Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 92

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Tất cả đều cút hết đi!
Dương Thần vừa nói dứt câu, nháy mắt một cái, vẻ mặt của mỗi người đều rất phấn khích?
Liễu Vân và An Tại Huân đều tưởng mình nghe nhầm, ngay sau đó An Tại Huân lại nổi cơn tức giận, còn Liễu Vân chợt nhắm hai mắt lại, trong phút chốc không đoán ra được điều gì.
Vui sướng nhất là An Tâm, vui đến mức phát khóc, những giọt nước mắt trong suốt tràn qua mi.
Anh ta vẫn là chàng kỵ sĩ.
Đi con bà nó danh dự, đi con bà nó tiền bạc, đi con bà nó miệng kín như bưng.
Làm thì làm rồi không có cái gì mà không được nói, không thể nói.
Người đang hút thuốc khiến người khác phải sặc khói kia , bộ dạng bình thường, người đàn ông vừa mới quen biết chưa được một ngày, vì một kế hoạch vớ vẩn của mình, lại dùng danh dự của anh ta để giữ gìn sự tôn nghiêm cho mình.
- Dương Thần em yêu anh ૮ɦếƭ mất thôi.
Giống như vừa từ địa ngục trở lại với thiên đường, An Tâm vui mừng nhào vào trong lòng Dương Thần, hai tay ôm cổ Dương Thần, cũng chẳng để ý chuyện Dương Thần vừa mới hút thuốc, hôn Dương Thần một nụ hôn thật nồng nàn.
Chẳng sợ xung quanh còn có ba, chồng chưa cưới, vệ sĩ đang nhìn, như vậy thì đã sao chứ.
Tất cả đều cút hết đi, tôi chỉ cần người đàn ông này thôi.
Dương Thần có vẻ hơi xấu hổ, hiện tại con gái nhiều cô đơn thuần, chính mình là tên lưu manh chơi xấu người ta xem ra được coi là phong độ, còn chủ động hôn mình...uhm mặc dù không thích bằng hút thuốc, nhưng hôn ngay trước mặt cha với chồng chưa cưới của người ta thế này, trong lòng vẫn thấy không tồi chút nào.
Đặc biệt là tên Liễu Vân trẻ tuổi lắm tiền đó, so với mình còn đẹp trai hơn một chút, nhưng đến cuối cùng, người phụ nữ của ngươi chẳng phải vẫn nằm trong lòng ta sao?
- Uhm ...uhm
Dương Thần ngại ngùng nói:
- An Tâm cô...cô đừng dùng răng cắn đầu lưỡi của tôi.
An Tâm kiềm chế bản thân, ở miệng, ở mặt thậm chí cả ở cổ của Dương Thần đâu đâu cũng để lại những nụ hôn ướƭ áƭ, lúc đó mới chịu bỏ ra, ánh mắt đầy cảm động nhìn Dương Thần.
Bản thân An Tại Huân cũng sắp bị làm cho tức ૮ɦếƭ nhìn thấy con gái đứng ngay trước mặt đang hôn cuồng nhiệt một người đàn ông hoang dã, thiếu chút nữa giận đến ho ra máu, run rẩy khớp hàm nhìn hai người, lại không thể chửi được câu nào chỉ không ngừng thở hổn hển.
Liễu Vân vẫn im lặng như nước, nhưng vẫn không hề tức giận, để An Tại Huân không phải quá kích động mới từ từ phong độ xoay người lại, nghiêm mặt nói:
- Dương tiên sinh,
Xem ra anh không muốn phối hợp rồi.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Đây... không phải là tôi không muốn phối hợp chỉ là con người tôi không có thói quen trợn mắt lên nói dối như vậy thôi, đặc biệt là đối với loại chuyện nghiêm túc như thế này, người sống một bộ mặt cây sống một lớp vỏ không thể coi trinh tiết con gái nhà người ta không ra gì được, tôi nghĩ nếu Liễu đại thiếu gia quả thực thích An Tâm thì nên hiểu đạo lí này.
- Nếu tôi không thật sự yêu cô ấy thì sẽ không hao tâm tổn trí che dấu giúp cô ấy.
Dương Thần lắc đầu, lần đầu tiên tỏ vẻ nghiêm túc,
- Anh phải che dấu cái gì? Anh che dấu không chỉ là trinh tiết của cô ấy, không chỉ là sự tôn nghiêm của cô ấy nếu như anh thật sự yêu cô ấy, thì nên yêu mọi thứ thuộc về cô ấy sợ gì chuyện cô ấy lên giường với một trăm, một nghìn, một vạn người đàn ông chứ, anh cũng nên tiếp nhận điều đó, chứ không phải là tìm cách để che dấu đi sự thật đó, cái mà anh yêu chỉ là thể xác bên ngoài, chứ không phải là An Tâm.
- Dương tiên sinh,
Hãy thu lại những lời nói vớ vẩn của anh đi, đừng hoài nghi tấm lòng chân thành của tôi đối với vợ chưa cưới của tôi.
Sắc mặt của Liễu Vân bắt đầu khó coi.
An Tâm cũng khó có thể che dấu được vẻ xúc động, vừa mới lau khô được nước mắt, nước mắt lại trực trào ra, giận dỗi đập vào иgự¢ của Dương Thần
- Đáng ghét, chỉ biết nói những lời làm người ta phải khóc, có phải là còn muốn lên giường với em không.
Đây rõ ràng là do ông trời không tốt.
Dương Thần xấu hổ cười cười, hắn chỉ là ăn ngay nói thật.
Nhìn hai người không coi ai ra gì còn liếc mắt đưa tình với nhau, Liễu Vân dù có nhịn thế nào cũng không thể nhịn được nữa, nheo hai mắt lại,
- Dương tiên sinh, xin anh hãy tự trọng một chút An Tâm vẫn còn là vợ chưa cưới của tôi, tôi sẽ không thay đổi quyết định kết hôn của mình nếu anh hi vọng đến lúc đó có thể bình yên vô sự đến dự hôn lễ của chúng tôi, thì tốt nhất không nên dây dưa với vợ chưa cưới của tôi nữa.
Nghe thấy những câu nói mang vài phần uy Hi*p này, Dương Thần theo bản năng liền cảm thấy không thoải mái, cười nhạt nói:
- Tôi ở cùng tiểu bảo bối của tôi như thế nào đó là tự do của tôi,
Về việc có thể nhìn thấy lễ cưới của anh và An Tâm hay không, còn phải xem An Tâm có đồng ý lấy anh không đã, vấn đề này tôi thấy còn phải bàn bạc thêm.
An Tại Huân lúc này đã lấy lại được một chút hơi, giận không thể lớn tiếng quát mắng:
- Tên súc sinh ăn tim gấu gan hùm ngươi là loại người gì vậy? Ngươi đừng tưởng con nha đầu thối này bảo vệ ngươi là chúng ta không làm gì được ngươi? Chỉ cần An Tại Huân ta còn một hơi thở, ta tuyệt đối không để tên súc sinh như ngươi có ngày tốt lành đâu, ngươi tin không ngay bây giờ ta có thể sai người đánh ૮ɦếƭ ngươi.
- Không được làm hại anh ấy.
An Tâm thấy cha thực sự sắp động thủ vội vàng dang hai tay ra bảo vệ Dương Thần, trong lòng cô lúc này tràn ngập sự áy náy và cảm động đối với Dương Thần, sao có thể khác được?
Dương Thần cười nhạo ,dường như đây là chuyện buồn cười nhất thế gian này, kéo An Tâm yếu đuối không sức chống cự về phía sau mình, tiến lên vài bước, hướng về phía An Tại Huân và Liễu Vân nói:
- Dạo này tôi khá nghèo, không nhiều tiền bằng các người, thủ hạ cũng không đông bằng các người, xe cũng không đắt bằng của các người...tuy nhiên, không có nghĩa là tôi để cho các người ức Hi*p, tôi không có thói quen đem phụ nữ ra làm tấm kính để chắn cho mình, bộ mặt là phải dựa vào hai tay mình kiếm được, không phải dựa vào mồm mép mà nên chuyện được.
Nói tới đây sắc mặt của Dương Thần trở nên đáng sợ, ánh mắt nhìn xuyên thấu khiến An Tại Huân và Liễu Vân đều cảm thấy vài phần khó chịu.
- Lão già, tôi nói cho ông biết, tôi ghét nhất bị người ta uy Hi*p, Dương Thần tôi hôm nay đứng trước mặt ông, một đôi tay, một đôi chân, còn mang thêm một thứ mà hơn tất thảy các người, lão già, tôi đã ℓàм тìин với con gái ông, tôi ℓàм тìин với con gái ông không chỉ một lần , hai lần, một đêm tôi ℓàм тìин với cô ta tới mười mấy lần, ông có thể làm giống như tôi không? Tôi đã làm rồi, tôi còn làm rất vui vẻ nữa, con gái ông cũng rất vui vẻ, qua mấy ngày không chừng con gái ông còn sinh cho tôi một đứa con cũng nên, vậy ông bảo tôi phải làm thế nào? Ông muốn tôi phải làm thế nào?
- Ngươi ...ngươi...ta..
Nghe đến những câu thô bỉ như vậy An Tại Huân trợn ngược mắt lên, giận tới mức không nói nên lời, liền hôn mê bất tỉnh.
Vài tên vệ sĩ vội vàng đỡ ông ta, đưa ông ta về xe.
An Tâm nghe Dương Thần nói tới những hành vi phóng đãng như vậy, đôi má lúm đồng tiền đỏ ửng, chính mình cũng có chút ngạc nhiên không ngờ mình lại không hề nổi nổi giận, ngược lại trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào, nhìn Dương Thần đứng sừng sững trước mặt nhưng bóng dáng lại không hề cao lớn, lại có cảm giác an toàn của một ngọn núi, cảm giác vững vàng.
Liễu Vân cũng đã bị khiêu khích đến giới hạn chịu đựng cuối cùng, từ trước đến giờ chưa có ai dám đứng trước mặt mình nói những lời khiêu khích như vậy khóe miệng cười nhạt nói :
- Dương tiên sinh, anh sẽ phải hối hận vì những hành động vô lễ mà anh đã làm.
- Hối hận cái mẹ ngươi á.
Lúc Dương Thần nói, đột nhiên thân hình ở phía trước nhào đến, một bàn tay như con rắn điện chộp lấy cổ Liễu Vân.
- Thiếu gia.
Vài tên vệ sĩ căn bản không kịp phản ứng, liền đứng nhìn Liễu Vân bị Dương Thần dùng một tay Ϧóþ cổ, chặn ở chỗ chí mạng.
- Thả thiếu gia của chúng ta ra.
Vài tên vệ sĩ giận dữ quát, nhưng lại không dám hành động khinh xuất, bởi chúng có thể nhìn thấy lửa giận từ ánh mắt của Dương Thần, thậm chí là cả sát khí...
Liễu Vân thấy mình bị giữ như vậy, liền có ý dùng quyền cước để đánh lại Dương Thần, để hắn thả mình ra, nhưng về điểm này anh ta sao có thể bằng được Dương Thần, vài cái nắm tay đá chân trên người Dương Thần, chẳng qua chỉ như muỗi đốt chẳng thấm vào đâu.
Dương Thần cười nhạt một tiếng, tay dùng thêm chút lực, Ϧóþ chặt vào cổ Liễu Vân, rồi nhấc bổng cái thân hơn năm mươi cân của Liễu Vân lên dễ dàng như nhấc một con 乃úp bê bằng vải.
- Ngươi ...mau buông thiếu gia nhà ta ra.
Mấy tên vệ sĩ cuống lên, nhưng chúng cũng không dám khinh thường người đàn ông khí lực phi thường này, nhỡ đâu hắn dùng lực Ϧóþ gãy cổ của Liễu Vân thì sao. Dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, vua vẫn phải thua thằng liều, bọn họ đều không dám làm gì.
Liễu Vân gần như đã không thể thở được nữa rồi. Mặt đỏ bừng, bắt đầu liều mạng dãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cánh tay cứng như thép của Dương Thần.
Dương Thần không thèm để ý nói:
- Nói chuyện tử tế với các người,
các người lại tức giận , giận rồi thì cũng thôi, lại còn chửi ta, chửi ta, ta cũng rộng lượng bỏ qua, nhưng uy Hi*p ta là không đúng rồi mà...
Nói xong, quay đầu lại hỏi An Tâm vẫn đang ngây người ra:
- An Tâm tiểu bảo bối, em nói xem có phải Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn không?
An Tâm giật mình, lúc này mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, kinh ngạc vì sức mạnh quỷ thần khó đoán của Dương Thần, đồng thời vội vàng hô:
- Đừng, đừng Gi*t người, Dương Thần anh mau bỏ anh ta xuống.
- Xem ra ở trước mặt An Tâm tiểu bảo bối, ta tha cho ngươi Dương Thần nói, rồi buông tay ra khỏi Liễu Vân.
Liễu Vân kịch liệt ho khan,cả mặt đỏ bừng, sợ hãi lui về phía sau của mấy tên vệ sĩ, há mồm ra thở dốc.
- Mạng của ngươi là do An Tâm cứu, cho nên tốt nhất ngươi đừng có làm khó cô ấy, lần sau ta sẽ không dễ dàng mà thả cái cổ của ngươi ra như vậy đâu, nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây.
Dương Thần nói xong mỉm cười nháy mắt với An Tâm , rồi quay người bỏ đi.
Liễu Vân và đám vệ sĩ mặt biến sắc mấy lần, chung quy là vẫn không đủ dũng khí đi ngăn cản.
Nhưng thật ra An Tâm mới là người không nỡ nhất, nhưng biết rằng sau này không phải là thời điểm có thể quấn lấy Dương Thần, hơn nữa chuyện đã đến nước này, Dương Thần đã vì mình mà làm quá nhiều rồi, sau này phải dựa vào bản thân mà đối diện tất cả thôi, giống như Dương Thần nói cô cũng có sự tôn nghiêm của cô.
Trong lòng đối với Dương Thần rất cảm kích, An Tâm nhìn hắn rời đi,rồi sửa sang lại dung nhan,đi về hướng chiếc xe Meercedes Benz.
- An Tâm,em đi đâu? Liễu Vân trầm giọng hỏi, anh ta không muốn người phụ này lại rời xa khỏi tầm mắt của mình một lần nữa.
An Tâm mỉm cười,lười nhác nhìn anh ta:
- Còn có thể đi đâu được chứ,về nhà.
Nói xong chủ động chui vào trong xe rồi kéo kính lên.
Khuôn mặt Liễu Vân u ám hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp, đến cuối cùng, dùng những từ mà chỉ có mình nghe được lẩm bẩm nói:
- Là của ta, ai cũng không thể ςướק đi được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc