc Hàn phát huy tính năng tối ưu, dù đường xá gập ghềnh uốn lượn cũng không làm cô có cảm giác sốc nảy gì nhiều.
Chỉ là lái xe gần hai giờ nên có chút mệt mỏi.
Nhưng khi thấy tường rào trại vây quanh thật dài nằm ở dưới chân núi thì tinh thần cô liền phấn chấn hẳn lên.
Tại cửa trại lính, cô bị quân nhân canh gác trước cửa ngăn lại. Úc Tử Duyệt lấy chứng nhận thân phận của mình cùng bằng lái của Lăng Bắc Hàn ra , quân nhân ấy liền lập tức hướng cô chào một cái, sau đó cho cô đi qua.
Vừa lái vào cửa chính, Úc Tử Duyệt vừa vui mừng vừa hoảng sợ.
Mừng vì sắp được gặp Lăng Bắc Hàn, nhưng lại lo sợ anh không muốn gặp mình, trong lòng thật hoảng loạn.
Cô cho chiếc Hummer dừng lại ở bên cạnh một dãy xe quân dụng việt dã rằn ri. Lúc xuống xe thì cô nhìn thấy một người trung niên cao lớn mặc chiếc áo khoắc ngoài hình rằn ri cùng với mấy quân nhân từ trong một căn phòng làm việc đi ra. Ở nơi xa xa lại truyền đến từng âm thanh chỉnh tề có lực, hình như là đang huấn luyện quân nhân.
Nếu như Úc Tử Duyệt nhớ không lầm, người đi đầu này chính là chính trị viên Trương.
“Chào chính trị viên Trương.” Cô xách theo ba lô, nhìn tới hướng chính trị viên Trương mỉm cười chào hỏi.
“Xin chào đồng chí Úc Tử Duyệt!” Lão Trương cũng cười hiền hòa chào lại Úc Tử Duyệt, sau đó nhìn sang người đứng bên cạnh giới thiệu, “Nè, đây chính là vợ của doanh trưởng chúng ta đấy.” Lão Trương hướng 4 giới thiệ với bốn người binh lính bên cạnh, sau đó cũng giới thiệu họ với Úc Tử Duyệt.
Cả nhóm lập tức đứng thẳng tắp chào hành lễ với Úc Tử Duyệt, “Xin chào chị doanh trưởng.” Âm thanh vang dội làm cho cả màng nhĩ của Úc Tử Duyệt cũng chấn động, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên nói, “Chào mọi người.”
“Lão Trương, tôi….Tôi đến thăm Lăng Bắc Hàn, có làm phiền mọi người không?” Tầm mắt Úc Tử Duyệt ngó dáo dác về phía sau lưng Lão Trương, không thấy được người cô muốn gặp nên hỏi thăm lão Trương.
“Đâu có đâu có, vợ tôi hôm qua mới vừa về mà, mau mau vào trong nhà ngồi, trời hôm nay lạnh quá!” Lão Trương vội vàng nói, ý bảo Úc Tử Duyệt cùng ông đi vào phòng làm việc.
“Vâng!” Lão Trương vừa nói như thế, Úc Tử Duyệt cũng vững bụng hơn nhiều, cô vừa rồi còn lo lắng nếu mình đến đột ngột thế này, không biết có làm phiền họ hay không.
“Lão Trương, Lăng Bắc Hàn đâu?” Úc Tử Duyệt vừa vào phòng liền tiến lại gần lò sưởi trong phòng làm việc rồi để balo xuống, chạy đến bên lò hong tay, vừa sưởi ấm vừa hỏi Lão Trương. Có một binh lính nhiệt tình rót cho cô một ly nước nóng, Úc Tử Duyệt cười nhận lấy, lễ phép nói tiếng, “Cám ơn.”.
“Một tuần trước Lão Lăng đã dẫn theo ba mươi lính Trinh Sát đi vào trong núi huấn luyện dã ngoại rồi, tính toán thời gian chắc tối nay là có thể trở về rồi.” Lão Trương nhìn đồng hồ trả lời Úc Tử Duyệt.
“Huấn luyện dã ngoại?” Úc Tử Duyệt nghe Lão Trương vừa nói như thế, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, suốt tuần lễ qua bọn họ đều sinh hoạt cắm trại ở trong núi.” Lão Trương lại nói.
Nghe vậy lòng Úc Tử Duyệt lại càng yên tâm hơn, “Lão Trương, tôi có thể đến phòng Lăng Bắc Hàn đợi anh ấy được không?” Sau khi uống ly nước, thân thể Úc Tử Duyệt cũng ấm hơn nhiều, giờ phút này, cô rất muốn gặp được anh cùng với muốn biết những việc có liên quan tới anh.
“Được chứ, Tiểu Trịnh.” Lão Trương hướng ra ngoài cửa phòng làm việc hô to, chỉ chốc lát sau có một cảnh vệ đi vào đưa Úc Tử Duyệt đi tới phòng của Lăng Bắc Hàn.
Phòng của anh không lớn, có giường, có tủ sách, gọn gàng sạch sẽ, trên tường còn treo một bộ quân trang Trung tá thẳng thớm đẹp đẽ.
Đang lúc cô ngẩn người thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên khiến tim cô đập thình thịch nhảy loạn lên......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc