Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 521

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Thể xác!
- Phu nhân, mời xem này!
Người đàn ông đột nhiên lấy ra một bó hoa nhiều màu sắc khác nhau, đều buộc bằng sợi dây màu đỏ.
- Phu nhân chắc còn nhớ rõ hoa này là của ai.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê bị kiềm hãm. Cô đương nhiên nhớ rõ, những bó hoa này là bé Harry vừa mới cầm bán. Như chợt nhớ đến cái gì, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị hỏi han:
- Ông có ý gì? Ông làm gì Harry rồi?
- Ha ha!
Người đàn ông cười rất là quái dị, nói:
- Đứa nhỏ kia hiện đang ở trong tay đại ca của chúng tôi. Đại ca muốn mời phu nhân cùng vài người đây đi cùng tôi một chuyến, mọi người cùng nói chuyện, làm theo như vậy… Đến lúc đó, đứa nhỏ kia chắc chắn sẽ bình an vô sự.
Không chỉ có Dương Thần và Lâm Nhược Khê hiểu rõ tình hình như thế nào, hai anh em Stern chưa từng gặp Harry, cũng biết đây là ý gì – bắt cóc, lừa đảo.
- Chúng mày cũng thật có thể nắm bắt “thời cơ làm ăn”, một đứa nhỏ bán hoa dại, cũng có thể bị bọn mày nhìn đến.
Dương Thần cười quái dị nói:
- Tuy nhiên, chắc chắn nhóm chúng mày cũng rõ ràng, đứa nhỏ chẳng có quan hệ gì với bọn tao cả. Tại sao lại cho rằng bọn tao sẽ vì đứa nhỏ kia mà đi theo mày một chuyến?
- Sẽ đi. Chắc chắn là sẽ đi. Vừa rồi, lúc phu nhân đây mua hoa, tôi đã nhìn thấy tình cảm chân thực trong mắt cô ấy.
Người đàn ông liếm liếm đôi môi khô khốc, cười tà nói:
- Phu nhân đây là người lương thiện như vậy, sẽ không mặc kệ tên tiểu tử tội nghiệp kia đâu!
Nhìn diện mão gã đàn ông gần như vặn vẹo và vẻ mặt âm u, Alys ôm sát Stern, cũng không biết là không dám hay là không muốn nhìn bộ dạng xấu xí kia.
Sau khi Stern ý thức được tình huống, ngượng ngùng cười nói:
- Những chuyện như thế này, chúng ta không cần tham dự. Anh Dương! Bọn chúng chính là tìm tiểu thư Lâm, hai người tình cảm sâu đậm, anh là chồng không phải nên bảo vệ người phụ nữ của mình những lúc này sao? Tôi vì bảo vệ Alys của tôi, chúng tôi đi trước đây!
Nói xong, Stern một phen ra vẻ “hiên ngang lẫm liệt”, lời nói “có gan đảm đương”, tính ôm Alys thoát khỏi chỗ này.
Tuy nhiên, không đợi Stern bước đi. Hai người đàn ông da đen cường tráng, mặc áo da đột nhiên chặn bọn họ lại.
Gã đàn ông gầy cười vài tiếng:
- Hai vị đừng đi vội vã thế chứ! Loại chuyện này nếu chẳng may để lộ tin phong phanh nào đó, đương nhiên tất cả mọi người đều không có ích lợi gì. Không phải tôi không tin được hai vị, nhưng đại ca của tôi nói cùng đi mới yên tâm.
Stern không có cách nào khác để chạy trốn, lập tức xoay người, lòng đầy căm phẫn, vỗ иgự¢ nói:
- Anh Dương! Tôi cảm thấy chuyện này có thể thử thách tình bằng hữu của chúng ta, nhất định phải kiên quyết đứng sau lưng tiểu thư Lâm, trên tinh thần ủng hộ hai người đi cứu đứa nhỏ kia ra.
Dương Thần lười phản ứng anh chàng hay thay đổi này, mà lúc này, mặt Lâm Nhược Khê đang lạnh như sương. Thấy Lâm Nhược Khê quyết đoán, hắn tự nhiên không có gì đáng sợ, ngược lại trong lòng lại cao hứng, ᴆụng tới loại chuyện này, có thể hứng thú hơn xem buổi trình diễn thời trang.
Hơn nữa, Dương Thần cũng không cảm thấy đây là một vụ bắt cóc bình thường dọa nạt. Mà sau lưng còn có điều gì đó mờ ám, mới là cái khiến hắn hứng thú…
- Đi! Đưa chúng tôi đến chỗ đại ca của các ông!
Lâm Nhược Khê từ sau lưng Dương Thần, đi lên phía trước, nhìn gã đàn ông gầy guộc kia, lạnh lùng nói.
Có thể ở trên một con đường đẹp nhất thế giới dành riêng cho người đi bộ, ᴆụng tới bọn dơ bẩn, xấu xa bắt cóc trẻ con cũng coi như một hành trình đặc biệt khi ở Paris. Chỉ có điều tiết mục này giống như là minh tinh hết thời đột nhiên xông tới hát một bài cũ rích, khiến người ta buồn nôn.
Gã đàn ông gầy guộc phía trước dẫn đường, đằng sau là hai gã da đen to lớn, vòng qua một con đường, đi hướng tới một cửa hàng đồ cổ, có một ngõ hẹp.
Lúc này, ánh mặt trời bị mấy cửa hàng che lấp, trong ngõ hẹp đi ngang về phía sau, xuất hiện một căn nhà nhỏ, xung quanh là đất trống, bởi vì hàng năm thiếu ánh sáng, nên ở đây nơi nơi đều đầy rêu xanh, còn có một cái hố đựng nước mưa.
- Harry ở đâu?
Lâm Nhược Khê phát hiện xung quanh rỗng tuếch. Ngoại trừ không khí âm u, lạnh lẽo thì không nhìn thấy nửa bóng người.
Gã đàn ông gầy guộc xoay người, khóe miệng cười ha hả vài tiếng:
- Không cần vội vàng! Phu nhân, mời cô nhìn trên đỉnh đầu.
Lâm Nhược Khê ngửa đầu lên, anh em Stern cũng hướng không trung nhìn thoáng qua, chỉ có Dương Thần trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ và trêu tức, lắc lắc đầu, đứng im.
Bỗng nhiên một tấm lưới màu đỏ tươi từ trên trời hạ xuống.
Lâm Nhược Khê mở to mắt, nhìn thấy kia không thể tin nổi, giống như máy tính đặc biệt nào đó bao phủ không gian nơi chính mình đang đứng.
Mà theo sát sau đó, một thân áo da màu đen ôm lấy cơ thể nóng bỏng, cũng từ trên trời rơi xuống. Hình như là hình ảnh đột nhiên mà thoáng hiện, trong nháy mắt đã dừng ở trước mặt mọi người.
Đây là một cái người tóc màu nâu, đôi mắt đỏ tươi, một người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng không hề ít nếp nhăn nơi khóe mắt và nếp uốn trên mặt. Do đó có thể thấy được tuổi không còn trẻ nữa, quần áo da đều màu đen, khe иgự¢ sâu không thấy đáy.
Nhưng người phụ nữ này quỷ dị xuất hiện cũng không dọa được Lâm Nhược Khê. Đơn giản là Lâm Nhược Khê chú ý đến người bị cô gái ôm trong lòng, là bé Harry đáng yêu.
- Các ông làm gì Harry vậy?
Lâm Nhược Khê lạnh giọng chất vấn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry tái nhợt vô cùng, sợ hãi nhắm hai mắt, ở trong lòng ng phụ nữ, nặng nề mê man.
Ả nói tiếng Anh giọng khàn khàn, quyến rũ cười:
- Yên tâm, nó còn sống, đồ ăn như thế này rất hợp khẩu vị. Nhưng tôi không đành lòng ăn.
Nói xong, đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm đôi môi đầy đặn.
- Đồ… Đồ ăn?
Rốt cục Lâm Nhược Khê cũng ý thức được tình hình không ổn. Người phụ nữ trước mặt này, dường như không thể nào tầm thường, theo bản năng, Lâm Nhược Khê lại một lần nữa ghé sát vào Dương Thần.
Dương Thần cười cười, giơ tay ôm bả vai Lâm Nhược Khê:
- Đừng sợ, có anh ở đây, cô đây chỉ là dọa người thôi.
Anh em Stern ở phía sau cũng bị cô gái cổ quái trước mặt hù dọa không nhẹ. Thừa lúc những người khác không chú ý đến, bọn họ muốn lui về phía đường nhỏ đi ra ngoài.
Nhưng không chờ bọn họ lùi được ra phía sau vài bước, có một vách tường vô hình chặn bọn họ lại.
- Ối.
Stern đau kêu lên một tiếng, sờ sờ cái ót bị ᴆụng vào “Vách tường không khí”, buồn bực oán giận:
- ૮ɦếƭ tiệt, chẳng lẽ chúng nó là ma quỷ sao? Nơi này bị làm sao vậy?
Người đàn bà cười khanh khách nói:
- Vô dụng! Nơi này trong thời gian ngắn đã được ngăn cách với không gian bên ngoài. Người bên ngoài không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy gì ở đây hết.
- Bà là ai? Muốn đòi tiền sao? Thả Harry ra, tôi sẽ cho cô tiền.
Lâm Nhược Khê nổi lên dũng khí, nhìn thẳng vào cô gái nói.
Người phụ nữ kia cũng làm như thưởng thức cái tác phẩm nghệ thuật quý báu, không ngừng đánh giá thân thể, dung nhan của Lâm Nhược Khê, trong mắt tràn đầy thần thái hưng phấn…
- Đúng là kiệt tác của Thượng Đế. Gais, tôi rất thích cơ thể này, anh làm rất khá.
Ả nói với gã đàn ông gầy guộc đứng bên cạnh.
Gais cười nói:
- Chị Viscount, em muốn cái thể xác của tên tóc vàng kia, thân thể này của em sắp mục rồi.
Nói xong, ngón tay hướng tới phía Stern đang hết nhìn đông lại nhìn tây để tìm cách chạy trốn.
- Hừ, muốn thì lấy đi. Nhưng tôi lại muốn lưu lại thể xác của người phụ nữ tóc bạc kia, để lại cho một bà trong tộc, chắc chắn là một lễ vật không tồi.
Ánh mắt ả ngắm hướng Alys, cười lạnh nói.
Nghe được ả nói chuyện với Gais, Lâm Nhược Khê nhíu mi. Cô hoàn toàn không thể lý giải, cái gì là “Thể xác”? Cái gì là “Tộc”?
Dương Thần rốt cục cũng mở miệng, tràn đầy hưng phấn mà dùng ngón tay ra hiệu về phía chính mình, hỏi:
- Tao thì sao? Thể xác Stern cùng Alys đều có dùng, cả bà xã tao chúng mày cũng muốn, còn tính toán xử lý tao như thế nào?
Ả hơi kinh ngạc thấy Dương Thần bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Con người kia, cậu có biết mình đang nói gì không? Tuy nhiên nếu cậu không biết tôi có thể từ bi nói cho cậu biết, bộ dạng này của cậu, chỉ cho người hầu của tôi làm đồ ăn thôi.
Đang nói, ả đưa một bàn tay hướng tới Dương Thần, đám người hé ra, một chùm sương mù mầu hồng đột nhiên tản ra.
Sương mù thật giống như phấn hoa, xuyên qua cả vách tường trong suốt phong tỏa nơi đây. Không đợi bốn người kịp phản ứng, đã bị hít phải vào trong lỗ mũi.
Dường như trong cùng lúc, Lâm Nhược Khê và hai anh em Stern mi mắt sập xuống, mơ màng té xuống đất.
Dương Thần không để cho Lâm Nhược Khê ngã thẳng xuống mặt đất, là là chờ cho anh em Stern ngã xuống, mới giúp đặt Lâm Nhược Khê lên người anh em họ. Như vậy sẽ không bị bẩn quần áo.
Nhìn Dương Thần không ngờ không lại xảy ra chuyện gì, cô gái và Gais cùng với hai tên da đen đều kinh ngạc, nói không ra lời.
- Cậu… Cậu là ai? Làm sao có thể…
Bà ta vẫn không thể tin được, không ngờ Dương Thần có thể không bị ảnh hưởng của loại sương mù này.
Dương Thần xoay người lại, nhún vai:
- Tuy tao không biết cụ thể chúng mày định làm gì. Nhưng hình như chúng mày chọn sai “Con mồi” rồi.
Trong mắt người đàn bà lộ ra một tia tàn nhẫn:
- Ăn nói ngông cuồng. Gi*t hắn!
Ra lệnh một tiếng, hai gã da đen to lớn phía sau Dương Thần tròng mắt bình thường đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, lập tức nhếch miệng, răng nanh bén nhọn, há mồm to, gào thét, bóng dáng như điện hướng vào cổ và giữa lưng Dương Thần đánh tới.
Chỉ có điều, còn chưa tới ba thước phía sau Dương Thần, hai gã da đen to lớn giống như bị đông cứng lại, tê liệt trên không trung.
- Phụt!
Hai gã to lớn cùng phun ra máu tươi, không hiểu bị sức mạnh thật lớn nào từ phía sau đẩy ra ngoài.
Hai gã da đen rơi mạnh xuống đất. Người phụ nữ kia chứng kiến tất cả mọi chuyện còn không thể tin được, mở to mắt tràn đầy kinh ngạc.
- Thợ săn ở trong rừng rậm săn thú cũng không sao. Nhưng nếu chọn sai con mồi, có thể, chính thợ săn sẽ trở thành con mồi.
Dương Thần cười nói.
- Đừng xem thường người khác.
Khóe miệng ả co giật, nói:
- Tuy tôi không biết cậu là ai. Nhưng cậu đã làm xáo trộn kế hoạch của tối, hôm nay tôi sẽ lấy mạng cậu ở chỗ này.
Nói xong, miệng ả cũng thò ra răng nanh sắc nhọn, con ngươi vốn màu đỏ tươi nay giống như có máu cuồn cuộn chảy ra, đầu tóc màu nâu dựng lên nhảy múa, áo gió bao khắp cơ thể bắt đầu bành trướng, lộ ra sức mạnh mười phần cơ thể.
Dương Thần híp híp mắt:
- Tộc ma cà rồng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc