Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 714

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Vội vã xuất ngoại.
An Tâm lắc đầu khó có có thể tin được
- Không thể nào… sao lại như vậy… ông ấy làm sao có thể như vậy.
Gã tóc húi cua nhìn một chút, ám hiệu cho hai gã thủ hạ phía sau, hai gã hiểu ý, lấy ra bộ còng tay, đi lên phía trước chuẩn bị dẫn An Tâm đi.
Hai nữ vệ sĩ cố gắng làm hết chức trách, trong tình huống như vậy vẫn nhớ đến bổn phận của mình, ngăn ở trước mặt An Tâm, trong đó một nữ vệ sĩ hắng giọng nói:
- Cho dù muốn dẫn tiểu thư nhà tôi đi để phối hợp điều tra, cũng phải cư xử cho lịch sự chứ, chẳng lẽ còn muốn còng tay mang đi sao? Tiểu thư nhà chúng tôi cũng không phải phạm nhân!
- Con gái của kẻ phản quốc, chúng tôi không bắn ૮ɦếƭ ngay tại chỗ đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn bọn tôi khóc lóc cầu xin cô ta đi sao ?
Một gã cũng phát hỏa lên, vung tay lên trực tiếp muốn đẩy nữ vệ sĩ ra.
Nữ vệ sĩ lập tức phản kháng, động tác như muốn bắt lấy cánh tay của gã kia.
Nhưng bộ đội đặc thù của Bộ Quốc Phòng cũng không phải dễ đối phó như vậy, khinh miệt nhìn một cái, cánh tay khẽ rung, giống như một cỗ khí kình đột nhiên bùng nổ, đẩy nữ vệ sĩ ngã lên sô pha.
- Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian, An tiểu thư, đi theo chúng tôi thôi.
Gã tóc húi nhíu mày bảo gã thủ hạ không cần còng tay nữa, kỳ thật dẫn một cô gái yếu đuối như vậy đi, cùng không cần phải còng tay.
Nữ vệ sĩ còn muốn tiến lên ngăn cản, Nhưng bị An Tâm ngăn lại.
An Tâm chậm rãi đứng dậy, mặt tái nhợt, đôi mắt đẹp có chút nước mắt trong suốt nổi lên, tuy rằng sớm nghĩ đến khả năng sẽ có kết quả như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ đến cơ hội để xoay chuyển cũng không có.
Người đàn ông kia không ngờ bỏ rơi mình, ông ấy không ngờ từ bỏ mình để chạy trốn!
- Tôi sẽ đi cùng các anh, nhưng trước tiên tôi muốn gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu này không quá đáng chứ.
An Tâm thu lại cảm xúc, nhàn nhạt nói.
- Đương nhiên, chúng tôi làm việc cho quốc gia, cũng không phải cường đạo.
Gã tóc húi cua đồng ý nói.
An Tâm nói một tiếng cảm ơn, lấy ra điện thoại, bấm một dãy số.
Liền ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Dương Thần, nhưng rất nhẹ, chỉ có một tiếng alo.
An tâm khóe miệng nổi lên một tia chua xót xen lẫn chút ngọt ngào.
- Ông xã, anh chắc là đang ở nhà nghỉ ngơi rồi, xin lỗi, đột nhiên có chút việc mới đánh thức anh dậy.
- Ừm, chuyện gì
Dương Thần hỏi.
An Tâm cắn cắn môi, buồn bã nói:
- Một người bạn ở nước ngoài của em đột nhiên gọi điện mời em đến dự đám cưới, em phải ra nước ngoài gấp, cho nên có thể trong một khoảng thời gian không tiện liên lạc với anh, cho nên em muốn nói trước với anh một tiếng.
- Ở nước ngoài thì gọi điên đường dài, có cái gì mà không tiện.
Dương Thần thản nhiên nói.
An Tâm không kìm được nước mắt khẽ rơi xuống, lập tức lấy tay che miệng không để cho thanh âm lẫn vào trong điện thoại, cố gắng khống chế, đến khi miễn cưỡng cười cười nói:
- Không may dịch vụ chuyển vùng quốc tế vừa hết rồi, lười đi làm., cứ coi như em đi du lịch đi, không nói nữa, em còn phải lên máy bay nữa, ông xã bye bye.
Ấn tắt di động, An Tâm thở phào một hơi, lau nước mắt trên mặt, đang định rời đi cùng gã húi cua, nhưng không ngờ, vừa ngoảnh đầu lên, thấy một người đàn ông cầm di động giống như đang nghe điện thoại, đang đứng đằng sau bốn gã tóc húi cua.
Dương Thần một mực yên lặng đứng ở cách đó không xa.
- Em đúng là người phụ nữ không hiểu chuyện, bình thường đúng là uổng công anh yêu thương em, anh vẫn chưa nói tạm biệt, em làm sao có thể tự mình nói byebye rồi tắt điện thoại, chẳng lẽ em không biết, như vậy làm cho anh rất là lo lắng sao?
Dương Thần cầm điện thoại nói.
An Tâm mở chiếc miệng nhỏ, nói không nên lời.
Vui sướng, kinh ngạc, ngượng ngùng, sợ hãi… Nhiều cảm xúc tình cảm giao thoa với nhau, làm cho trái tim người phụ nữ rối loạn, đứng lặng tại chỗ, giống như là mất hồn.
Bốn người tóc húi cua, có chút kinh ngạc xoay người lại, bốn người bọn họ đều cảm thấy nghi hoặc, không ngờ có người tới gần bọn họ, mà không phát giác ra.
Nhưng rất hiển nhiên, lúc này dáng bộ của Dương Thần còn đang mùi mẫn, làm cho bọn họ rất phản cảm.
- Anh chính là người yêu của tiểu thư An Tâm?
Việc này không liên quan đến anh, cần làm gì thì đi làm đi.
Gã tóc húi cua hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho thủ hạ bắt người.
Một gã mặc áo trắng đang muốn động thủ, Dương Thần liền đứng chắn trước mặt An Tâm, tuy nhiên, Dương Thần thấp hơn bọn họ nửa cái đầu, nên nhìn có vẻ bình thường vô lực.
- Có tôi ở đây, không còn chuyện các anh làm gì nữa, rời khỏi đây đi.
Dương Thần sắc mặt khó coi, ngữ điệu tràn đầy áp lực.
- Anh đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chúng tôi tuy là nhân viên nhà nước, nhưng nhẫn nại có giới hạn.
Gã húi cua vẻ mặt trầm xuống, ra hiệu cho thủ hạ động thủ.
Gã đàn ông áo trắng liền có chút không nhẫn nại được, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, một tay như cương trảo chụp về phía bả vai Dương Thần, ý đồ muốn kéo hắn kéo ra.
Dương Thần căn bản cũng không định đợi bàn tay gã đến, một cước đá thẳng vào đầu gối của gã kia.
“Rắc rắc”.
Nghe tiếng xương vỡ vụn, làm cho quán Bar trở nên yên tĩnh, chìm vào ૮ɦếƭ lặng.
- A!!
Gã áo trắng không biết mình làm sao bị đá trúng, một cước nhanh như chớp giật, làm cho sau khi âm thanh qua đi mới cảm thấy đau đớn vô cùng.
Dương Thần lãnh đạm nhìn gã một cái:
- Đánh gãy một chân của ngươi, nhớ kỹ, làm chó săn thì cũng phải có dáng của chó săn.
An Tâm lúc này đã hồi phục tinh thần, tuy rằng không biết vì sao Dương Thần đột nhiên xuất hiện ở quán Bar, nhưng cô biết, cô đã không che giấu được nữa, cũng không phải cô có thể kiểm soát được.
Cô có thể cảm nhận được sự giận dữ của người yêu, cho nên càng không dám can thiệp vào, chỉ có đôi mắt đẹp nhìn vào sau lưng người đàn ông của mình.
Hai người lần đầu tiên gặp mặt, cũng là ở một quán Bar, cũng là hắn che chở cho mình, chợt giật mình, giống như lúc trước.
- Mẹ Kiếp…
Gã húi cua đã không thể kìm chế được sự giận dữ, nâng khẩu Desert Eagle, liền nhắm vào đầu Dương Thần.
- Tên tiểu tử này, giở chút thủ đoạn, cho nên hiện tại tôi hoài nghi anh là đồng bọn của An Tại Hoán, anh cũng bị bắt !
Nếu đây là Yến Kinh, vậy thì tuyệt đối sẽ không có cơ hội để cho Dương Thần bị người khác chĩa súng vào đầu, bởi vì hai nhân viên giám sát Thiên Long và Diệp Tử đã sớm âm thầm thủ tiêu những tai họa ngầm này rồi.
Nhưng hiện tại, tuy rằng đối với Dương Thần mà nói Viêm Hoàng Thiết Lữ cũng không là gì.
Có người giám sát mình, chỉ cần âm thầm giải quyết mâu thuẫn, những như vậy không có nghĩa, khi mâu thuẫn đã xảy ra, nhân viên giám sát có thể ngăn cản mình.
Giống như hiện tại.
Bàn tay của Dương Thần không biết từ lúc nào đã chụp tới, đoạt khẩu súng trên tay của gã húi cua.
Gã tóc húi cua chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không thể ngăn cản được, khẩu súng trong tay bị đoạt mất cũng không kịp phản ứng!
Vừa nhìn lại Dương Thần, đến cả gã đang đau đớn kêu gào trên đất cũng đều trợn mắt há hốc mồm!
Dương Thần cự nhiên cầm lấy khẩu Desert Eagle, họng súng chĩa thẳng vào huyệt thái dương của chính hắn.
Hắn điên rồi sao? Tự sát sao ?
- Ông xã, mau bỏ súng xuống!
An Tâm mặc dù đã sớm biết Dương Thần thần thông quảng đại, nhưng theo bản năng của phụ nữ, vẫn ở phía sau lo lắng kêu lên.
Dương Thần căn bản không cho mọi người có thời gian suy nghĩ, liền Ϧóþ cò súng,
Phanh! !
Tuy lực phản chấn của Desert Eagle rất mạnh, nhưng cũng không làm cho tay của Dương Thần lay động chút nào.
Khói thuốc súng vừa bay đi hết, một viên kim loại màu bạc rơi trên đất, lăn một vòng…
Mấy gã tóc húi cua khuôn mặt xám xịt, vật kia rõ ràng là viên đạn vừa được bắn ra, nhưng bị một lực lượng khủng bố, ép thành một quả cầu kim loại.
Lại thấy Dương Thần, thản nhiên bỏ khẩu súng xuống, chỗ huyệt Thái Dương bị đạn bắn, không bị tổn thương một chút nào.
Dương Thần ném ngay khẩu súng xuống đất:
- Còn muốn bắt tôi không?
Bốn gã đàn ông đều đã nói không ra lời, tuy rằng bọn họ bởi vì công việc, cũng đã thấy qua một số cao thủ của Viêm Hoàng Thiết Lữ, nhưng cũng chưa hề gặp qua, có người có thể mạnh đến mức khủng bố như vậy, đem viên đạn bắn ra ép thành như vậy.
- Xem ra đã không còn thủ đoạn gì nữa, vậy thì cút đi.
Dương Thần nói.
Gã tóc húi cua cuống quýt giật lùi nói:
- Vâng vâng… chúng tôi đi ngay…
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, gã tóc húi cua cũng không quan tâm đến những cái khác, bảo vệ tính mạng trước rồi tính sau.
Nhưng Dương Thần lại chau mày nói:
- Tôi bảo các người lăn đi, không phải bảo các ngươi đi.
- A?
Gã bị gãy chân nằm trên đất không nói làm gì, những còn ba người khác liền cảm thấy khó xử, bọn họ rốt cuộc cũng còn một chút lòng tự trọng, làm sao có thể trước mặt bao nhiêu người như vậy lăn từ trong quán bar ra phố được.
Dương Thần thở dài, cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp nâng chân lên liên tục đá ra ba cước.
“Bịch bịch bịch!”
Ba tiếng trầm ᴆục vang lên, cả gã tóc húi cua, cũng bị đá trúng иgự¢, bị đá bay đi!
Ba người trực tiếp ᴆụng thắng vào vách tường cách đó hơn mười mét, phun ra một ngụm máu, tối thiểu phải gãy mất bảy tám cái xương sườn, lập tức ngất đi!
Còn gã gãy chân đang nằm trên mặt đất, nuốt nuốt nước miếng, không dám ho he nửa câu, nước mắt nước mũi đầm đìa, hướng về phía cửa lăn đi…
Sự tình chuyển biến bất ngờ, làm cho hai nữ vệ sĩ ngây ra như phỗng, hai người bọn họ cũng chưa gặp qua Dương Thần, Dương Thần xoay người lại, trầm giọng nói:
- Em không có gì muốn nói sao?
An Tâm không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng quắc của Dương Thần, ngập ngừng nói:
- Em… Em không phải cố ý làm cho anh tức giận…
Dương Thần cố nén lửa giận, nói:
- Nếu không phải vừa hay tối nay anh ở đây, em định cứ như vậy gạt anh, sau đó cứ như vậy bị đám người ngu xuẩn kia bắt đi sao ?
An Tâm cắn cắn môi, vẫn là không chịu nói.
- Em nghĩ rằng không nói gì là không sao? Được, Anh xem em có nói hay không !
Dương Thân đột nhiên tiến lên một tay ôm lấy An Tâm, ngồi xuống phía góc của sô pha, sau đó đem thân thể mềm mại của An Tâm đặt ngang lên đùi mình!
- Anh định làm gì tiểu thư nhà chúng tôi! ?
Hai nữ vệ sĩ kinh hô, muốn tiến lên phía trước ngăn cản.
Nhưng, chưa đợi hai nữ vệ sĩ đến gần, một đạo khí kình vô hình đem hai người hất văng ra xa, với sức mạnh hiện giờ của Dương Thần, chân nguyên lực thu phát tùy ý, cho nên cũng không làm họ bị thương.
Hai người chỉ là những vệ sĩ bình thường cũng có luyện qua chút võ thuật, nhất thời bị thủ đoạn thần kỳ này làm cho ngây người ra!
Trong quán bar bởi vì tiếng súng vừa rồi, đã sớm không còn bóng dáng người nào, bên ngoài cũng không có ai dám đến gần, chì còn lại bốn người Dương Thần.
Dương Thần không chút khách khí đè chặt An Tâm, An Tâm cũng chỉ có thể nức nở nằm yên trên đùi Dương Thần, một cánh tay của Dương Thần đem chiếc váy màu hồng của An Tâm lật lên, để lộ ra chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ màu hồng diễm lệ bên trong.
An Tâm chỉ cảm thấy ௱ôЛƓ chợt lạnh, hóa ra gã đàn ông xấu xa này tại đúng chỗ này, đem ҨЦầЛ ŁóŤ của mình kéo xuống tới đầu gối!
Bởi vì thẹn thùng và căng thẳng, hai cánh hoa viên thịt trắng nõn, đang run rẩy, mà không gian ở giữa một phong cảnh màu hồng nhạt mê người, có những giọt sương tươi mới…
Nếu là ngày xưa, khung cảnh diễm lệ như vậy, tuyệt đối có thể làm cho Dương Thần quên hết mọi chuyện vồ lên, mặc kệ là quán bar hay là ở đâu, một tác phẩm nghệ thuật giống như trước mặt, có thể khiến mình nhấm nháp ngọt lành và mật ý của nhân gian.
Nhưng hiện tại, ánh mắt Dương Thần dừng ở bộ phận mẫn cảm này, không có một chút tục niệm, bàn tay khẽ nâng lên, nặng nề hạ xuống.
“Bốp!”
“A!:
Một tiếng giòn vang, trên chiếc ௱ôЛƓ tròn trịa một dấu bàn tay đỏ chót, chói mắt hiện ra!
Cùng với lúc An Tâm cảm thấy ௱ôЛƓ có chút đau, bởi vì oan ức, trong lòng cũng đau đớn, nước mắt vừa mới kìm xuống được, liền như nước vỡ đê, hét lên một tiếng, khóc toáng lên!
Hai nữ vệ sĩ thấy vậy liền ngây ra, mặt cũng đỏ lên, gã đàn ông này không phải đến cứu tiểu thư nhà mình sao? Sao lại không để ý đến địa điểm mà lại làm ra những hành vi như vậy! Cho dù là người yêu của tiểu thư, hai người muốn thân mật, cũng không cần phải mạnh tay như vậy chứ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc