Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 445

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Rớt xuống trần gian
Sáng sớm hôm sau, tất cả báo chí, các kênh truyền hình, radio trong xe, gần như đều nói đến việc công ty Quốc tế Ngọc Lôi xoay chuyển cuộc đại chiến với xí nghiệp nổi tiếng nước Mỹ tối hôm qua.
Sau khi cuộc đại chiến tài chính này qua đi, công ty Quốc tế Ngọc Lôi cải tử hoàn sinh một cách kì diệu, khiến toàn bộ người trong ngành bị một phen kinh động, bọn họ phát hiện, hoàn toàn không thể nhìn thấu được tình hình thực tế của công ty này, tất cả những phỏng đoán trước kia đều bị làm cho xáo trộn hết.
Với tư cách là tổng giám đốc, hình tượng của Lâm Nhược Khê không ngừng được tra cứu, trong ô tìm kiếm trên các trang mạng, số lần truy cập tìm kiếm còn vượt qua cả Christine và ca sĩ nước Mỹ Lady Gaga.
Nữ tổng giám đốc trẻ tuổi nhất, nữ thần băng giá, nữ thần tài chính, kim lĩnh, xếp thứ nhất trong số 5 người tình trong mộng của Kim Cương Vương Lão….Các danh hiệu tưởng tượng làm cho người ta cười đau bụng vì những tin tức được lan quá nhanh.
Bởi vì Lâm Nhược Khê rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng, cho nên tư liệu ảnh không nhiều lắm, nhưng cho dù là như vậy, những người chú ý và kính trọng cô cứ tăng theo cấp số nhân.
Điều khoa trương nhất là, người ta còn lập hội fan hâm mộ Lâm Nhược Khê, nhưng tên hội không dễ nghe lắm, thậm chí có cảm giác không hay lắm như “Bột giặt quần áo”, chỉ vì, chữ Nhược đọc chậm sẽ trở thành “Quần áo”, điểm hay nhất của “Bột giặt quần áo” chính là, bạn sẽ hoàn toàn không thể đếm được là có bao nhiêu hạt.
Đương nhiên, Lâm Nhược Khê chưa bao giờ quan tâm những việc phức tạp như thế này, cho nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Người khổ chính là Dương Thần, bởi vì sự phá phách của Christine, khiến trong mắt mọi người hắn trở thành “Con ma háo sắc”, đến ngay cả mẹ hắn là Quách Tuyết Hoa cũng cảm thấy mắc nợ Dương Thần, nhưng thật sự là không thể chịu nổi một con người còn trẻ mà đã có cuộc sống thối nát như thế.
Khi nghe tin báo về, mọi người vì chuyện Dương Thần che giấu việc Ngọc Lôi gặp phải một nguy cơ lớn, đã trách Dương Thần không quan tâm đến Lâm Nhược Khê.
Dương Thần cũng khó mà nói được, chính mình cũng đã mang năm mươi tỷ cho bà xã, hoàn toàn có tư cách bình xét “Người chồng hào phóng nhất thế kỉ”, nhưng đây không phải là lí do, chính mình để cho Lâm Nhược Khê đối phó với tất cả mọi việc, còn mình thì lại liếc mắt đưa tình với tình nhân.
Đau lòng như thể Lâm Nhược Khê là con gái ✓ú, sáng sớm ✓ú Vương đã làm rất nhiều món điểm tâm, lại nấu cả một nồi canh gà nhân sâm, bảo Dương Thần mang đến công ty.
Bởi vì bận công việc liên tục, cả đêm Lâm Nhược Khê cũng không về nhà nghỉ ngơi.
Dương Thần đương nhiên không từ chối, trong lòng có chút bất mãn, người phụ nữ này sao cứ phải liều mạng như vậy chứ, chẳng lẽ không thể nghỉ một lát rồi lại tiếp tục công việc không được sao? Cũng không để cấp dưới làm, người hết lòng vì công việc như vậy, cũng là hiếm thấy.
Trên đường lái xe từ nhà đến công ty, Dương Thần có chút bồn chồn, trụ sở chính của công ty Quốc tế Ngọc Lôi, văn phòng của tổng giám đốc ở tầng trên cùng, sớm đã đón một vị khách mà không ít nhân viên công ty không ngờ tới.
- Tổng giám đốc Lâm, chủ nhiệm Ninh Quốc Đống muốn gặp chị.
Cô thư kí Ngô Nguyệt trực điện thoại bên ngoài báo lại với Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê đang xem xét lại một vài văn kiện của công ty, lúc này đã ngồi trang điểm lại một chút, trông khuôn mặt sắc sảo nhưng có phần lạnh lùng, ngoài vẻ mệt mỏi và nghiêm nghị, có một chút phiền muộn, đồng thời cũng có một chút hơi hoang mang.
Ninh Quốc Đống? Vừa nghĩ tới người đàn ông đã làm phiền cô, liền nghĩ ngay tới bức ảnh chụp hôm trước, người đàn ông kia đứng chung với mẹ cô…
Lắc lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến mấy chuyện này nữa, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái, Lâm Nhược Khê nói:
- Mời anh ta vào.
Nửa phút sau, Ninh Quốc Đống đẩy cửa phòng làm việc, anh ta mặc bộ âu phục, trên môi nở một nụ cười thản nhiên.
Nhưng với nụ cười này, Lâm Nhược Khê thấy phản cảm, không biết vì sao, bản thân người đàn ông kia, cho dù là nụ cười vô lại vô sỉ, nhưng so với khuôn mặt điển trai trước mắt thì cũng khá vừa mắt.
Là vì người hay là vì lương tâm?
- Nhược Khê à, thật không đơn giản, anh vẫn lo lắng cho em, nhưng xem ra, bây giờ anh lo lắng cũng là thừa rồi.
Ninh Quốc Đống thản nhiên ngồi trên sopha đối diện với Lâm Nhược Khê, lẩm bẩm.
Lâm Nhược Khê đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc, hai tay đan chéo trước иgự¢, lạnh lùng nhìn Ninh Quốc Đống một lát, nói:
- Chủ nhiệm Ninh, thôi bỏ đi, anh cũng biết là tôi không có khả năng đáp ứng yêu cầu của anh, đúng không?
Ninh Quốc Đống không hề tức giận, vần giữ nguyên nụ cười trên môi:
- Việc này để nói sau, em không nghĩ là chủ nhà nên mang cho anh một ly cafe hay một tách trà sao?
Nếu như trước mặt không phải là con thủ tướng, là cán bộ chính phủ, Lâm Nhược Khê chắc chắn gọi bảo vệ vào lôi anh ta ra ngoài, không, chắc chắn không để anh ta tiến vào cửa chính Ngọc Lôi nửa bước.
- Ngô Nguyệt, mang một tách cafe vào đây.
Lâm Nhược Khê ấn số điện thoại trên bàn làm việc, nói.
Ngô Nguyệt rất nhanh nhẹn, chưa đến 3 phút đã mang một tách cafe vào phòng, rất lễ phép đặt xuống trước mặt Ninh Quốc Đống.
Thấy không khí lạnh lùng giữa Lâm Nhược Khê và Ninh Quốc Đống, Ngô Nguyệt cúi đầu, lập tức đi ra ngoài.
Rõ ràng, Ngô Nguyệt không thể hiểu vì sao tổng giám đốc và Ninh chủ nhiệm cứ như là kẻ thù của nhau, bọn họ như vậy chẳng phải là tài tử giai nhân sao?
- Nếu không có việc gì quan trọng, tôi nghĩ sau khi Ninh chủ nhiệm uống hết tách cafe thì xin về cho.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Ninh Quốc Đống uống một ngụm cafe, dường như sợ bỏng, lại đặt xuống, cười nói:
- Nhược Khê, anh như vậy không vừa mắt em sao?
- Chủ nhiệm Ninh...
Lâm Nhược Khê cắn môi nói:
- Hiện tại tôi đang rất bận, tôi có rất nhiều việc phải làm, ngay cả thời gian về nhà cũng không có, tôi không nghĩ là nên lãng phí thời gian với anh ở đây.
- Lúc trước ở bãi đỗ xe, hẳn là anh cũng nghe thấy Dương Thần gọi tôi là gì, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, nói cách khác, tôi không thể nói chuyện yêu đương với anh, tôi đã kết hôn, mong anh đừng quấy rầy tôi.
- Thực ra, tôi nghĩ với thực lực của nhà họ Ninh, điều tra việc tôi đã kết hôn hay chưa, là một việc hết sức đơn giản, anh cũng sớm biết rồi mới phải, anh làm như thế này khiến tôi rất khó xử.
Nụ cười trên môi Ninh Quốc Đống dần tắt, hiện ra một chút đau khổ, nói:
- Em thật quá tàn nhẫn.
Nói xong, Ninh Quốc Đống cầm lấy túi văn kiện bên cạnh, ngắm nghía, tiếp tục nói:
- Em nói không sai, anh quả thật đã điều tra về em và cái tên Dương Thần kia, kết quả khiến anh thất vọng, anh thật không thể tin nổi, em lại kết hôn với một người đàn ông xuất thân thấp hèn như hắn, mà lại không thèm để ý đến anh.
- Đương nhiên, chúng ta đã quen nhau quá muộn, thậm chí từ lần đầu tiên gặp em đến giờ, mới chỉ 3,4 tháng, nhưng cái tên Dương Thần đó, cũng đâu có quen biết em quá lâu.
- Anh không tin, em có thể kết hôn với hắn nhanh như vậy, em đồng ý kết hôn với hắn, chắc chắn là vì một lí do nào khác…
Gương mặt Lâm Nhược Khê không hề thay đổi, trong lòng đã có chút không thoải mái, bị anh ta nói trúng tim đen, cảm giác này, thật khó mà chấp nhận được.
Trong mắt Ninh Quốc Đống lộ vẻ sắc sảo, nói:
- Anh không quan tâm em đã kết hôn, anh không quan tâm liệu em có thích anh ngay hay không, thậm chí là hiện tại em rất ghét anh.
- Nhưng em biết không, là người thừa kế của nhà họ Ninh, nếu như anh muốn một người phụ nữ, thì toàn bộ thiên kim tiểu thư trong thành Yến Kinh, không dám nói là tất cả, nhưng có đến bảy tám phần là không ai dám từ chối anh, nhưng từ trước tới giờ anh chưa thực lòng thích một ai.
- Em là người đầu tiên khiến anh cảm thấy mình phải giữ lấy người phụ nữ của mình…Anh, anh tuyệt đối không cho phép mình thất bại.
Nói thẳng ra như vậy, khiến Lâm Nhược Khê có chút hốt hoảng, nhưng cô biết mình không thể trốn tránh, đành phải nói:
- Chủ nhiệm Ninh, tình cảm không thể miễn cưỡng, chẳng lẽ anh lại muốn một người phụ nữ chán ghét mình ở bên mình sao?
- Anh không quan tâm.
Ninh Quốc Đống đứng dậy, trong mắt cháy rực ngọn lửa:
- Anh không quan tâm em có thích anh hay không, anh cũng không cần biết em có chán ghét anh hay không, thậm chí là hận anh, trong những gia đình giàu có, liệu được mấy cặp vợ chồng thật lòng yêu thương nhau mà sống với nhau? Đàn ông có bồ, phụ nữ vụng trộm, cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
- Nhưng em yên tâm, anh không phải là người như vậy, anh chỉ cần có em là đủ, không cần ai khác nữa, anh chỉ muốn có một người phụ nữ làm anh cảm động.
Nhìn ánh mắt điên cuồng của Ninh Quốc Đống, Lâm Nhược Khê hơi chùn chân, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ trẻ tuổi, ở phương diện tình cảm, và đối mặt với đàn ông, kinh nghiệm thật quá ít ỏi.
- Chủ nhiệm Ninh… anh… sao anh lại như vậy, cho dù anh là người nhà họ Ninh, là con trai thủ tướng, lẽ nào có thể bắt người khác gả cho anh sao?
Lâm Nhược Khê giận vô cùng, vốn dĩ tinh thần đã mệt mỏi, lúc này mặt đã đỏ hết lên.
- Em nói rất đúng, cho dù anh là người nhà họ Ninh, cha anh là thủ tướng, anh cũng không thể tùy tiện động đến em.
Ninh Quốc Đống cười lạnh nói:
- Em là tổng giám đốc một công ty lớn, hiện tại mọi người coi em như nữ thần, một nữ thần cao thượng như em, làm sao anh có thể tùy tiện mang em đi…
Những lời của Ninh Quốc Đống khiến Lâm Nhược Khê thấy ớn lạnh, người đàn ông này như một mãnh thú, ánh mắt anh ta có chút cuồng loạn, làm Lâm Nhược Khê có dự cảm không tốt.
- Nhưng…
Ninh Quốc Đống cười rung vai đứng dậy:
- Nhưng nếu như nữ thần từ trên cao, bị rớt xuống trần gian… thậm chí, không thể là một dân nữ bình thường… em nói xem, liệu còn có ai quan tâm đến thân phận của cô ta nữa không? Đến lúc đó, sợ rằng cũng chỉ có anh khoan dung như thế này, lại thật lòng yêu thương em…
Đôi mắt Lâm Nhược Khê có chút bất an, nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
- Tuy rằng tôi không biết anh đang nói cái gì, nhưng tôi nghĩ suy tính của anh là vô ích rồi.
- Thật vậy sao?
Ninh Quốc Đống hừ lạnh một tiếng, ném túi văn kiện lên bàn làm việc của Lâm Nhược Khê:
- Em xem xong những thứ này, có thể sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Lâm Nhược Khê quay đầu lại, mở túi văn kiện ở trên bàn, chậm rãi cầm lên, sau đó, lấy ra vài tờ giấy.
Lúc xem những văn kiện bên trong, Lâm Nhược Khê hơi sửng sốt, tay hơi run rẩy, bình thường rất bình tĩnh, nhưng lúc này như là không còn sức sống vậy.
Trong đầu, lại một lần nữa hiện lên hình ảnh quá khứ khổ cực của mình, đồng thời, Lâm Nhược Khê mở bìa văn kiện ra, đọc nội dung bên trong…
Sau gần 10 phút, Lâm Nhược Khê gấp chúng lại, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, hai tay cứng đờ, giấy tờ trên tay rơi lả tả xuống đất…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc