Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 07

Tác giả: Ức Tích Nhan

Diễn Một Vở Kịch
Dưới ánh đèn đường, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu tối đẹp trai như sao điện ảnh trong phim, tay trong tay với một cô gái dáng người nóng bỏng xinh đẹp đang đi từ từ đến chỗ họ.
Một tay của anh ta đút vào túi quần, một tay khác được hai cánh tay của cô gái giữ chặt rất thân mật. Mái tóc cắt xéo rũ xuống trán thoáng che mất đi một phần mắt của anh ta. Được ánh đèn đường chiếu xuống, đường nét ngũ quan lập thể hiện ra vô cùng rõ ràng.
"Lệ Mộ Phàm?" Là mình hoa mắt sao? Úc Tử Duyệt tập trung nhìn lại, nhìn một đôi người ngọc đi tới trước mặt mình, rốt cuộc mới chắc chắn là không phải mình hoa mắt! Tên đàn ông khốn kiếp trước mặt thật sự chính là Lệ Mộ Phàm - oan gia đối thủ một mất một còn của cô!
Bên cạnh anh ta chính là cô bạn gái tên Giảo Giảo mà cậu ấy nói trong điện thoại sao? Cơn đau không tên xa lạ quặn thắt tận tim khiến cô cảm thấy tưởng chừng như không thở nổi.
Cậu ấy gấp gáp ra uy với mình như vậy sao?
Lăng Bắc Hàn nghe được từ cái miệng nhỏ của Úc Tử Duyệt phát ra tiếng nói rất nhỏ, cái tên này cũng không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy, anh đã lờ mờ hiểu ra.
Xoay người muốn đi, ai ngờ một cánh tay của anh bỗng chốc bị Úc Tử Duyệt ôm lấy, "Lệ Mộ Phàm! Cậu đến Lhasa làm gì?" Úc Tử Duyệt trợn mắt nhếch môi nở nụ cười đắc ý nhìn tới Lệ Mộ Phàm lớn tiếng nói, chiếc cằm nhỏ hất lên thân mật ôm cánh tay Lăng Bắc Hàn, ôm siết thật chặt giống như đang bảo Lăng Bắc Hàn hãy phối hợp diễn trò với cô.
Cô không muốn bị Lệ Mộ Phàm cười nhạo cô không tìm được đàn ông, không còn cách nào khác đành phải lôi kéo ông chú này góp mặt vậy! Hơn nữa ông chú này còn là một Trung tá đấy!
Thấy Úc Tử Duyệt thân mật ôm cánh tay một tên quân nhân xa lạ như vậy, nhớ tới khi nãy cô còn nhảy xuống từ xe người đàn ông này, иgự¢ Lệ Mộ Phàm cũng trỗi dậy buồn buồn bực bội, đồng thời cơn ghen bỗng từ đâu ập tới, anh trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt.
"Tóm lấy một ông chú làm cái phao tạm bợ là có thể chứng minh cậu có thể gả đi được sao?" Lệ Mộ Phàm liếc Úc Tử Duyệt hả hê giễu cợt nói.
Lăng Bắc Hàn không nói lời nào nhìn hai người trẻ tuổi bọn họ đang chơi mấy cái trò trẻ con, nhưng cũng cảm thấy rõ ràng cơ thể Úc Tử Duyệt đang run rẩy, chẵng lẽ nhóc con này thực sự để ý người thanh niên kia?
"Ai làm dáng hả ? Anh ấy là Lăng Bắc Hàn, là quân nhân, là Trung tá, là bạn trai của tôi!" Úc Tử Duyệt ôm chặt cánh tay Lăng Bắc Hàn, nhìn Lệ Mộ Phàm trừng mắt hét to.
Cô gào xong, lại ngẩng đầu lên nhìn Lăng Bắc Hàn cười ngọt ngào, "Hàn.....Chúng ta mau về phòng đi!" Lần đầu tiên trong đời Úc Tử Duyệt dùng giọng nói dịu dàng, êm ái mà nũng nịu làm cho người ta nghe cả người nổi da gà nói với Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn run lẩy bẩy da gà cũng nổi hết cả lên. Cô gọi anh như vậy, chi bằng cứ gọi anh là ông chú đi thì hơn.
Lệ Mộ Phàm nghe Úc Tử Duyệt gọi quân nhân bên cạnh cô như vậy, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét, cũng may, bóng đêm đã che giấu đi sắc mặt anh ta. Cơn ghen trong иgự¢ đang sục sôi gầm thét!
Cảm thấy Úc Tử Duyệt không giống đang diễn trò, nếu không sao người quân nhân kia lại không đẩy cô ra?
"Xin phép nhé, Duyệt Duyệt chúng ta đi thôi!" Đầu tiên, Lăng Bắc Hàn thoáng quét mắt nhìn tới Lệ Mộ Phàm, sau đó cố nhẹ giọng nhất có thể để nói với Úc Tử Duyệt.
Lúc này, Úc Tử Duyệt thật lòng vô cùng cảm kích Lăng Bắc Hàn, mà cô cũng hết sức hả hê nhìn Lệ Mộ Phàm. Tên khốn kiếp này, khóe mắt liếc về cô gái có dáng người nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp kia, chắc là một con cừu non bé bỏng đây?
Trong lòng uất ức tủi thân liền thân mật lôi kéo Lăng Bắc Hàn đi đến cửa khách sạn.
Lệ Mộ Phàm tức giận hận không thể đi lên Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, cũng chỉ có thể kéo cô gái kia đến khách sạn.
Diễn trò, chắc chắc là cô đang diễn trò với tên quân nhân kia! Lệ Mộ Phàm thầm nhủ với lòng như thế, cũng đi theo con đường mà hai người Úc Tử Duyệt đi. Mà phòng của anh ta và cô gái kia lại ngay sát vách phòng Úc Tử Duyệt đang ở!
Muốn Nhóm Lửa Sao
"Biến thái!" Vừa vào cửa, Úc Tử Duyệt vội vàng buông cánh tay Lăng Bắc Hàn ra, thở phì phò để ba lô xuống mắng. Trong đầu hiện lên hình ảnh Lệ Mộ Phàm ôm cô gái đó.
Trong lòng buồn bã, cô cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Là người từng trải, Lăng Bắc Hàn đương nhiên biết cô đang ghen, "Úc Tử Duyệt, tôi có thể đi được chưa?" Anh không rảnh rỗi cùng những đứa bé này chơi trò chơi, có chút không kiên nhẫn nói.
"Này! Chú, chưa được! Dù có ૮ɦếƭ chú cũng không thể đi được! Nếu không tôi sẽ bị vạch trần đấy! Cái tên khốn kiếp đó sẽ càng thêm xem thường tôi!" Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn muốn đi liền vội vàng tiến lên, lại ôm chặt lấy cánh tay anh, gương mặt tức giận nhìn anh cau mày nói.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?" Lăng Bắc Hàn trầm mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ của Úc Tử Duyệt thở phì phò hỏi ngược lại.
Đúng rồi! Chuyện này có liên quan gì đến người ta? Tại sao người ta phải giúp mình?
Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn hỏi lại một câu thì trong chốc lát không biết trả lời thế nào, "Cộc, cộc, cộc....." Lúc này, cửa phòng bị gõ, Úc Tử Duyệt vội vàng nhón chân lên, đưa tay muốn cởi cúc áo trên quân trang của Lăng Bắc Hàn.
Bàn tay to của Lăng Bắc bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm, nhóc con này muốn châm lửa sao?
Nói gì đi nữa thì anh cũng là một người đàn ông trưởng thành chân chính!
"Hàn à.....Em giúp anh ϲởí áօ nha....." Úc Tử Duyệt một mặt nhìn Lăng Bắc Hàn như khẩn cầu van xin, mặt khác lại rướn cổ lên nói to về phía cửa, lời vô nói cùng mập mờ.
Đôi tay nhỏ bé linh hoạt kia đã mở được vài cái cúc áo của Lăng Bắc Hàn.
Lệ Mộ Phàm ở bên ngoài nghe thấy giọng của cô mà иgự¢ căng thẳng, "Cốc, cốc, cốc....” Dùng hết sức để đập cửa, "Úc Tử Duyệt, mau mở cửa cho tôi?"
Quả thật là tên khốn kiếp đó, Úc Tử Duyệt ôm lấy thắt lưng tráng kiện của Lăng Bắc Hàn, một tay nhỏ bé đặt trên Ⱡồ₦g иgự¢ màu đồng của anh, một tay mở cửa, "Ai vậy ....."
"Rầm ....."
"Á ....." Cửa phòng vừa được mở, Lệ Mộ Phàm dùng sức đẩy vào. Bờ eo thon nhỏ của Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn dùng sức tóm nhẹ xoay người, hai người thuận thế lại ôm chằm nhau.
Khuôn mặt nhỏ của Úc Tử Duyệt dán chặt trên Ⱡồ₦g иgự¢ nóng bỏng của Lăng Bắc Hàn, cảm thấy nhiệt độ của anh khiến má mình nóng rực lên. Mà lúc này, Lệ Mộ Phàm ôm Giảo Giảo kia đang đứng ở cửa. Anh ta sững sờ nhìn hai người họ ôm nhau mà vẻ mặt không thể tin được.
"Lệ Mộ Phàm! Cậu làm gì chứ? Không thấy người ta đang bận sao? Có hiểu lễ phép hay không hả?" Úc Tử Duyệt làm bộ như hoảng sợ lao nhanh ra khỏi lòng Lăng Bắc Hàn, còn cố ý chỉnh lại vạt áo T-shirt vuốt vuốt mái tóc rối bù, đỏ mặt nhìn bọn họ quát.
Nhìn Úc Tử Duyệt như vậy, trong lòng Lệ Mộ Phàm càng thêm luống cuống, chẳng lẽ là thật?
Lăng Bắc Hàn quần áo xộc xệch lúc này xoay người qua, cài lại từng chiếc cúc áo, vừa nãy bị nhóc con giày vò chỉ một lúc mà nơi nào đó đã không tự chủ căng lên.
"Col¬in.....Chúng ta về phòng thôi.....Không nên quấy rầy người ta....." Lúc này, bình hoa bên cạnh Lệ Mộ Phàm cuối cùng cũng mở miệng nũng nịu nói.
Lệ Mộ Phàm không cam lòng chỉ có thể ôm lấy cô gái kia rời đi, "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, đừng nên để lãng phí....." Lệ Mộ Phàm lớn tiếng sâu xa nói.
Cửa phòng lần nữa đóng lại. Úc Tử Duyệt đỏ mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, chóp mũi hơi cay cay, sau đó nước mắt không thể tiếp tục khống chế được nữa, từng giọt lăn xuống.
"Bây giờ tôi có thể đi....."Lăng Bắc Hàn mới vừa nói muốn đi, ai ngờ lại trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô!
Chú Ơi, Đến Đây Đi…

Giọt nước mắt lóng lánh trong suốt dính trên hàng lông mi dày mà đen dài, chậm rãi chảy xuống đôi gò má mềm mại. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nhóc con không sầu không lo này khóc, hơn nữa còn là dáng vẻ đau lòng như vậy. Lăng Bắc Hàn sững sờ, lòng không khỏi có chút phiền muộn.
"Khóc cái gì?" Anh mở miệng nặng giọng quát.
Úc Tử Duyệt xoay người lại, vội vàng chạy đến tủ cạnh đầu giường rút giấy ăn không ngừng lau nước mắt, "Chú, chú cứ coi như không nhìn thấy đi, cũng không được nói với người khác đó!" Cô đã khôi phục lại bình thường còn ngang ngược nói với anh.
Rõ là một bé con quật cường!
Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, cô không chỉ có quật cường mà còn cực kỳ sĩ diện.
"Diễn xong rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tay, đôi con ngươi đen sâu thẳm lại liếc sang cô hỏi.
"Á.....Ôi.....Colin....." Lúc này, từ sát vách truyền đến tiếng phụ nữ yêu mị rất nhỏ nhưng lại rõ ràng khiến Úc Tử Duyệt nhíu mày tim run lên. Cho dù cô mới 19 tuổi, cho dù cô còn là con gái nheo nhẽo cũng hiểu được âm thanh kia đại biểu cho cái gì!
Lệ Mộ Phàm! Cái tên ngựa đực này! Sao không thể kiềm chế chứ, đột tử tại chỗ luôn đi?
Lồng иgự¢ Úc Tử Duyệt run lên thình thịch, kích động đến muốn Gi*t người.
"Không cho! Không cho chú đi!" Úc Tử Duyệt trừng mắt giận dữ nhìn Lăng Bắc Hàn, ngang ngược quát lên bước tới túm lấy Lăng Bắc Hàn đẩy anh lên giường.
Lăng Bắc Hàn vì bị cô đẩy bất ngờ mà thân thể ngã xuống giường lớn, đã vậy cơ thể nhỏ nhắn của cô còn trực tiếp nằm đè lên người anh.
Lúc đó đang là mùa hè, trên người Lăng Bắc Hàn chỉ mặc một bộ quân trang tay ngắn rất mỏng. Úc Tử Duyệt mặc trên người một cái áo cánh dơi cũng mỏng, anh có thể cảm nhận được có hai khối ấm áp mềm mại áp sát ở trước иgự¢ mình, nơi nào đó lại căng lên, cổ họng không tự chủ được nhúc nhích. Mùi hương tươi mát chỉ có trên người cô gái này xông vào mũi làm lòng người xao động không thôi.
"A.... Hàn..... Nhanh lên chút.....Cho em đi....." Lúc này, Úc Tử Duyệt đang nằm trên người anh nhưng đầu nhỏ lại ngẩng lên há miệng bắt chước giọng nữ nũng nịu kia cũng tự mình hô lớn.
Đáng ૮ɦếƭ!
Lăng Bắc Hàn cảm giác bắp thịt cả người mình vì tiếng mời gọi này của cô mà căng thẳng lên. Da thịt hai người dính sát vào nhau, cùng với tiếng kêu gọi của cô, hai khối mềm mại kia còn cọ qua cọ lại ở trước иgự¢ anh, chợt cảm thấy tình thế như sắp lau súng ςướק cò!
"A..... Hàn.....Lớn quá.....Ưm....." Úc Tử Duyệt lại hả hê kêu lên, càng kêu càng nhập tâm diễn y như thật!
"Ưm.....Colin, nhanh lên! Nhanh....."
Hai cô gái như đang thi đấu với nhau, phòng khách sạn vốn đã cách âm không tốt, lần này.....
Lăng Bắc Hàn quả thật dở khóc dở cười. Anh không phải là thánh nhân, chỉ là đàn ông bình thường! Anh ngồi dậy, hai tay giữ chặt eo của nhóc con.
"Chú, chú muốn làm gì?" Úc Tử Duyệt dừng lại tiếng "mời gọi quyến rũ" nhỏ giọng hỏi Lăng Bắc Hàn.
"Cô còn đè tôi nữa...Tôi không thể bảo đảm mình diễn giả làm thật đâu?" Ngón tay dài thô ráp giữ lấy chiếc cằm tinh tế của cô. Trong con ngươi Lăng Bắc Hàn lóe ra ánh lửa, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tinh quái nói.
Úc Tử Duyệt giật mình bừng tĩnh hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ lên.
"Ôi....Colin, nhanh, mạnh một chút, á....."
"Làm thì làm! Ai sợ ai! Chú ơi, đến đây đi!" Úc Tử Duyệt bị âm thanh sát vách kích thích, cố nén tủi hờn trong lòng nổi giận nói.
Nhảy phóc qua, cô giạng chân ngồi lên иgự¢ anh. Một bàn tay to của anh vẫn giữ chặt eo của cô. Ngón tay dài giữ chặt cằm của cô. Cô đỏ mặt vươn bàn tay nhỏ bé bắt đầu cởi cúc áo trước иgự¢ anh.....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc