Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 207

Tác giả: Ức Tích Nhan

Hạ Kiệt đơn thuần chỉ muốn ngồi tù, mới ra hạ sách này, cũng không thật sự muốn hại Lăng Bắc Hàn, cho nên anh ta xuống tay không nặng, nhưng lúc Lăng Bắc Hàn tránh, thân thể lui về phía sau, nên con dao ép buộc phải đâm vào !
"Mẹ.... coi chừng cô ấy....” Lăng Bắc Hàn trực giác vết thương cũng không sâu, không có tổn thương chỗ hiểm, sợ Úc Tử Duyệt lo lắng, anh bình tĩnh ung dung nói với Tiếu Dĩnh. Tiếu Dĩnh thấy con trai còn có thể nói chuyện, trong lòng hơi yên tâm, đỡ Úc Tử Duyệt khuôn mặt trắng bệch, đầy nước mắt.
"Các người đừng bắt anh ấy! Anh ấy không phải cố ý! Anh ấy chỉ muốn ngồi tù! Anh ấy không phải cố ý Gi*t người!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn thấy mánh khóe của Hạ Kiệt, nhìn anh bị cảnh sát bắt giữ, điên loạn quát, trong lòng kích động, đau đớn.
Hạ Kiệt không giãy giụa, càng không phản kháng, nghe được tiếng của Hạ Tĩnh Sơ, anh quay lại nhìn cô. Mái tóc toán loạn, vẻ mặt khổ sở, đó là đang vì anh sao? Hình như Hạ Kiệt không tự tin như vậy, giờ phút này dáng vẻ Hạ Tĩnh Sơ đang vì anh, nếu như là như vậy thì quá đủ rồi!
Chỉ có Hạ Tĩnh Sơ biết, tại sao Hạ Kiệt muốn làm như vậy, chính là anh muốn ngồi tù với cô. Rất ngu, quá ngu!
"Tôi chính là muốn Gi*t Lăng Bắc Hàn! Tôi muốn báo thù cho em gái!” Hạ Kiệt quay đầu, mặt tàn nhẫn nhìn Lăng Bắc Hàn đứng cách đó không xa, rống to.
"Không! Hạ Kiệt cái tên đần độn này!” Hạ Tĩnh Sơ bi phẫn hét lớn khàn cả giọng.
"Đi mau!” Tiếng xe cứu thương truyền đến, cảnh sát lôi kéo Hạ Tĩnh Sơ rời đi, Hạ Kiệt cũng bị lôi ra khỏi nhà trẻ. Bọn nhỏ hình như bị hoảng sợ đã sớm tránh vào trong nhà, nhưng mà kinh sợ như vậy đối với bọn họ mà nói cũng không tính là gì....
Úc Tử Duyệt không hét, không la, trơ mắt nhìn Tiếu Dĩnh và một nữ cảnh sát đỡ Lăng Bắc Hàn lên băng ca, cô chỉ an tĩnh chảy nước mắt, đôi tay vuốt ve bụng bự, theo bọn họ ra khỏi nhà trẻ.
Úc Tử Duyệt kiên trì lên xe cấp cứu, ngồi ở một bên, "Bác sĩ, anh ấy như thế nào?” Cố gắng ức chế kích động, Úc Tử Duyệt bình tĩnh hỏi bác sĩ đang cấp cứu cho Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn nghe được tiếng cô, mệt mỏi mở hai mắt ra, quay đầu nhìn cô. Úc Tử Duyệt đưa tay, nắm tay của anh, không biết nên hỏi cái gì, chỉ là quay đầu đi, chảy nước mắt, mùi máu tươi gay mũi, "A....” Bác sĩ cấp cứu rút con dao, một dòng máu tươi chảy ra, Úc Tử Duyệt hét lên một tiếng, nắm thật chặt tay của Lăng Bắc Hàn!
"Vết thương không sâu, không thương tổn đến chỗ hiểm, sẽ không nguy hiểm tánh mạng!” Cầm máu cho Lăng Bắc Hàn, bác sĩ nói.
"Lăng Bắc Hàn....” Úc Tử Duyệt ngồi xổm xuống, dường như cả người đều ngồi dưới đất, nhìn sắc mặt trắng bệch Lăng Bắc Hàn, kêu gào nói.
Lăng Bắc Hàn cười, "Không sao, còn khóc....” Cầm tay của cô, khuôn mặt đầy nước mắt của cô làm anh đau lòng, so vết thương còn đau hơn nhiều, "Mau dậy đi, chớ làm con trai bị thương....” Thấy cô ngồi xổm trên đất, anh nhỏ giọng nói.
"Anh đừng nói chuyện, nhắm hai mắt nghỉ ngơi một chút, lập tức sẽ đến bệnh viện!” Úc Tử Duyệt khàn giọng nói, cũng đã bị thương thành như vậy rồi mà vẫn còn an ủi cô.
Lăng Bắc Hàn nghe lời nhắm mắt lại, khóe miệng nâng lên nụ cười hạnh phúc. Anh biết cô yêu anh, vừa rồi khi Hạ Kiệt xông tới, cô ở sau lưng anh, thiếu chút nữa đã lao ra, thật may là anh phản ứng khá nhanh!
Úc Tử vui mừng cũng hiểu, mình yêu anh, vẫn yêu, nếu không lúc khi thấy tên đó vọt tới cô sẽ không theo bản năng muốn bảo vệ anh!
Rất nhanh đến bệnh viện, Lăng Bắc Hàn được đưa đến phòng cấp cứu. Úc Tử Duyệt lo lắng canh giữ ở bên ngoài, dưới chiếc quần màu trắng bằng bông cho phụ nữ có thai lộ ra vài giọt máu bị bắn lên, mái tóc rối loạn. Cô vẫn đứng đó, Tiếu Dĩnh cũng đứng ở một bên, chỉ chốc lát sau, dì Vương chạy tới, khoác thêm áo cho Úc Tử Duyệt.
Không lâu sau, Lăng Chí Tiêu cũng chạy tới. Lăng Bắc Hàn rất nhanh được đưa ra ngoài, thương thế không nghiêm trọng lắm, sau khi vết thương khép lại, có thể xuất viện.
***
"Duyệt Duyệt, con mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay con cũng không nghỉ ngơi!” Lăng Bắc Hàn hôn mê rất lâu chưa tỉnh lại, úc này trời đã tối, Úc Tử Duyệt mới vừa ăn cơm tối dì Vương đưa tới, Tiếu Dĩnh lo lắng Úc Tử Duyệt mệt mỏi, nói khẽ với cô.
"Mẹ, con không sao, tối nay con sẽ ở đây, mẹ đi về trước đi… Bên này không có gì đáng ngại...” Úc Tử Duyệt nói với Tiếu Dĩnh. Con trai còn chưa tỉnh lại, Tiếu Dĩnh cũng không yên tâm rời đi, đúng lúc này, trên giường bệnh Lăng Bắc Hàn cử động.
"Tỉnh!” Tiếu Dĩnh mừng rỡ nói, Úc Tử Duyệt cũng vội vàng đứng dậy. Tiếu Dĩnh vội vàng đỡ cô, chỉ sợ cô không cẩn thận va chạm đến bụng.
Vết thương của Lăng Bắc Hàn ở sau lưng, nên cả người đều là nằm sấp, chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy Úc Tử Duyệt cùng mẹ Tiếu đi tới.
"Bắc Hàn....” Tiếu Dĩnh nhỏ giọng nói, Lăng Bắc Hàn nghe được tiếng của bà, trừng mắt nhìn. Sau đó hai cánh tay chống giường bệnh muốn ngồi dậy, dùng sức, nên ᴆụng tới vết thương, đau đớn giống như bị khoan vào người.
"Anh đừng đứng lên!” Úc Tử Duyệt hiểu ý tứ của anh, lớn tiếng nói.
"Ừ, Bắc Hàn, con không thể dùng sức, phải nhờ người đỡ dậy!” Tiếu Dĩnh cũng quát lớn, ấn chuông tìm y tá giúp đỡ Lăng Bắc Hàn ngồi dậy....
Tiếu Dĩnh thức thời mà nhường lại không gian cho bọn họ, chào hỏi xong đi về nhà, một lát nữa dì Vương sẽ tới chăm sóc Úc Tử Duyệt.
"Em cũng trở về nhà đi! Trong bệnh viện nhiều vi khuẩn (virus)!” Lăng Bắc Hàn ngồi ở trên giường nhìn cô ngồi ở mép giường, ra lệnh.
"không cần, em vẫn khỏe!” Úc Tử Duyệt liếc mắt nói, "Ăn cơm không?” Sau đó cười hỏi anh, đứng dậy, tập tễnh đi tới tủ đầu giường lấy thức ăn cho anh.
Ánh mắt Lăng Bắc Hàn sáng quắc quắc nhìn chằm chằm vào bụng to phệ của cô, động tác không nhanh không chậm, cá tính của cô giống như là đã trải qua nhiều năm tháng lắng đọng, không giống như trước kia, gấp gáp, kích động. Bưng một hộp cơm, chậm rãi đi tới.
"Dì Vương mới vừa đưa tới, cháo đậu đỏ, canh gan heo, đều là bổ máu ....” Úc Tử Duyệt vừa đi vừa cười nói, đem hộp cơm đặt ở trước mặt anh.
"Chảy từng này máu tính là gì....” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói, nhìn cô vợ nhỏ của anh lần lượt mở hộp cơm ra.
Lời của anh làm động tác của cô hơi dừng lại, "không coi là gì, vậy nguy hiểm tới tính mạng mới tính là gì sao?” Úc Tử Duyệt tức giận quát, nhớ tới một màn kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi .
"Vậy còn em? Tại sao muốn xông lên trước giúp anh ngăn cản? Úc Tử Duyệt! Anh là đàn ông!” Anh chưa từng quên hành động ngu xuẩn của cô, tức giận giáo huấn. Bị anh la như vậy, Úc Tử Duyệt uất ức.
một khắc kia chỉ là từ bản năng!
yêu sâu đậm một người theo bản năng thôi...
"Lăng Bắc Hàn, anh khốn kiếp!” Úc Tử Duyệt tức giận quát, xoay người, muốn đi. Lăng Bắc Hàn vội vàng đưa tay kéo cánh tay cô lại.
Cánh tay bị anh giữ chặt, Úc Tử Duyệt muốn giãy ra nhưng vẫn thôi, "Anh chỉ là quá lo lắng cho em....” Lăng Bắc Hàn nói nhỏ. Úc Tử Duyệt không nhịn được nữa, xoay người, ngồi lại bên giường bệnh, quyệt miệng, chảy nước mắt nhìn anh.
"Anh có thể vì em, em cũng có thể vì anh, phân nam nữ cái gì!” Úc Tử Duyệt quát, chảy nước mắt, vừa muốn cười.
"Trong bụng kia còn có con trai của anh!” Lăng Bắc Hàn kéo cô qua, để cho cô ngồi ở mép giường, nằm ở trên đùi của anh, bàn tay vuốt ve bụng cô và nói.
"Khi đó, em nào nghĩ tới con!” Úc Tử Duyệt phản bác, khi đó, trong mắt cô chỉ có an nguy của Lăng Bắc Hàn, bận tâm nhiều như vậy làm gì....
Lăng Bắc Hàn rất cảm động, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, sau đó, cúi đầu hôn môi của cô.
Đầu tiên là dịu dàng hôn, sau đó càng lúc càng sâu, xâm nhập mà lưu luyến, bá đạo mà cuồng tứ, giống như là muốn dụi cô vào trong xương máu của mình. Vẫn còn nhớ tới lúc biết Hạ Tĩnh Sơ tới thành phố thì trong lòng anh hoảng sợ đến mức nào...
Úc Tử Duyệt do dự bắt đầu chịu đựng, chuyển thành cảm thụ, cùng anh phối hợp. Hiểu điều anh muốn biểu đạt, cô cũng ôm đầu anh, nhiệt tình hôn trả. Khi anh bị thương thì cái loại cảm giác sợ bỏ lỡ đó cũng ђàภђ ђạ cô.
Đêm hơi thở của cô hút hết, hôn càng ngày càng sâu, cho đến khi cô cảm giác sắp không thở nổi bởi vì thiếu dưỡng khí anh mới buông cô ra.
cô gái nhỏ trong иgự¢ với hai gò má đỏ hồng, cặp mắt mê ly, môi anh đào sưng đỏ, hơi thở thơm như hoa lan, hai cánh tay vô lực vòng qua cổ của anh, nhìn cô, anh hận không thể từng ngụm ăn cô vào trong bụng....
"Nhanh ăn cơm đi!” Tầm mắt nóng rực kia làm cô quay mặt, lớn tiếng nói.
"Muốn ăn em!” Bàn tay Lăng Bắc Hàn sờ иgự¢ trướng lên của cô, nặng nề nhéo, ác ý nói.
"A....anh.... tà ác!” Úc Tử Duyệt vội vàng buông anh ra, đứng dậy chạy trốn, xuống giường.
"Vợ chồng còn ngượng ngùng?” Lăng Bắc Hàn thanh thanh cổ họng, cưng chiều cười nói, "Tới đây đút anh!” Chậm chạp không cầm đũa, anh nhìn cô vẫn còn nặng nề thở dốc, ra lệnh.
Úc Tử Duyệt quệt mồm, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, vẫn là ngoan ngoãn bưng chén lên, cầm cái muỗng....
Lão đàn ông này cũng có lúc nũng nịu, Lăng Bắc Hàn như thằng bé con, ăn từng miếng cơm cô đút. Con ngươi thỉnh thoảng khiêu khích nhìn vào cái bụng tròn vo của cô, giống như đang khoe khoang cùng với con trai!
"Hôm nay khám thai nói thế nào?” Sau khi ăn no, anh còn quan tâm hỏi. Ghen thì ghen nhưng anh vẫn thương con trai. Cũng cảm động đối với sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ này, đó là liên lạc duy nhất ràng buộc cô với anh, là kết tinh tình yêu của bọn họ, cũng là kéo dài sinh mạng của bọn họ.
"Tất cả bình thường, con trai rất khỏe mạnh, em lấy hình ảnh siêu âm cho anh xem!” Nhắc tới con trai, khuôn mặt Úc Tử Duyệt đầy tự hào, cẩn thận từng li từng tí đi tới bên sofa, lấy hình siêu âm trong túi ra đưa cho Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn nhìn hình, con trai co rúc ở trong țử çɥñğ, xem ra rất nhăn nhúm, nhìn tiểu tử, khóe miệng treo nụ cười cưng chìu, "Tương lai khẳng định tiểu tử này rất đẹp trai!” Úc Tử Duyệt mừng rỡ đang muốn hỏi anh có đáng yêu hay không, ai ngờ, anh lại bất thình lình nói ra những lời này.
"....” Úc Tử Duyệt đen mặt, cái người đàn ông tự cao tự đại biến thái trước mặt này, lời này từ trong miệng anh nói ra thật đúng là làm người ta ríu lưỡi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc