Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 680

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Anh cũng không thành công
Lâm Nhược Khê dẫn theo giáo sư Chris lên xe xong, im lặng khởi động xe, rời khỏi sân bay.
Chris ngồi ở ghế phụ, có chút tự trách nói:
- Thật có lỗi, Nhược Khê, tôi không ngờ lại mang đến phiền phức cho em, tôi sẽ tìm lúc nào rảnh xin lỗi chồng em.
- Không cần.
Lâm Nhược Khê hốc mắt vẫn hồng hồng, nhưng cảm xúc đã bị kiềm chế, thản nhiên nói:
- Thầy vốn không làm sai gì hết.
- Nhưng…
- Chris, em mời thầy đến là muốn thầy đảm nhiệm chức giám đốc quản lý nhân lực, chuyện gia đình và hôn nhân của em thầy không cần lo.
Lâm Nhược Khê nói.
Chris bùi ngùi thở dài, cười khổ gật gật đầu nói:
- Được rồi, nói thật, tôi cũng rất ngạc nhiên vị tiên sinh kia, rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể khiến hai người đến với nhau. Mặc kệ thế nào, tôi hy vọng hai người được hạnh phúc mỹ mãn, dù sao, vị tiên sinh kia cũng rất quan tâm em.
Lâm Nhược Khê không thể phủ nhận khẽ hừ một tiếng:
- Chris, quan hệ bọn em rất phức tạp, thầy không cần để ý. Huống chi, lén lút theo sau, lại không phân biệt được đen trắng mà hoài nghi nhân cách của chúng ta, lại để ý lời nói của em, em thà không bị để ý.
- Ai… Nhược Khê, tuy rằng tôi không biết nội tình, nhưng tôi tin, mâu thuẫn của em với chồng không phải mình cậu ấy đơn phương, em cũng có trách nhiệm. Làm thầy em, tôi không thể không nói, em là học sinh cực xuất sắc về bài vở, bài tập, sự nghiệp và trí tuệ, khiến tôi làm thầy cũng tự xấu hổ. Nhưng làm một người con gái, kỳ thực em không thành công, tôi thấy em phải học tập Jennifer vợ tôi nhiều.
Chris lắc đầu thở dài.
Lâm Nhược Khê nhíu mày, liếc vị ân sư một cái:
- Vì sao vậy?
- Em biết không, nửa năm trước, tôi có một người tình rất thân mật, lúc đó tôi thường xuyên lừa gạt Jennifer, thật ra là ở cũng tình nhân.
Chris có chút ngại ngùng nói:
- Ha ha, đáng tiếc có một lần ở khu mua sắm, tôi bị vợ bắt được, cô ấy liền hiểu tất cả…
Lâm Nhược Khê trong mắt có một vẻ kinh ngạc, tạm thời cũng quên đi đau xót, lẳng lặng tiếp tục nghe Chris kể.
Chris thở dài nói:
- Tôi lúc ấy nghĩ mình thật mất mặt, thấy Jennifer hướng đến gần tôi, tôi thậm chí tay run lên, chân nhũn ra, thiếu chút thì ngất xỉu. Tôi rất lo lắng cô ấy sẽ làm loạn lên ở đó, như vậy thì không xong… Phóng viên ở Mĩ sẽ viết, giáo sư Chris Auerbach nổi tiếng về tài nguyên nhân lực học yêu đương vụng trộm bị bắt được… sau đó là tòa án đưa đơn đến, thân bại danh liệt…
Lâm Nhược Khê im lặng, cô không ngờ ân sư của cính mình cũng là người đàn ông như vậy, nhưng dù sao cũng là thầy mình, không có cách nào nói gì.
Chris sờ sờ cằm, hổ thẹn cười nói:
- Nhưng, sự tình lại không giống như tôi nghĩ.
Lúc ấy Jennifer thân yêu của tôi vô cùng tao nhã đi đến trước mặt tôi và người phụ nữ kia, giống như bạn bè tình cờ gặp mặt, cười nói với tôi:
- Bọn trẻ vẫn luôn cảm thấy anh là người cha tốt, còn em cho đến giờ vẫn tin tưởng vững chắc, anh là lựa chọn chính xác cả đời của em, chúng em chờ anh về ăn tối, làm cho anh món salad gà yêu thích…
Ôi… Thượng đế…
Nhược Khê, em biết không, lúc ấy tôi xấu hổ cực kỳ, tôi phát hiện ra tôi khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt tình yêu với Jennifer… cô ấy thật sự làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, tôi lúc ấy cùng người phụ nữ kia đi ra, sau đó không còn liên hệ gì. Cho đến giờ, tình cảm của tôi với Jennifer vẫn tốt như cũ, cô ấy lần này cũng không chút do dự quyết định theo tôi, đến Hoa Hạ sinh sống.
Lâm Nhược Khê nắm chặt tay lái, cười nói:
- Thật ư, vậy thì tốt quá.
Chris cười nói:
- Tôi kể chuyện này cho em nghe, là hy vọng em có thể có cuộc hôn nhân mỹ mãn, dù sao em cũng là học sinh tâm đắc nhất của tôi.
Nhược Khê, kỳ thực cái đàn ông cần không nhiều như phụ nữ, phụ nữ sẽ ghét đàn ông không lãng mạn, không đủ săn sóc, không đủ trung thành, nhưng trên thực tế, đàn ông cần phụ nữ giữ thể diện cho anh ta…
- Thể diện?
Lâm Nhược Khê thì thào hỏi lại.
- Đúng vậy, mặc kệ là trong trường hợp nào, trước mặt người khác, cho dù là người nhà, đàn ông cũng không muốn mất mặt. không cần nghĩ phải làm đàn ông khuất phục em trước mặt mọi người, đây là không thực tế, trừ phi người đàn ông kia không có tự tôn. Chính như Jennifer vợ tôi làm, trước mặt mọi người khác, dù có phát hiện tôi ở ngoài có người khác, vẫn giữ thể diện cho tôi, việc này sẽ khiến tôi cảm kích, làm tôi càng yêu cô ấy hơn…
Tin tôi đi, Nhược Khê, chồng em rất yêu em, tôi là đàn ông nên có thể nhìn ra, mà một người đàn ông yêu em, khoan dung với anh ta là điều anh ta khó kháng cự nhất.
Chỉ cần em trước mặt người khác tốt với anh ta chút, ví dụ như trước mặt đồng nghiệp, hay trước mặt cha mẹ, khiến anh ta thấy hãnh diện, được tôn trọng là được… còn lúc có hai người, muốn bắt nạt anh ta thế nào anh ta cũng sẽ không bất mãn, ngược lại em có thể chân chính nắm quyền chủ động sau lưng.
Chris nháy mắt cười:
- Giống tôi bây giờ, tiền của tôi đều do Jennifer giữ, vốn là một kẻ nghèo nàn, nhưng tôi rất hạnh phúc…
Nghe đến đây, nội tâm Lâm Nhược Khê có chút xúc động, cắn môi dưới, chính mình dường như… quả thật không hề nể mặt Dương Thần, cho dù trước mặt Quách Tuyết Hoa cũng không giữ thể diện cho con trai bà.
Chris thở dài nói:
- Kỳ thực nói cho em việc này tôi rất xấu hổ, nhưng hy vọng có thể giúp được em.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, nói:
- Tuy sự việc rất phức tạp, nhưng em cũng phải cảm ơn thầy, tiếp theo, hy vọng thầy quan tâm đến công việc hơn…
Chris nhún vai, có vẻ bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó, ngoài sân bay, dòng xe cộ bắt đầu đông lên.
Đứng lặng ở sân bay hồi lâu, Dương Thần sờ sờ mặt, thở một hơi thật dài, mới trở lại ô tô, lái đi.
Ở trên đường cao tốc, lái xe không mục đích khoảng 1 tiếng, Dương Thần mới bình tĩnh lại dần dần, tự giễu cười cười, từ một con đường đi xuống, định đi về công ty.
Tuy rằng không nghĩ ra cách gì giải quyết việc quẫn bách trước mắt, nhưng Dương Thần cũng không định mất ý chí.
Nhưng không ngờ, xe tiến vào một quảng trường, lại là chỗ cũ quen thuộc của mình: chợ khu phía Tây.
Đây là chỗ bán thịt dê xiên nướng nửa năm, thăm lại chốn xưa, Dương Thần hơi thổn thức, lúc trước ở ban Quan hệ xã hội Ngọc Lôi còn hay tới đây mua bữa sáng cho các nữ đồng nghiệp, nhưng hôm nay, đã mấy tháng không tới.
Mà nơi này nhiều người bán hàng rong cũng nhiều người không quen biết, cảnh còn, người không còn.
Dương Thần đi chậm lại, vòng một vòng, đi đến một quán rượu ven đường.
Vì là ban ngày, trên phố cũng không nhiều người, đa số các quán rượu còn đóng cửa.
Lúc đi qua quán rượu mà lần đầu gặp Lâm Nhược Khê, Dương Thần phanh lại, cẩn thận nhìn vài lần, lập tức lắc đầu cười khổ, đây là nơi bắt đầu hơn một năm cuộc sống thần kỳ của mình, hiện giờ, rất có cảm giác cuộc sống này phải đi đến cùng, chính mình lại lần nữa đi tới nơi này.
Dương Thần cũng không xuống xe, tiếp tục đi về trước, lách qua lầu nhỏ nơi có “nguy phòng” trước kia mình từng ở, lại phát hiện nhà lầu ở đó đã bị dỡ bỏ, đang xây dựng một nhà trọ mới.
Dương Thần ngừng lại cạnh đoạn đường đang thi công trong chốc lát, trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ, cuối cùng, như thể là quyết tâm gì đó, cắn răng một cái, quay đầu xe, chạy về trung tâm thành phố.
Vì kẹt xe nên lúc đi vào tòa nhà Quốc Tế Ngọc Lôi đã là giờ cơm trưa.
Dương Thần dừng xe, đi thang máy thẳng đến tầng lầu có văn phòng Chủ tịch, đến văn phòng Lâm Nhược Khê gõ cửa, lại không thấy có đáp lại.
Một lúc phát hiện trong phòng không có ai, trách không được cái cô Ngô Nguyệt như sân bay kia không ra ngăn cản mình.
Dương Thần gãi gãi đầu, xuống một tầng lầu, tùy tiện tìm một cô thư ký hỏi:
- Tổng giám đốc Lâm đi đâu vậy?
Cô thư ký kia cũng nhận ra Dương Thần, vội cung kính đáp:
- Tổng giám đốc Lâm ở phòng họp lớn, giờ hội nghị chắc sắp kết thúc.
Dương Thần kinh ngạc, họp? Không ngờ cô ấy có tâm tình đi họp?
Tuy sớm biết rằng Lâm Nhược Khê luôn có thể khống chế tốt tình cảm, cũng không ngờ người phụ nữ này lại cứng rắn vậy, vừa về công ty đã có thể điều hành được.
Dương Thần chỉ có thể thở dài… đây không phải là đơn giản cuồng công việc, quả thực là đa nhân cách khi đối đãi với cảm tình và công việc.
Đi vào hành lang phòng họp lớn, vừa nhìn thấy một đám quản lý cao cấp của công ty đi ra.
Đi ở trên cùng là Lâm Nhược Khê và Chris, ở hai bên còn có Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc mà hắn vẫn thương nhớ, còn có Lý Minh…
Mọi người nhìn thấy Dương Thần đứng ở hành lang như môn thần, lập tức dừng bước chân.
Mạc Thiện Ny vẻ mặt phức tạp, Lưu Minh Ngọc lại có chút niềm vui bất ngờ, còn Ngô Nguyệt nhíu mày rất phản cảm.
Lâm Nhược Khê vốn đang nghe Chris giải thích cái gì, đột nhiên nhìn thấy Dương Thần, ánh mắt hơi tránh né, tình hình này, làm bộ như không thấy cũng không được, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Chris cũng không rõ ràng tình huống lắm, còn hữu hảo chào đón:
- Chà, tiên sinh tổng giám đốc Lâm, cúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy, anh khỏe chứ?
Tiên sinh tổng giám đốc Lâm!?!?
Toàn bộ nhân viên cao cấp ở đó đều nghe rõ ràng, những người không biết gì như Ngô Nguyệt, Lý Minh và đám người còn lại lô vẻ chấn động.
Lâm Nhược Khê cũng hoảng hốt, cho đến giờ đều là lén giấu chuyện này trước mặt mọi người, không ngờ đột ngột bị lộ như vậy!
Về phần Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc, hiển nhiên đều lộ vẻ mặt chua xót…
Chris ý thức được mọi người giật mình kỳ quái, không được tự nhiên, cười cứng ngắc, nhận ra mình lại gây ra chuyện phiền phức gì thì phải…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc