Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 62

Tác giả: Ức Tích Nhan

Hung Thủ Gi*t Người
Lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát lần lượt chạy tới, một nhóm cảnh sát từ trên xe chậm rãi bước xuống.
“Dạ phải, Thầy Thẩm, sao thầy lại ở đây? Thầy bị bệnh sao? Giờ học tối nay thì thế nào?” Úc Tử Duyệt sáng nay không nhận được thông báo của trường học, lúc này gặp Thẩm Hưng, vừa quan tâm cũng là nhân tiện hỏi thăm một chút.
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Hưng có chút khác thường giống như đang bị bệnh thật.
“Khụ khụ.....Tôi đang bị cảm, nên đến tiêm một mũi! Giờ học tối nay có thể sẽ nghỉ....Có gì tôi sẽ báo lại!” Thẩm Hưng ho sụ sụ vừa nói vừa thở hắt ra qua khẩu trang màu trắng.
“Dạ....Vậy được rồi ạ! Thầy Thẩm, vậy thầy đi trước đi! Em còn có một tin tức cần phỏng vấn!” Úc Tử Duyệt vội vàng quan tâm nói. Lúc này, Lăng Bắc Diệp mặc cảnh phục cũng dẫn người đi ngang qua.
“Hẹn gặp lại!” Thầy Thẩm theo phép phất phất tay với cô rồi sải bước rời đi.
Lăng Bắc Diệp cũng nhìn thấy Úc Tử Duyệt từ xa, ánh mắt cũng khẽ đảo qua người đàn ông đeo khẩu trang trắng đang đứng cùng cô.
“Bắc Diệp! Chú mới đến sao? Tin tức của tôi so với cảnh sát các anh quả thật nhanh nhạy hơn nha!” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Diệp hả hê nói, giơ máy ảnh lên ý muốn cùng bọn họ lên lầu.
“Các đồng nghiệp khác đã tới từ trước rồi! Chị lại muốn phỏng vấn sao?”Lăng Bắc Diệp đang đi lên lầu chợt dừng lại, nhìn Úc Tử Duyệt cười hỏi, dáng vẻ có vài phần giống Lăng Bắc Hàn.
“Đúng vậy! Là vụ án chặt xác! Tin tức đáng sợ như vậy, sao có thể thiếu tôi được chứ? Đúng rồi, hôm qua điều tra hiện trường vụ án thế nào? Tôi còn phải theo dõi còn về báo cáo! Tôi chính là vì quần chúng nhân dân mà phải thường xuyên đốc thúc cảnh sát các anh đẩy mạnh tiến độ điều tra đấy nha!” Úc Tử Duyệt nói tới nói lui thao thao bất tuyệt, bắn liên hồi, hỏi Lăng Bắc Diệp so với thủ trưởng của anh còn tích cực hơn!
Lăng Bắc Diệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Úc Tử Duyệt, cười cười, “Hoan nghênh giám đốc! Có điều chị đừng nên đi lên lầu, nếu như làm chị sợ, lão đại đến tìm tôi tính sổ, tôi sợ mình không đảm đương được đâu!”
“Stop! Chỉ là vụ án chặt xác, cũng chỉ như phim kinh dị thôi mà! Chú đừng coi thường tôi thế chứ! Mau để cho tôi lên đi, bảo đảm tôi sẽ không làm gì cản trở cảnh sát các anh làm việc đâu!” Úc Tử Duyệt rất sảng khoái nói, xong liền đi lên lầu.
***
Giờ ăn trưa, Úc Tử Duyệt thao thao bất tuyệt kể cho Nhan Tịch nghe về vụ án chặt xác nọ, Nhan Tịch nghe xong, chút nữa nôn hết cơm ra, “Sao lại biến thái như vậy chứ? Hung thủ này thật là......”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Em rất muốn biết tên hung thủ này rốt cuộc là kẻ nào? Gi*t người chặt xác, rồi giấu trong ống nước! Hơn nữa theo như Lăng Bắc Diệp nói, căn cứ vào độ phân hủy của thi thể, thì ít nhất cũng là ba tháng rồi. May mà thời tiết lạnh, nếu không cái xác đã thối hết ra rồi!”
“Được rồi, Duyệt Duyệt em đừng nói nữa!” Nhan Tịch vội vàng ngăn cô lại, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rợn người, nhưng Úc Tử Duyệt lại không có chút phản ứng gì cả, vẫn tiế p tục ăn cơm ngon lành.
“Hai ngày nay em ăn uống cũng hăng hái vậy! Không phải đang cùng chú già yêu đương nồng nhiệt đó chứ?” Nhan Tịch cảm thấy kì lạ hỏi.
“E hèm.....Em…..Em…..Không có anh ấy em cũng cần phải ăn cơm chứ, chị cũng biết em vốn là cái thùng cơm mà!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ bừng lên, bộ dạng ૮ɦếƭ không chịu thừa nhận.
“Còn mắc cỡ à!” Nhan Tịch cười trộm nói.
“Em không có!”
“Được, được, em không có! Em không xấu hổ, cũng không thích chú già, được chưa?” Con nhỏ này, cũng thật kín tiếng, Nhan Tịch cười cười, thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy từ cửa căn tin đi vào, liền quay lại nhìn Úc Tử Duyệt.
“Nè.....Duyệt Duyệt, em biết người kia không?” Nhan Tịch nhỏ giọng hỏi.
“Ai đâu?” Úc Tử Duyệt quay đầu, nhìn theo tầm mắt Nhan Tịch, thấy một cô gái mặc áo lông dài màu xanh thẫm đang gọi món ăn, “Nhìn bóng lưng rất quen......”
“Em biết Lục Khải Lâm chứ?”
“À, là cô ấy! Vợ Bắc Diệp......” Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch nhỏ giọng nói.
“Cô ấy là em gái Lục Khải Chính?” Nhan Tịch lại hỏi, “Cô ấy là quản lí bên phía đối tác của bọn chị! Bình thường cũng ít khi đi làm.” Nhan Tịch lại nói.
“Đúng vậy! Thì ra cô ấy đang làm ở lầu dưới! Khải Lâm!” Úc Tử Duyệt nói xong, liền quay lại hướng cô gái dáng người cao gầy mảnh khảnh đang bưng khay thức ăn lên tiếng gọi. Cô gái quay lại nhìn Úc Tử Duyệt, ít giây sau vẻ bình tĩnh trên mặt liền được thay thế bằng nụ cười, đi tới gần.
“Chị dâu......”
“Đừng gọi tôi như vậy, gọi Duyệt Duyệt là được rồi!”
“Tiểu Nhan, cô cũng ở đây sao......” Lục Khải Lâm cười hiền hoà tự nhiên ngồi xuống.
“Ừ, kế toán Lục hôm nay cũng tới đây sao?” Nhan Tịch liền trả lời, nhìn động tác Lục Khải Lâm ngồi đối diện ưu nhã cầm đũa lên ăn cơm. Không giống với Úc Tử Duyệt, xem ra cô là người nhã nhặn lịch sự, thành thục hào phóng. Gương mặt cũng thật xinh đẹp, hàng mi cong dày, khuôn mặt thon gầy, ngũ quan hoàn mỹ.
“Đúng vậy! Hôm nay công ty có cuộc họp.”
“Hôm nay tôi mới biết cô làm ở lầu dưới đấy! À, đúng rồi, vừa nãy tôi mới gặp Bắc Diệp nhà cô đấy!” Úc Tử Duyệt vui vẻ cười nói.
Bàn tay cầm đũa của Lục Khải Lâm thoáng khựng lại, ngay sau đó, cô lại cười tự nhiên, “Thật sao?” Không khỏi khiến Tử Duyệt cảm khái trong lòng, cô gái này làm vợ Bắc Diệp, nhưng số lần gặp anh cũng không nhiều hơn người khác là mấy.
Ba cô gái vừa ăn cơm, vừa trò chuyện, có Úc Tử Duyệt ở đây, không khí bớt buồn tẻ đi rất nhiều.
Buổi chiều thì Úc Tử Duyệt nhận được thông báo của trường học, giờ học của thầy Thẩm sẽ chuyển sang giờ khác. Gần tối cô liền vội vàng chạy về nhà lấy sách giáo khoa và tài liệu để đến trường học.
Có điều, tối thứ hai, thầy Thẩm vẫn lên lớp bình thường.
Cô vẫn thường xuyên đến hiện trường vụ án Gi*t người ở nhà trọ và cống thoát nước của vụ án chặt xác để theo dõi, thỉnh thoảng cô cũng đi đến khu dân cư gần đó để hỏi về suy nghĩ của bọn họ đối với vụ án. Cô cũng gọi điện cho Lăng Bắc Diệp và được anh nói lại cho những tin tức trực tiếp của vụ án.
Từ Lăng Bắc Diệp cô cũng được biết, hung thủ của hại vụ án này có thể cùng là một người, hơn nữa rất có thể hắn vẫn còn ở khu dân cư Cầu Vồng này. Úc Tử Duyệt được Lăng Bắc Diệp bày mưu, cho đăng tin tức này lên báo.
Tin này khiến cho cả khu dân cư trở nên huyên náo, lòng người lo lắng. Úc Tử Duyệt biết, Lăng Bắc Diệp cố ý tung ra tin tức này để dụ hung thủ xuất hiện. Điều này khiến cô không khỏi khâm phục Lăng Bắc Diệp .Anh quả là người kiên quyết, dám mạo hiểm như vậy.
“Duyệt Duyệt......”
“Thầy Thẩm!”
“Em lại tới theo dõi vụán này à?”
“Dạ vâng! Thầy Thẩm, thời gian này thầy nên cẩn thận một chút, nghe nói hung thủ vẫn còn ẩn nấp ở chung cư này đấyạ!” Úc Tử Duyệt gặp Thẩm Hưng ở dưới lầu khu chung cư. Hôm nay Thẩm Hưng không còn đeo khẩu trang nữa, nhưng vẫn còn đeo đôi kính đen, dáng vẻ rất lịch sự nho nhã.
“Tôi đường đường là một đấng mày râu, có gì phải sợ chứ! Duyệt Duyệt, em cho tôi mượn máy ảnh xem qua một chút, tôi vẫn luôn muốn mua một cái loại này!” Thẩm Hưng chỉ vào máy ảnh của Úc Tử Duyệt, nói.
“Ồ!”
“Là của em đúng không?”
“Đúng ạ! Em mới mua hồi tháng năm năm nay đấy ạ!” Cũng là vì cô phải đi Tây Tạng nên mới một cái, tốn của cô mất hơn mười vạn đồng đấy. Đối với những thực tập sinh khác căn bản là không dám sờ đến máy này.
“Không tệ......” Thẩm Hưng nhìn những bức ảnh bên trong máy nói, hai mắt quan sát thật kỹ từng tấm hình một.
“Thầy Thẩm, tay của thầy bị thương sao?” Đang lúc Thẩm Hưng nhìn ảnh trong máy đến mất hồn thì Úc Tử Duyệt chợt nhìn thấy trên cổ tay anh có quấn băng gạc liền quan tâm hỏi.
“À, hôm trước tôi không cẩn thận bị va phải nên bị thương nhẹ thôi, Duyệt Duyệt, đi uống chén trà nóng đi!”Thẩm Hưng cầm máy ảnh của cô, tự nhiên cười nói.
“Vâng, được ạ!” Úc Tử Duyệt cũng không suy nghĩ nhiều, nói xong, liền theo Thẩm Hưng lên lầu. Đúng lúc cô cũng muốn lên lầu năm để hói thăm dân cư ở đây.
Mới vừa bước vào cửa nhà Thẩm Hưng, Úc Tử Duyệt chợt cảm thấy một cảm giác u ám lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, “Sao thầy không kéo rèm cửa lên....” Úc Tử Duyệt chau mày lại hỏi, người này thật kỳ quái, giữa ban ngày mà ngay che rèm cửa kín thế này, kỳ quái nhất chính là, trên cửa sổ còn có một ống kính!
Cô tò mò tiến tới, đi tới nhìn ống nhòm trước mặt, cúi xuống nhìn vào trong ống nhòm, liền nhìn thấy cửa dưới lầu của chung cư, cùng với mấy người cảnh sát đang canh gác bên dưới, lòng Úc Tử Duyệt đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Á.....” Bả vai bị đó vỗ một cái khiến cô giật mình hét lên chói tai, xoay người thì nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hưng, “Uống nước.” Anh cứng nhắc nói.
“Dạ!” Úc Tử Duyệt tay cầm ly nước ấm mà kinh hoảng nói, sau đó nhấp nháp uống từng hớp nước. Cô suy nghĩ quá nhiều sao? Tại sao trong lòng cảm thấy sợ hãi như vậy?
Vừa rồi nhìn thấy mặt của Thẩm Hưng, cô có cảm giác rất quen thuộc......
Thẩm Hưng ngồi xuống ghế sofa, hơi nước từ trong ly bốc lên làm mờ cặp mắt kính của anh ta, anh ta lấy nó xuống.
“Choang......” Lúc Thẩm Hưng ngẩng đầu lên thì đã thấy cái ly trong tay Úc Tử Duyệt rơi xuống đất, “Thầy.....Thầy......” Rốt cuộc cô đã hiểu tại sao khi nhìn Thẩm Hưng cô lại có cảm giác quen thuộc rồi. Giờ phút này, nhìn khuôn mặt củaThẩm Hưng, cô sợ đến toàn thân phát run.
Cô từng bước lui về phía sau, còn Thẩm Hưng thì từng bước tiến tới gần cô. Quá sợ hãi, Úc Tử Duyệt vội vàng vươn tay, lặng lẽ thò vào trong túi áo len, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra mở màn hình nhấn nút gọi.
“Á.....”
“Duyệt Duyệt, em đang làm gì vậy?” Thẩm Hưng từng bước tiến tới gần, đoạt lấy điện thoại di động của cô, cười lạnh hỏi.
“Thầy Thẩm, thầy.....Thầy đừng......” Úc Tử Duyệt đang muốn nói chuyện, đột nhiên lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, ngã ra phía sau bệ cửa sổ, nhưng cô kịp thời vịn vào bệ cửa sổ.
“Dám nhìn trộm cửa sổ nhà tao? Dám báo cảnh sát bắt tao?” Thẩm Hưng bước nhanh đến phía trước, vươn một tay Ϧóþ cằm Úc Tử Duyệt, đột nhiên anh ta như trở thành một người khác, vô cùng hung ác nói.
“Anh.....Anh đừng chạm vào người tôi....Cảnh sát đang ở phía dưới......” Úc Tử Duyệt cảm thấy mình như không còn hơi sức để nói chuyện nữa, toàn thân xụi lơ vô lực.
“Gi*t thêm một người thì có sao đâu?” Thẩm Hưng tàn nhẫn nói, xong tiến tới, túm lấy vạt áo của Úc Tử Duyệt, dùng sức xé toạt ra, khóa áo của cô liền bị xé rách.
“Anh......Anh đã Gi*t người?” Úc Tử Duyệt cố dùng hết hơi sức, bàn tay nhỏ bé dùng sức ấn vào vị trí túi áo, mở chiếc máy ghi âm giấu trong túi áo lên.
“Bọn đó đều đáng ૮ɦếƭ! Một người dám phản bội tao, một người dám bán thuốc giả, thuốc mê cái thá gì chứ, chẳng có tác dụng gì cả!” Thẩm Hưng kích động, vẻ mặt dữ tợn nói, giờ phút này, người đàn ông này chẳng có chút lịch thiệp nho nhã của thầy giáo Thẩm lúc trên lớp nữa!
Trong long Úc Tử Duyệt càng thêm hoảng sợ, toàn thân run rẩy.Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn.......Cứu em!
“Á....” Bỗng nhiên trên đỉnh đầu cảm thấy vô cùng đau đớn khiến cô thét lên chói tai, Thẩm Hưng túm lấy tóc cô, ném cô lên ghế sofa......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc