Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 55

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Đại thiếu gia anh minh
Ban đêm, trong nhà Trung Hải Hứa đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài trên đường mòn bao quanh hoa viên lớn không chỗ nào không có nhân viên bảo an tuần tra.
Trong một phòng ngủ phong cách Baroque, ánh sáng vô cùng ảm đạm, Hứa Trí Hoành mặc bộ áo ngủ đen đứng cạnh bàn, tự rót cho mình ly rượu vang đỏ Lafite, mới nâng chén lắc lắc vài cái, chưa kịp uống ngụm nào thì chợt nghe cửa phòng ngủ bị đập rầm rầm.
- Vào đi.
Hứa Trí Hoành nhíu mày.
Trên người mặc áo phông màu đã phai hết và chiếc quần bò thủng lỗ chỗ, Mao Cầu cười hì hì đi vào, râu trên mặt hắn chắc phải đến mười ngày không cạo, mùi mồ hôi từ xa đã có thể ngửi thấy.
- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cánh cửa này là tác phẩm nghệ thuật, muốn vào cửa thì gọi.
Hứa Trí Hoành bó tay với tên thủ hạ của chính mình.
Mao Cầu cười hì hì nói:
- Là tại vui quá nên quên mất.
- Ngươi trước giờ chưa bao giờ nhớ.
Hứa Trí Hoành trừng mắt liếc Mao Cầu một cái.
Mao Cầu kinh ngạc, lơ đễnh uốn mấy sợi tóc đầy dầu:
- Đại thiếu gia, thiếu gia có biết hôm nay tôi nhìn thấy gì không?
Hứa Trí Hoành đi đến chỗ cửa sổ, thản nhiên nói:
- Nói mau.
- Không có tình cảm, thảo nào không theo đuổi được cô bé họ Lâm…
Mao Cầu nói thầm một câu rồi mới trả lời:
- Lâm Khôn đến tìm, nhờ giúp hắn xử lý cái tên Dương Thần, tôi nghĩ hay là thuận nước đẩy thuyền, mượn cho hắn năm tên cựu binh đã xuất ngũ. Không ngờ hôm nay cả năm tên đó đều bị một mình Dương Thần ném vào thùng rác cùng Lâm Khôn. Đại thiếu gia, cậu nói xem có buồn cười không, nhạc phụ của hắn cũng bị hắn ném vào thùng rác.
Hứa Trí Hoàng lắc nhẹ vang đỏ trong ly rượu, trầm tư một lát rồi nói:
- Xem ra tên Dương Thần này không đơn giản, tiếc là có quá ít tư liệu về hắn, thật khó nghĩ cách giải quyết hắn.
- Đại thiếu gia không phải sợ rồi chứ?
Mao Cầu chế nhạo.
Hứa Trí Hoành cười lạnh:
- Sợ? Chỉ biết mấy đường quyền cước, mồm mép vô lại. Ta sợ hắn làm gì, hắn chẳng qua rồng trên trời không đánh nổi rắn dưới đất, chỉ là một nhân vật nhỏ mới từ nước ngoài về nước hơn nửa năm, lẽ nào có thể lật trời?
- Vậy thiếu gia muốn bây giờ tôi đi giải quyết hắn không? Tôi nghe bọn rác rưởi nói hắn thân thủ nhanh nhẹn, tôi bắt đầu hơi ngứa tay rồi.
Mao Cầu hưng phấn nói.
Hứa Trí Hoành lắc đầu:
- Không cần, chuyện này tạm thời chúng ta không cần nhúng tay vào, Lâm Nhược Khê bình thường không nói gì bao giờ, nhưng kỳ thật trong thành phố này chuyện gì cô ta cũng biết, cô ta chưa chắc đã là người thông minh nhất, nhưng chắc chắn là người phụ nữ nguy hiểm nhất. Không cần làm cô ta nóng nảy, đừng ép cô ta làm những chuyện mà cô ta không muốn.
- Đại thiếu gia, cậu vẫn coi trọng Lâm tiểu thư như vậy, cô ta rốt cuộc có bản lĩnh gì chứ?
Mao Cầu buồn bực hỏi.
Hứa Trí Hoành nhấp môi một ít rượu vang đỏ:
- Kỳ thực ta cũng không dám khẳng định, nhưng về chuyện Dương Thần cẩn thận một chút vẫn hơn, ngươi yên tâm, không cần chúng ta ra tay, cái tên Lâm Khôn không có đầu óc đó cũng sẽ không chịu để yên đâu.
- Đại thiếu gia anh minh.
- Đừng có nịnh nọt, biến khỏi phòng ta về đi tắm đi.
- Nói thật, tuần trước tôi mới tắm mà…
Sáng sớm hôm sau, Dương Thần lái xe đi vào chợ khu Tây mua đồ ăn sáng.
Lão Lý quả nhiên đã bày quán ở chỗ cũ như mọi khi, vẻ mặt lão vui mừng, nhìn qua đã biết là tâm trạng không tồi, nhìn là biết ngay vì chuyện của bố con họ Trần. Gánh nặng trong lòng được cất xuống, nhìn thấy Dương Thần đi tới, lão Lý cười chào hỏi:
- Đến rồi à Tiểu Dương, nghe mọi người nói cậu đi làm ở công ty nào đó, cũng tốt, thế mới đúng là việc người trẻ nên làm.
- Đều là đi làm cả thôi, không có khác biệt gì lớn, tiếc là sau này ít thời gian khoác lác với mọi người, ngồi văn phòng thật sự không được tự do như nơi này.
Dương Thần cười nói.
Lão Lý cười bỡn cợt:
- Hôm qua Tinh Tinh rất vui, cậu có nói gì với nó không thế?
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tôi hẹn với cô ấy hôm nay đến trường học thăm cô ấy.
Lão Lý vẻ mặt giật mình, vỗ vai Dương Thần:
- Người trẻ tuổi đối xử với nhau cho tốt, Tinh Tinh nhà tôi tính tình đơn giản, đừng để nó phải oan ức, không thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
Nhìn vẻ mặt “tôi biết hết” của lão Lý, Dương Thần muốn giải thích vài câu, nhưng lại nói không nên lời, chỉ ngại ngùng gật gật đầu.
Lại mang túi lớn túi bé đồ ăn sáng tiến vào văn phòng, tất cả đám phụ nữ trong phòng Quan hệ xã hội đã nghển cổ chờ mong, nhìn thấy đủ loại điểm tâm lại ríu ra ríu rít khen ngợi Dương Thần.
Dương Thần vừa ngồi xuống, chuẩn bị mở máy tính bắt đầu một ngày làm việc của một nhân viên văn phòng thì nhìn thấy sắc mặt có phần mệt mỏi của Mạc Thiện Ny đi vào văn phòng.
Mạc Thiện Ny liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, lại nhìn đống quẩy, bánh bao còn thừa chất đống trên bàn làm việc của Dương Thần, tức giận đi ngay đến chỗ hắn. Đã là chồng người ta, vợ bị ốm nằm viện, hắn đi thăm, lại còn nhớ mua cả đống đồ ăn cho đám phụ nữ trong phòng ăn, cô bất giác lộ ra vẻ chế giễu nói:
- Thật là quan tâm đồng nghiệp quá, mua đồ ăn tậm tâm tận lực như vậy, không biết là có nghĩ đến mang cho người nào đó một chút không?
- Mạc tiểu thư cũng muốn ăn ư? Không sao, dù sao vẫn còn rất nhiều.
Dương Thần cầm một chiếc bánh bao trên bàn, hào phóng đưa cho Mạc Thiện Ny.
- Anh biết tôi đang nói đến ai mà!
Mạc Thiện Ny thấp giọng nói.
Dương Thần cười bất đắc dĩ:
- Nhược Khê ăn những món thanh đạm, tốt cho sức khỏe, ✓ú Vương khắc sẽ làm thức ăn mang tới, tôi không thể mang quẩy, bánh bao đến cho người bệnh được.
- Không có tim phổi, vô tâm, không phải lấy cớ!
Tuy giải thích này nghe có lý nhưng Mạc Thiện Ny cũng không chấp nhận.
Phát hiện ra người phụ nữ này có thành kiến rất lớn về mình, Dương Thần cũng không tính toán nữa, nhún nhún vai, lấy lại bánh bao tự mình ăn.
Mạc Thiện Ny ở viện cả đêm với Lâm Nhược Khê, cũng thấy đói bụng, trong văn phòng lại tràn ngập mùi thức ăn bụng lại càng kêu, thấy Dương Thần lấy lại bánh bao thật buồn bực, thầm mắng Dương Thần keo kiệt, không phong độ. Cô giơ tay nhấc gói bánh chẻo trên bàn rồi đi nhanh về phòng làm việc.
- Đói bụng còn cứng miệng.
Dương Thần cười thầm.
Rất nhanh, đã đến giữa trưa, Dương Thần khéo léo từ chối ba người Triệu Hồng Yến mời ăn cơm, lái xe đi tới bệnh viện.
Bệnh viện hàng đầu Trung Hải vào buổi sáng khá vắng vẻ, dù sao thì khu này rộng lớn lại ít người bệnh, điều này rất thích hợp cho người bệnh tĩnh dưỡng.
Dương Thần tìm đường đi đến phòng bệnh của Lâm Nhược Khê, thấy cửa phòng mở, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, cẩn thận đến gần nhìn vào, đúng là “người quen” mới gặp hai ngày trước.
- Nhược Khê, Viện trưởng viện này rất thân với nhà anh, chi bẳng để anh bảo bọn họ cho em đến phòng săn sóc đặc biệt tốt nhất ở đây, coi như là chút tâm ý của anh.
Hứa Trí Hoành vẻ mặt thương tiếc nhìn Lâm Nhược Khê nói.
Lâm Nhược Khê tựa đầu vào chiếc gối trắng phau, khuôn mặt lạnh như băng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trong suốt:
- Không cần đâu, cảm ơn anh đã tới thăm tôi.
- Nhược Khê, em nói vậy là coi anh là người ngoài rồi, nếu không phải gần đây anh khá bận anh hi vọng có thể ở viện chăm sóc em nhiều hơn. Kỳ thực, những người như chúng ta rất thiếu những khoảng thời gian yên lặng ở bên nhau.
Hứa Trí Hoành xúc động nói.
Lần này hứng thú tiếp lời của Lâm Nhược Khê đã hết, dường như chẳng nghe thấy gì nữa, mặt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở bên cạnh chuẩn bị đồ ăn, ✓ú Vương cảm thấy không khí trầm mặc trong phòng không thoải mái, muốn giúp Lâm Nhược Khê nói mấy lời khách khí thì thấy Dương Thần đứng ở cửa phòng bệnh, liền lộ ra nụ cười trấn an:
- Cậu đến rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc