Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 22

Tác giả: Ức Tích Nhan

Trút Giận Vào Trò Chơi
Chiếc Hummer có ngoại hình mạnh mẽ dừng lại trước cửa ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu.
Trước khi xuống xe, Úc Tử Duyệt hơi lưỡng lự, nhớ tới những lời lẽ nghiêm khắc mà ba đã nói với mình trong ngày cưới, trong lòng bỗng thấy tủi thân, cũng sợ rằng ba vẫn còn giận mình, “Xuống xe!” Thấy dáng vẻ do dự đó của cô, anh trầm giọng nói.
Úc Tử Duyệt nguýt anh có nữa con mắt, sau đó nhảy xuống xe.
“Mẹ…..” Vừa đi vào sân, từ xa cô đã dang rộng hai cánh tay lao về phía toàn thể gia đình đang đứng trước cửa ngôi biệt thự.
“Thiên thần nhỏ của mẹ, rốt cuộc cũng chịu về rồi.” Ôm con gái vào lòng, Tô Mạt Hề vỗ về phía sau lưng con gái run giọng nói, nghĩ tới con gái cưng giờ đã là con dâu người ta, trong lòng ít nhiều cũng có chút mủi lòng.
Cha con Úc Trạch Hạo cùng với Lệ Huyên đứng bên cạnh, Lăng Bắc Hàn mặc một bộ quân phục phẳng phiu xách theo quà cáp đi tới hướng mọi người.
“Mẹ, con nhớ mẹ muốn ૮ɦếƭ luôn....” Úc Tử Duyệt còn đang làm nũng trong lòng mẹ, nhưng khóe mắt vẫn len lén nhìn trộm sang ba mình, cô vẫn không dám tới gần.
“Ba! Mẹ!” Lúc này, giọng nói hùng hậu của Lăng Bắc Hàn cất lên chào hỏi ba mẹ vợ, sau đó quay sang lễ phép gật gật đầu chào Úc Tử Mặc và Lệ Huyên.
Hai tay Úc Tử Duyệt quàng lên cổ mẹ mình, quay đầu sang nhìn Lăng Bắc Hàn, thầm nghĩ, anh ta gọi cũng thật ngọt xuôi tai ấy nhỉ, làm cho ba mẹ mình vui cười hớn hở. Còn mình ngày hôm qua về nhà chồng, nhìn thấy ba mẹ anh ta thì cứng miệng líu qíu không mở lời được.....
“Bắc Hàn , mau vào nhà đi....."
Nhìn thấy mẹ cô đối xử tốt với Lăng Bắc Hàn như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt hết sức ghen tị! Lính thối này, sao ai gặp cũng thích anh ta vậy chứ, thậm chí hoa gặp cũng muốn nở luôn á? Đoạt hết sự yêu thương của mình.
“Con bé này, còn đứng thẫn thờ ra đó làm gì?” Lúc này, Úc Tử Mặc một tay đẩy bả vai em gái, một tay ôm eo bạn gái, nụ cười trên khuôn mặt điển trai đầy vẻ cưng chiều.
Sau khi vào nhà, cha con Úc Trạch Hạo cùng Lăng Bắc Hàn ngồi xuống ghế sofa, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, mà chủ đề nói chuyện của đàn ông lúc nào cũng nào là tài chính trong nước, rồi nào là chính trị gì đó.
Hôm nay Tô Mạt Hề muốn đích thân xuống bếp, cho nên Lệ Huyên đi theo phụ giúp bà.
Úc Tử Duyệt ngồi nghe mà ngáp liên tục, nhàm chán bỏ đi lên lầu.
Vào lại căn phòng của mình, tuy rằng chỉ mới xa nó có ba bốn ngày, nhưng có cảm giác dường như đã xa lâu lắm rồi vậy, nói chung là cảm thấy có gì đó là lạ.... Tầm mắt thoáng nhìn tới quả bóng để trên kệ sách, ***g *** không kiềm được mà đập thình thịch.
Quên đi! Đừng nghĩ nữa, nghĩ tới cái tên khốn ấy làm chi!
Cô cực kì không thích cái loại cảm giác đau buốt tim thế này!
Mở máy tính lên, đeo tai nghe vào, nhìn biểu tượng game CS trên màn hình, cô kích động mở bung nó lên, trên màn ảnh rộng LCD liền hiện ra hình ảnh 3D của trò chơi, tay trái Úc Tử Duyệt ấn phím WASD, tay còn lai thì cầm con chuột, động tác rất nhanh nhẹn thành thạo, khẩu AK47 màu đen nhắm chuẩn ngay mô hình Zombie đang lao về phía cô. (CS: Counter-Strike (loạt trò chơi bắn S***g.) Phím WASD: Trong game phím WASD dùng để kiểm soát vận chuyển nhân vật)
“Bằng, bằng, bằng.....” Cô nhắm chính xác ngay đầu Zombie tấn công nổ S***g.
“Đồ lính thúi, tôi bắn ૮ɦếƭ anh!"
Gõ cửa vài lần không thấy có người mở, Lăng Bắc Hàn đẩy cửa đi vào đúng lúc nghe được tiếng mắng chửi của Úc Tử Duyệt, dù vậy nhưng anh vẫn nhàn nhã nhìn tới người nào đó đang ngồi ở trước máy tính thuần thục điều khiển ngang dọc chuột cùng bàn phím.
“Haha, bắn nát đầu anh! Xem anh còn lên mặt nữa không?” Sau khi giải quyết mô hình Zombie kia xong, Úc Tử Duyệt đắc chí ngửa đầu cười to, nào ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đen thui của Lăng Bắc Hàn.
Cô gái này, sao lại thù hận mình đến vậy?
Khuôn mặt tươi cười của Úc Tử Duyệt đột nhiên cứng ngắc, cái miệng nhỏ xíu còn há to thêm, hết hồn nhìn tới bộ mặt đẹp trai đen thui kia, “Anh, sao anh vào được chứ?” Cô lắp bắp hỏi.
Ơ sao thế, đây là nhà của mình mà, mắc gì phải sợ anh ta cơ chứ?
“Nè! Đồ lính thúi, ai cho phép anh ngang nhiên vào phòng tôi!” Cô giống như tiểu nhân đắc chí tháo tai nghe xuống thở phì phò gào lên.
Bất Ngờ Thổ Lộ
Lăng Bắc Hàn cũng không có giận những lời nói của cô.
Toàn thân anh hiện đang mặc quân trang, bóng dáng cao lớn dạo quanh căn phòng được trang trí rất cá tính hóa của cô vài vòng, phát hiện ra cô rất yêu thích những món đồ chơi con trai, trong tủ kính thủy tinh còn có mấy mô hình Transformers toàn cầu chỉ sản xuất số lượng có hạn. (Transformers là một siêu phẩm điện ảnh của Hollywood trong năm 2007. Bộ phim đặc biệt nổi tiếng bởi những cảnh chiến đấu hoành tráng của những con Robot khổng lồ và những màn biến hình ngoạn mục của chúng)
Trong ngăn tủ bên cạch là một số giấy chứng nhận và đủ loại cúp thưởng được xếp ngay ngắn, “Tôi có thể xem một chút được không?" Lăng Bắc Hàn vô cùng giữ thái độ đúng mực lên tiếng hỏi cô.
Có điều vẫn chưa được sự đồng ý chủ nhân anh đã kéo mở ngăn tủ lấy ra một tờ giấy chứng nhận thành tích, mà trên giấy viết toàn tiếng anh, “Cái đó là do năm ngoái tôi đi tham gia hoạt động tình nguyện giúp đỡ người bệnh AIDS ở Châu Phi đoạt được đó!” Úc Tử Duyệt đi tới bên cạnh giải thích với anh, trong giọng nói còn mang theo niềm tự hào.
Lăng Bắc Hàn quay đầu lại rất nghiêm túc nhìn cô, lại thấy cô cầm lên mấy miếng huân chương giữ trong lòng bàn tay, còn săm soi cẩn thận mà vuốt ve chúng, “Chúng nó đều là của cải quý giá nhất của tôi!"
Nhìn thấy cô như thế, giây phút đó Lăng Bắc Hàn có cảm giác đã nhìn cô với một ánh mắt khác xưa.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp cô, cho rằng cô chỉ là một cô gái con nhà giàu ngang tàng bướng bỉnh, một mình đi từ tuyến đường Tứ Xuyên qua Tây Tạng chắc chỉ là do sở thích của cô, không màng đến nguy hiểm, cũng chẳng quan tâm đếm cảm nhận của người thân.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy cô từng tham gia các hoạt động tình nguyện có ý nghĩa, nhìn thấy cô chụp ảnh chung với một đứa bé Châu Phi gầy teo, lại nhớ tới dáng vẻ đau buồn khóc lóc của cô ngày đó ở ngôi trường tiểu học khu dân cư Tây Tạng.
Đây là một cô gái rất giàu lòng thương người, cũng là người rất có ý thức trách nhiêm, nếu như cô quá mức tùy hứng chỉ làm theo ý mình thì ngày kết hôn đó cô hoàn toàn có thể bỏ trốn đi theo Lệ Mộ Phàm, bằng thế lực của nhà họ Úc, việc hỏi cưới này cũng có thể hủy bỏ.
Nhưng cô lại không làm vậy! Tuy rằng cô nói đó là vì Lệ Mộ Phàm, còn thực chất là cô nghĩ tới thể diện của hai nhà, cảm giác của cha mẹ. Từ những điều này, khiến anh không khỏi nghĩ đến Hạ Tĩnh Sơ, người từng bảo anh từ bỏ kỳ thi vào học viện quân sự mà ở lại bên cạnh cô, bây giờ trong mắt anh cô ta chỉ là một cô gái ích kỷ chỉ biết nghĩ cho riêng bản thân mình.
Cánh tay không tự chủ vòng qua siết chặt cơ thể cô, “Úc Tử Duyệt, tôi mặc kệ trong lòng em trước kia đã từng có ai, nhưng từ bây giờ, nơi này chỉ được có mình tôi mà thôi!” Cô vừa định giãy giụa thì anh đã dùng một ngón tay điểm ngay vị trí tim cô, hơi thở nam tính nóng bỏng từ đỉnh đầu phả xuống, kế tiếp chính là lời nói hết sức bá đạo mà kiên quyết.
“Anh....... Anh nói gì......"
“Ơ......” Úc Tử Duyệt tính hỏi anh nói vậy là có ý gì, nhưng lúc này lại thấy Lệ Huyên với khuôn mặt đỏ bừng đứng ở cửa phòng, thấy hình ảnh cả hai đang thân mật ôm nhau, vội vàng biết điều xoay người lại nói, “Thức ăn đã làm xong rồi, mau xuống ăn cơm đi!” Nói xong cô lập tức chạy đi.
“Lăng Bắc Hàn! Anh còn không buông ra!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt đẩy anh ra, bực bội nói, trong nhất thời cũng quên luôn vấn đề cần hỏi anh. Lăng Bắc Hàn cũng gượng gạo ho khan hai tiếng để che dấu sự mất tự nhiên của mình.
Chẵng lẽ cô không biết rằng, thực ra ban nãy chính là anh đang trá hình để thổ lộ với cô sao?
Chán nản lắc lắc đầu, bước theo bóng dáng của cô đi xuống lầu.
Trên bàn cơm, người nhà họ Úc cư xử với Lăng Bắc Hàn rất lễ độ, vợ chồng họ Úc đỡ lời nói, Duyệt Duyệt còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong muốn Lăng Bắc Hàn khoan dung cho con bé nhiều hơn một chút, Lăng Bắc Hàn lại nói: “Cô ấy là một cô gái tốt, con sẽ không bạc đãi cô ấy!"
Lúc đó Úc Tử Duyệt thật sự muốn đập bàn đứng lên ngay trước mặt mọi người vạch trần là anh ta nói dối! Là ai lúc nào cũng coi cô như con chó, con mèo hả, còn hay phạt cô đứng tư thế hành quân nữa?
Sau khi ăn xong, Lăng Bắc Hàn bị Úc Hạo Trạch kéo đi chơi cờ, hai người đàn ông ngồi tán gẫu với nhau, Úc Tử Duyệt nhìn ra được cha cô rất thích Lăng Bắc Hàn....
"Cái gì? Mộ Phàm vẫn chưa về?” Trong góc phòng, giọng nói lo lắng của Lệ Huyên đã thu hút sự chú ý của Úc Tử Duyệt.
Chỉ chốc lát sau, chiếc Beetle màu trắng nho nhỏ từ gara nhà họ Úc vọt ra, “Duyệt Duyệt, con đi đâu vậy?” Tô Mạt Hề nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã rời khỏi, nghi hoặc hỏi.
Một Mực Chờ Đợi
Chẳng biết lúc nào trời đã đổ mưa xuống, cô cứ thế chạy trong màn mưa. Mặc dù đã lâu không có tới nơi ấy, nhưng cô rất nhanh chóng tìm ra gốc cây đại thụ ngày nào.
Một bóng dáng màu trắng ngồi dựa vào thân cây, hai chân thon dài một duỗi thẳng, một co lại, chung quanh những chai R*ợ*u nằm la liệt, cho dù có bóng cây đại thu che chắn, nhưng từng giọt mưa vẫn len qua từng kẽ lá thấm ướt quần áo cậu ta.
"Lệ Mộ Phàm!” Cô nghẹn giọng gào lên.
Cô cho rằng cậu ấy chỉ lừa mình chứ không đến thật, không ngờ cậu ấy vẫn luôn đợi ở nơi này?
Lệ Mộ Phàm vui sướng quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đang đứng trong màn mưa....Anh mừng rỡ đứng dậy, bóng dáng cao lớn lảo đảo suýt ngã, nhờ bám vào thân cây mới có thể miễn cưỡng đứng lên được, sau đó siêu vẹo đi về phía Úc Tử Duyệt.
Trời ơi! Đây chính là một Lệ Mộ Phàm ngạo mạn trước kia hay sao?
Nhìn khuôn mặt tiều tụy, đôi môi nứt nẻ tái nhợt, khóe miệng mọc đầy râu làm cho Úc Tử Duyệt kinh hãi, sau đó cô bị anh ôm chầm siết thật chặt, dán sát toàn thân lạnh lẽo vào người cô.
"Chê cậu lùn, là muốn cậu ăn nhiều một chút để cậu cao lên, chê cậu gầy, là muốn cậu ăn nhiều một chút cho mập lên....Mình không ép cậu nữa, cũng sẽ không suốt ngày trêu chọc cậu nữa, dù cậu có biến thành ra sao mình cũng chỉ thích có mình cậu mà thôi. Úc Tử Duyệt, đừng bỏ mình được không, mình sai rồi, mình biết mình sai rồi.” Anh gắt gao ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, khàn giọng nói.
Hai người cùng ôm nhau trong màn nưa.
Bị Lệ Mộ Phàm ôm, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ, con người xấu xa luôn ngông cuồng tự cao tự đại, thường hay bắt nạt cô để làm thú vui.....
"Mấy cô gái kia, mình chẳng ưa nổi một ai cả....Bọn họ đều do mình kêu tới diễn kịch để chọc tức cậu....Úc Tử Duyệt, đó giờ người mình yêu thích chỉ có cậu thôi!” Giọng nói nặng nề mang theo nấc nghẹn cùng đau khổ, mỗi một chữ như gõ vào trong tim cô, cô từ từ đưa tay ra ôm ngược lại anh.
Cơ thể hai người đều run run, đều lạnh lẽo như băng.
Có vẻ như, nhiệt độ trong cơ thể của hai người vẫn không đủ để sưởi ấm cho họ.
Lệ Mộ Phàm thấy cô cũng ôm lại mình, trong lòng vui sướng không thôi, dần dần buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị nước mưa làm ướt, “Duyệt Duyệt….” Ngón tay dài xoa nhẹ lên mặt cô, khàn giọng gọi.
Lồng *** Úc Tử Duyệt nhảy đập dữ dội, cổ họng tắc nghẽn, mặt cậu ta càng lúc càng nhích tới gần, đôi môi tái nhợt cũng từ từ để sát vào môi cô, tất cả giống như chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mà cô đã từng mong ước.
Giấc mơ mà chỉ có con chim Khổng Tước kiêu ngạo này mới có khả năng giải mộng, khi đó cô còn nghĩ, nếu thực sự có một ngày tên khốn Lệ Mộ Phàm kia tỏ tình với mình, cô nhất định sẽ kiêu ngạo xoay người bỏ đi, mặc kệ cậu ta...."
Bỗng nhiên......
"Ớ.....” Khi hai đôi môi sắp sửa chạm vào nhau thì cơ thể cô lại rơi vào trong *** của một người, nước mưa cũng biến đâu mất, cô ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, tay cầm một cây dù màu đen che mưa cho cô.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú âm u đó của Lăng Bắc Hàn, cô như bừng tỉnh quay về với hiện thực.
“Tôi, bọn tôi.....” Cô chột dạ mở miệng nhưng không biết nên giải thích thế nào.
“Duyệt Duyệt! Đừng sợ anh ta! Chúng ta yêu nhau mà! Cậu hãy ly hôn với anh ta đi!" Lệ Mộ Phàm thấy cô bị Lăng Bắc Hàn ôm vào trong *** liền phát điên rống to lên. Sau đó có hai người đàn ông mặc âu phục màu đen đi tới, một người lấy dù che mưa cho anh nói, “Cậu chủ, bà chủ bảo tới đón cậu về nhà!"
“Cút đi! Đừng chạm vào tôi!” Lệ Mộ Phàm phát điên hét to.
“Về nhà!” Úc Tử Duyệt chỉ kịp nghe được giọng nói nặng nề của Lăng Bắc Hàn, sau đó cô đã bị anh ôm lấy dẫn đi.
“Úc Tử Duyệt! Cậu đừng đi! Quay lại đi!” Âm thanh của Lệ Mộ Phàm không ngừng vang lên từ phía sau, cô nghe nhưng không quay đầu lại, trên mặt đã không còn phân biệt ra đâu là nước mưa hay nước mắt.
Khi Úc Tử Duyệt lên xe, Lăng Bắc Hàn lấy khăn bông choàng lên người cô, sắc mặt không có chút cảm xúc nào chỉ im lặng lau mái tóc bị ướt sũng cho cô…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc