Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 43

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Phải khen thưởng
Nói chuyện với Dương Thần làm cho mấy người đồng nghiệp nữ cười nghiêng ngả, không còn giữ tác phong của thục nữ nữa. Trong đó có một người đẹp tóc ngắn tay cầm bánh chẻo chiên, tiến lên trước ỏn ẻn nói:
- Dương ca ca, anh tới gần một chút tôi nói với anh cái này.
Dương Thần tiến sát lại, muốn nghe xem cô muốn nói gì, người đẹp kia đột nhiên hôn “chụt” một cái lên má Dương Thần, sau đó đỏ mặt mỉm cười:
- Thưởng cho anh!
Dương Thần lập tức như người lên mây, cảm ơn sự tốt đẹp của thế giới. Công ty Quốc Tế Ngọc Lôi quả là thiên đường của đàn ông. Đây mới là ngày thứ hai vào đây, đã có một cô gái xinh đẹp tặng nụ hôn, một chút đồ điểm tâm có thể đạt được điều này, nếu về sau mỗi ngày đều mua đồ ăn sáng, cuộc sống hưởng phúc sẽ không xa nữa.
Dương Thần sờ sờ dấu vết ẩm ướt trên mặt, cười nói:
- Em gái, em ác quá, trên miệng dính dầu mỡ lại tới hôn anh, nếu anh lau không sạch, em phải hôn lại vết mỡ đó về.
Cô em tóc ngắn giả vờ cả giận nói:
- Hừ, gọi anh là ca ca đã là nhường anh rồi, chị em ở đây có ai nhỏ hơn anh nào, không được được đằng chân lân đằng đầu.
- Ha ha, nói đùa thôi.
Dương Thần cũng mới nhớ ra tuổi thật của mình năm nay mới tròn hai mươi ba tuổi, ở Trung Quốc, không ít sinh viên tốt nghiệp đại học trong nước đều đã hai mươi tư tuổi rồi, bản thân mình chỉ có thể gọi là tiểu đệ, không thể gọi là ca ca được.
Đám đồng nghiệp nữ lấy đồ ăn mình thích, vui vẻ quay về chỗ làm việc ăn, thỉnh thoảng còn có mấy chị em mạnh dạn liếc nhìn Dương Thần, khiến Dương Thần cảm thấy tuyến nước bọt tiết ra không ít, đành không ngừng lấy đám thức ăn còn lại cắn từng miếng lớn ăn sáng.
Đúng lúc này, Dương Thần nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn phía một góc, nhìn thấy trong phòng có đồng nghiệp nam duy nhất, người anh em trắng trẻo, non non, Trần Bác đang ngồi đó gõ bàn phím, nhớ tới hắn hình như không đến lấy điểm tâm, Dương Thần mang hai chiếc bánh bao đi tới.
- Trần Bác, ăn sáng chưa?
Trần Bác vội vàng xoay người:
- Chưa… vẫn chưa.
- Sao không đến lấy đồ ăn, không biết về sau việc ăn sáng là tôi lo à?
Dương Thần cười đưa bánh bao trên tay cho Trần Bác.
- Chà, không ăn sáng không đủ sức làm việc, nếu không đủ thì lấy thêm ở chỗ tôi nhé, còn nhiều lắm.
Trần Bác hơi cảm kích nhận lấy, nhưng chỉ lấy trong túi một chiếc bánh bao, chiếc kia đem trả Dương Thần, sắc mặt có chút xấu hổ, thấp giọng nói:
- Tôi… tôi ăn ít, ăn một cái là no rồi.
Dương Thần suýt thì nghẹn, một người đàn ông trước mặt mình lại yếu đuối nói ăn uống ít, hai cái bánh bao cũng không ăn hết, có cảm giác dở khóc dở cười.
Trở lại chỗ ngồi, vừa mới mở cái máy tính ra, chỉ thấy Lưu Minh Ngọc mặc bộ váy màu tím nhạt lả lướt đi đến bên cạnh. Hôm nay cô đính một chiếc kẹp tóc màu hoa hồng lên mái tóc nhuộm màu tím đỏ quyến rũ, trong vẻ thành thục, thướt tha lại có chút hoạt bát, tới gần một chút, lại có thể ngửi được hương thơm như mùi thơm của hoa oải hương.
Dương Thần kết luận bằng kinh nghiệm, người phụ nữ này ở trên giường có thể có các loại động tác mang đến các khẩu vị khác nhau.
Lưu Minh Ngọc không biết được trong lòng Dương Thần đang có suy nghĩ xấu xa, có chút cẩn thận nhìn Trần Bác một cái, rồi nói:
- Tiểu Dương, về sau anh rảnh rỗi quan tâm đến Tiểu Trần một chút, cậu ta bình thường ít nói, rất cô đơn. Chúng tôi đều lo lắng cho cậu ấy, nhưng vì mọi người đều là phụ nữ, không thể thực sự coi cậu ấy là chị em được.
Xem ra Lưu Minh Ngọc cũng tốt bụng, rất quan tâm đến đồng nghiệp trong văn phòng, Dương Thần tất nhiên cũng không để ý chuyện nhỏ như vậy, gật gật đầu nói:
- Dù sao tôi cũng nhận làm người chuyên mua đồ ăn sáng, quan tâm đồng nghiệp, yêu thương đồng nghiệp nam đó cũng là chuyện nên làm.
Lưu Minh Ngọc hé miệng cười:
- Nghe mọi người nói anh tài trí hơn người, sao tôi lại thấy anh miệng lưỡi trơn tru vậy.
Triệu Hồng Yến ngồi gần nhất xoay người lại, mắt lộ ra thâm ý, liếc Lưu Minh Ngọc một cái, mỉm cười duyên dáng nói:
- Minh Ngọc tỷ, sao chị không hỏi xem Dương Thần có bạn gái chưa, tôi thấy hai người rất xứng đôi.
Dương Thần còn đang nhìn chằm chằm hai luồng thịt đang run rẩy trước иgự¢ Lưu Minh Ngọc, nghe nói như thế, không khỏi tiếc nuối nói:
- Này… tôi chưa kể sao? Tôi đã kết hôn rồi.
- Anh kết hôn rồi?
Triệu Hồng Yến sửng sốt, có vẻ không thể tin nổi nói:
- Thật là không nhìn ra, nhìn anh háo sắc, không cầu tiến, không ngờ lại có cô gái nào gả cho anh.
Dương Thần mất hứng, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Tôi đâu có háo sắc, tôi là người rất đứng đắn, Hồng Yến tỷ đừng nói lung tung.
- Vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào иgự¢ Minh Ngọc tỷ, tưởng chúng tôi không biết?
Triệu Hồng Yến nhìn vẻ xem thường.
Lưu Minh Ngọc cũng không thấy xấu hổ, che miệng cười cười:
- Hồng Yến, chị đừng nói anh ta nữa, để bà xã anh ta nghe được, nói không chừng anh ta phải về nhà giặt đồ đó.
Nói xong cô liền hào phóng đi ra chỗ khác.
Dương Thần thầm nghĩ, thì ra toàn là một đàn hồ ly tinh, cái gì cũng thấy hết, có điều không nói ra mà thôi. Nhưng mà nếu đã bị nhìn thấy hết thì cũng chẳng cần lén lút nữa, nhìn dáng Lưu Minh Ngọc đi ra, bộ иgự¢ thướt tha lay động, hắn lại nuốt nước miếng.
Triệu Hồng Yến hiểu Dương Thần nhưng không nói gì, nhưng lại lập tức cười nói:
- Dương Thần, tôi nói cho anh một bí mật…
- Bí mật gì?
Dương Thần nghe lời cô cảm thấy có việc gì, không khỏi đến gần hỏi.
- Thật ra ௱ôЛƓ Minh Ngọc tỷ tuy vểnh, nhưng Trương Thái ௱ôЛƓ lại mềm nhất, sờ vào rất thoải mái, có cơ hội anh có thể thử xem.
Triệu Hồng Yến đôi mắt quyến rũ nói:
- ௱ôЛƓ các cô ấy tôi đều sờ qua rồi.
Dương Thần rất ngưỡng mộ, người phụ nữ này thật là rất phóng khoáng, có thể ở công ty Quốc Tế Ngọc Lôi này, hiếm có nơi nào đàn ông có thể ở lâu, tất nhiên người đói khát vậy cũng rất nhiều, hắn không khỏi lộ ra vẻ nghiền ngẫm tươi cười hỏi:
- Vậy ௱ôЛƓ chị so với ௱ôЛƓ Trương Thái thì sao?
Triệu Hồng Yến vốn định khiêu khích Dương Thần, đột nhiên bị hỏi vấn đề này, lắp bắp nói không ra lời, nếu nói không bằng Trương Thái, làm người phụ nữ tự tin về dung mạo của mình, cô không cam lòng, nếu nói hơn Trương Thái, lại có vẻ tự tin thái quá.
Đôi mắt trong veo đẹp như nước trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Anh tò mò sao? Đợi anh sờ thử Trương Thái, tôi cho anh sờ, tự anh so sánh là được rồi phải không?
- Một lời đã định.
Dương Thần ha hả cười.
Đáng thương cho Trương Thái, không biết ௱ôЛƓ của mình đang bị đôi trai gái vô lương tâm đem ra đánh bạc.
Triệu Hồng Yến cũng không thẹn thùng, chớp chớp mắt, mỉm cười duyên dáng nói:
- Anh có bản lĩnh khiến các chị em đều cho anh sờ một lần, coi như là cái phúc hiếm có của đàn ông ban Quan hệ xã hội chúng ta.
Nghe lời này, Dương Thần liền cảm thấy tâm tình rất tốt, tuy vài năm qua, bản thân đã có quan hệ với không ít phụ nữ, nhưng những quá khứ đó giờ nghĩ đến, vốn chỉ là phát tiết về phần thể xác, hiện giờ chỉ cần trò chuyện với các đồng nghiệp nữ trong văn phòng cũng có sự kích thích trước nay chưa từng có.
Công việc buổi sáng quả như Dương Thần muốn, không có ai quản mình, mở máy tính ra là có thể lên mạng tìm các trò chơi khác nhau, nào là đào vàng, xì trum, Pikachu, chơi rất vui. Thỉnh thoảng có vài người đẹp đến hỏi hắn vài vấn đề về ngoại ngữ, Dương Thần cũng có thể giải đáp rất nhanh, không cần nghĩ nhiều.
Lúc gần đến mười hai giờ trưa, Trương Thái và Lưu Minh Ngọc đi tới, Triệu Hồng Yến thấy các cô đi đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc