Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 592

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Nhưng có một điểm...
Trên đường trở về nhà, Dương Thần cũng không biết Trinh Tú ᴆụng phải chuyện phiền toái này. Tuy nhiên hắn cũng đang nghĩ ngợi tới vấn đề Lưu gia.
Chính mình lúc trước còn ở trong văn phòng của Lưu Minh Ngọc, còn nói phải mời vợ chồng Lưu Thanh Sơn một bữa cơm thân mật. Nhưng hôm qua lại không chút nể tình mà xử án Lưu Thanh Sơn, xem ra Lưu Thanh Sơn tức giận không nhẹ.
Cũng không biết Lưu Thanh Sơn có nói chuyện này cho Lưu Minh Ngọc biết không. Dương Thần hơi đau đầu, nếu Lưu Minh Ngọc đã biết, mình vừa mới mời cha mẹ cô ấy ăn cơm, rồi lại ầm ĩ với cha cô ấy, có thể thấy mình là một kẻ không đáng tin, không coi cô ấy ra gì.
Thật sự là nghĩ cái gì thì cái đó tới, Dương Thần chỉ cảm thấy di động trong túi quần mình rung lên, lấy từ trong túi quần ra, người gọi điện thoại tới, đúng là Lưu Minh Ngọc.
Dương Thần thở dài, tiếp điện thoại, cười ha hả nói:
- Minh Ngọc bảo bối hả, có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi điện thoại cho anh thế này, xem ra là quá sốt ruột rồi nha.
Lưu Minh Ngọc ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, mới từ từ nói:
- Sáng sớm em có nhận được điện thoại ở nhà, mẹ nói anh muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm. Nhưng mẹ em nói ngày hôm qua anh mới cùng cha em có chuyện ầm ĩ gì đó, cha em đang nổi nóng. Em muốn biết rốt cuộc tình hình là thế nào?
Dương Thần cười khổ, may mắn là Lưu Minh Ngọc, ᴆụng tới loại chuyện này rất bình tĩnh, có thể bình tĩnh, hòa nhã hỏi mình nguyên nhân. Nếu thay vào đó là Thái Nghiên, chắc chắn tính tình nóng nảy sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Dương Thần cũng không giấu diếm, đem chuyện là thủ hạ Cao Việt của Lưu Thanh Sơn chính có những mánh khóe vô cùng xấu xa, lại nói tại sao mình làm Lưu Thanh Sơn tức giận.
Lưu Minh Ngọc lắng nghe xong, dịu dàng lên tiếng bên điện thoại:
- Em hiểu rồi, nếu như vậy, chờ cha em hết giận, tìm một cơ hội cùng nhau ngồi xuống tâm sự. Cho dù ông ấy là xã hội đen, nhưng ông ấy cũng là cha của em.
Dương Thần hỏi:
- Anh làm cho cha em tức giận đến ૮ɦếƭ, em sẽ không giận anh chứ?
- Không thể nào đâu. Cái người tên Cao Việt lúc trước em có gặp qua rồi, đúng là có chút vấn đề, anh lại không làm gì sai, nhiều nhất cũng là nói thẳng một chút. Em cũng không phải là loại con gái không hiểu chuyện. Anh nói với em những điều tốt, đương nhiên em sẽ nghe hết.
Lưu Minh Ngọc ôn tồn nói:
- Nhưng nếu chuyện này đã xảy ra rồi, cuối cùng cũng phải đi đối mặt. Tóm lại về sau anh cũng không thể không bao giờ gặp mặt người nhà em nữa.
Giọng điệu tuy rằng bình thản, nhưng khiến Dương Thần có chút cảm xúc. Lưu Minh Ngọc uyển chuyển nói cho mình, mặc dù Lưu Thanh Sơn có bối cảnh và hành vi không hay, đối với cô mà nói đều là người thân. Cho nên hy vọng Dương Thần không nên làm quá, khiến cô rất khó xử.
Dương Thần thở nhẹ, người phụ nữ của mình đều tính toán chu toàn cho mình như vậy. Chính mình cho dù hạ thấp thái độ, cùng Lưu Thanh Sơn nói chuyện cũng không có gì, vì thế sảng khoái đáp ứng.
Nhận được sự giải thích của Dương Thần, Lưu Minh Ngọc vẫn có chút vui vẻ, nói vậy, thực ra ở trong lòng người đàn ông này, mình cũng khá quan trọng.
Cuối cùng, Lưu Minh Ngọc cười nói:
- Nhà của em thu xếp gần xong rồi, anh rảnh có thể đến xem, thuận tiện cho anh nếm thử chút tay nghề của em.
- Nhìn em là anh no rồi, còn chưa cần nếm thử tay nghề.
Dương Thần trong lòng vui vẻ, trêu đùa.
- Chưa nói hai câu đã không đứng đắn. Em tắt máy đây!
Lưu Minh Ngọc hừ yêu một tiếng, rồi ngắt điện thoại.
Dương Thần sửng sốt, dở khóc dở cười. Vẫn còn chưa nói địa chỉ nhà ở đâu, mình làm sao tìm được cô ấy đây.
Nhưng một lát sau, một tin nhắn tới hòm thư của Dương Thần. Dương Thần bật cười, đúng là tin nhắn địa chỉ của Lưu Minh Ngọc. Người phụ nữ này rất thích trêu đùa những việc trong mắt đàn ông là điều thừa. Nhưng đương nhiên, ở trong mắt cô ấy, đa số những lúc như thế này gọi là lãng mạn.
Tuy nhiên Dương Thần cũng không vội vàng đi hưởng thụ. Cuối tuần có rảnh, hắn còn phải nhanh chóng về nhà, cùng Quách Tuyết Hoa tâm sự chuyện gặp Mã Quế Phương. Chuyện này kéo dài đã lâu, đương nhiên khiến Mã Quế Phương bất mãn.
Trên đường lái xe về nhà, tiến vào đại sảnh mới phát hiện Quách Tuyết Hoa đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách xem TV. Đúng là phim Hàn của Lâm Nhược Khê đề nghị, vẻ mặt chăm chú.
Dương Thần bắt đắc dĩ thở dài, đi lên trước cười nói:
- Mẹ, ✓ú Vương và Nhược Khê đâu?
Quách Tuyết Hoa lúc này mới lấy lại tinh thần, nghe hỏi thăm Lâm Nhược Khê, lập tức vừa lòng nói:
- Cùng ✓ú Vương đi mua đồ ăn rồi, nói là muốn học nhiều việc nhà thật khó có dịp. Trước kia cứ đến chủ nhật, mẹ làm dâu cũng phải vùi đầu làm việc, xem ra hiện tại nó thật biết điều.
Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, Lâm Nhược Khê không ở nhà, như vậy dễ dàng nói chuyện rồi.
- Mẹ, con muốn thương lượng với mẹ chuyện này!
Dương Thần lấy lòng, cười cười.
- Ừ? Đứa nhỏ này, cho tới bây giờ làm cái gì cũng một mình. Lần này có chuyện gì mà phải cùng mẹ thương thượng thế? Không phải là gây ra họa gì rồi chứ?
Quách Tuyết Hoa lo lắng hỏi.
Dương Thần vội xua tay:
- Tuyệt đối không phải gặp rắc rối. Thực ra là chuyện tốt, hy vọng mẹ giúp đỡ một chút.
- Đừng thừa nước ᴆục thả câu. Có chuyện gì nói đi, mẹ là mẹ con, có cái gì giấu diếm đâu.
Quách Tuyết Hoa cười nói.
Dương Thần gãi gãi gáy, cắn răng một cái, nói:
- Con muốn mẹ đi gặp mẹ vợ con, con còn có một người phụ nữ khác.
Vẻ tươi cười trên mặt Quách Tuyết Hoa dần dần đọng lại, rồi sau đó biến mất, cuối cùng biến thành phức tạp không hiểu, nhìn chằm chằm Dương Thần một hồi lâu, mới đè nặng cảm xúc phập phồng, hỏi:
- Là mẹ của cô gái nào, Sắc Vi? Hay là An Tâm?
Dương Thần không kìm hãm được xấu hổ, nói:
- Là… là người khác!
- Cái gì?
Quách Tuyết Hoa kinh ngạc hô một tiếng, đứng bật dậy từ trên ghế sô pha, ngón tay chỉ thẳng đến trước mặt Dương Thần, tức giận phát run.
Nếu không phải đứa con này bị thất lạc hai mươi năm mới tìm lại được. Nếu không phải trong lòng vẫn mắc nợ Dương Thần, Quách Tuyết Hoa nghe nói như thế, bất luận xuất phát từ làm người mẹ, bề trên, hay là xuất phát từ lập trường của phụ nữ, bà đều hận không thể cho Dương Thần hai cái tát.
Dương Thần thầm nghĩ không tốt, không nghĩ tới Quách Tuyết Hoa kích động như thế, vội vàng khuyên giải, an ủi nói:
- Mẹ đừng kích động, đừng kích động. Mẹ con mình có chuyện gì từ từ nói…
- Còn có cái gì để nói?
Quách Tuyết Hoa không khống chế được cảm xúc, kéo cao giọng, nói:
- Dương Thần! Mẹ cầu xin con, con đừng làm ầm ĩ như vậy nữa, con bé Sắc Vi kia ℓàм тìин nhân của con, nó đã cứu mẹ một mạng. Mẹ cũng biết tình cảm An Tâm đối với con là thật lòng. Đến nước này nói rõ ra, mẹ cũng mắt nhắm mắt mở.
- Nói thật, chỉ cần chấp nhận hai cô bé kia, mẹ đã cảm thấy rất xấu hổ trước mặt Lâm Nhược Khê. Bây giờ lại lòi ra một cô tình nhân nữa? Rốt cuộc con còn muốn cuộc sống tốt như thế nào nữa?
Trong lòng Dương Thần thầm than, không phải một, thực ra con còn có tiểu Ngọc ngự tỷ, cảnh sát Tiểu Nghiên, Đường đại mỹ nhân cũng chờ con thân mật… Chỉ nhắc tới còn có một tiểu Thiện Thiện mẹ đã cả kinh trở thành như vậy, về sau chắc chắn sống không tốt được rồi.
Nhưng nói còn phải tiếp tục giải thích, Dương Thần nói:
- Mẹ, con cũng cùng cha mẹ người ta nói chuyện rồi. Hơn nữa cùng con gái người ta, chúng con cũng không phải một hai ngày, không phải tùy tiện chơi đùa, giống như Sắc Vi và An Tâm, con cũng thật lòng thích người ta. Bây giờ cũng không thể trở mặt không nhận!
Quách Tuyết Hoa tức giận thở dài, chán nản ngồi xuống, dường như hao hết khí lực toàn thân, mệt mỏi sờ sờ cái trán, nói:
- Dương Thần, con cái gì cũng tốt. Hơn hai mươi năm nay, mẹ không thể ở bên cạnh con nhìn con lớn lên. Nhưng điều mẹ vui mừng nhất chính là, con là đàn ông dám làm dám chịu, hơn nữa còn xuất sắc như vật… Mẹ thật sự rất vui mừng.
Việc ấy so với ba con, ngay cả con trai ruột cũng không dám quang minh chính đại đứng ra nhận, sợ đầu sợ đuôi, con thật sự rất giỏi.
Dương Thần im lặng, hắn biết Quách Tuyết Hoa nói còn chưa dứt lời.
- Nhưng cho tới hôm nay, mẹ không thể không nói một câu…
Quách Tuyết Hoa chua xót nhìn Dương Thần, nói:
- Người ba làm cho người khác thất vọng của con, cái gì cũng không bằng con. Nhưng có một điểm, Dương Phá Quân chắc chắn tốt hơn con…
Ngay cả khi Dương Phá Quân sai, nhưng nửa đời người ông ấy, tuy rằng sinh ở Dương gia, một nhà giàu có, lại tuổi trẻ tài cao, cho tới bây giờ thành tư lệnh quân khu Giang Nam, nắm giữ quân quyền, là thượng tướng ở Hoa Hạ, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng trong tâm ông ấy, từ lúc trẻ vẫn luôn có mẹ của con, chưa từng có cảm tình nam nữ, vợ chồng với ai khác. Ông ấy đã thực sự xin lỗi chuyện của mẹ, thậm chí cho tới bây giờ vẫn bao dung mẹ, trân trọng mẹ.
Ngoại trừ bởi vì sự xuất hiện của con, dẫn đến phát sinh nhiều chuyện, Dương Phá Quân ngay cả lớn tiếng với mẹ một câu, cũng chưa từng có…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc