Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 927

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Đơn thương độc mã
Trong mắt Tiêu Chỉ Tình lóe lên tia phẫn uất giận dữ, nghiến răng nói:
- Cái đó phải bắt đầu nói từ chuyện nhà chồng tôi.
- Nhà chồng cô?
- Đúng vậy, đó là Lạc gia.
Tiêu chỉ Tình ánh mắt đầy sự căm giận.
Dương Thần đột nhiên nhớ lại, lúc ở Los Angeles cô ta có hỏi hắn có phải là Lạc gia phái hắn tới bắt cô ta không, nếu như vậy thì Tiêu Chỉ Tình không nói dối.
Cùng với lời kể của Tiêu Chỉ Tình, Lâm Nhược Khê nghe cũng có chút chua xót, theo bản năng rút khăn giấy lau khóe mắt.
Hôn ước của Tiêu Chỉ Tình là với con trai của Lạc Thiên Thu - Lạc Hàng.
Ban đầu, với thân phận của Tiêu Chỉ Tình tất nhiên là không xứng với Lạc Hàng, xét cho cùng Lạc Hàng tuy trẻ tuổi nhưng cũng đã đạt đến Hóa Thần Hậu Kỳ, chắc chắn sau này sẽ trở thành cao thủ Độ Kiếp Kỳ, là sức mạnh trung tâm của toàn gia tộc, hơn nữa còn có sức cạnh tranh làm tộc trưởng của gia tộc.
Nhưng Lạc gia lại tốn nhiều công sức để lấy được Tiêu Chỉ Tình không phải thật sự là muốn Lạc Hàng yên bề gia thất.
Mà vì Tiêu Chỉ Tình là một “Thí dược thần khí”, cho nên ai lại không muốn có chứ.
Lạc gia làm như vậy, thực ra chỉ muốn Tiêu gia chia xẻ Tiêu Chỉ Tình để cho họ có thể tiến hành luyện đan và thử đan dược.
Nói là lấy Tiêu Chỉ Tình với thân phận làm con dâu, cho nên tặng không ít bảo bối là sinh lễ, thực ra cố làm ra vẻ ta đây quang minh chính đại.
Xét cho cùng trong thế giới Hoh Xil cũng không phải chỉ có một mình Ẩn Thế gia tộc, mà cả toàn bộ giới tu hành, cho nên không được quá mất mặt.
Huống hồ, tướng mạo Tiêu Chỉ Tình cũng rất xinh đẹp, Lạc Hàng xem ra cũng thích, lấy Tiêu Chỉ Tình cho dù là biết không thể nào sinh con được thì cũng có thể coi như là một món đò chơi, cùng lắm thì sau này lấy một nữ tu sĩ khác, cũng không phải là chuyện to tát gì.
Tiêu Chỉ Tình vô cùng sợ hãi, vận mệnh của bản thân cũng không bằng cả một nha hoàn tạp vụ cho nên sớm đã không muốn sống nữa.
Cho nên trước đêm lễ đại hôn, một người duy nhất trong nhà từ nhỏ đã âm thầm giúp đỡ Tiêu Chỉ Tình hạ quyết tâm là giúp cô thoát khỏi chốn này.
Người đó chính là nhũ mẫu khi Tiêu Chỉ Tình còn nhỏ.
Bởi vì mẹ của Tiêu Chỉ Tình đã sớm ra đi, cho nên nhũ mẫu là người thân cận duy nhất nuôi cô khôn lớn.
Chỉ có điều tu vi của nhũ mẫu cũng chỉ Hóa Thần sơ kì, nên cho dù là người thân trong nhà cũng không có mấy địa vị, cho nên chỉ có thể giương mắt chứng kiến Tiêu Chỉ Tình gặp nạn.
Thấy Tiêu Chỉ tình đã muốn tìm đến cái ૮ɦếƭ, nhũ mẫu rất đau lòng, tìm cơ hội đem Tiêu Chỉ Tình vào trong đại trận, sau khí đến nơi cạnh tỉnh Tứ Xuyên, đưa Tiêu Chỉ Tình một ít tiền liền lập tức quay trở về, cắt đuôi mấy tu sĩ đuổi theo để cô có thời gian trốn thoát.
Tuy rằng Ẩn Thế gia tộc ở trong đại trận nhưng không phải hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, có nhũ mẫu giúp chuẩn bị một số giấy tờ chứng minh, Tiêu Chỉ Tình mò mẫm với một chút hiểu biết hồi còn nhỏ cũng chạy trốn thành công.
Còn về đến nước Mỹ cũng là nghĩ cho an toàn của bản thân.
Tiêu Chỉ Tình chỉ vì Cửu Âm Huyền Mạch mà không có cách nào tu luyện, cho nên chỉ có thể học một số kiến thức của người bình thường, trong đó có kiến thức học ngoại ngữ và máy tính, cô ta tự học được cũng không ít, kĩ thuật hacker cô ta cũng tự mình học được.
Như thể ông trời trêu ngươi vậy, ngoài tu luyện ra, Tiêu Chỉ Tình học gì cũng rất nhanh.
Thậm chí với tài hoa xuất chúng, còn làm cả nữ lừa đảo ở Los Angeles, khiến cho mấy tên đại ca Mỹ cũng phải phục cô ta sát đất, cam tâm tình nguyện là thuộc hạ của cô ta.
- Mọi chuyện xảy ra về sau, hai người cũng biết gần hết rồi.
Vẻ mặt Tiêu Chỉ Tình có chút áy náy nói:
- Tôi biết là mang đến cho hai người không ít phiền phức…Nhưng, người bây giờ có thể giúp đỡ tôi duy nhất chỉ có hai người mà thôi.
Đôi mắt Tiêu Chỉ Tình trông mong nhìn Dương Thần:
- Ngoài anh ra, đã không có ai có thể cứu tôi nữa rồi.
Dương Thần sờ trán, ho vài tiếng, vẻ mặt suy nghĩ nói:
- Cô nói như vậy đúng là làm khó cho tôi quá, xét cho cùng tôi và cô cũng chẳng phải thân quen cho lắm mà lại đi nhúng tay vào chuyện của Ẩn Thế gia tộc các cô, ngộ nhỡ bọn họ lại coi tôi là kẻ địch thì làm thế nào?
Tiêu Chỉ Tình mặt buồn bã, thấp giọng nói:
- Tôi cũng biết tôi làm như thế là ích kỉ, nhưng tôi không cam tâm, tôi vẫn còn đang rất lo lắng cho nhũ mẫu, không biết bà ấy bây giờ như thế nào, phải chăng đã bị bọn họ Gi*t?
Nói xong, mắt Tiêu Chỉ Tình lại ướt đẫm.
Lâm Nhược Khê vẻ mặt như đang đấu tranh, quay đầu nói:
- Ông xã, anh hãy giúp cô ta đi, bọn người đó quả thực là thật đáng ghét, cùng lắm thì anh hãy hết sức bảo vệ cô ta, không chừng mấy kẻ đó đều không phải là đối thủ của anh?
Xét cho cùng nếu như Ẩn Thế gia tộc thật sự là ẩn thế thì cũng sẽ phái nhưng người rất lợi hại đến đại náo thiên hạ, không chừng mấy người đó phát hiện không dễ dàng gì mà đem cô ta đi được mà bỏ cuộc thì sao?
Dương Thần cười nhăn nhó, đưa tay xoa mặt Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê bĩu môi né tránh.
Dương Thần thở dài nói:
- Làm gì có chuyện dễ dàng như thế? Bọn họ đều là Độ Kiếp Kỳ giỏi trong một gia tộc, lại còn có cả pháp bảo, linh đan, anh chỉ có mỗi thân xác này, lại còn phải bảo vệ cả một đám đàn bà, anh…
Vừa nói được một nửa, trong đầu Dương Thần lóe lên một tia sáng.
Đúng rồi, linh đan.
Dương Thần vội vàng quay đầu lại nói:
- Tiêu Chỉ Tình, cô nói…nội bộ Ẩn Thế gia tộc có một số lượng lớn đan dược bổ trợ cho việc tu luyện đúng không? Và còn có cả một số lượng lớn tài liệu công pháp tu luyện đúng không?
Tiêu Chỉ Tình lúng túng gật đầu:
- Đúng vậy, các môn phái võ công trần tục không thể dễ dàng đột phá bước vào Hóa Thần Kỳ, thực ra là một phần rất lớn không có số linh đan, linh thảo, công pháp bổ trợ, những cái đó ẩn thế gia tộc không dễ dàng gì mà để lộ ra ngoài.
Dương Thần hai mắt sáng rực đầy sự tham lam.
- Hì hì, việc bảo vệ cô, giúp cô báo thù gì đó tôi không có hứng thú là bao, nhưng vì để cho đám đàn bà có thể tu vi tiến bộ hơn mà đi lấy mấy thứ bảo bối giúp cho việc tu luyện kia cũng không tồi.
Dương Thần cười đầy tà ý.
Tiêu Chỉ Tình nghe xong suýt ngất đi, lạc giọng khuyên can nói:
- Anh đừng có đi làm những chuyện ngốc nghếch đó, lẽ nào anh định đơn phương độc mã đột nhập vào Ẩn Thế gia tộc để ςướק đan dược sao? Anh điên rồi.
Hồng ௱ôЛƓ chí ít còn là tu sĩ thượng thiên cũng không dám đi ςướק của Ẩn Thế gia tộc, anh có rằng các trưởng lão Độ Kiếp Kỳ dễ đối phó thế sao?
Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy người đàn ông quả thực là gan to bằng trời, lo lắng nói:
- Đúng đó, anh không được đi, anh coi đây là trò đùa à, nếu như anh động thủ chẳng phải là rước họa vào thân sao?
Dương Thần cười, xua tay nói:
- Tôi chỉ là đùa chút thôi, tôi đâu có muốn ૮ɦếƭ.
Đương nhiên trong lòng nghĩ gì lại là một chuyện khác.
Quả thực là , nếu như bây giờ hắn đi không được gì, nhưng sau này thì sao?
“Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của hắn không lúc nào là không tiến bộ, nếu như có thể có một ngày vượt qua đệ nhị thứ cửu thiên thần lôi, không chừng có thể thử xem.
Ít nhất, đây chính là con đường tắt để cho tu vi đám đàn bà đột phá.
Chỉ tiếc là, bản thân cũng chưa tham chiếu đối tượng, không biết Độ Kiếp Kỳ của đối phương thực lực như thế nào, nếu như có thể giao chiến thì sẽ có thể biết được ngọn nguồn.
Nghĩ đến đây, Dương Thần lại nghĩ đến vài món pháp bảo mà hắn vừa mới thu được kia.
Hư không nhất triệu, Dương Thần đem huyết giao kim nhận, trấn ma kim chuy, bạch kim thủ trạc, đồng hoàng lệnh bài bày ra dưới đất.
Tiêu Chỉ Tình nhìn thấy bốn thứ này, hiển nhiên là đầy sự kinh ngạc:
- Sao anh lại có được những thứ này?
Dương Thần cũng không giấu diếm, đem kể chuyện lạp tháp đạo nhân trói Lâm Nhược Khê nhưng lại bị hắn Gi*t.
Tiêu Chỉ Tình lúc này mới biết hai tên mặt tro mày xám gặp lúc nãy là hai cao thủ mới đi Gi*t Hóa Thần Mạt Kỳ về.
- Anh thật là lợi hại, anh nên biết rằng, pháp bảo chia là ba loại, hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng, cao hơn nữa là mấy món thiên bảo vô cùng hiếm, đó đều là là thượng cổ truyền lại.
Tiêu Chỉ Tình chỉ vào mấy món pháp bảo nói:
- Bạch kim thủ trạc tên là “Càn nguyên thiên cương trạc”, chính là trung hạ đẳng phòng ngự pháp bảo, dưới độ kiếp, ít nhất có thể kháng cự ba lần công kích.
“Trấn ma kim chuy” tuy rằng chỉ là hạ đẳng pháp bảo, nhưng vì trầm hậu hùng hồn, uy lực bất phàm. “Huyết giao kim nhận” thì ngay cả Độ Kiếp Kỳ cũng có thể đâm bị thương và rất khó hồi phục, đó là trung đẳng pháp bảo.
Dương Thần ngạc nhiên nói:
- Cô đều biết rõ rằng vậy sao?
Tiêu Chỉ Tình cười nói:
- Vì tôi không có cách nào tu luyện, cho nên hầu như thời gian mọi người tu luyện thì tôi học những văn hóa thế tục, cũng xem các loại sách tu hành, cho nên thượng vàng hạ cám gì cũng biết một chút.
Dương Thần giật mình, nghĩ trong lòng, người phụ nữ này rất còn có giá trị, ít nhất cũng có thể giúp bản thân hóa giải những điều chưa hiểu, bảo vệ cô ta cũng không phải là điều không thể.
Coi như là đã tìm được lý do bảo vệ Tiêu Chỉ Tình, Dương Thần nói:
- Cô vẫn chưa nói, “Mai đồng bài” là bảo pháp gì? Sao trên đó lại viết chữ “Hoàng” ?
Tiêu Chỉ Tình lúc nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Dương Thần , cười nhăn nhó nói:
- Cái này…chắc không phải là bảo pháp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc