Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 514

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

“ Trừng phạt nhẹ”
Một loạt những hình ảnh khiến cho khách khứa và những người phụ trách ở đây khó có thể tưởng tượng được, và cũng khiến cho buổi trình diễn thời trang đáng lẽ đến giờ bắt đầu nhưng lại không có ai dám tiến hành.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía của Dương Thần và Solon nhưng lại không có ai dám tùy tiện đến gần, chỉ có thể cố gắng vểnh tai lên mà nghe những điều Solon và Dương Thần nói.
So với Solon, một kẻ nổi tiếng với biệt danh “Quỷ Tóc Đỏ” trong giới xã hội thượng lưu tại Châu Âu thì Dương Thần thì lại là người chẳng ai biết đến, thậm chí có người còn hoài nghi, liệu người đàn ông này có phải là người của Wales, một thành viên vương tộc bí ẩn nào đó hay không. Nói cho cùng thì Solon luôn nhất mực trung thành với hoàng tộc Wales.
- Thật là, tuy ta biết là ngươi sẽ động thủ, nhưng cũng không cần vừa xuất hiện đã làm người ta ngất xỉu đi rồi chứ. Người này xung huyết não, không chừng sẽ mất trí nhớ, cũng phải nằm nghỉ mấy ngày mới khá hơn được.
Dương Thần có chút bất lực với cách hạ thủ của Solon nhưng không hề có ý trách móc, cười nói.
Vẻ mặt lạnh lùng của Solon bỗng sầm lại nói:
- Các hạ, người phụ nữ trong gia tộc Stewart này Gi*t ૮ɦếƭ luôn ở đây hay ra ngoài mới Gi*t?
Câu hỏi của Solon khiến cho những người đứng ở xung quanh có thể trực tiếp nghe thấy đều lạnh xương sống toàn thân mềm nhũn ra.
Gi*t trong đây, hay là ra ngoài Gi*t ư?
Đường đường là một tiểu thư của gia đình công tước mà lại rơi vào hoàn cảnh chỉ xem xét để Gi*t ở đâu thôi sao?
Ma quỷ, tên này đúng là ma quỷ.
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy đáng buồn chính là vừa rồi chí khí còn cao ngất ngưởng như Meryl mà bây giờ sau khi đã nhìn ra Solon này thì hoàn toàn không có chút hơi sức phản kháng.
Ba tên vệ sĩ còn lại thì đã sớm lui về một nơi nào đó không biết rồi, hoàn toàn chẳng có chút tính chuyên nghiệp gì đáng nói cả. So với công việc, bọn họ coi trọng cái mạng nhỏ của mình hơn.
- Cầu… cầu xin ngươi, xin ngươi đừng Gi*t tôi…Tôi biết tôi sai rồi, Bá tước đại nhân, xin người hãy tha cho tôi lần này…
Meryl đứng đó run rẩy, muốn chạy nhưng lại không có dũng khí, thậm chí hai chân đều đã dính chặt trên mặt đất, không thể nhấc lên được.
Nhìn những giọt nước mắt bắt đầu tuôn chảy quanh vành mắt của Meryl, không ít vị khách cũng đã không ngừng thổn thức, một cô gái quý tộc cậy mạnh bắt nạt yếu, đơn giản là thế.
Solon tuyệt nhiên không để ý tới lời thỉnh cầu của Meryl, y vẫn chờ Dương Thần đưa ra chỉ thị.
Dương Thần suy nghĩ một chút, nghiêng người lại thì thấy Lâm Nhược Khê trước mặt, cười một cách hiền từ:
- Nhược Khê yêu dấu, vừa rồi người con gái này đã ức Hi*p em, anh sẽ để em quyết định rằng em muốn Gi*t cô ta ở trong đây hay là muốn Gi*t ở bên ngoài, muốn một phát súng bắn ૮ɦếƭ? Hay là muốn dùng xe nghiền ૮ɦếƭ? Nếu vẫn chưa thể giải hận thì có thể quăng cho cá mập trong hồ. Người bạn cũ Solon này của anh nuôi không ít cá mập , có lẽ là chúng thích ăn thịt người, có thể từ phần đùi bắt đầu thả vào trong hồ, cho cá mập ăn từ dưới lên trên để cô ta có thể nhìn thấy cơ thể mình, bắt đầu từ chân, ngắn dần ngắn dần…”
Dương Thần cố ý nói không thèm giấu giếm bằng tiếng anh, nhiều người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, không ít người phụ nữ bắt đầu buồn nôn còn đàn ông thì mặt mũi xanh mét, chính ánh mắt của Dương Thần cũng trở lên sợ hãi rụt rè.
Lâm Nhược Khê cũng đã bất chấp Solon là ai, cũng không nhớ điều mình đã quyết tâm không cho Dương Thần đẹp mặt. Nhìn thấy cái dáng bộ cười cợt của Dương Thần như vậy, cô tâm tư rối loạn, chần chừ một lúc lâu rồi hết sức bình tĩnh lại, nói:
- Cần gì phải làm như vậy, điều cô ta làm cũng đâu đến mức nghiêm trọng thế…
- Điều đó cũng chưa chắc. Hôm nay cô ta muốn ném em xuống sông Seine. Vậy những người cô ta đã động đến trước đó, nếu như địa vị thấp hơn em thì có lẽ đã bị cô ấy Gi*t luôn rồi. Hơn nữa, cô ấy nóng nảy như này, cũng không phải là chuyện một hai năm, người mà bị cô ấy hại có thể không phải chỉ riêng em.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê nghe xong, biết điều Dương Thần nói là sự thật. Nếu như đúng là chính mình bị Meryl ném xuống sông Seine trước mặt công chúng thì điều đó quả là đau đớn hơn so với việc Gi*t chính mình.
Meryl cứ tưởng rằng Lâm Nhược Khê sẽ tha cho mình, nhưng thấy Lâm Nhược Khê im lặng, ả như phát cuồng, hai chân mềm nhũn, vội quỳ rạp xuống đất, bắt đầu khóc rống lên.
Những người phụ trách tại hiện trường tuy vô cùng kinh hãi. Nhưng nghĩ những lời này hẳn là Dương Thần chỉ nói chơi thôi, vì thế đi lên trước nhỏ giọng nói một cách miễn cưỡng:
- Thưa ngài, trò đùa này có lẽ không nên đâu ạ. Tiểu thư Meryl đã cầu xin như vậy. Cô ấy đã xin lỗi chân thành như vậy thì mọi người nên rộng lượng một chút ạ…
- Cút!
Không để người phụ trách nói nữa, Solon đã bước tới trước mặt, thân hình cao lớn đen sì sì chắn trước mặt người phụ trách, nói một câu lạnh lùng.
Người phụ trách cảm nhận được hơi lạnh đến thấu xương như thể là trong hơi thở tỏa ra mùi máu tanh nên bỗng thấy sợ hãi vô cùng liền xoay người quay đầu bỏ chạy.
- Lâm tiểu thư, cô có thể mau chóng đưa ra quyết định chứ, mọi người đều đang đợi đấy.
Stern đứng ở bên cạnh người đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng mà cười ha hả chờ đợi được xem cảnh hay.
Từ khi chào đời đến nay, lần đầu tiên Lâm Nhược Khê có thể quyết định vấn đề sinh tử của một người, cuối cùng đã lắc đầu nói:
- Đừng Gi*t, hãy tha cho cô ta. Cô ta đã được một bài học lớn nhất để cô ta không mắc lại lỗi lầm này là được rồi.
- Ta biết ngay em là người yếu mềm mà.
Dương Thần hiểu rõ cười.
Meryl nghe thấy Lâm Nhược Khê không định Gi*t mình thì mừng đến phát khóc, bổ nhào xuống chân Lâm Nhược Khê, không ngừng nói “Cảm ơn”.
Lâm Nhược Khê nhíu mày, thấy Meryl chuyển sang nịnh bợ mình mà cảm thấy ghê tởm.
- Lâm tiểu thư, tôi tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quên tấm lòng nhân từ của cô, tôi… gia tộc Stewart chúng tôi nhất định sẽ báo đáp cho cô.
Meryl khóc nức nở nói
- Hừ, câm cái miệng của ngươi lại, đồ đàn bà ngu ngốc, cái tên gia tộc của ngươi vốn không xứng để được nhắc tới ở đây.
Solon lạnh lùng nói.
Meryl vội co người lại lui ra ngoài, chỉ có điều là ả không ngừng gật đầu như muốn nói là lần sau ả sẽ không bao giờ nhắc tới nữa.
Tuy rằng ả bẩm sinh ngạo mạn nhưng không có nghĩa là ả không biết lượng sức mình. Đối mặt với Solon người mà đến người hoàng thất cũng kinh hồn bạt vía thì cái mạng nhỏ của ả thật không đáng giá.
- Nếu em đã nói là không Gi*t thì sẽ không Gi*t nữa.
Dương Thần mân mê miệng, suy nghĩ một lúc rồi nói với Solon:
- Vậy thì giao cho những người ở dưới xử lý, hãy nói với người trong gia đình họ rằng chúng ta đã thay mặt bọn họ dạy bảo cho người phụ nữ này rồi.
- Các hạ, xin hỏi dạy bảo như thế nào đây.
Solon hỏi.
- Không cần dùng máu tanh hay bạo lực, vợ ta nói là chỉ cần trừng phạt nhẹ thôi. Đó là hãy Ϧóþ nát tất cả ngón tay, ngón chân của cô ta
Dương Thần thuận miệng nói.
Meryl vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy vậy, phút chốc lại như rơi vào vực sâu vạn trượng, mắt trợn ngược, mồm há hốc, sợ tới mức quên cả thở.
Vẫn chưa hết, Dương Thần lại nói tiếp:
- Nhưng đừng Ϧóþ nát tay chân cô ta trong vòng một ngày mà mỗi ngày chỉ Ϧóþ nát một ngón, hai mươi ngày hết một lượt, nếu như vậy thì một bên vỡ thì một bên lại phuc hồi lại như cũ, làm như vậy ba lượt, khi trong hai tháng thì nhớ tìm bác sĩ đến khám, đừng để người ta ૮ɦếƭ.
- Rõ.
Solon đáp lại một cách dứt khoát.
Nghe xong những lời này, hai mắt Meryl trắng bệch, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người trong hội trường gần như nín thở lại, cái “trừng phạt nhỏ” của Dương Thần khiến cho đầu óc họ tê dại.
Chẳng biết là từ đâu xuất hiện hai gã thân hình cường tráng, mặc bộ quân phục màu lam của người lính, nhấc Meryl đang bất tỉnh dưới mặt đất đi về hướng hội trường. Suốt dọc đường đi, không có ai dám ngăn cản họ.
Lâm Nhược Khê liên tiếp chứng kiến những chuyện xảy ra trước mắt mình, trong lòng đầy phức tạp. Cô khẽ nhìn về phía Dương Thần thì đúng lúc Dương Thần cũng đang hướng về phía cô mỉm cười.
- Tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện một chút nhé.
Dương Thần cười nói, rồi không đợi Lâm Nhược Khê trả lời, tự quay đầu đi về phía khu nghỉ ngơi ở bên bờ sông.
Lâm Nhược Khê cắn nhẹ vào đôi môi mỏng manh, khẽ thở dài. Cô đứng lên, đặt túi và tập tài liệu lên ghế, đi theo phía Dương Thần đã đi.
Biến cố vừa xảy ra khiến mọi người trong hội trường không ai dám coi thường thân phận của Dương Thần và Lâm Nhược Khê nữa. Vì vậy mà khi hai người đi về phía khu nghỉ ngơi lúc đầu vốn rất đông người ở đó thì mọi người đều tản ra thật xa.
Dương Thần đi về phía lan can ven sông, nhìn ra sông, đợi chờ Lâm Nhược Khê đi đến bên cạnh mình mới quay người lại.
- Em thấy anh tàn nhẫn hay có nhiều điều muốn hỏi?
Dương Thần hỏi
Lâm Nhược Khê vuốt vuốt lại sợi tóc bị gió thổi tung lắc đầu:
- Em không biết…không biết là nên vì anh cho em được quyết định như thế mà thấy sung sướng hay là… hay là vì em không khuyên ngăn anh mà thấy hối hận.
- Là thế à? Em không còn câu hỏi nào khác chứ?
Dương Thần cười một cách tự giễu.
- Nói thật lòng thì anh thấy rất hiếu kỳ, bảo bối của anh à, cuối cùng thì em có tính hiếu kỳ hay không?
- Em nhớ là em đã nói cùng anh rồi, nếu anh muốn nói cho em thì cứ nói. Nếu anh không muốn nói, em cũng sẽ không hỏi nhiều.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Dương Thần cười gượng:
- Có thể anh cảm thấy như vậy cũng không hay lắm, nếu em không hỏi thì có rất nhiều lúc anh cũng không thể giải thích rõ cho em.
- Được rồi, anh thấy em nên hỏi anh điều gì?
Lâm Nhược Khê hạ quyết tâm, hỏi ngược lại.
Dương Thần hơi sửng sốt, nghĩ một chút, hướng về phía sau, chỗ Solon đang đứng cách đó không xa giảo mồm nói:
- Ví dụ như tại sao anh lại quen cái tên đang đứng ở đằng kia. Hay ví dụ như… vì sao anh chẳng bao giờ kể về tên Gi*t người kia, em cũng không hiếu kỳ về chuyện sáng hôm nay người phụ nữ đi ra từ phòng anh là ai sao? Thực ra những câu hỏi đó, không phải là em sớm nên hỏi anh sao?
- Có được đáp án thì sao chứ?
Đôi mắt Lâm Nhược Khê hiện ra vài phần chua xót, nói:
- Thực ra nếu anh không nói, em cũng thấy anh không phải là người bình thường, thời gian bên anh càng dài càng thấy rằng thế giới của anh và em không giống nhau. Anh có thể tự nhiên tới ngân hàng Thụy Sĩ lấy một trăm triệuro, so với số tiền em có thì hơn rất nhiều. Số tiền ít ỏi của em trong mắt người đời có thể là con số trên trời. Nhưng với anh mà nói, đó chẳng qua chỉ là một món tiền nhỏ.
Về quyền lực thì không cần phải nghĩ nhiều, anh có thể không cần kiêng nể ai, Gi*t ૮ɦếƭ người mà anh muốn Gi*t. Lúc còn ở Trung Hải, anh có thể tạo ra những bạo động của hắc bang, anh có thể khiến… khiến Sắc Vi trở thành tay trong của mình ở Trung Hải thì em đã biết thân phận của anh không bình thường thì chính phủ mới dung túng cho anh làm như vậy.
Nhưng như vậy thì sao chứ. Chẳng lẽ vì anh có nhiều tiền hơn em, có quyền thế hơn em, anh có thể làm những việc mà em không thể làm mà em phải hiểu cho việc anh cùng người phụ nữ khác sao, vui vẻ nhìn anh cùng một người đàn bà ngoại quốc từ phòng anh đi ra hay sao? Hay là em phải bao dung để chấp nhận chuyện anh bên cạnh những người phụ nữ khác, cảm thấy anh trời sinh ra là đã phải sống cùng những người phụ nữ đó à?
Lâm Nhược Khê nói nhẹ nhàng nhưng Dương Thần thấy như tiếng sấm mùa xuân đang nổ tung.
Đúng vậy, tại sao cô lại phải hỏi, cô hỏi thì sao chứ, chẳng lẽ những điều cô biết còn chưa đủ nhiều hay sao?
Chẳng lẽ nếu cô biết tất cả về mình thì cô sẽ vui vẻ, sẽ can tâm tình nguyện làm cánh chim nhỏ luôn dựa vào mình, đem tất cả hiến dâng cho mình hay sao?
Nếu vậy thì cô ấy đã không phải là vợ mình mà chỉ là một đóa hoa đắt tiền mua về mà thôi.
- Những lời em nói, thực sự làm tổn thương người ta.
Dương Thần cười nhạt
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu, khóe mắt hơi ươn ướt nhìn về phía chiếc du thuyền xa xôi đang chạy chầm chậm trên sông, buồn bã nói:
- Nếu anh thật lòng hy vọng em hỏi anh thì em sẽ hỏi một câu.
- Em cứ hỏi đi, nếu biết anh sẽ nói cho em.
- Thập thất, là ai?…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc