Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 89

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Xin hãy ϲởí áօ ra cho tôi
Rất nhiều nữ nhân đều sẽ có giấc mộng Bạch Mã Hoàng Tử, mơ mình gặp nguy hiểm, từ trên trời rơi xuống một người anh tuấn đẹp trai, vương tử cao quý uy vũ phi phàm, đánh tà ác lùi ra sau, cho mình một nụ hôn nồng nàn, hứa hẹn lời thề tốt đẹp vĩnh viễn.
An Tâm cũng không ngoại lệ, mặc dù lý trí của cô rất nhỏ đã hiểu, cưỡi bạch mã không nhất định là Hoàng tử, còn có thể là Đường Tăng, nhưng cô vẫn thỉnh thoảng mơ giấc mơ như vậy.
Đặc biệt là có một vài nguyên nhân bất đắc dĩ, vài ngày nay về nước, An Tâm thậm chí hy vọng siêu nhân đó thật sự tồn tại, cho dù anh ta thật sự ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố.
Từ lúc Dương Thần nắm chặt lấy tay cô rời khỏi quán rượu Bụi Gai, An Tâm cảm thấy hạnh phúc đến đột nhiên như vậy.
Gần như là không hề cảm nhận đang đi cùng Dương Thần dọc đường lên xe, sau đó ngồi ở ghế hành khách, đến dây an toàn cũng lười cài, liền nhào vào lòng Dương Thần ôm chặt, hôn nồng nhiệt mấy cái lên cổ và má Dương Thần.
Dương Thần đối với cảm xúc đột nhiên dạt dào của An Tâm có chút bất đắc dĩ, một tay ôm chặt thân hình dẻo dai mềm mại của cô, tay phải lần theo đường cong vòng eo kéo dài xuống dưới, nhéo vào cặp ௱ôЛƓ tuyệt đẹp đang cong lên, sau đó lại có tiếng đánh hai cái “ bốp bốp”.
An Tâm khẽ rên một tiếng, hai má trong nháy mắt hồng hào toát mồ hôi, trong xe u ám, diện mạo yêu tinh phía trước không hiện ra có vẻ đẹp rung động lòng người.
Dùng cách lý giải của Dương Thần, người phụ nữ này rất “lẳng lơ”.
- Là cô thuộc về tôi, không phải tôi thuộc về cô, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ thắt dây an toàn vào, đừng chậm trễ chính sự.
Dương Thần không cho phép cự tuyệt nói.
An Tâm liền như con mèo ngoan ngoan thông minh, uất ức mà lưu luyến sờ sờ иgự¢ Dương Thần, mới quay về chỗ ngồi.
Động tác trêu chọc người, ánh mắt trêu chọc người, khiến Dương Thần khẩn cấp nổ máy điên cuồng rời khỏi.
Lúc này đã sắp nửa đêm rồi, xe cộ trên đường đúng lúc cực ít, Dương Thần gần như không đợi mấy cái đèn đỏ liền lái xe đến chỗ cần đến, khách sạn năm sao gần nhất cách quán rượu một con đường, khách sạn Bích Vân.
Tập đoàn Bích Vân cũng là một trong những xí nghiệp lớn lâu đời nổi tiếng ở Trung Hải, chi nhánh dây chuyền sản xuất trong huyện rất nhiều, danh tiếng cũng không tồi, ít nhất Dương Thần lần này về nước cũng chưa bao lâu, cũng biết phương tiện phục vụ của nhà khách Bích Vân cũng nằm trong số 1 số 2 trong mấy khách sạn năm sao.
Kỳ thực nếu là đối tượng của một đêm phong lưu bình thường, Dương Thần thậm chí chọn cái khách sạn nhỏ là được, tuy nhiên người phụ nữ trước mắt có vẻ là tiểu thư con nhà giàu, chọn địa điểm cũng cần phù hợp với sự tương xứng này.
Từ trên xe xuống, Dương Thần trực tiếp đưa chìa khóa cho nhân viên phục vụ khách sạn, để anh ta đi đỗ xe, còn mình kéo tay An Tâm, bước nhanh đi đến trước quầy thuê phòng.
Nhìn thấy dáng vẻ Dương Thần hùng hùng hổ hổ, An Tâm không nhịn được phát ra tiếng cười giống như chuông bạc.
- Không cần phải gấp như vậy, muộn một chút tôi cũng sẽ không chạy được.
Dương Thần ôm chặt vòng eo thon nhỏ của An Tâm, hôn lên mặt cô.
- Yêu tinh này, còn không phải ngọn lửa do cô khơi gợi lên.
Nữ nhân viên phục vụ trong khách sạn nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi như vậy xem ra chính là người có tiền, lộ liễu nói những lời tình tứ như vậy, đều cảm thấy có chút xấu hổ, tay nhanh chóng đặt phòng đôi cho Dương Thần.
Hai người đi thang máy trực tiếp tới lầu 23, vừa ra khỏi thang máy, An Tâm liền một tay đẩy Dương Thần vào tường, lại lần nữa đem thân thể mềm mại áp sát vào Dương Thần, tùy ý hôn chặt đôi môi của Dương Thần.
- Đáng ૮ɦếƭ...
Mơ hồ kêu lên một tiếng, Dương Thần mở rộng khớp hàm, không cam lòng yếu thế nhiệt tình đáp lại, đầu lưỡi hai người quấn quýt, nước bọt ngấm qua, giống như hai sợi dây leo quấn quýt lấy nhau, tiếp tục ôm chặt di chuyển đến cửa phòng.
Dương Thần căn bản không đi xem khóa cửa, thẻ trong tay liền chính xác nhét vào khe hở nhỏ hẹp, đèn cửa vừa xanh,liền bị đẩy ra.
Lúc này An Tâm cuối cùng vì tắc khí quản mà không thể hô hấp, đôi môi anh đào mỏng manh như đóa hoa kia đã hơi sưng, nhưng có vẻ nở nang mê người.
Thở hổn hển, ánh mắt An Tâm dại đi.
- Anh sắp hôn ngạt thở tôi rồi.
- Ngạt thở còn ở phía sau.
Dương Thần lấy chân sau đóng sập cửa lại, tay không an phận vuốt ve bộ иgự¢ vô cùng gợi cảm kia của An Tâm.
- Có may mắn được mời An Tâm tiểu thư tắm cùng tôi không?
- Xin mời ϲởí áօ cho tôi, Dương tiên sinh…
Thủ pháp của Dương Thần nhanh chóng khiến An Tâm có chút hoa mắt, không bao lâu, hai người đã ở trong bồn tắm đủ cho ba bốn người dùng hưởng thụ sự gột rửa của làn nước ấm nóng.
Tay Dương Thần đang tắm trong bồn tắm lộ ra, мơи тяớи trên da thịt giống như mỡ dê trắng muốt kia của An Tâm, mỗi một tấc đều không buông tha, đôi má ửng hồng dưới ánh đèn dịu dàng của phòng tắm tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt.
Thật là người đàn ông hết lòng, so với tôi tự tắm còn tắm cẩn thận hơn.
Lúc tay Dương Thần мơи тяớи một vài chỗ bí ẩn mờ ám, An Tâm không kìm nổi run rẩy, hơi thở thơm như hoa lan nói.
Dương Thần cười gian tà:
-Vậy làm một bạn tình đạt yêu cầu, An Tâm tiểu thư nên cho tôi một sự phục vụ giống như vậy.
An Tâm hồn nhiên cắn một miếng vào bả vai Dương Thần, lẳng lơ liếc mắt, sau đó một tay nhỏ bé mịn màng ở dưới nước cầm mạnh lấy thứ oai vệ hung dũng kia của Dương Thần.
Dương Thần cảm nhận được tay của An Tâm trong nháy mắt hơi run, khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút không tự nhiên, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.
- Tài sản của anh rất hùng hậu.
An Tâm bắt đầu dịu dàng phục vụ Dương Thần.
Đã lâu lắm không có phụ nữ phục vụ như vậy, mặc dù vẫn cùng Sắc Vi bên nhau, nhưng trong phương diện này Sắc Vi tương đối bảo thủ vẫn là thẹn thùng không dám ᴆụng đến một vài chỗ, giờ phút này mới nhận thức được người đẹp ngay sau đó dùng vẻ mặt mê hoặc nhìn mình, dâng tặng bàn tay nhỏ bé non nớt của cô, Dương Thần cảm thấy máu đang điên cuồng chảy lên não.
Một tay ôm thân hình An Tâm trong nước lên, Dương Thần lấy một tấm khăn bông lớn, lau sạch từng chút nước trên người hai người, cũng bất chấp mái tóc dài ướt sũng của An Tâm tí tách rơi, bước nhanh đi ra khỏi phòng tắm.
Có vài phần phóng đãng đem An Tâm trực tiếp ném vào giữa giường, lóa mắt với thân hình trắng như tuyết vừa mới tắm rửa xong, người đẹp toàn thân không lộ một vết tích đang mỉm cười nhìn mình, không hề vì hành động tục tằn này mà bất mãn.
Dương Thần hít thở nặng nề bổ nhào lên cơ thể phụ nữ mềm mại như nhung này, gần như sau một lúc gặm cắn và hôn kích thích nữ nhân, giơ súng trường sớm đã vận sức chờ nổ kia tiến thẳng vào.
Khiến Dương Thần không ngờ chính là, hang sâu tăm tối ở thân dưới người đẹp không như mình nghĩ, giống như trơn bóng mềm mại như phụ nữ quý tộc, mà là hiểm trở giống như đường hẹp quanh co, vào được không bao lâu sau, không ngờ ᴆụng phải một tầng ngăn cản mỏng manh.
Đầu óc Dương Thần liền hồi tỉnh, kinh ngạc nói:
- Cô là gái trinh?
Khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm lấm tấm mồ hôi, giống như vì dự đau đớn phía dưới mà cố nhẫn nại, nhưng giờ phút này vẫn nhe răng ra cười.
- Phải thì thế nào?
Nói xong, nữ nhân tự mình chủ động đem ௱ôЛƓ hướng về phía trước.
Thẳng đến “đảo Hoàng Long” phá vỡ tất cả trở ngại, Dương Thần cảm thấy linh hồn mình chút nữa không thể bay ra.
Hành động dũng cảm của An Tâm vừa làm xong, liền đau đến mức khẽ rên một tiếng, đôi lông mày trong nháy mắt khẽ chau lại, khiến người ta vô cùng thương tiếc cho vẻ đẹp hết sức kiều diễm.
- Cô đừng lo…
Trong lòng Dương Thần có chút đau khổ, kỳ thực hắn thật không nghĩ đến tình huống gái trinh, vốn dĩ muốn tìm một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng làm sao hai lần đi quán rượu đó, hai lần đều gặp phải gái trinh.
- ૮ɦếƭ tiệt lần sau không bao giờ đi chỗ đó giải rượu nữa.
Dương Thần oán hận nghĩ.
An Tâm dường như nhìn ra sự do dự của Dương Thần, hai tay dùng sức đặt vào sau lưng của Dương Thần, bất mãn nói:
- Nếu anh là đàn ông thì không được bận tâm cái gì chú ý đến tiến công, tôi cần là một kỵ sĩ dũng cảm, không phải lính đào ngũ sợ hãi rụt rè, tôi là gái trinh còn không sợ, anh sợ cái gì?
- Cô sẽ hối hận.
Bị khơi dậy tính kiêu ngạo của đàn ông, Dương Thần vốn dĩ cố nén cảm giác thư giãn sảng khoái rốt cuộc buông hết ra, không hề quan tâm đến người đẹp phía dưới vẫn là lần đầu bị ρԋá ƚɾιɳԋ, bắt đầu chinh phạt tàn phá bừa bãi.
Làm đi làm lại mấy lần
Đến cuối cùng hai người bị mồ hôi quyện lấy nhau, giải phóng hết ngọn lửa nóng rực khắp người, ôm nhau ngủ.
Sáng sớm nhày hôm sau, Dương Thần dậy có chút ê ẩm, lúc này, An Tâm sớm đã mặc quần áo chỉnh tề, hẳn là dậy lâu rồi vẫn mặc váy cũ có đai màu xanh lam, thanh lịch và tươi sang, chỉ là so với tối qua, khuôn mặt do ửng hồng thêm vài phần kiều diễm, đang ngồi trên ghế sopha màu trắng cạnh giường, trên tay cầm một bình rượu Bordeaux nhỏ đã chuẩn bị trong phòng, rót vào hai cốc thủy tinh một chút.
- Vì sự vui vẻ của chúng ta một đêm cạn ly.
An Tâm đưa chén rượu cho Dương Thần.
Người phụ nữ trước mắt dung mạo đoan trang, có chút khiến người ta không thể tưởng tượng được bóng dáng hoang dã điên cuồng tối qua kia với cô là cùng một người, phòng khách thượng hạng điển hình, giường ấm áp cũng vào loại nhất.
Dương Thần cười tiếp nhận, cùng cô hơi chạm cốc, uống một hơi cạn.
- Cảm ơn anh, Dương Thần tiên sinh.
An Tâm đột nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, có chút chua xót nói:
- Vì sự việc tối qua, có lẽ sẽ mang lại không ít rắc rối cho anh, nhưng tôi nghĩ, anh có lẽ cũng từ trên người tôi đạt được không ít thích thú.
Dương Thần nghe lời nói này có chút cổ quái, nói:
- Có nghĩa gì? Phiền phức gì?
An Tâm áy náy cười cười.
- Anh rất nhanh sẽ biết.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đập “ binh binh binh”.
- Mở cửa.
Dương Thần sửng sốt, đây là chuyện gì vậy, vội vàng nghĩ đến việc mặc quần áo, trên người chính mình vẫn rất trơn bóng.
Nhưng người đến rõ ràng so với Dương Thần tưởng tượng hùng mạnh hơn một chút, không đợi Dương Thần đi mở cửa, cửa liền bị bên ngoài mở ra, vài người mặc quân phục cảnh sát, cảnh sát với khuôn mặt trang nghiêm đột nhiên xông vào.
Vài nhân viên cảnh sát ánh mắt như điện sau khi lướt qua người hai người Dương Thần và An Tâm, một nhân viên cảnh sát dẫn đầu lấy ra lệnh khám xét.
- Cảnh sát truy tìm văn hóa phẩm đồi trụy tất cả không được nhúc nhích.
- Tách..tách...
Theo sát phía sau mấy nhân viên cảnh sát, là mấy tay phóng viên cầm cameras, chen lấn chụp ảnh.
Dương Thần vẻ mặt đờ đẫn, cánh tay để trần ngồi trên giường, cũng không rảnh để ý tới vấn đề chưa mặc ҨЦầЛ ŁóŤ, hoàn toàn mơ hồ.
- Tách..tách.
Đang tránh ánh đèn flash đối diện, hình ảnh giờ phút này bị đóng băng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc