Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 974

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Lá bài ngụy trang
Cặp mắt mọi người nhà họ Đường lập tức chuyển sang Dương Thần, không ít người tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
- Dương Thần, anh làm vậy là có ý gì? Anh cho rằng Đường gia chúng tôi dễ bị ăn Hi*p lắm sao?
Bị người khác giám sát như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì. Đặc biệt, tình hình nội bộ Đường gia lại không yên ổn chút nào. Bởi vậy, việc làm này của Dương Thần khiến cho Đường gia lại một lần nữa được một phen xôn xao.
Đường Uyển cũng không khỏi có phần kinh ngạc, bởi Dương Thần chưa từng nói với cô về việc hắn cũng góp phần vào chuyện này.
Đường Triết Sâm ra hiệu cho mọi người yên lặng, sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Khoan hãy nhắc tới chuyện này. Dương Thần, cậu đã bí mật lắp thiết bị theo dõi như thế, vậy cậu nói xem, cậu đã phát hiện ra điều gì mà chúng tôi chưa biết nào?
- Trước khi vạch mặt hung thủ, tôi nghĩ nên báo cho mọi người được biết về số lượng những thiết bị giám sát của tôi.
- Số lượng ư?
- Không sai! Tôi chỉ sử dụng thêm một cái duy nhất, và cũng được lắp vào phòng của duy nhất một người trong số quý vị đây. Thế nên, mọi người căn bản không cần phải ầm ĩ như vậy. Các vị làm chuyện gì trong phòng, Dương Thần tôi không có hứng thú. Tôi chỉ cho lắp thêm thiết bị theo dõi này vào phòng của một kẻ duy nhất, kẻ mà tôi đã nghi ngờ ngay từ đầu mà thôi.
Người nào người nấy lập tức quay sang nhìn nhau bằng ánh mắt dò xét. Đường Hoàng lên tiếng:
- Người mà cậu nghi ngờ, không phải là Đường Tâm đó chứ?
- Chính là Đường Tâm.
Dương Thần thản nhiên nói.
Mọi người nhất thời kinh ngạc, rồi bỗng bật tiếng cười vang.
Lý Độn tỏ ra vừa khó hiểu vừa tức giận:
- Lão Dương, cậu rốt cuộc là đang giúp ai đây? Cậu làm tôi hồ đồ mất rồi!
- Ha ha, nói đi nói lại, hoá ra cuối cùng vẫn là Đường Tâm. Con nha đầu thối này quả nhiên không biết xấu hổ!
Đường Tâm nước mắt lã chã như mưa, nhìn Dương Thần bằng cặp mắt vừa âu sầu vừa ai oán.
Dương Thần bình thản khoát tay:
- Tôi còn chưa nói hết, sao các người đã vội vã kết tội cho Đường Tâm như vậy? Tôi lắp thiết bị theo dõi đặc biệt trong phòng Đường Tâm, không có nghĩa hung thủ cũng là cô ấy!
Đường gia ai nấy càng thêm nghi hoặc. Vấn đề càng lúc càng rơi vào vòng luẩn quẩn, không khỏi khiến mọi người ai nấy đều cảm thấy ௱ôЛƓ lung, mơ hồ.
Dương Thần thong thả bước 2 bước, sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, chậm rãi nói:
- Đường Uyển, khi ở Trung Hải em đã đưa anh đến trại an dưỡng Thường Thanh Đằng. Anh đã phát hiện ra một loại thiết bị nghe trộm vô cùng tân tiến ở đó, nhớ không?
Đường Uyển gật đầu:
- Tất nhiên là nhớ rồi. Lúc đó em còn đưa anh đến văn phòng làm việc và nhà riêng để kiểm tra, ở đó cũng có thiết bị nghe trộm. Chúng ta còn tưởng trong nhà gián điệp cơ.
- Ngoài Đường Tâm ra còn có thể là ai đây?
Một người khinh bỉ lên tiếng.
Dương Thần không thèm để ý tới, tiếp tục nói:
- Lúc ấy anh cũng có suy nghĩ như vậy, trong văn phòng của em, rồi nhà em ở Trung Hải và cả phòng của Đường lão gia đều có lắp thiết bị nghe lén. Anh đã cho rằng Đường Tâm là kẻ khả nghi nhất.
- Nhưng điều khiến anh nghi ngờ cô ta nhất là chuyện có một ngày khi tìm kiếm những thiết bị nghe trộm này, Đường Tâm tới hiện trường, trông thấy những chiếc máy nghe lén ấy mà không đả động đến chúng câu nào.
- Nếu Đường Tâm chỉ phụ trách việc chăm sóc cho cô con gái 22 tuổi bình thường của Đường lão gia, vậy tại sao khi nhìn thấy những thiết bị tiên tiến như vậy từ đầu chí cuối lại không tỏ thái độ gì?
Mọi người ai nấy vô cùng sửng sốt, việc này quả thực là bất thường, dù sao đó cũng là máy nghe trộm được lắp xung quanh mình cơ mà.
Đường Tâm mặt mày thất sắc, hai tay run rẩy bấu chặt lấy váy áo.
Đường Hoàng chau mày, nói:
- Nếu anh đã nói như vậy, chẳng phải càng chứng tỏ Đường Tâm là kẻ đã ra tay hạ độc hay sao?
Dương Thần lắc đầu bình thản:
- Không đúng! Sau đó tôi đã cân nhắc kỹ càng lại. Chính bởi vì như vậy, Đường Tâm mới không thể là hung thủ.....
Mọi người đã không giữ nổi được bình tĩnh:
- Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Cứ vòng vo tam quốc mãi, rối tinh rối mù hết cả lên!
Dương Thần thản nhiên cười đáp:
- Đường Tâm sở dĩ không nhắc tới những chiếc máy nghe trộm kia, bởi vì cô đã sớm biết có sự tồn tại của chúng. Ngoài ra, còn vì một nguyên nhân nữa, đó là Đường Tâm sợ sẽ bị nghi ngờ là có dính dáng tới những chiếc máy nghe lén đó.
- Cho nên Đường Tâm mới cố hết sức tránh không nhắc tới thứ đồ ấy. Nhưng chính diễn xuất vụng về thiếu chuyên nghiệp của cô lại khiến chúng ta không khỏi hoài nghi cô ta có dính líu tới những chiếc máy nghe lén này.
- Bởi vậy, nếu nói Đường Tâm có khả năng che giấu tội danh thì quả thực là không lọt tai chút nào. Với khả năng diễn xuất tệ như thế, muốn ra tay với Đường lão gia và Đường đại tiểu thư mà không bị ai phát hiện, đối với Đường Tâm là chuyện khó hơn lên trời.
Mắt Đường Uyển bỗng sáng lên, coi bộ vui như bắt được vàng:
- Tôi hiểu rồi. Chính bởi vì Đường Tâm căn bản không biết cách giả vờ, nên cô ấy không thể là hung thủ được. Nhưng trên người cô ấy khẳng định là có manh mối nào đó liên quan.
Câu nói này khiến cho mọi người như bừng tỉnh ngộ.
Đường Tâm khẽ mỉm cười thanh thản, cô hoàn toàn không thể ngờ rằng hành động cố tình không nhắc tới chiếc máy nghe lén đã bị Dương Thần chú ý tới. Càng không thể ngờ rằng diễn xuất tệ hại của cô, ban đầu đã hại cô, khiến cô bị nghi oan là hung thủ hạ độc, bây giờ lại quay lại bảo vệ cô, chứng minh cô không thể là hung thủ.
Đường Uyển sốt sắng hỏi:
- Đã vậy thì rốt cuộc kẻ nào mới là hung thủ đây? Và kẻ đó có liên quan gì đến Đường Tâm?
Lý Mạc Thân chỉ thị cho chuyên viên của mình đem một ipad bỏ túi tới trước mắt mọi người.
Lý Mạc Thân mặt đầy thâm ý, nói:
- Tấm băng video này đã ghi lại rõ ràng kẻ nào đã bỏ độc vào phòng Đường Tâm để giá họa cho cô. Mọi người sẽ được biết ai là hung thủ trong vụ này ngay bây giờ. Có điều, Lão Đường, ông xem xong phải lập tức giao người ra. Sở dĩ hôm nay tôi đích thân tới đây cũng là vì muốn giữ cho ông chút thể diện.
Trong mắt Đường Triết Sâm thoáng tia kinh hãi, nhưng rồi ông lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, ung dung như không có chuyện gì xảy ra.
Trong con mắt chờ đợi đầy căng thẳng của mọi người, chuyên viên từ từ mở chiếc ipad ra, rồi nhấp vào mục phát video.
Hình ảnh được quay trên chiếc camera còn ghi rõ cả thời gian cụ thể, từ từ hiện ra trước mắt mọi người.
Màn hình xuất hiện một ông lão, thoạt trông có vẻ đang chậm rãi ung dung tản bộ. Lão cầm 1 chiếc chìa khóa mở cửa phòng Đường Tâm rồi nhân lúc cô không có trong phòng để thực hiện hành vi mờ ám của mình, đem thuốc độc bỏ vào ống đèn bàn trong phòng cô.
Mọi việc chỉ diễn ra trong chưa đầy ba phút.
Nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình, ai nấy gần như không thể tin nổi vào mắt mình.
- Là ba ư?
Đường lão tam kinh ngạc hô lên.
- Làm sao có thể như vậy được!
- Là lão gia!?
Cả Đường gia được 1 phen náo loạn, ầm ĩ xôn xao hết cả lên.
Mặt Đường Tâm cắt không còn giọt máu, đưa ánh mắt kinh hãi tuyệt vọng nhìn người đang ngồi trên xe lăn kia.
- Ông nội... là ông sao?
Người đang giữ chiếc xe lăn là Đường Uyển cũng đứng không vững, thiếu chút thì khụyu xuống. May mà có người đỡ phía sau, nếu không cô đã ngất xỉu từ lâu rồi.
- Tại sao có thể như vậy?
Đường Uyển hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào người ngồi trên xe lăn, trước sau vẫn không nói câu nào.
Thái Vân Thành nghiêm nghị nói:
- Đường lão gia, chúng tôi tôn trọng ông nên hôm nay mới đích thân tới đây, để cho ông cơ hội phối hợp điều tra cùng chúng tôi.Vụ đầu độc của Đường gia trước đó, rất có khả năng là có liên quan đến vụ thực nghiệm sinh hóa của Nghiêm Bất Vấn. Mà ông, chính ông là người đã đứng sau chỉ đạo tất cả. Bây giờ ông phải cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng.
Lý Mạc Thân cảm khái lắc đầu:
- Đường lão gia, tôi và ông có quan hệ đã nhiều năm, ông cũng lớn hơn tôi không ít tuổi, nhưng ông đúng là… càng già càng hồ đồ mất rồi!
Mi mắt Đường Triết Sâm nãy giờ vẫn đang cụp xuống, bỗng bật lên tiếng cười như chế nhạo.
Tiếng cười mỗi lúc một to, dần dần trở thành tràng cười sằng sặc vang vọng đến tận trời.
Lạ thay khuôn mặt đang tím tái của ông lão bỗng chốc trở nên nhuận hồng.
Mắt ông lão bỗng lóe lên hai tia lửa, rồi trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, lão bình thản từ trên xe lăn đứng dậy.
Dáng bộ của lão lúc này hoàn toàn không giống với một người toàn thân mang bệnh chút nào.
Đường Triết Sâm khoanh tay đứng nhìn Dương Thần, nói:
- Thật không thể tưởng được. Một lão già lõi sự đời như ta lại bị một kẻ miệng còn hơi sữa, trẻ hơn hẳn một thế hệ như cậu đánh bại. Đúng là hậu sinh khả úy. Vốn tưởng rằng cậu cùng lắm chỉ là một tên võ biền chỉ biết đánh đấm, không ngờ cậu cũng có đầu óc quan sát và tính thận trọng đáng khâm phục như vậy.
Dương Thần chẳng thèm bận tâm tới câu nói của Đường Triết Sâm, đi vào giữa đám người Đường gia và đứng bên Đường Uyển.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Đường Uyển, dịu dàng trấn an cô. Trước sự việc như vậy, Đường Uyển không khỏi rối bời khó xử, khuôn mặt cô khó giấu nổi nét thống khổ và xót xa.
Người nhà họ Đường hầu hết đã biết được mối quan hệ giữa hai người. Trước mắt bao nhiêu người như vậy, hành động của Dương Thần không khiến cho họ cảm thấy phản cảm mà ngược lại, không ít người còn thầm khen hắn là người rất tình cảm.
Được Dương Thần ôm lấy, Đường Uyển không kìm nén được nữa, dựa vào vai hắn òa khóc nức nở.
Đường Triết Sâm có thể đứng lên vững vàng như thế, chứng tỏ trước nay cả Đường gia đã bị lão lừa gạt.
Nói như vậy, bao nhiêu tình cảm và sự quan tâm chăm sóc của Đường Uyển dành cho lão, có thể cũng nằm trong kế hoạch mà ngay từ đầu lão đã vạch ra.
Không có gì đau đớn hơn việc bị chính người thân nhất của mình phản bội.
Đường Triết Sâm nhìn thấy Đường Uyển rơi lệ thì chau mày quát:
- Khóc với lóc, còn ra thể thống gì nữa! Muốn thành đại sự, chịu chút oan ức đã là cái gì? Tiểu Uyển, chẳng lẽ ta lừa con rồi thì sẽ không còn là ông nội của con nữa sao?
Đường Hoàng đứng bên cũng hết sức bàng hoàng, phân vân trăn trở một lúc, y run run lên tiếng:
- Ông, sao ông lại làm như vậy? Ông rút cuộc là vì cái gì?
Đường Triết Sâm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vì cái gì ư? Chẳng lẽ việc ta làm là để cho lũ tiểu nhân các người phải chịu thiệt thòi hay sao? Kế hoạch mà ta đã dày công vạch ra, đều là vì đại sự trăm năm của Đường gia ta!
Lý Mạc Thân giọng trầm xuống:
- Đường lão gia, xem ra ông vẫn không biết hối cải!
Các chuyên viên đặc vụ của cục an toàn nhanh chóng tạo thành vòng vây xung quanh Đường Triết Sâm.
Đường Tâm vẫn chưa hết xúc động, run run bấu lấy cánh tay Lý Độn đứng bên, nghẹn ngào nói:
- Ông nội, tại sao ông lại muốn hại Tâm Nhi như vậy? Chẳng lẽ ông làm như vậy cũng là vì Tâm Nhi ư?
Đường Triết Sâm ngoảnh mặt đi, lãnh đạm nói:
- Muốn thành đại sự thì phải chấp nhận hy sinh. Con ở trong nhà này ngoài việc lo chuyện ăn uống sinh hoạt ra cũng chẳng có tích sự gì. Ta đã khiến con trở thành lá bài ngụy trang giúp ta và Nghiêm Bất Vấn che mắt thiên hạ để xúc tiến kế hoạch diễn ra thuận lợi cho đến bây giờ, con nên cảm thấy ૮ɦếƭ cũng vinh quang mới phải!
- Nghiêm Bất Vấn!?
Nhắc đến 3 chữ này, mọi người ai nấy đều không khỏi kinh hãi.
- Quả nhiên là có dính líu tới Nghiêm Bất Vấn!
Thái Vân Thành nhìn sang Đường Tâm lúc này đang muôn phần đau đớn, nói:
- Chúng tôi sớm đã nghi ngờ việc Đường Tâm có cùng Nghiêm Bất Vấn cùng lúc xuất hiện như vậy. Chỉ có điều, không ngờ Đường Tâm chỉ là một lá bài dùng để ngụy trang, kẻ thực sự đứng sau thao túng tất cả mọi việc chính là gia chủ của Đường gia các người – Đường Triết Sâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc