Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 474

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Các người tiếp tục đi
Rốt cục Mạc Thiện Ny cũng hiểu ý hắn vòng vèo trở về là muốn làm cái gì, có lẽ tối nay, ngay từ đầu hắn đã chạy đến là với mục đích đó.
- Em…Em phải đi ngủ.
Vừa nghĩ đến chuyện điên cuồng ấy, Mạc Thiện Ny cảm thấy đôi chân hơi nhũn ra, hoảng hốt nói một câu, muốn đóng cửa liền.
Nhưng Dương Thần sao có thể để cho con thỏ nhỏ rụt rè như ý muốn, dùng sức phóng thẳng tới, đã ôm lấy thân thể mềm mại tràn trề của Mạc Thiện Ny vào lòng, xoay qua, đẩy thẳng vào vách tường.
- Anh… Đừng…
Mạc Thiện Ny vừa muốn nói gì, liền bị cái môi nóng như lửa hôn vào chặn lại đường nói.
Đinh Hương sau khi bị Bá Đạo quấn quanh mạnh bạo, quỳnh tâm trao đổi, Mạc Thiện Ny cảm thấy linh hồn mình dường như bị người đàn ông trước mặt rút ra khỏi một cách cứng rắn, dưới những nụ hôn nồng nhiệt, ý thức của mình dần bị lạc, thậm chí từ nóng lúc khỏi đầu trở nên cuồng nhiệt…
Hít thở nặng nề, hai tay của Dương Thần, không biết từ khi nào đã cởi ra cái áo khoác mùa xuân màu xám nhạt, lộ ra bên trong cái áo lót màu trắng bó sát người.
Vóc dáng Mạc Thiện Ny vốn là ngày càng đẫy đà, lúc này bị tựa chặt vào vách tường, đường nét như bị kéo thẳng tắp, bộ иgự¢ đầy đã và đường cong của phần eo nhỏ nhắn mềm mại hiện ra độ cong hoàn hảo mê người.
Tay của Dương Thần không ngừng mà theo từ trên xuống dưới phất qua những vùng nhạy cảm của người đẹp, trong khi xoa nắn, tiếng hờn dỗi của Mạc Thiện Ny càng phát ra nhiều hơn, một chút ngượng ngùng chống cự ban đầu, cũng từ từ trở nên muốn chống cự lại thích thức mà trở nên kích thích.
Lúc tay của Dương Thần tiến vào trong vớ quần nụ hoa tơ màu đen, khắp người Mạc Thiện Ny lạnh run bần bật, làn da mịn nhẵn nhụi của đôi chân bị sờ mó, kích thích mãnh liệt khiến cho cô cắn chặt đôi môi, nhắm lại cặp mắt đẹp với lông mi run rẩy, dáng điệu trông như mặc cho người ta gặt hái, khiến trong mắt Dương Thần tăng thêm vài phần tơ máu.
- Tiểu Thiện...Em thật đẹp...
- Ừm...
Lời nói có vẻ dư thừa, Mạc Thiện Ny hoàn toàn như lọt vào trong sương mù, cô vốn là mới nếm mùi thử chưa bao lâu, với Dương Thần thì gặp nhau ít lại xa nhau nhiều, bình thường mạnh ai nấy bận, khao khát của cơ thể, bị Dương Thần khơi mào ngọn lửa một cách ngang ngược, đã càng không thể chế ngự.
Dương Thần không cởi ra bộ váy ngắn trên người Mạc Thiện Ny, mà chỉ kéo vớ quần xuống tới dưới đầu gối, cái ௱ôЛƓ đầy đặn của Mạc Thiện Ny và đôi chân thon đẹp lộ ra khiến cho huyết mạch sôi sục đến vùng tam giác ngược.
Mạc Thiện Ny bị Dương Thần lật người qua, đưa lưng về phía Dương Thần, tựa sát vào tường vén váy ngắn lên, bắp thịt vùng ௱ôЛƓ săn chắc không chút mỡ, dưới ánh đèn chiếu rọi với trắng nhũ loá mắt, tay trái Dương Thần nâng bầu иgự¢ mềm mại, song song một tay khác vuốt ve phần vũng huyền bí…
- Anh...Đừng...
Tiếng gọi phảng phất lời vô nghĩa khiến khắp người Dương Thần một cái giật mình, tuy hai người đã không phải lần đầu, nhưng mỗi lần với cô nàng tuyệt diệu này cùng nhau đến Vu sơn, cũng sẽ có cái hưởng thụ tuyệt vời khó tả.
Cũng là trong ngày thường mình với những người tình có cơ hội thân mật nhau không nhiều, khó có thể kề sát cùng nhau, vẫn luôn như cơn sóng cuồn cuộn ấy.
Người Dương Thần vốn mặc bộ đồ ngủ cotton đơn giản, không cần tháo dây lưng, cởi hết đồ trên người đương nhiên rất nhanh, cảm nhận được Mạc Thiện Ny đã hoàn toàn xụi lơ như bãi nước, Dương Thần cũng không làm khó người phụ nữ đã xúc động đến nỗi không hơn được nữa.
Trong tiếng thở dốc vui sướng, kêu rên như được giải thoát, hai người nối liền nhau chặt chẽ...
Mạc Thiện Ny giống như chiếc thuyền cô độc trên biển cả, theo tẩy rửa cuồng bạo tàn sát như bão táp thân thể mềm mại tựa như lắc lư, trôi dạt liên tục trong biển cả.
Mới đầu, Dương Thần chỉ đặt người phụ nữ không chút kháng cự đè chặt trên tường, nhưng dựa theo tình huống chiến đấu kịch liệt, bãi chiến trường giữa hai người chuyển dời đến bàn ăn, ghế sô pha, thậm chí là trên cầu trang…
Theo tấn công của từng cơn sóng to gió lớn, Mạc Thiện Ny hoàn toàn không thể phán đoán mình đã mấy lần "Bị tước νũ кнí\'\', chỉ cảm thấy người đàn ông của mình như có năng lượng vô tận, tựa như muốn vét sạch sẽ cơ thể mình, cho dù mình cố gắng kiên trì, hắn giống như không khi nào có cái khoảnh khắc thuỷ triều xuống…
Cuối cùng, không biết sao, người đàn ông đè trên người mình dừng lại thở, hổn hển, nhìn mình một cách dịu dàng.
Đôi mắt ướƭ áƭ của Mạc Thiên Ny như có chút sương mù, khuôn mặt đầy vẻ ửng hồng sau đợt cao trào.
- Anh cái tên xấu xa này…Rốt cuộc chịu dừng lại sao...Em sắp bị anh làm cho rã người...
Mạc Thiện Ny uể oải oán trách nói.
Dương Thần cười tà mị, lắc đầu:
- Tiểu Thiện, anh chưa làm đủ đâu, chẳng qua có người về...
Mạc Thiện Ny ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại cái gì, quay đầu qua, nhìn vào hướng cửa...
Không biết lúc nào, Sắc Vi khắp người mặc vest kiểu nữ màu tím, như là vừa mới trở về sau khi tham dự hội nghị gì đó, đang đứng trước cửa với vẻ mặt quái đản, nhìn hai người với nụ cười như không cười.
- Á.
Cuối cùng Mạc Thiện Ny mới ý thức đến tình cảnh xấu hổ, hét lên một tiếng, ôm chặt lấy Dương Thần, đầu áp sát иgự¢ của Dương Thần, không dám ngẩng lên chút nào.
Cô vốn tưởng rằng Sắc Vi nằm ngủ trên lầu, lúc ban đầu còn lo lắng không biết tiếng động có làm phiền đến Sắc Vi hay không, bị Sắc Vi phát hiện động tĩnh Dương Thần với mình ở dưới nhà, nhưng về sau với khoái cảm liên tục không ngừng, thì cô không thể suy nghĩ gì nữa, nhưng lại không ngờ vốn là Sắc Vi không có ở nhà, vừa mới về đến thôi.
Sắc Vi cố nén cười, nhưng ánh mắt nhìn vào Dương Thần có vẻ không thiện cảm, lúc đi qua bên cạnh hai người, ho khan một tiếng nói:
- Tôi không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục.
Nói xong, Sắc Vi liền che miệng chậm rãi bước lên lầu, rõ ràng là cố gắng nén cười.
Mạc Thiện Ny gần như muốn khóc, mình lúc này, đôi chân thon dài trắng ngọc đang bị hai tay Dương Thần kẹp lại, thân thể như một loại gấu bám trên cây mà ôm chặt lấy Dương Thần, khắp người hỗn độn không chịu được, cả đại sảnh, khắp nơi đều có vết tích do hai người để lại.
Cảnh tượng này bị Sắc Vi gặp đúng lúc, sau này ở trước mặt Sắc Vi, xem như thành trò cười.
Tuy rằng hai người từng đã nằm chung giường với Dương Thần, nhưng tình cảnh trước mắt, lại ngượng ngùng hơn lúc ấy nhiều, mà lại khoa trương nhiều quá.
- Đều do anh cứ đòi ở đây.
Mạc Thiện Ny cắn vào иgự¢ của Dương Thần, để lại dấu vết hai hàm răng dễ thương, bĩu môi tức giận nói:
- Lần này em sẽ trở thành trò cười cho Sắc Vi rồi, anh vừa lòng chưa?
- Hí...Tiểu Thiện, sao em cắn anh, đã thành con chó con sao?
Dương Thần cười ha hả nói, hắn lại cảm thấy khá thú vị, trong ngày thường Mạc Thiện Ny không khi nào có cử chỉ như cô tiểu nữ sinh vậy.
Mạc Thiện Ny dẹt miệng, cũng lười chẳng muốn nói chuyện.
Dương Thần bất đắc dĩ lắc đầu:
- Sợ cái gì, cùng lắm thì anh lên lôi Sắc Vi xuống, để cho em nhìn thấy cô ấy cũng bị cởi sạch, và cũng làm vài lần trên cầu thang, như vậy thì huề nhau?
Trước mặt Mạc Thiện Ny sáng lên một cái, liền nhìn Dương Thần với ánh mắt khó hiểu:
- Anh thật sự là ngày càng vô đạo như một ông vua ngu đần, cái cách thức sai lệch như vậy mà cũng nghĩ ra.
- Lại dám nói xấu người đàn ông của em, xem ra chắc em chưa hưởng đủ.
Dương Thần cười với vẻ mặt đắc ý, cơ thể cũng theo câu nói mà có động tác lần nữa...
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thiện Ny chuyển ra trắng bệt, không thể chống lại mà bị Dương Thần đè xuống nữa...
Mười mấy phút sau, cuối cùng Dương Thần cũng không dày vò tiếp, thoải mái trút hết một phần nào hàng tồn trữ trong những ngày qua.
Mạc Thiện Ny nhìn Dương Thần đầy vẻ thầm kín, bĩu môi nói:
- Anh sẽ lôi Sắc Vi xuống phải không?
Dương Thần hôn lên má người phụ nữ, cảm khoái nói:
- Không ngờ Tiểu Thiện em lại xem trọng Sắc Vi, xem ra hôm nay không cho em nhìn thấy cô ấy xấu mặt chắc em sẽ oán hận anh cả đời.
- Hừ, em không đến nỗi xấu như thế đó.
Mạc Thiện Ny cố kiên trì nói:
- Em chỉ nghĩ đến sự công bằng, mà lại cô ấy cũng là phụ nữ của anh, đương nhiên cũng phải được đãi ngộ này...
- Chậc chậc...Thì ra phụ nữ nói có nghĩa là như thế này.
Dương Thần cố ra vẻ chân chính nói.
Mạc Thiện Ny giả vờ không nghe thấy, đẩy Dương Thần, dịu dàng nói:
- Anh đi nhanh, không để Sắc Vi trốn.
Dương Thần đưa tay nhéo nhéo mũi của Mạc Thiện Ny, nhắc một câu "Quỷ hẹp hòi\'\', cười ha hả chạy lên lầu một.
Ở trên lầu Sắc Vi đã sớm nghe được phần nào đối thoại của hai người, biết không thể ngăn Dương Thần lại, nhưng lại không muốn như Mạc Thiện Ny bị đè trên cầu thang, dưới tình thế cấp bách, đành sớm chui vào chăn giả vờ muồn nằm ngủ nghỉ ngơi.
Dương Thần làm gì mà không nhận ra điểm này, sự ham muốn của hắn đã trỗi dậy, lúc này Mạc Thiện Ny đã trong tình trạng hoàn toàn kiệt sức, mình lại không đành lòng bóc lột cô ấy nữa, nhưng thể lực Sắc Vi lại mạnh hơn không ít, sao mình để cho yêu tinh này trốn được?
Bật đèn sáng trong phòng Sắc Vi, Dương Thần không chút do dự, kéo tấm chăn trên người Sắc Vi lên.
Sắc Vi đã thay bộ đồ ngủ bằng chất tơ lụa, đưa tay che đỡ ánh sáng, tỏ ra rất chói mắt, mơ mơ màng màng nói:
- Ông xã...Em mệt rồi, có gì ngày mai nói...
- Cưng à, màn diễn của em, so với diễn viên cấp hai cũng chưa bằng.
Dương Thần lắc đầu.
Sắc Vi biết giả vờ đáng thương cũng không xong, bèn ngồi dậy nghiêm túc nói:
- Ông xã, anh biết em hôm nay là đi làm cái gì không?
- Làm cái gì?
Dương Thần hỏi.
- Em đã đi bàn với hội trưởng Lưu Thanh Sơn của hội Thanh Long về việc sự khuếch trương khu vực Mân Nam, An gia đã đồng ý làm đối tác về thương mại, chúng ta tính tháng sau là chính thức bắt đầu đàm phán với những thổ địa phía bên kia.
Sắc Vi nghiêm chỉnh nói.
Dương Thần nhún vai:
- Được, anh biết rồi, nói xong rồi chúng ta làm việc chính...
Thấy Dương Thần sắp lao tới, Sắc Vi biết mình cũng sẽ tránh không khỏi, tuy rằng mình cũng không phải ghét chuyện này, thậm chí là thích nữa, nhưng cũng không muốn bị Mạc Thiện Ny được xem kịch vui, vì thế đỏ mặt xấu hổ nói:
- Ông xã...Anh đợi...Em...Chúng ta ở trong phòng em được không...Đừng ... Đừng đi xuống ...
Một tay Dương Thần đã ôm lấy vòng eo mềm mại của Sắc Vi, đi xuống dưới nhéo vào ௱ôЛƓ, vì liên quan tới chuyện võ thuật, cảm giác trên thân thể của Sắc Vi lại có phần rắn chắc khác thường…
- Không sao, ở đây thì được rồi, dù sao tiểu yêu tinh kia đã không chờ được đã leo lên tới đây rồi.
Dương Thần bĩu môi nhìn về phía cửa.
Sắc Vi sửng sốt, vừa quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn thấy, người Mạc Thiện Ny nhanh như gió đã tựa vào cửa thở hổn hển, vẻ mặt như đang đợi xem màn kịch vui.
Không đợi Sắc Vi suy nghĩ muốn làm sao, Dương Thần đã không thể chờ đợi được mà đè cô xuống giường, mà kéo cái quần nhỏ trong đồ đồ ngủ của Sắc Vi xuống, cái quần nhỏ có đường viền hoa màu tím liền bị ném qua một bên.
Vừa nghĩ đến hình ảnh tiếp theo sẽ phải bị Mạc Thiện Ny chăm chú nhìn theo, hai tay Sắc Vi hai tay che lại khuôn mặt đỏ bừng, không ngờ Dương Thần vừa bắt đầu lại đùa hăng hái, đưa hai chân trắng ngọc của cô gác thẳng lên vai, cúi mình ra trận.
- A.
Sắc Vi còn chưa chuẩn bị thì đã bị tấn công vào hoàn toàn không tránh khỏi la hoảng một tiếng.
- Ông xã, anh...Anh nhẹ chút.
- Ha ha, Tiểu Thiện đang nhìn ở ngay cửa này, diễn xuất phải đạt chớ.
- Không sao, ông xã cố lên, em cảm thấy Sắc Vi hình như rất hưởng thụ mà.
"..."
Đêm khuya, trong khuê phòng tối tăm, hương thơm toả khắp nơi, tiếng ՐêՈ Րỉ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc