Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 440

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Nước chanh
Mặc dù trong con mắt của rất nhiều người ngoài, đối tượng tấn công chính lần này Công ty Quốc Tế Ngọc Lôi đang còn nằm trong tình trạng tê liệt. Khi phiên giao dịch chứng khoán Mỹ bắt đầu Quốc Tế Ngọc Lôi sẽ bị ép phân chia không còn một mảnh xương cốt.
Nhưng người nắm giữ toàn bộ sự việc giống như Dương Thần, Lâm Nhược Khê và người nhà họ Viên và đội Athéna của Quốc Tế Ngọc Lôi. Còn lại hoàn toàn không quan tâm đến những mối nguy này.
Nếu có năm mươi tỷ tiền vốn còn không thể khắc phục khó khăn. Thì quả đúng như Lâm Nhược Khê nói với Athéna:
- Tôi thuê mọi người không phải để nói những lời vô nghĩa.
Thật sự có thể thiệt hại, cũng chỉ có Lâm Nhược Khê quan tâm đến việc nhà cũ bị phá hủy rất nhiều chỗ, sửa chữa lại mất không ít thời gian. Hơn nữa, dù sửa như thế nào cũng không thể giống như trước kia.
Đương nhiên, qua việc lần này, người trong nhà ít nhiều có hiểu biết hơn về Dương Thần. Lâm Nhược Khê trực tiếp chọn cách lảng tránh Dương Thần. không nói lời nào đến Quốc Tế Ngọc Lôi giải quyết công việc.
Các triết nhân đã nói:
“Cách khinh miệt người khác hoàn hảo nhất chính là im lặng”
Dương Thần ngược lại không biết là Lâm Nhược Khê khinh thường hắn, nhưng tức giận là chắc chắn. Không phải không biết, nhưng biết cũng không thể làm gì.
Sắc Vi ℓàм тìин nhân, không ngờ không có ác ý gì với Lâm Nhược Khê. Còn dùng chính sinh mạng của mình bảo vệ người nhà, giống như tát vào khuôn mặt kiêu ngạo của Lâm Nhược Khê một cái.
Hơn nữa, Lâm Nhược Khê có khổ cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Cô nhất định phải cảm kích Sắc Vi. Cho dù người chấm dứt hết thảy mọi việc chính là cô gái lắm lời Christine. Nhưng, Sắc Vi vẫn là người kéo dài thời gian, do đó mới cứu được mọi người.
Lâm Nhược Khê không có lý do gì căm thù ân nhân cứu mạng mình. Cho nên, cô chỉ có thể đem tất cả uất ức, xấu hổ, giận dữ và đau khổ trút lên người Dương Thần.
Cục cưng Sắc Vi ơi, việc này làm cho hắn phải đau đầu giữa hai người rồi.
Dương Thần thầm cười khổ trong lòng.
Cũng may thần kinh của Dương Thần khá vững. Biết hiện giờ hắn ở nhà sẽ thành một bia bắn tên, mọi người đều hướng vào hắn bắn tên. Nhưng là giả vờ giả vịt thân thiết hỏi mấy người Quách Tuyết Hoa ✓ú Vương có bị thương không, sau đó giao cho tiểu đội Hải Ưng bảo vệ mọi người. Sau đó mới tủm tỉm cười đi ra cửa sang nhà Sắc Vi.
Đây là lần đầu tiên đến nhà Sắc Vi và Mạc Thiên Ny ở. Cửa chính đang mở, cũng không biết Sắc Vi cố ý hay là không muốn đóng.
Phong cách xây dựng căn nhà lớn cũng không khác nhà họ Lâm là mấy. Chỉ là phong cách bên trong có vẻ sâu xa hơn. Có lẽ đều được xây dựng từ đời nhà Minh.
Mấy bức tranh Tây Dương xen kẽ những bức thư họa. Trang trí không ngờ lấy tượng điêu khắc gỗ và đá là chủ đạo. Nếu là người nhát gan sống ở đây, buổi tối có lẽ không dám ra ngoài, khắp nơi đều là những hình thù kỳ quái.
Dương Thần đi vào trong phòng bếp, thấy Sắc Vi đã bình tĩnh trở lại, đang lấy nước chanh tươi từ trong tủ lạnh ra. Nhàn nhã uống, nhìn không giống mới trải qua một trấn chiến lớn.
Nhìn thấy Dương Thần đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, Sắc Vi cũng không ngạc nhiên, điềm tĩnh cười:
- Muốn uống một ly không?
- Xem ra anh lo lằng thừa, hẳn là không bị thương.
Dương Thần nhìn khắp người Sắc Vi. Sắc Vi đã thay bộ quần áo ngủ ở nhà, đi lại không thấy có chút gì trở ngại, làm Dương Thần yên tâm.
- Người đàn ông cao to kia ngay từ đầu đã không thích chiến đấu, cho nên, em không có cơ hội đấu với y. May mắn là Christine tới… Đúng rồi…
Sắc Vi tò mò hỏi:
- Ông xã, Christine không phải là diễn viên sao? Sao võ công của cô ấy lợi hại vậy. Em tuyệt nhiên không biết cô Gi*t người đàn ông đó như thế nào.
Sắc Vi không phải người yêu ca nhạc và điện ảnh, nên hiểu biết về Christine cũng có hạn. Cho nên đối với chuyện vừa xảy ra, cũng không có rung động quá lớn. Chỉ muốn nói đến thực lực mà Christine che dấu. Sắc Vi vẫn không chút do dự cho rằng, Dương Thần chắc chắn hơn Christine kia.
- Đừng để ý đến người phụ nữ đó, tốt nhất tránh xa ra, nếu không sớm muộn gì cũng gặp họa.
Dương Thần nhíu mày nói:
- Cô ta làm gì có võ công gì, đó là thực lực cơ thể của cô ta thôi.
- Thực lực cơ thể?
Sắc Vi nhấp một ngụm nước chanh, hiển nhiên không hiểu rõ, nhưng thấy Dương Thần không muốn nói cũng không hỏi tiếp.
Dương Thần tiến lên phía trước, vòng tay qua eo nhỏ nhắn của cô gái, kề sát mặt cô.
- Trước kia anh đã nói, việc nguy hiểm anh giúp em đối mặt là tốt rồi. Nhưng luôn làm ra vẻ không sao. Anh nói rồi, nếu có chuyện em cứ gục vào иgự¢ anh khóc một chút, mắng anh một chút. Anh muốn thấy em bình thường như vậy. Thiếu chút nữa đánh mất tính mạng cũng giống như không có việc gì, bảo anh phải làm sao bây giờ, Sắc Vi… Anh không muốn việc gì em cũng phải chịu đựng, làm anh không biết em nghĩ gì…
Sắc Vi cắn môi, cầm cốc, uống một ngụm nước chanh. Nhưng cũng không nuốt xuống, mà ngẩng đầu lên hôn môi Dương Thần.
Dương Thần cũng mơ hồ hôn lại Sắc Vi. Cảm thấy được đầu lưỡi mềm mịm của Sắc Vi đã quyện vào lưỡi hắn. Nước chanh trong miệng Sắc Vi đi sang miệng hắn.
Sắc Vi dường như tập trung tinh thần, buông cốc, vòng tay qua cổ Dương Thần. Dường như muốn hòa cả người vào Dương Thần.
Mũi cảm nhận được hương nước hoa quen thuộc, иgự¢ cảm nhận được cơ thể đầy đặn của Sắc Vi. Bầu иgự¢ đầy đặn của cô khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau nụ hôn nồng nhiệt Sắc Vi thở hổn hển, mắt giống như phủ một lớp sương mù, đầy nước nhìn Dương Thần.
- Vị nó thế nào?
- Ừ…
- Nước chanh đấy.
Dương Thần liếm môi, mỉm cười nói:
- Ngọt ngào, êm ấm…
Sắc Vi thản nhiên cười:
- Đây là cảm nhận của em, suy nghĩ của em chính là như thế… Giờ anh hiểu chưa?
Dương Thần im lặng, nặng nề thở ra một hơi, than thở hàng nghìn hàng vạn lần. Không nói gì nữa, chỉ vòng tay ôm chặt người con gái vào lòng.
Một lúc lâu, Sắc Vi im lặng mở mắt, chớp chớp mi, thầm nói:
- Thật ra, em không hoàn hảo. Trước kia chờ đợi cũng thành thói quen.. Tuy nhiên, ông xã, anh biết không. Thiện Ny thường thường than thở với em, anh là người làm xong không chịu trách nhiệm, là tên khốn khi*p.
Dương Thần có chút xấu hổ, dò hỏi:
- Tiểu Thiện nói anh thế nào?
Dương Thần không ngờ Mạc Thiên Ny tố cáo hắn trước mặt Sắc Vi. Có lẽ là bất mãn với hắn thôi. Hàng ngày đều tỏ vẻ bận rộn, nhiều việc, hắn sao có thể chu đáo. Người phụ nữ này nên đánh đòn.
- Thiện Ny nói, chúng em chuyển nhà lâu như vậy anh cũng không đến thăm bọn em. Hai chúng em cũng chưa có lực hấp dẫn bằng Lâm Nhược Khê. Nhưng nếu anh thật sự bất công như vậy, chúng em phải tìm người đàn ông khác thôi.
Sắc Vi nghiêm túc nói.
Dương Thần dở khóc dở cười. Lâm Nhược Khê hiện giờ đang chiến tranh lạnh với hắn. Hai tình nhân của hắn không ngờ lại có ý kiến này. Sắc Vi mượn lời của Mạc Thiện Ny, nhưng rõ ràng cũng là suy nghĩ của cô.
- Những câu đùa này sau này đừng nói nữa, anh sẽ đếm thăm mọi người nhiều. Ai bảo Thiện Ny tính tình mạnh mẽ, không có việc gì sẽ không gọi điện thoại cho anh. Anh còn sợ làm chậm công việc của cô ấy.
Dương Thần nói.
- Em thì sao, hiện giờ đang thất nghiệp.
Sắc Vi chu miệng nói.
Thất nghiệp? Dương Thần cứng đờ mặt, cười nói:
- Nếu cục cưng của anh nhàm chán như vậy, không bằng đưa hội Hồng Kinh đến thành phố khác, tương lai có thể thành bang xã hội đen hạng nhất Trung Quốc.
- Thật ư?
Sắc Vi đột nhiên mắt sáng lên, tràn đầy khát vọng nói:
- Nếu ông xã ủng hộ em như vậy, em thật sự muốn đi.
Dương Thần lạnh gáy, đây hình như là cạm bẫy.
Nhíu mày nhìn Sắc Vi nói;
- Cục cưng, em nói thế có ý gì, không phải em muốn khuếch trương thanh thế hội Hồng Kinh chứ?
Sắc Vi không chút do dự nói:
- Thật ra gần đây những thế lực lớn tìm đến em, hi vọng hội Hồng Kinh chúng em liên kết mở rộng thế lực. Em… có chút động lòng. Nhưng em sợ ông xã không cho phép em tiếp tục. Cho nên, em hỏi anh một chút.
Dương Thần ngược lại hít một ngụm không khí, quả nhiên trúng kế. Hóa ra Sắc Vi đã có kế hoạch trước.
- Sao đột nhiên lại muốn làm thế, trước đây không phải cảm thấy là chán sao, giao hết mọi chuyện cho Dung Dung sao?
Dương Thần buồn bực hỏi.
Sắc Vi dường như cảm thấy không có ý tốt, cúi đầu nói:
- Tuy rằng hiện giờ em hợp tác với công ty của ông xã, nhưng em phát hiện, em kinh doanh không tốt. Việc này em không giúp được gì. Hơn nữa, hiện tại gần như ngày nào em cũng ở nhà, không có bạn bè bên ngoài gì. Đối với mấy chị em bên trong không có nhiệt tình gì, tổ chức càng ngày càng tản mạn. Cho nên, em muốn mở rộng thế lực một chút cũng không có gì là không tốt…
Dương Thần cảm thấy hắn vẫn coi thường Sắc Vi, coi cô là người cam chịu. Có lẽ cô giỏi chịu đựng về tình cảm nhưng không có nghĩa cô an phận ngồi một chỗ cả đời.
Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của cha là Tư Đồ Minh Trạch. Cho dù Sắc Vi không phải người thích Gi*t chóc, nhưng không có nghĩa là cô không thích tranh giành địa bàn, khuếch trương thanh thế.
Lúc trước thâu tóm Đông Hưng, Dương Thần đã thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong mắt cô. Hiện giờ, ngọn lửa đó hình như lại bắt đầu cháy.
- Người ta nói, nếu yêu một người, nên ủng hộ việc họ làm, nhưng anh không nghĩ rằng anh lại đi ủng hộ cô gái của anh đi khuếch trương xã hội đen…
Dương Thần lắc đầu nói.
Sắc Vi hào hứng hôn lên má Dương Thần một cái.
- Em biết ông xã sẽ không làm mất đi hi vọng nhỏ của em. Chỉ cần ông xã đồng ý, em không sợ gì cả.
Dương Thần tất nhiêu hiểu được ý của Sắc Vi. Nếu hắn đồng ý để cô đi làm việc này, tất nhiên sẽ giúp cô khi cô khó khăn.
Trên thực tế, việc này đối với Dương Thần cũng không có gì lắm. Không nói đến việc hội Hồng Kinh đã là một trong những bang hội lớn nhất trong nước. Khuếch trương lớn hơn nữa cũng không khó khăn. Trung Quốc không thể so sánh với xã hội đẹn Mỹ và Mafia Châu Âu. Xã hội đen Trung Quốc chỉ là nhỏ, bang phái mạnh nhất ở Trung Quốc chính là quân đội.
Giống như cho người phụ nữ của mình một niềm vui, Dương Thần đương nhiên không để ý.
Tình hình cụ thể, Dương Thần cũng không hỏi nhiều. Xã hội đen Sắc Vi chuyện nghiệp hơn hắn. Nhưng được Sắc Vi nhắc nhở, hắn thật sự bồi hồi nghĩ đến Mạc Thiện Ny.
Người phụ nữ cao ngạo. Bên ngoài cứng rắn nhưng trên thực tế trong bụng đã mắng hắn mấy trăm ngàn lần.
Dương Thần im lặng suy nghĩ. Cười cười từ biệt Sắc Vi, lái xe đến trụ sở Quốc Tế Ngọc Lôi. Lúc này hẳn Mạc Thiện Ny đang làm việc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc