Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 26

Tác giả: Ức Tích Nhan

Lăng Bắc Hàn đứng trên bãi tập mà trong lòng nổi lên từng cơn ghen tức. Ánh mắt sâu thẳm ngước nhìn đốm sao sáng chói mắt trên bầu trời, mãi một lúc lâu mới lên tiếng nói, "Không có gì, cúp máy đây!" Anh hờn giận nói xong dứt khoát tắt luôn điện thoại.
Trong loa phát ra tiếng “tút tút” như gõ vào trái tim Úc Tử Duyệt, bỗng chốc cảm thấy phiền muộn không thôi, tâm tình cô lại càng tồi tệ hơn!
"Lăng Bắc Hàn! Anh là đồ khốn!" Cô tức giận mắng chửi vào chiếc điện thoại di động, nhất thời kích động mà xóa luôn cái tên “Ông xã” trong danh bạ.
***
"Tôi đã nói cái con bé điên điên khùng khùng đó không xứng với Bắc Hàn nhà chúng ta rồi mà, không ra thể thống gì cả! Chẳng hiểu khi đó sao tôi có thể nhầm lẫn Lệ Huyên thành ra cô ta chứ?" Giọng nói của mẹ chồng từ trong phòng ngủ truyền ra, khiến cho Úc Tử Duyệt vốn đang định đến nói tiếng xin lỗi với bà đành cứng đờ bên ngoài cửa phòng.
"Bà nhỏ tiếng một chút!" Lúc này, giọng nói của ba chồng lại vang lên.
"Tôi mặc kệ nó có nghe hay không, năm xưa tôi có thể ép được Hạ Tĩnh Sơ bỏ đi, thì Úc Tử Duyệt này......"
Úc Tử Duyệt đứng sững sờ, đầu óc ong ong, khi nghe có tiếng bước chân đang đi đến gần thì lập tức trốn vào cua quẹo ở hành lang.
Mẹ chồng không thích mình sao?
Đầu óc Úc Tử Duyệt vẫn còn lơ mơ không hiểu, ép Hạ Tĩnh Sơ bỏ đi?
Có ý gì?
Trong lòng Úc Tử Duyệt mang theo sự nghi ngờ và hoảng loạn quay trở về phòng ngủ của mình....
Thì ra lúc đầu mẹ chồng hợp ý chính là chị Huyên Huyên, không phải mình.....Vậy còn Lăng Bắc Hàn thì sao? Tại sao muốn cưới mình? Không phải có thể lấy người khác sao? Anh còn yêu Hạ Tĩnh Sơ không? Hay bởi vì bị người nhà bức bách nên mới chia tay?
Càng nghĩ trong lòng Úc Tử Duyệt càng thấy chua sót, còn cảm thấy thật hoang đường!
Cuộc hôn nhân này mang ý nghĩa gì? Chẳng lẽ mình thật sự phải đeo mang cuộc hôn nhân không có tình yêu này sống cả đời, mà để lỡ mất Lệ Mộ Phàm hay sao?
Về phần Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ, một người là Trung tá tiền đồ rộng mở trước mắt, một người là luật sư ưu tú xuất sắc, hai người họ xứng đôi như thế, hơn nữa Hạ Tĩnh Sơ vẫn còn yêu Lăng Bắc Hàn rất sâu đậm.....
Úc Tử Duyệt chợt phát hiện, một người xưa nay không có cảm xúc, không buồn không lo như mình, vậy mà sau khi kết hôn với Lăng Bắc Hàn lại trở nên nhu nhược như thế.....
***
Một tháng sau đó, Lệ Mộ Phàm bắt đầu công khai đợt tấn công theo đuổi cô. Mỗi sáng Úc Tử Duyệt vừa đến ngồi vào chỗ của mình, thì ngay lập tức nhận được một bó hoa hồng đỏ rực thật to!
"Đồ dở hơi!" Mỗi lần như thế, cô đều mắng chửi như vậy, sau đó chẳng chút nương tình vứt nó vào trong thùng rác.
Cậu ta còn muốn mời cô đi ăn cơm, cũng bị cô từ chối thẳng.
Toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều biết Lệ Mộ Phàm đang đeo đuổi cô, đặt biệt là chủ nhiệm Âu. Vì muốn lấy lòng Lệ Mộ Phàm, ông còn gián tiếp thăng cho Úc Tử Duyệt lên làm biên tập chính thức, ngay cả Nhan Tịch cũng được hưởng lợi thăng chức theo!
"Ôi trời ơi, Duyệt Duyệt, em đúng là quý nhân của chị mà! Đợi chị có tiền nhuận Pu't rồi, nhất định sẽ mời em đi ăn một chầu thật thịnh soạn!" Nhan Tịch cảm động đến rơi nước mắt nhìn Duyệt Duyệt nói, không ngờ quẻ sâm lần trước mình đi Quân Sơn xin thật là chính xác, nói là có quý nhân tương trợ, cô nghĩ rằng mình sẽ thay đổi được làm việc với một biên tập tốt hơn thôi, ai ngờ lại được thăng chức!
"Phải! Chị nên đi cảm ơn con ruồi thối tha Lệ Mộ Phàm kia kìa!" Úc Tử Duyệt uống một hợp nước, liếc mắt nói.
Ngay lúc này, trông thấy Lệ Mộ Phàm đang đi về hướng bọn họ, nhưng tiếng chuông điện thoại di động của Úc Tử Duyệt cũng đúng lúc này vang lên. "Xin chào!" Thấy số điện thoại không quen, cô lễ phép chào hỏi.
"Alô? Ai vậy? Có phải tìm tôi không?" Trong điện thoại không ai trả lời, Úc Tử Duyệt không kiên nhẫn hỏi.
"Chồng em!" Giọng nói trầm ấm mà đầy từ tính đã lâu không nghe bỗng chốc vang lên khiến Úc Tử Duyệt ngớ ra. Lúc này, Lệ Mộ Phàm đã đi tới gần cô.
Úc Tử Duyệt liếc mắt nhìn thấy liền vội vàng cười dịu dàng, lên tiếng gọi, "Ông xã hả...." Cô cố tình nũng nịu gọi, âm thanh đó khiến cho toàn thân Nhan Tịch nổi hết cả da gà, khiến cho mặt Lệ Mộ Phàm cũng xanh mét, mà Lăng Bắc Hàn thì lại càng cho rằng cô đang mê sảng!
"Anh đang ở sân bay, lái xe tới đón anh!" Lăng Bắc Hàn cũng mặc kệ cô, lên tiếng nói trước.
Lăng Bắc Hàn đã trở về? Úc Tử Duyệt ngẩn người mãi mới mở miệng nói: "Ông xã, anh chờ nha, em sẽ lập tức tới đón anh!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đều là vẻ rạng ngời hạnh phúc, sau khi cúp điện thoại xong thì trông thấy sắc mặt xanh mét của Lệ Mộ Phàm ở phía đối diện!
Thấy Úc Tử Duyệt dịu dàng nói chuyện điện thoại với Lăng Bắc Hàn, còn há mồm ngậm miệng gọi "Ông xã", trong lòng Lệ Mộ Phàm ghen tuông điên cuồng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Lúc này, Úc Tử Duyệt đã cúp điện thoại, lấy công văn, cầm túi xách lên định rời đi.
"Sắp đến giờ làm rồi, cậu còn đi đâu?” Gương mặt tuấn tú của Lệ Mộ Phàm trầm xuống, lạnh giọng hỏi, còn nắm chặt cổ tay của Úc Tử Duyệt.
Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn Lệ Mộ Phàm, toàn thân tức giận đến run rẩy, Nhan Tịch muốn tiến lên khuyên giải, nhưng lại không dám.
"Mình xin nghỉ đi đón ông xã.” Úc Tử Duyệt trừng mắt nhìn Lệ Mộ Phàm, hét lớn, âm thanh của cô bén nhọn khác thường, mọi người trong công ty đều nghe được. Thật ra thì, hôm nay Úc Tử Duyệt đối xử với Lệ Mộ Phàm kịch liệt như vậy, là có nguyên nhân .
Ngày hôm qua, Chủ nhật, lúc cô đi dạo phố, cư nhiên gặp phải con ruồi thối này cùng một người phụ nữ bước ra khỏi khách sạn......Cô cảm thấy, tên đàn ông cặn bã Lệ Mộ Phàm này lúc trước là đang lừa dối cô"
Lời của cô..., làm các đồng nghiệp thổn thức không dứt, chẳng thể ngờ, cô thế nhưng đã kết hôn, còn có ông xã, vậy Lệ tổng của bọn họ không phải là người thứ ba rồi sao? Có người ở phía dưới bàn luận xôn xao, bắt đầu nói Lệ Mộ Phàm không tốt.
Lệ Mộ Phàm cảm thấy hết sức mất mặt. Không phải trên hồ sơ xin việc cô viết còn độc thân sao? Không phải cô không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân này sao? Bây giờ lại cố ý thốt ra trước mặt nhiều người như vậy, là muốn anh không thể ngẩng đầu trong xã hội nữa sao?
Trời sinh tính tình ưa sĩ diện Lệ Mộ Phàm bỗng chốc buông lỏng tay của cô ra, hung tợn lườm cô một cái. "Chuyện này, không phê chuẩn. Chỉ cần bây giờ cậu rời đi nửa bước, coi như cậu nghỉ làm, trừ tiền lương ba ngày." Anh xoay người, đưa lưng về phía cô, vừa đi, vừa tàn nhẫn nói rõ từng câu từng chữ.
Hỏa khí cùng ghen tuông trong lòng Úc Tử Duyệt càng lúc càng lớn
Đây chính là Lệ Mộ Phàm "Tổn thương anh một phần, anh sẽ trả lại gấp ba" "Anh châm anh ta một kim, anh ta sẽ cầm đao đâm lại anh một cái"
Lệ Mộ Phàm, cậu theo đuổi tôi trắng trợn như vậy, trừ việc mang đến cho tôi những phiền toái không cần thiết, còn có thể có cái gì?
Gần đây cô nghe dì Kim giúp việc ở nhà lớn càu nhàu, mới biết thì ra là bà nội, bố chồng mẹ chồng đều biết, ngày kết hôn đó cô đã từng "bỏ trốn" cùng Lệ Mộ Phàm, mặc dù ngoài mặt bọn họ chưa nói, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.
Lệ Mộ Phàm vẫn như cũ lên giọng theo đuổi cô, nếu như bị người nhà họ Lăng biết, thì làm sao bây giờ? Cha mẹ mà biết cũng sẽ giận cô.
"Vậy tôi thôi việc." Trừng mắt nhìn bóng lưng Lệ Mộ Phàm, cô tức giận rống lên, Nhan Tịch kinh ngạc nhìn một màn này, một lát sau mới có phản ứng, bước lên trước, kéo Úc Tử Duyệt, khuyên cô đừng kích động.
Lời của cô..., khiến Lệ Mộ Phàm dừng bước chân, máy móc xoay người, vẻ mặt đầy bi thương nhìn cô.
Úc Tử Duyệt, cậu yêu cái tên Lăng Bắc Hàn đó rồi à? Nhanh như vậy cậu đã "di tình biệt luyến" sao? Vì anh ta, đến ngay cả công việc yêu thích của mình cậu cũng nhẫn tâm buông tha? Lệ Mộ Phàm gầm thét trong lòng, những lời này, cuối cùng vẫn vì kiêu ngạo mà không cách nào hỏi lên trước mặt nhiều người được. Úc Tử Duyệt không nghe Nhan Tịch khuyên, nói xong, lập tức sải chân rời đi, cô đi ngang qua Lệ Mộ Phàm, khiến thân thể đang bi thương, mơ hồ của anh ta hơi lung lay.
Vừa ra khỏi công ty, Úc Tử Duyệt liền hối hận, tại sao cô lại bỏ việc vậy chứ. Toàn bộ phương án về tài nguyên du lịch Kinh Thành cô đã tỉ mỉ chỉnh hợp chỉ vừa mới nộp lên thôi, đó là phương án khó khăn lắm mới được cấp trên coi trọng mà cô đã tốn hai tháng nay hoàn thành, sao cô lại trong lúc kích động nói ra hai chữ bỏ việc dễ dàng vậy chứ?"
Nhan Tịch thường phê bình cô làm việc xúc động, đây tuyệt đối là chân lý. Nhưng vừa rồi quả thật cô không ưa dáng vẻ cao ngạo đó của Lệ Mộ Phàm. Nếu đổi lại là người khác, cô nhất định sẽ nhịn một chút.
Càng nghĩ trong lòng càng tức, nhưng vẫn bước ra khỏi thang máy, chạy thẳng tới bãi đậu xe, chỉ chốc lát sau, đã an vị trên chiếc Beetle trắng của mình.
Sau khi lên xe mới nhớ tới Lăng Bắc Hàn đột nhiên trở về, hai tháng không gặp, cô hình như đã quên mất tướng mạo của anh. Không khỏi lại nghĩ tới Hạ Tĩnh Sơ......
"Tên lính xấu xa. Trở về cũng không nói trước một tiếng, hại mình làm mất luôn cả công việc rồi. Bản thân không tự biết đón xe về nhà sao? Không biết mình đây rất bận rộn à?” Úc Tử Duyệt vừa lái xe vừa tức giận mắng.
"Sao mình lại đồng ý đi đón anh ta vậy chứ?” Lần này, cô hỏi ngược lại mình.
Còn không phải là bởi vì giận dỗi với Lệ Mộ Phàm? Đáy lòng có một âm thanh gầm thét.
Đúng vậy, là giận dỗi, "Lại là giận dỗi"
Lúc trước, cô giận dỗi nói Lăng Bắc Hàn là bạn trai của mình, nói năm nay nhất định gả đi, sau lại giận dỗi gả cho Lăng Bắc Hàn. Những việc này đều là bởi vì giận dỗi. Giữa cô và Lệ Mộ Phàm, từ nhỏ đến lớn hình như đều chung ***ng dưới hình thức này
Càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng, thôi không nghĩ nữa, cô đạp chân ga, chiếc Beetle trắng chậm rãi hòa vào dòng xe, chạy về hướng đường cao tốc.
Đến sân bay, Úc Tử Duyệt vừa định lấy điện thoại di động ra gọi cho Lăng Bắc Hàn, liền đột nhiên cảm thấy trước người bị một cỗ cảm giác áp bức mãnh liệt bao quanh, cô ngẩng đầu lên, trước mặt chính là Lăng Bắc Hàn đang mặc quân trang.
Cứ ngỡ là đã sắp quên gương mặt tuấn tú kia, thế nhưng giờ phút này lại cảm thấy quen thuộc như vậy, khắc sâu như vậy, người trước mắt hình như đen hơn, thế nhưng gương mặt vẫn cường thế lãnh khốc như cũ, đường cong rõ ràng.
Cô gái trước mặt *** vẫn mềm mại không son phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh ửng hồng, mắt to tròn đen nhánh, sống mũi nhỏ, cùng đôi môi đỏ mọng, tóc buộc gọn gàng ở sau ót, áo khoác Cashmere mở rộng, bên trong là bộ đồ công sở thời thượng.
Không có cái ôm nghi thức như những người xa nhau lâu ngày mới gặp lại.
Hai người chỉ sững sờ nhìn đối phương. "Về nhà." Lăng Bắc Hàn mở miệng trước, nói xong, dắt tay cô bước đi, Úc Tử Duyệt giật mình, cảm nhận được đôi bàn tay ấm áp của anh đang bao quanh bàn tay nhỏ bé của mình.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới Lệ Mộ Phàm, ngày hôm qua anh ta cũng là như vậy dắt tay một người phụ nữ, thân mật bước ra khỏi khách sạn......
Thân hình cao lớn của anh hiển nhiên chẳng phù hợp với chiếc Beetle nhỏ của cô, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lăng Bắc Hàn bất mãn cau mày, khẽ hạ thân thể xuống, mới cài dây an toàn vào.
"Sao trở về mà không nói trước một tiếng?” Úc Tử Duyệt cài dây an toàn xong, thở phì phò nói, ngay sau đó khởi động xe, đạp chân ga.
"Ảnh hưởng đến công việc của em?” Lăng Bắc Hàn mệt mỏi nhìn gò má của cô, lười biếng hỏi.
"Anh biết em đang làm việc, sao còn gọi em tới đón anh?” Úc Tử Duyệt vốn cho là anh không biết cô đã sớm đi làm, không ngờ, anh lại biết. Tên đàn ông xấu xa này, biết còn trong lúc cô đang đi làm bắt cô tới đón an: "Anh cố ý ?"
"Không phải em không cự tuyệt sao?” Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của cô, không giống với lúc nãy, kiều mỵ kêu mình là "Ông xã" trong điện thoại.
Tâm tư kín đáo Lăng Bắc Hàn cảm thấy sự khác thường vừa rồi của cô nhất định có vấn đề.
Mặc dù anh biết cô đi làm, nhưng lại không biết cô làm ở công ty Lệ Mộ Phàm, càng không biết Lệ Mộ Phàm còn chưa hết hi vọng với cô.
Một câu của Lăng Bắc Hàn khiến cô không có cách nào trả lời. Đúng vậy, vừa rồi mình vì tức Lệ Mộ Phàm, gọi anh thân thiết, còn buồn nôn kêu "Ông xã" nữa chứ.
Đôi con ngươi sắc bén của Lăng Bắc Hàn khóa chặt cô, ở trên mặt cô hình như thấy được một tia lúng túng.
Hơn bốn giờ chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe, chiếu vào sườn mặt cô, khiến cô càng có vẻ rạng rỡ mà ấm áp. Lăng Bắc Hàn cứ như vậy sững sờ nhìn cô, nhìn người con gái ấm áp, hoạt bát, rạng rỡ như ánh mặt trời này.
Cô vợ nhỏ mà hai tháng nay anh luôn nhớ nhung, giờ phút này, nhìn thấy cô, trong lòng chợt như có một loại cảm giác chung tình kì lạ.
Ở quân đội hai tháng, anh cũng thường suy nghĩ, đến tột cùng tại sao lại muốn cưới cô, nhét người con gái hoạt bát sáng sủa, nhiệt tình, yêu tự do này vào nhà lớn? Như vậy có quá uất ức cô hay không? Mà mình, có yêu cô hay không?
Nhưng giờ phút này, anh có thể hiểu rõ cảm giác ngủ say đã lâu trong lòng đang rung động, đối với cô, có lẽ còn chưa đến mức yêu, nhưng ít nhất, trong lòng anh có cô, cũng thích cô như vậy.
Lúc đi ngang qua siêu thị, Lăng Bắc Hàn gọi Úc Tử Duyệt dừng xe, nói là đi mua thức ăn.
"Tối nay không về nhà lớn à?" Úc Tử Duyệt bước xuống xe, nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.
"Không về, về nhà chúng ta". Lăng Bắc Hàn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cười nhạt nói.
Thật là một người kỳ quái. Đoán chừng bà nội, ba mẹ còn không biết anh về đấy. Úc Tử Duyệt nói thầm ở trong lòng, cảm thấy quan hệ của Lăng Bắc Hàn cùng người nhà anh quá lạnh nhạt"
Chẳng lẽ là có liên quan đến Hạ Tĩnh Sơ?
"Nghĩ gì thế?” Lăng Bắc Hàn đưa tay, vỗ nhẹ lên trán cô, trầm giọng hỏi.
"À! Không có, không có gì!" Úc Tử Duyệt nhìn anh le lưỡi, vội vàng nói, sau đó chạy đi lấy một cái xe đẩy.
Trực giác nói cho Lăng Bắc Hàn, trong lòng Úc Tử Duyệt có chuyện, mới hai tháng không gặp, cảm giác cô có chút không giống, là anh suy nghĩ nhiều sao? Anh tiến lên, nhận lấy xe đẩy trong tay cô, tự mình đẩy, Úc Tử Duyệt đi bên cạnh, không kéo cánh tay anh giống như những đôi tình lữ khác.
"Lần này anh về được mấy ngày?” cầm một túi đồ ăn bỏ vào xe xong, Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.
"Bốn ngày." Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói, lặng lẽ quan sát phản ứng của cô, nhưng cô nhưng chỉ là từ tốn nói một câu: "Ồ..... quân nhân các người thât bận rộn......"
Đi qua khu vực đồ sống xong, Úc Tử Duyệt lại kéo Lăng Bắc Hàn lên lầu hai, ở khu đồ ăn vặt, lấy một đống lớn: "Em cũng sắp nghẹn ૮ɦếƭ rồi, ở nhà anh chẳng dám ăn những thứ này." Rốt cuộc Úc Tử Duyệt cũng trở nên bình thường đôi chút, thở phì phò oán thán với anh.
"Ai quản em à?” Lăng Bắc Hàn hứng thú hỏi.
" Bà nội. Lão nhân gia thật là quá đáng yêu, nói khoai tây chiên không thể ăn, coca cola không thể uống, những đồ ăn không tốt cho sức khỏe đều không cho phép ***ng tới, nói là ảnh hưởng đến việc sinh con” Úc Tử Duyệt bĩu môi, đâm tọc với Lăng Bắc Hàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc